Sáng sớm hôm sau.
“Là ai nói tối qua tùy anh hết thế?”
“…”
“Ngủ say đến thế là mệt lắm rồi đúng không?”
“…”
“Bà Mộ à, em làm vậy khiến anh ngờ rằng em đang mượn cớ ngủ để thất hứa đấy.
”
Trì Thư Ý bị anh ghim chặt trên giường bằng đôi bàn tay tràn trề sức lực ấy, rèm cửa sổ vẫn kéo kín như bưng, chả để một tia nắng nào lọt vào khiến cho gian phòng vừa tăm tối lại vừa mập mờ.
Chiếc áo choàng tắm anh khoác đầy hững hờ đang trượt dần khỏi bờ vai rộng, cơ ngực rắn chắc cùng với làn da khỏe khoắn cứ lồ lộ trước mắt cô, mái tóc đen ngăn ngắn rối bời vì chủ nhân của nó vừa thức giấc không lâu song vẫn trông cực kỳ gợi cảm, còn có một sợi tóc nghịch ngợm “đậu” lên khóe mắt anh chàng càng tạo cảm giác tùy ý bất kham, đôi mắt đen thăm thẳm mà ngời sáng đang chăm chú nhìn cô.
“Không phải trốn mà,” cô cười nhẹ lên tiếng, lồ ng ngực phập phồng theo nhịp thở, “Ngâm mình trong nước ấm thoải mái lắm, thì chắc cũng có…tác dụng như thuốc ngủ?”
“Hừ…” Anh nhướng mày, “Còn cần thuốc ngủ nữa đấy à?”
Trì Thư Ý lắc đầu nguầy nguậy, cô chắc mẩm thế nào cũng có câu “Vận động cũng có tác dụng như thuốc ngủ” đang chầu chực chờ cô.
“Được rồi,” Anh cúi người hôn lên bờ môi cô, nghiêng đầu cắn cắn vành tai cô rồi thầm thì: “Vậy thì giờ phải giúp đầu óc tỉnh táo hơn thôi chứ nhỉ.
”
Trì Thư Ý: “…”
Tự dưng cô phát hiện mình không theo kịp “kịch bản” của anh nữa rồi.
Sau khi nhễ nhại mồ hôi, cô gái đã “được tỉnh táo” nằm chết dí trên giường như cá mắc cạn, nội việc lết xuống giường còn không muốn chứ nói gì đến chuyện ra ngoài chơi.
Mộ Cảnh Thời thì ngược lại, vừa phấn chấn vừa thoải mái, ở cùng cô trong khách sạn cả buổi sáng, mà thật ra chỉ chốc lát sau cô lại tiếp tục lăn ra ngủ, anh ngồi tựa vào mép giường trông cô, thi thoảng điện thoại có thông báo tin nhắn mới anh cũng đều kịp thời hồi âm.
Lúc này, trong phòng làm việc của chủ tịch một công ty thiết kế váy cưới nào đó ở Bắc Kinh, người đàn ông một tay bế cô gái nhỏ của mình, một tay cầm bút phác thảo một kiểu âu phục dáng nam, tuy cô gái của anh năm nay đã tròn ba mươi nhưng vẫn mang khuôn mặt trẻ thơ như chưa đầy hai mươi tuổi, lẳng lặng tựa vào lòng anh chàng ôm rịt lấy điện thoại nhắn tin.
Anh nhìn lướt qua rồi mở miệng hỏi: “Sao không gọi cho tiện?”
Kiều Kiều chớp chớp mắt, ngây thơ mở to mắt đáp lời: “Anh Mộ bảo vợ anh ấy đang ngủ.
”
Cố An Thần hơi nhướng mày, tỏ ý đã hiểu, cũng không nói gì nữa mà tiếp tục vẽ bản phác thảo vẫn đang dở dang của mình.
Qua một lúc, cô chợt ngước đôi mắt ẩm ướt lên, khẽ gọi: “Thầy Cố ơi.
”
Bàn tay cầm bút vẽ của Cố An Thần khựng lại sau đó buông bút, ôm người trong lòng chặt hơn rồi rũ đôi mắt đầy vẻ dịu dàng nhìn cô nàng: “Sao thế em?”
