Editor: Minh
Giữa hè rất nhiều năm trước, cuối tháng 8, nhiệt độ cao đến 35 độ.
Chung Nhất Minh đến phòng học bổ túc tương đối sớm, đi đến dưới máy điều hòa đang thổi gió, nhìn ra ngoài sổ thấy không khí bốc lên hơi nước nóng hổi vì mùa hè nóng bức. May là sớm trở lại phòng học, nếu không ở ngoài thêm 5 phút nữa chắc chắn sẽ bị cảm nắng.
Cảnh Hằng cùng bạn gái của anh hai người tay trong tay, ngọt ngấy đi vào phòng học.
"Hai chị em các cậu có cần phải ghê tởm như vậy đi đến lớp không?" Chung Nhất Minh cố ý ra vẻ buồn nôn. Mặc dù Cảnh Hằng là con trai, thế nhưng lớn lên lại có khuôn mặt giống con gái, Chung Nhất Minh vẫn thường xuyên ra vẻ ghê tởm đối với cặp tình nhân trẻ con này.
"Phì, cậu đang ghen tỵ với mình à!" Mặc dù Cảnh Hằng có khuôn mặt đẹp đẽ như con gái, thế nhưng mà nội tâm vẫn rất đàn ông.
"Thôi đi..., mình còn cần phải ghen tỵ với cậu sao?" Chung Nhất Minh cười lạnh, tình yêu của học sinh tiểu học thật là trẻ con.
Hôm nay là buổi học cuối cùng của kỳ học bổ túc mùa hè, một tuần sau bọn học sẽ trở thành học sinh cấp 2 rồi.
"Nhất Minh, cậu định học trường nào vậy?" Mấy bạn gái học cùng lớp học bổ túc vây quanh hỏi Chung Nhất Minh. Vì hôm nay là buổi học hổ túc cuối cùng, sợ lần sau sẽ không gặp được Chung Nhất Minh, đến đây để xin cách liên lạc.
"Thất Trung." Chung Nhất Minh trả lời.
"Nhất Minh, chúng mình trao đổi số điện thoại di động đi."
"Mình không có điện thoại di động." Cậu có, nhưng lại nói không có.
"Vậy QQ (*)."
(*) QQ: là một ứng dụng chat chit thịnh hành ở Trung Quốc
"Không chơi." Cậu lại từ chối.
Mấy cô gái nhỏ rất thích Chung Nhất Minh, thế nhưng Chung Nhất Minh lại rất khó nói chuyện, sau nhiều lần vấp phải trắc trở, đành phải từ bỏ.
Sau khi tan học, Cảnh Hằng ôm bạn gái nói với Chung Nhất Minh: "Nhất Minh, hôm nay mình không đến nhà cậu chơi game được, mình muốn đưa Tống Tử Linh về nhà."
Chung Nhất Minh nhìn thoáng qua đôi tình nhân trẻ con, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Đi mau đi, đừng làm đại gia đây buồn nôn nữa."
"Hừ, cậu đang ghen tỵ!" Cảnh Hằng ôm bạn gái đi ra phòng học.
Sau khi Chung Nhất Minh thu dọn xong đồ đạc, đeo cặp sách đi ra khỏi phòng học, trông thấy hành lang có mấy cậu nhóc vây quanh một cô bé.
Khuôn mặt cô bé đó rất đáng yêu, dáng người cao không đến 1m5, nhìn từ dưới lên trên đều thấy giống một học sinh học lớp 4.
"Mỹ Linh, hôm nay đi chơi cùng bọn mình đi." Một cậu nhóc mở miệng nói.
"Không!" Diệp Mỹ Linh từ chối.
"Đi mà, đi mà, hôm nay là buổi học bổ túc cuối cùng, chúng ta cùng đi chơi." Mấy cậu nhóc khác cũng lôi kéo tay của Diệp Mỹ Linh, bắt buộc cô đi cùng.
