Giọng Tiểu Viên yếu ớt, lí nhí nói: “Thực ra, về sau em có thể sẽ ăn ít hơn...”
Thang Hi Hàn cười rồi ôm cô vào lòng: “Đã muốn gả cho anh rồi sao?”
“Anh nói gì cơ?”
“Nói thật, trước khi em nói, anh còn chưa nghĩ đến chuyện này cơ.”
Tiểu Viên chỉ muốn chui ngay xuống đất, hóa ra là chính mình hiểu nhầm, người ta đâu có ý cầu hôn mình chứ! Xấu hổ quá đi mất! Nhưng chẳng phải anh mua nhà, rồi giao chìa khóa cho cô sao? Nếu không phải là cầu hôn thì là ý gì? Suy nghĩ của Tiểu Viên chuyển hướng, cô buột miệng nói ra: “Thế anh định nuôi không em à?”
Mặc dù đang vùi trong vòng tay anh nhưng Tiểu Viên vẫn cảm nhận được vẻ mặt đang cười của anh, cơ thể cô cũng run lên theo những tiếng cười ấy.
“Em nghĩ gì thế hả? Chỉ là anh không thích em phải khổ sở thuê trọ bên ngoài, ở đây rất an toàn, môi trường cũng tốt nữa, em ở đây anh sẽ yên tâm hơn. Nhưng nếu em đã nghiêm túc nghĩ đến việc cưới anh, hay là chúng ta ngồi xuống bàn bạc kỹ lưỡng hơn nhé?”
Sau khi nghe anh nói, Tiểu Viên càng vùi mặt sâu hơn vào vòng tay anh.
Một lúc lâu sau Tiểu Viên vẫn chẳng dám ngẩng đầu lên, có lẽ đến đà điểu cũng không xấu hổ bằng cô rồi. Thang Hi Hàn vuốt nhẹ mái tóc cô: “Thôi nào, không phải xấu hổ nữa, em làm mấy chuyện xấu hổ anh cũng đã quen rồi, anh không cười em đâu, được chưa? Dọn đến đấy ở đi.”
“Không có công không nhận thưởng. Em không ở.” Tiểu Viên lại úp mặt vào ngực anh.
“Thế thì em cưới anh đi.” Vừa nói xong, cô gái trong vòng tay anh lắc đầu bẽn lẽn. Lời đề nghị của Thang Hi Hàn rõ ràng đã khiến cô đã ngại ngừng nay còn xấu hổ hơn.
“Anh nói cái gì thế hả?” Hu hu, sao mà đến chuyện cầu hôn này mình cũng nhầm được cơ chứ? Xấu hổ chết mất!
“Không được à, thế... nuôi không thì sao...?”
Tiếu Viên lấy tay chặn miệng anh, mặt đỏ bừng, vội vã ngắt lời: “Không cho nói, không cho nói! Người ta đâu có cố ý chứ! Tóm lại là không được nói nữa.”
Cái cô gái này, sao vẫn giống y như hồi nhỏ vậy chứ? Ngốc nghếch phạm lỗi, rồi lại ngốc nghếch xấu hổ. Thang Hi Hàn bị cô bịt miệng, nhẹ nhàng nhìn cô, đôi mắt đen huyền sâu thăm thẳm. Anh khẽ cười, trong đôi mắt ấy như có những vì tinh tú đang chuyển động.
Tiểu Viên cảm tưởng như sắp chết ngộp dưới lòng biển sâu, bị ánh mắt của anh làm cho tim đập thình thịch, cô lắp bắp nói: “Anh... anh... sao anh chẳng nói gì thế?”
Thang Hi Hàn dùng miệng cắn nhẹ cô một cái, Tiểu Viên buông tay theo phản xạ, anh cười nói: “Em bịt miệng anh như thế anh còn nói được sao?”
Từ trước tới nay, cô không bao giờ đấu khẩu lại được anh. Tiểu Viên cúi đầu, xoa xoa tay.
“Ở đây nhé, được không?”
“Không... được.”
Ừ, biết là đã thắng, Thang Hi Hàn nói: “Không phải là không công đâu, anh sẽ bắt em làm việc để trả tiền phòng...”
“Em... không trả được.”
“Nấu cơm cho anh để trả tiền phòng, được chứ? Bụng dạ anh không tốt, lần trước chẳng phải còn bị đau dạ dày đấy sao? Em biết nấu ăn, lần sau em nấu cơm thì nấu nhiều hơn chút, anh đến ăn cùng, em thấy thế có được không?”
Tiểu Viên đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
“Em mà không ở, anh cho người khác vào ở.”