Bình thường cô sẽ không gọi anh là “Thầy Cố”, trừ khi đang có chuyện muốn nhờ anh giải quyết.
–
Đến tận chiều hôm Mộ Cảnh Thời và Trì Thư Ý mới cùng nhau rời khỏi khách sạn, đến tháp Eiffel trứ danh cô muốn tận mắt nhìn thấy nhất, đôi bàn tay hai người đan vào nhau khăng khít và cùng lên đến đỉnh tháp, cũng cùng nhau ngắm nhìn toàn cảnh Paris tráng lệ hào hoa.
Đêm đến, họ tản bộ bên bờ sông Seine, ngóng nhìn tòa Eiffel bờ bên kia, trông nó quả thật như một “Bà đầm thép” người ta hay rỉ tai nhau, dẫu đã hứng chịu bao cơn bão táp song vẫn sừng sững hiên ngang như cũ.
Máy ảnh cầm tay của anh có chụp rất nhiều cảnh đẹp, cũng có cơ man ảnh chụp cô, thế mà lại chẳng có một phô ảnh nào có mặt anh.
Trì Thư Ý xem ảnh chụp trong máy lúc họ nghỉ chân ở một nhà hàng nhỏ bên sông mà cứ cảm thấy không hài lòng sao ấy, cũng bởi thiếu vắng bóng dáng của anh.
Cô nhớ đến số ảnh chụp ít ỏi đến đáng thương thuở bé của anh thì không khỏi nhíu mày.
Thế là, họ ăn xong bữa tối cô đã kéo anh đến cạnh bờ Seine, nhờ người qua đường chụp ảnh giúp hai người họ.
Ánh đèn vàng óng ả trào từ ngọn tháp, phản chiếu xuống lòng sông và hòa chung với những đường vân nước lóng lánh ánh bạc trông rực rỡ vô vàn.
Cô lấy ngón tay cái sờ lên bên khóe miệng anh, cười bảo: “Lát nữa phải cười đấy, anh cười lên trông đẹp lắm.
”
Anh bất giác mỉm cười, cô chưa kịp buông tay thì ông chú trung niên họ nhờ đã nhiệt tình ấn nút chụp lia lịa, thế là khoảnh khắc bất chợt này của họ đã được lưu lại trên một phô ảnh trong máy.
Sau đó họ tiếp tục nhờ chụp thêm mấy kiểu nữa, cô vòng tay ôm hờ eo anh còn anh thì ôm lấy vai cô, nụ cười mỉm mà tràn trề hạnh phúc luôn túc trực trên môi họ.
Ngay khi Trì Thư Ý bước đến nhận lại máy ảnh và cảm ơn ông chú này thì người đàn ông nọ đột nhiên ra hiệu cô dừng bước, Trì Thư Ý ngờ vực đứng lại, cô ngước nhìn Mộ Cảnh Thời một cái rồi lại nhìn ông chú đứng cách đó không xa.
Cô chỉ thấy ông chú người Pháp đang cực kỳ hào hứng liến thoắng gì đó, còn làm động tác hôn bằng tay.
Bốn năm trước cô có đến đây, tiếng Pháp cũng ổn, đương nhiên bấy giờ nhìn động tác của ông chú này thì cũng hiểu ý, đây là đang bảo hai người họ chụp ảnh hôn nhau, nhưng cô…
Cằm Trì Thư Ý chợt bị ai đó giữ lấy, giây tiếp theo, anh cúi đầu trao cho cô một nụ hôn, nụ hôn ấy mở đầu bằng sự dịu dàng điềm tĩnh rồi lại dần trở lên nồng nhiệt dạn dĩ ra trò.
Khoảnh khắc anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, xung quanh vang lên một tràng tiếng hoan hô từ người đi đường, rồi ánh sáng đang tràn xuống từ tòa tháp Eiffel bờ đối diện, chúng cứ hệt như những viên minh châu kết tinh từ vầng dương, tỏa ra ánh sáng chói lòa thắp sáng cả vòm trời đêm.