"Không! Mình không đi!" Diệp Mỹ Linh dùng sức bỏ tay cậu nhóc ra.
Bỗng nhiên, có một cậu nhóc đẩy Diệp Mỹ Linh vào trong lồng ngực của một cậu nhóc khác. Diệp Mỹ Linh sợ hãi vùng vẫy, nhưng đối phương lại ôm chặt không buông, mấy cậu nhóc lại ồn ào.
Chung Nhất Minh nhìn thấy chuyện bắt nạt người như thế này thì không thể nhẫn nhịn, tiến lên kéo Diệp Mỹ Linh ra, che cho cô ở phía sau mình, hét lên với mấy cậu nhóc: "Các cậu làm gì vậy?"
Dáng người của Chung Nhất Minh cao hơn nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, mấy cậu nhóc cho rằng cậu là học sinh cấp 2, không dám chọc, nhao nhao chạy trốn.
Diệp Mỹ Linh chưa tỉnh hồn, ngây dại, một lúc lâu vẫn không có động tĩnh.
"Làm sao vậy?" Chung Nhất Minh nhìn thấy dáng vẻ ngây người, đưa tay khua khua vài cái trước mặt cô.
"Oa oa..." Chuyện vừa rồi thật đáng sợ, Diệp Mỹ Linh bắt đầu oa oa khóc lớn.
Chung Nhất Minh thấy cô khóc thì bối rối, hiện tại cậu đứng chung một chỗ với cô, người đi ngang qua hành lang nhìn thấy, sẽ tưởng rằng cậu bắt nạt cô.
"Không được khóc!" Chung Nhất Minh nghiêm túc hét lên một tiếng với cô.
Diệp Mỹ Linh ngậm miệng lại, thế nhưng nước mắt vẫn chảy xuống.
"Học sinh tiểu học thật là phiền toái!" Vẻ mặt Chung Nhất Minh ghét bỏ lấy một gói khăn giấy từ trong túi quần ra, rút ra một tờ khăn giấy lau khô nước mặt cho cô em gái nhỏ trước mặt.
Cuối cùng Diệp Mỹ Linh cũng ngừng khóc, cô và Chung Nhất Minh hai người cùng đi ra khỏi cửa phòng học bổ túc.
"Cảm ơn anh." Diệp Mỹ Linh cười nói lời cảm ơn với Chung Nhất Minh, cô nhìn thấy Chung Nhất Minh cao hơn mình rất nhiều, cho rằng anh là học sinh cấp 2 hoặc học sinh cấp 3. Sau đó cô chỉ về phía trạm xe buýt, nói tiếp: "Em đi bên này, tạm biệt anh."
Chung Nhất Minh nhíu mày, rõ ràng cô bạn nhỏ này không có người nhà đến đón, tự mình đi xe công cộng về nhà sao? Khuôn mặt của cô đáng yêu như vậy, nhỡ may trên đường đi gặp phải mấy tên biến thái thì phải làm sao bây giờ? Sauk hi suy nghĩ ba giây, nói: "Anh đưa em về nhà."
Diệp Mỹ Linh vội vàng xua tay nói: "Không cần."
"Anh nói đưa em thì sẽ đưa em!" Chung Nhất Minh túm cổ áo của Diệp Mỹ Linh, kéo cô đi đến trạm xe buýt.
"Ồ!" Diệp Mỹ Linh thấy anh này lớn lên đẹp trai, cảm thấy anh không giống mấy người xấu, nên để cho anh đưa mình về nhà.
Một tuần sau, bắt đầu học kỳ mới, Chung Nhất Minh chính thức trở thành một học sinh cấp 2.
Buổi sáng, Chung Nhất Minh cùng Cảnh Hằng, còn có một bạn học tên là Tô Hoa nữa cùng đi đến trường học mới.