Trong đầu Tiểu Viên ngay lập tức xuất hiện hai cái tên, bất chợt buột miệng nói: “Em ở.”
“Tốt! Thế hôm nay chúng ta sẽ ăn gì nào?”
Tiểu Viên ngẩn mặt. Vừa đấy mà đã đòi ăn rồi?
“Anh đói rồi à?”
Há miệng mắc quai. Đã ở nhà người ta rồi, đành phải biết điều chút thôi.
Nếu chủ nhà đã muốn ăn cơm, thì cô khách Tiểu Viên còn biết nói gì nữa đấy? Chỉ còn biết nói: “Ừ.”
Đứng dậy đi vào phòng bếp, nhìn căn bếp trống không và chiếc tủ lạnh vẫn chưa cắm điện, Tiểu Viên cười thầm chạy ra ngoài, nói: “Ừm, trong bếp chẳng có gì cả, hay là để lần sau em nấu cho anh ăn nhé, hay là…”
Thang Hi Hàn cười cười: “Anh biết là không có gì. Đi nào, chúng mình đi mua đồ.”
Tiểu Viên ủ rũ bước đi bên anh. Đã không biết nấu cơm rồi, lại chẳng thể nói cho anh được. Cái rượu nếp, mì ăn liền, cô cũng chỉ biết làm có vậy mà thôi, sao anh lại nghĩ rằng cô biết nấu ăn cơ chứ? Cô nghĩ bụng, sau khi ăn xong bữa này, không biết anh có còn cần cô bạn gái này không nữa.
Tiểu Viên hỏi thăm dò: “Thế anh muốn ăn gì?”
“Ừm, ăn đơn giản thôi. Cá mè hấp, rau xào, rồi thêm món canh nữa là được rồi.”
Tiểu Viên khẽ hít thở, trong lòng ngẫm nghĩ, hình như làm mấy món này cũng không quá khó, chắc mình cũng làm được thôi.
Đến chợ, Thang Hi Hàn nói: “Em đi mua cá đi, một lúc nữa anh sẽ tìm em. Mua cá phải chờ người ta mổ, em cứ đợi ở đấy, anh mua rau với trứng gà xong sẽ quay lại tìm em.”
Tiểu Viên gật đầu đồng ý, nhưng khi đến chỗ bán cá, cô mới giật mình hối hận. Đáng lẽ cô phải tranh lấy phần đi mua rau và trứng gà, còn để anh đi mua cá mới đúng. Rau và trứng gà thì ai mà chẳng biết chứ, còn cá mè trông nó ra làm sao? Cả một cái lồng bao nhiêu là cá bơi lội tung tăng, con nào mới là cá mè chứ? Hỏi người bán? Thế thì mất mặt quá, cô không thể để mất mặt thêm nữa.
Tiểu Viên rút điện thoại ra, lướt trong danh bạ tìm số điện thoại của mẹ: “A lô, mẹ à, con đây. Con hỏi chút, cá mè trông như thế nào ạ? Đúng rồi, đúng rồi, vô cùng cấp bách. Đúng đúng, con đang tham gia chương trình Từ điển vui vẻ, mẹ nói nhanh đi, còn hai mươi giây nữa.”
Cúp điện thoại, Tiểu Viên từ từ lấy lại dũng khí, bước vào bên trong nhìn lồng cá, xem con nào là cá mè.
Tiểu Viên chỉ vào một con rồi nói: “Chị ơi, cho em con này."
Chị bán hàng bắt lấy con cá, cầm một chiếc gậy gỗ đập đập vài cái, con cá ngay lập tức nằm im.
Chợt Tiểu Viên cảm thấy không chắc chắn, giả bộ hỏi han: “Chị ơi, con cá mè này trông ngon quá nhỉ?”
Chi bán hàng ngẩng lên nhìn: “Gì cơ? Đấy là cá trắm, không phải cá mè. Em muốn mua cá mè à?”
Tiểu Viên đứng hình, chị bán hàng lại có vẻ tươi cười, vứt con cá đã bất tỉnh ấy vào trong lồng, rồi nhấc một con khác lên: “Đây là cá mè. Không sao, chị đổi cho em con khác.”
Không đợi Tiểu Viên nói gì, chị bán hàng lại đập đập vài cái, con cá mè “thật” đã nằm cứng đơ.
Chị bán hàng nhanh chóng lôi hết lòng mề con cá ra, còn Tiểu Viên thì nhìn con cá trắm bị cô nhận nhầm mà trong lòng áy náy.