Mộ Cảnh Thời nhận lại máy ảnh và cảm ơn người đàn ông tốt bụng nọ, Trì Thư Ý thì đỏ bừng mặt cúi gằm xuống chẳng nói gì, sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ, cô mới nhận ra ban nãy là đang canh đèn từ tháp rồi mới chụp.
Sau khi ông chú nọ rời đi Trì Thư Ý mới vội vội vàng vàng vồ lấy máy ảnh từ tay anh xem, trong phô ảnh, mắt cô mở to, rõ ràng là kinh ngạc và bất lực, trong khi anh nhẹ nhàng nhắm lại, dùng ngón tay miết nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của cô, anh khẽ cúi đầu còn cô lại thoáng ngẩng mặt lên, môi quấn riết lấy môi nhau.
Ánh đèn nhấp nháy từ tòa Eiffel đằng sau họ thoạt trông vừa êm ả vừa ấm áp, cứ như thể đã hóa thành một trận pháo hoa chói ngời trong đêm đen.
“Muốn đưa em thứ này.
”
“Vâng?”
Từng ngón tay của Trì Thư Ý len lỏi vào từng khe hở bàn tay anh, Mộ Cảnh Thời nắm chặt tay cô còn cô thì nhoẻn miệng cười tươi, họ lại cùng nhau đi về phía trước.
Sau khi họ bước vào một cửa hàng Flagship (*), cô chậm rãi bước về phía trước, chăm chú nhìn những chiếc nhẫn kim cương đủ mọi kiểu dáng được bày trên quầy.
(*): Cửa Hàng Flagship (Flagship Store) là cửa hàng của các nhãn hàng và nhà bán lẻ được tuyển chọn bao gồm các Nhãn Hàng hàng đầu khắp thế giới cũng như của các Nhãn Hàng trực tuyến và Nhà Bán Lẻ nổi tiếng.
Trì Thư Ý nhờ nhân viên lấy giúp mình một chiếc nhẫn nam bạch kim khảm kim cương, cô nắm lấy tay anh và đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh, vừa như in.
“Anh thích không?” Cô ngẩng mặt cười mở lời, ánh mắt ngời sáng rạng rỡ thấy rõ.
“Thích.
”
“Anh Mộ, anh đã đeo nhẫn vào rồi, không được phép tháo ra đâu nhé.
” Trên đường về khách sạn, cô bắt lấy tay anh rồi nói thế.
Anh cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Nếu đã hứa với em là sẽ đeo thì nào dám tháo ra nữa.
”
“Hì hì…” Cô cười thành tiếng, tâm trạng thật sự rất tốt, tình sâu khôn tỏ (*), cô vòng tay ôm anh, kiễng chân hôn lên má anh một cái rồi cười híp mắt nhìn anh, ánh sáng trong mắt lập lòe liên hồi và cũng trông như nước ao trong vắt, chẳng lẫn tạp chất.
(*) (Hán việt – Tình chi sở chí): Tình yêu chẳng biết đã nảy mầm tự bao giờ mà ngày càng sâu nặng, sâu đến mức có thể khiến người chết sống lại, cũng có thể khiến người sống cam lòng quyên sinh.
Bắt nguồn từ vở kịch Mẫu Đơn Đình do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598.
Mắt anh chợt sáng ngời như ngọn lửa thiêu rụi đồng hoang, anh nhếch môi cười, vòng tay ôm chặt eo cô khách sạn.
Họ về đến phòng, cô còn chưa kịp làm gì thì đã bị anh đè áp lên cửa trong.
Trì Thư Ý đâu ngờ anh sẽ nổi hứng đè cô ngay cửa thế này nên hơi hốt hoảng, rồi lại bật cười: “Anh Cảnh Thời thật là…”
Nụ hôn tư mật này vừa mãnh liệt vừa dữ dội, tất nhiên Trì Thư Ý khó mà kham nổi, túi xách trượt thẳng xuống khỏi bả vai cô rồi treo hờ trên khuỷu tay cô, tay cô lại buông thõng xuống, nó tiếp tục theo đấy rơi phịch xuống cạnh chân họ, quần áo hai người cũng bị vất bừa trên đất.