Vừa bước vào cổng trường học, Cảnh Hằng kinh ngạc nói: "Không thể tin được ở cấp 2 mà cũng có nữ sinh thấp như vậy!"
Chung Nhất Minh nhìn theo ánh mắt của Cảnh Hằng, chính là cô gái nhỏ gặp được lúc đi học bổ túc kia, vì có mặc đồng phục, nên có thể biết rõ cô cũng là học sinh mới. Anh không thể nào tin được, cô gái nhỏ này lại bằng tuổi với mình!
"Oa, Tiểu La Lỵ, mình thích!" Tô Hoa là trạch nam chuyên đọc manga nhiều năm, nên hoàn toàn không có sức chống cự đối với tiểu la lị đáng yêu như thế này.
"Tô Hoa, không được làm gì cô gái kia!" Giọng nói của Chung Nhất Minh giống như đang cảnh cáo.
"Minh xin, không thể tưởng được Chung Nhất Minh cậu cũng cuồng la lị!" Cảnh Hằng đứng một bên nôn.
Sơ nhất có 6 lớp học, Diệp Mỹ Linh ở lớp 1, Chung Nhất Minh ở lớp 6. Hai lớp ở hai đầu cuối của hàng lang, hai người bọn họ dường như không cùng xuất hiện ở một chỗ.
Diệp Mỹ Linh lớn lên nhỏ nhắn đáng yêu, thường xuyên đã bị các bạn trai trêu ghẹo, tuy nhiên cô có một người bạn thân lớn lên con đánh đá hơn cả con trai đó là Lý Lệ Hồng, lần nào cũng giúp Diệp Mỹ Linh xua đuổi những bạn trai có ý đồ xấu.
Lý Lệ Hồng là học sinh múa nghệ thuật, cuối năm phải đại biểu cho trường đi biểu diễn văn nghệ chúc mừng tết Nguyên Đán. Buổi chiều gần một tháng không thể về nhà cùng với Diệp Mỹ Linh.
Ngày ấy, vừa vặn Chung Nhất Minh đi một mình về nhà, trông thấy Diệp Mỹ Linh ngồi xổm bên lề đường, đi qua hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Vẻ mặt Diệp Mỹ Linh tái nhợt nhìn Chung Nhất Minh, cô có quen anh, là người con trai đã giúp đỡ cô ở lớp học bổ túc trước kia, sau khi vào trường mới biết là bằng tuổi.
"Đau bụng." Cô suy yếu kêu lên.
"Mình đưa cậu về nhà." Chung Nhất Minh ngồi xổm xuống trước mặt cô, ý bảo cô leo lên.
Diệp Mỹ Linh không suy nghĩ nhiều, ghé vào trên lưng của anh, vịn vai của anh. Chung Nhất Minh ổn định một chút, sau đó đứng lên, cõng cô đi trên đường.
Đã đến nhà Diệp Mỹ Linh, Chung Nhất Minh hơi hơi ngồi xuống, để cho cô đứng xuống đất.
Sau khi Diệp Mỹ Linh đứng xuống, nhìn thấy một mảng lớn vết máu ở trên lưng Chung Nhất Minh, kinh ngạc nói: "Tại sao phần lưng của cậu lại chảy máu?"
Chung Nhất Minh nghiêng đầu lại, lấy tay giật nhẹ quần áo sau lưng, thực sự là máu! Vội vàng cởi áo khoác, xem xét, ôi không, một mảng lớn. Thế nhưng cậu không có bị thương mà! Cậu vừa vặn nhìn thoáng qua quần của Diệp Mỹ Linh, lúng túng nói: “Là cậu."
"Mình sao? Mình không có bị thương mà." Cô chớp mắt mấy cái, vẻ mặt đơn thuần ngây thơ.
Chung Nhất Minh đưa tay vể phía chỗ lúng túng của cô.