“Thật đáng thương, thà bị em cho một phát chết luôn cho xong, đằng này lại còn bị hôn mê sâu. Tiểu Viên ơi là Tiểu Viên, mua nhầm đã quá lắm rồi, sao giờ còn đem nó vứt lại lồng chứ? Con cá trắm vì em mà biến thành cá thực vật này sao có thế chịu nổi?”
Chẳng biết Thang Hi Hàn đứng sau cô từ khi nào, cái thuyết “cá thực vật” vừa rồi đã chứng minh một điều, anh đã theo dõi từ đầu tới cuối quá trình cô “làm nhục” con cá này... Cuối cùng thì vẫn bị mất mặt, mà lại ngay trước mặt anh nữa chứ.
Tiểu Viên ấm ức nói: “Không phải em cố ý đâu...”
Thang Hi Hàn vốn muốn trêu cô thêm một lúc nữa, nhưng nhìn cô giống như cô vợ bé nhỏ ấp a ấp úng, tự nhiên trong lòng trào dâng một cảm giác yêu thương, liền đưa tay kéo cô vợ bé nhỏ ôm vào lòng, hôn nhẹ lên đôi lông mày cô.
“Bây giờ phải làm sao?” Anh hạ thấp giọng, cười nói.
Cô cúi ghì mặt, trông giống hệt một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
“Thế này đi, chị ơi, em mua luôn cả con cá trắm này nữa.” Anh vừa cười vừa nói với chị bán hàng.
Xách cả hai con cá về, trên đường, cô rầu rĩ nói: “Không biết là làm cho nó bị hôn mê tốt hơn, hay là ngay từ đầu “giải thoát” cho nó thì tốt hơn nhỉ?”
“Chu Tiểu Viên.” Anh lạnh lùng nói.
“Hả?”
Anh nhìn cô, thở dài một tiếng: “Em có còn định cho anh ăn cá nữa không đấy?”
Nhà mới, người mới, bày tiệc rượu.
Hồi nhỏ cũng không ít lần Chu Tiểu Viên với Mã Quân Quân cùng nhau chơi đồ hàng, không ngờ bấy giờ lại trở thành hiện thực. Tiểu Viên chợt nhớ đến mấy điều quan trọng, lúc nãy gọi điện thoại cho mẹ quên mất không hỏi, Thang Hi Hàn xách mấy túi đồ đi vào bếp, cô chỉ còn biết lẻn vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho mẹ một lần nữa “Mẹ, mẹ, con đấy, Tiểu Viên đấy.”
Mẹ Tiểu Viên nói lớn trong điện thoại: “Tiểu Viên? Con làm gì mà giọng lí nhí thế?”
“Ui ui, mẹ đừng hỏi nữa. Con hỏi mẹ, hấp cá thì nên hấp bằng nước sôi hay hấp bằng nước lạnh? Hấp trong bao lâu?”
Mẹ Tiểu Viên nghĩ ngợi một lúc, đưa ra một câu trả lời kinh điển: “Còn phải xem cá có to không, lửa to nhỏ thế nào!”
Tiểu Viên hộc máu: “Không to cũng không nhỏ!”
“Thế thì bình thường tầm tám đến mười phút là được Tiểu Viên, con vẫn đang chơi trò Từ điển vui vẻ đấy à? Kênh nào thế? Mẹ tìm nãy giờ đâu có thấy gì đâu?”
“Trên đài phát thanh cơ, mẹ chờ lúc nữa hãy mở đài. Còn nữa, còn nữa, nếu mà xào rau, thì cho muối trước hay sau?”
Mẹ Tiểu Viên nghe thấy bảo vẫn đang tham gia chương trình, liền đưa ra một đáp án rất đúng tiêu chuẩn: “Cho trước hay cho sau đều không ảnh hưởng đến mùi vị, nhưng nếu cho sau sẽ tốt cho sức khỏe hơn.”
“Con biết rồi, thế mẹ nhé, con cúp máy đấy. Bye mẹ.”
Mẹ Tiểu Viên ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại chỉ còn lại vài tiếng tút tút: “Từ điển vui vẻ có trên đài phát thanh từ khi nào thế nhỉ?”
Tiểu Viên từ từ đi vào phòng bếp, liền bị Thang Hi Hàn bắt được. Trên bếp đã đặt sẵn hai chiếc nồi, một chiếc đã được cho cá vào hấp, chiếc còn lại chuẩn bị để xào rau. Anh liếc nhìn Tiểu Viên ngốc nghếch rồi nói: “Em giúp anh đập trứng đi, canh trứng em làm nhé!”