Mộ Cảnh Thời bế hẫng cô lên, Trì Thư Ý theo quán tính câu lấy cổ anh, trên người cô chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi mỏng tanh, sau lưng tựa vào ván cửa gỗ lạnh lẽo, trước thì đối diện với hô hấp nóng rẫy của anh, tay cô níu lấy cổ áo anh, ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn có phần hung hãn của anh.
Anh hôn khắp má và cổ cô, ngón tay khéo léo cởi cúc quần áo của cô, nụ hôn rực lửa dày đặc phủ khắp cơ thể cô, khiến cô không nhịn được được phát ra vài tiếng r3n rỉ khe khẽ và dường như còn mở tung “chốt kiềm chế” của anh chàng nữa.
Mớ quần áo còn lại trải dọc khắp từ cửa vào đến phòng ngủ, thế mà trên giường chỉ có đám chăn nệm rối tung chứ chả thấy người đâu.
Trì Thư Ý được anh ôm vào lòng cùng ngâm mình trong bồn tắm, đã mệt mỏi đến mức chẳng muốn động đậy hay nói chuyện gì, cứ để anh kỳ lưng cho mình, thoa sữa tắm cho rồi giúp cô dội sạch bọt sữa tắm.
Cô bắt đầu hoài nghi việc ngâm mình có tác dụng như thuốc ngủ thật, bởi lẽ hiện tại tấm thân rã rời này đang ngái ngủ lắm rồi.
Trì Thư Ý nghiêng đầu ngả vào lòng anh, nhắm mắt lại định ngủ gật thì người dưới đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó bắt đầu trướng lên, Trì Thư Ý tỉnh ngay tắc lự và cũng rẩy run cả người.
Như thể có một luồng điện từ đâu đó chạy dọc từ chân đến đầu cô, khiến cô nổi hết da gà.
“Anh Cảnh Thời…”
“Ừm?”
Anh đỡ eo cô, chậm rãi di chuyển, cô không khỏi hừ nhẹ ra tiếng.
“Em mệt mà, anh ra đi…”
Anh rướn người về phía cắn lên hõm cổ cô, rồi chầm chậm dời lên trên, li3m nhẹ lên vùng da mẫn cảm phía sau tay cô, rồi thuận tiện ngậm lấy vành tai cô mà day, mà cắn, lưỡi bận rộn trêu ghẹo cô, bên dưới cũng không rảnh rỗi tí nào, vẫn đang không ngừng xâm phạm cô.
Nước trong bồn văng tứ tung ra ngoài theo động tác của hai người, cô chẳng còn tí sức lực nào nữa nên cũng chỉ đành để mặc anh muốn làm gì thì làm, giơ tay muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể khom người xuống bám lấy thành bồn, ngón tay cũng vì đang quá lao lực mà bắt đầu trắng bệch cả ra rồi.
Cuối cùng, khi anh buông cô ra, cả người Trì Thư Ý đã mềm nhũn như bông, Mộ Cảnh Thời mặc áo choàng tắm, thắt đai lưng qua loa rồi với tay lấy một chiếc khăn tắm lớn, trùm lên cho cô rồi bế cô ra phòng ngoài.
Trì Thư Ý được anh nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường lớn và đắp chăn bông cho, một bên cánh tay của anh được cô gối đầu lên, tay còn lại xoa đầu cô, cô yên bình nằm trong vòng tay anh, có hương sữa tắm thoang thoảng len lỏi khắp hơi thở họ.
“Anh Cảnh Thời này,” Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, “Bao giờ chúng mình về thế?”
“Hôm 15.
”
Ngày tổ chức đám cưới là Nguyên Đán, nếu 15 họ về thì chắc kế tiếp sẽ tất bật lắm đây.
Cô lại ngoan ngoãn nằm ngay ngắn lại, hỏi tiếp: “Sau khi về anh định chụp ảnh cưới à?”
“Ừ.
”
Khóe miệng Trì Thư Ý cong lên thành một vòng cung xinh đẹp, cô dụi dụi vào cánh tay anh, “Anh về cứ giao việc đám cưới cho em để yên tâm làm việc đi nhé.
”
Anh cũng cười, đáp “Được.
”
Hết 54.
Hiểu sao chương này bị khóa rồi ha =)))).