Diệp Mỹ Linh cúi đầu xem xét, nơi đúng quần đỏ lên... Mặc dù tiết học đã nói qua về sinh lý của con gái, thế nhưng lần đầu tiên cô bị, không biết phải xử lý làm sau, hơn nữa còn bị con trai nhìn thấy!
Cô xấu hổ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào hai đầu gối.
Chung Nhất Minh cho là bụng cô lại đau, hỏi: "Có phải lại đau bụng đúng không?"
Cô lắc lắc đầu, không dám nhìn Chung Nhất Minh.
Có đôi khi Chung Nhất Minh vô tình nghe thấy mấy bạn gái nói đến chuyện Dì cả, thế nhưng đây là lần đầu tiếng cậu gặp phải chuyện xấu hổ như thế này, không biết phải xử lý ra sao. Diệp Mỹ Linh ngồi xổm trên mặt đất, có lẽ là đang xấu hổ. Chắc là cậu cũng nên tránh đi một chút?
"Đừng ngồi xổm ở chỗ này, cậu mau lên nhà xử lý một chút." Chung Nhất Minh cố gắng bình tĩnh nói, che giấu sự bối rối ngượng ngùng ở trong lòng....
"Mình... Mình không biết... Làm..."
"Tìm mẹ của cậu ấy!" Chuông Nhất Minh bỗng nhiên cảm thấy đầu cô bé này toàn bã đậu, cô không biết xử lý, nói cho cậu biết cũng không có tác dụng gì!
"Mẹ của mình cãi nhau với ba của mình, về nhà mẹ được một tuần rồi vẫn chưa trở về..." Diệp Mỹ Linh uất ức nói xong: "Dạo gần đây ba ba phải tăng ca đến khuya mới về nhà."
Chung Nhất Minh bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Cậu ở chỗ này chờ một chút, mình sẽ trở lại nhanh thôi."
Chung Nhất Minh chạy đến một quầy bán quà vặt ở gần đó, mặt cũng không đỏ nói với bà chủ cửa tiệm: "Muốn mua một gói băng vệ sinh."
Bà chủ nhìn thấy một cậu bé mặc đồng phục trường cấp 2 nói muốn mua băng vệ sinh, cảm thấy rất kinh ngạc, hỏi: "Ban ngày hay là ban đêm?"
"Không biết, em gái của cháu mới bị lần đầu." Chung Nhất Minh cảm thấy ngượng ngùng trong lòng, nhưng ngoài mặt của cậu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Bà chủ tiệm nghe thấy cậu nói vậy, tưởng hai anh em này chắc không có mẹ, nếu không thì làm sao cậu bé này chạy đến mua đồ dùng tư mật này cho em gái chứ. Bà chủ tiệm đi đến giá chứa đồ, lấy ra hai gói băng về sinh, nhiệt tình giới thiệu cho Chung Nhất Minh: "Gói này là để dùng ban ngày, gói này là để đến lúc ngủ mới dùng. Hiều chưa?"
Chung Nhất Minh gật gật đầu, móc bóp ra trả tiền.
Bà chủ tiệm lấy một gói đường đỏ để pha với nước ở quần thu ngân cho Chung Nhất Minh nói: "Gói thuốc này là để pha nước uống, dì tặng cho cháu, trở về pha cho em gái uống, biết không?"
Anh lại gật đầu lần nữa.
Bà chủ tiệm tiếp tục nhiệt tình nói: "Nao lại đến tiệm thuốc mua thuốc này pha nước cho em gái uống, mỗi lần đến, đều phải uống."
Cậu gật đầu, cầm đồ vật rời đi.
Sau khi Chung Nhất Minh mua đồ xong, chạy về đến nhà Diệp Mỹ Linh. Diệp Mỹ Linh vẫn còn ngồi xổm tại đó chờ cậu trở về.
"Đứng lên!" Cậu nâng cô dậy, hỏi: "Lầu mấy?"
"Tầng 13."
Chung Nhất Minh đỡ cô vào thang máy, nhấn nút tầng 13, mãi cho đến khi đến trước cửa nhà cô. Sau đó nhét hai gói băng vệ sinh vào trong tay cô, dựa theo giới thiệu của bà chủ tiệm nói: "Gói màu đỏ để dùng ban ngày, gói màu đen để đến trước khi ngủ dùng, rõ ràng sao?"
Diệp Mỹ Linh nhẹ gật đầu.
Chung Nhất Minh lại móc gói thuốc đường đỏ để pha với nước ở trong túi ra, nói: "Tý nữa cậu phải pha gói này uống hết, biết chưa?"
Cô lại gật gật đầu.
"Mình đi nha." Chung Nhất Minh nói xong, xoay người rời đi.
"Chờ một chút, cậu còn chưa nói cho mình biết hết bao nhiêu tiền." Diệp Mỹ Linh vội vàng móc bóp ra trả tiền.
"Không cần." Trước khi vào thang máy Chung Nhất Minh nói một câu.
Ngày hôm sau, Diệp Mỹ Linh đến trường học, Chung Nhất Minh đút một gói đồ cho cô.
"Cái gì đó?" Diệp Mỹ Linh mở túi ra, thấy có hai hộp thuốc đường đỏ để pha với nước giống ngày hôm qua Chung Nhất Minh đưa cho mình.
"Khi nào đến, mỗi ngày đều uống một chén." Chung Nhất Minh lạnh lùng trước sau như một nói.
"Mình không cần!" Diệp Mỹ Linh nhét thứ đó lại cho Chung Nhất Minh, cô mới gặp người con trai này lần đầu, còn mua thuốc đường đỏ để pha nước cho cô nữa, cô xấu hổ không dám nhận.
"Cầm lấy!" Chung Nhất Minh đặt vào trong tay cô, rồi đi.
Diệp Mỹ Linh cảm thấy việc này quá lúng tún, về sau mỗi lần nhìn thấy Chung Nhất Minh đều quay đầu rời đi, lẫn trốn thật xa.
"Ồ? Nhất Minh, mình phát hiện la lị ở lớp 1 kia mỗi lần nhìn thấy cậu đều chạy trốn giống như gặp được quỷ." Tô Hoa hỏi.
Chung Nhất Minh không nói gì, nhìn xem Diệp Mỹ Linh lại chạy đi, cười lạnh: Con nhóc kia thật không có lương tâm, đối tốt với cô như vậy, vậy mà lại trốn tránh cậu!
"Có phải cậu đã làm chuyện xấu gì với la lỵ kia rồi không?" Cảnh Hằng suy đoán.
"Cảnh Hằng, cậu không nói lời nào người khác không bảo cậu câm!"
Bốn năm sau, một ngày đến trường bình thản không có gì lạ, buổi chiều tan trường.
"Bạn học Chung Nhất Minh, mình có lời... muốn… muốn nói với cậu." Diệp Mỹ Linh xông lên chắn trước mặt Chung Nhất Minh, chần chờ một chút, cúi đầu có chút cà lắm nói không lên lời.
"Wow, Diệp Mỹ Linh, cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn tỏ tình?" Mấy bạn nam trong lớp cùng đi về nhà với Chung Nhất Minh ồn ào.
Diệp Mỹ Linh cảm thấy rất xấu hổ, cúi đầu thấp hơn, ngập ngừng một chút, nhắm mặt lại, nhanh chóng nói ra một câu: "Mình thích cậu từ rất lâu rồi!"
Giọng nói của Chung Nhất Minh bình tĩnh hỏi: "Vậy cậu muốn như thế nào?"
Diệp Mỹ Linh vội vội vàng vàng trả lời: "Mình không muốn như thế nào cả." Sau đó chạy đi.
Chung Nhất Minh nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Mỹ Linh, không nhịn được cười một tiếng, con nhóc kia, tại sao vẫn hay xấu hổ như trước vậy?