Tiểu Viên lập cập gật đầu, vừa đập trứng gà vừa nhìn Thang Hi Hàn xào rau một cách thành thục, chợt buột miệng hỏi: “Sao anh lại biết nấu ăn vậy?”
Anh lấy một chiếc đĩa, gắp rau ra, hoàn thành xuất sắc món xào, phủi phủi tay rồi nói: “Hồi còn đi học ở bên kia thì biết thôi. Muốn ăn thì phải tự nấu mà ăn.”
“Thế... thế hồi đấy bạn gái anh không làm giúp sao?” Cách thăm dò này có lộ liễu quá không nhỉ? Hỏi anh như vậy có quá lạy ông tôi ở bụi này không?
Cô An Hinh gì đó, lại còn cái cô Khiết mà lần trước anh gọi điện thoại ấy, anh không có gì để nói với em sao? Cho dù đã qua rồi, anh cũng có thể nói cho em biết một chút chứ? À, mà có chắc chắn là đã qua rồi không? Lằng nhằng quá! Trong lòng Tiểu Viên bắt đầu thấy khó nghĩ, không dám nhìn anh, chỉ biết cúi gằm xuống.
Một lúc lâu không thấy anh nói gì, Tiểu Viên lén ngước lên nhìn anh. Khóe miệng anh khẽ nở một nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, cứ như chỉ chờ đến lúc Tiểu Viên ngẩng lên nhìn, sau đó anh đáp: “Ừ... không nói cho em biết.”
Tiểu Viên ngượng ngùng, cấu anh một cái: “Xào rau xong rồi thì đi ra đi, để em còn nấu canh.”
Anh cười rồi đưa rổ rau qua, chẳng bao lâu sau lại quay vào bếp nhìn Tiểu Viên. Tiểu Viên bị anh nhìn, có còn biết nấu canh nó như thế nào đâu. Cô tức tối nhìn về phía anh: “Anh đừng làm loạn nữa, đi ra ngoài đợi có được không?”
Anh nói với vẻ rất oan ức: “Anh đâu có làm loạn? Nhìn em làm cũng không được sao? Nếu ngày trước cũng có cô bạn gái như em thế này, chắc anh vẫn phải tự làm thôi.”
Tiểu Viên đẩy anh ra ngoài, đóng cửa lại. Câu nói khi nãy của anh là ý gì? Thế rốt cuộc là có hay là không có?
Cuối cùng Tiểu Viên cũng hoàn thành món canh, lại còn nhận được lời khen ngợi của Thang Hi Hàn. Khi sắp ăn xong, anh làm bộ vô ý hỏi: “Hôm đó ở nhà em, chẳng phải em làm món cái rượu nếp đó sao? Anh cứ nghĩ em biết nấu ăn cơ.”
Thế là vẫn bị anh nhìn ra, cô toát mồ hôi! Cô chỉ còn biết thành thực trả lời: “Những thứ mà dùng nước để nấu em đều biết làm, ví dụ như canh này, nấu mì này, luộc cá, luộc cá chắc cũng không sao.”
“Em nghĩ rằng luộc cá chi là đun sôi nước rồi cho cá vào là xong à?”
“Thế em sẽ học dần là được mà...”
Anh cười, nói: “Ừ, để sau đi.”
Nấu cơm thì không rửa bát, rửa bát thì không nấu cơm, đấy la “gia quy” của nhà Tiểu Viên. Tiểu Viên chỉ nấu có một món canh, sau khi ăn xong liền bắt đầu dọn dẹp, mang bát đĩa vào bếp rửa rửa lau lau. Thang Hi Hàn bước theo cô vào trong. Tiểu Viên nói: “Một mình em dọn dẹp là được rồi, anh cứ ra phòng khách xem ti vi đi.”
Anh cười mà như không, nhìn thêm một lúc rồi từ từ tựa vào lưng Tiểu Viên, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Tiểu Viên bỗng khựng lại, mặc kệ nước chảy tong tong xuống dưới, quên mất là phải cất chiếc đĩa lên trên.
“Viên Viên!” Giọng nói ấm áp của anh như đang thỏ thẻ bên tai cô.
Sức nóng hầm hập, dường như có thể phát ra âm thanh được, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Dạ?”
Hơi thở ấm áp phả tới, chạm vào khuôn mặt cô, mơn man trên cổ, cảm giác nhồn nhột nhẹ nhàng khiến trái tim cô bỗng chợt...
“Em còn phải rửa bát, anh đi ra ngoài đi mà.” Cô nói gần như khẩn cầu. Cứ thế này có mà đến sáng mai cũng chẳng rửa xong đống bát này.
“Thực ra… “, trong giọng nói của anh có chút tiếc nuối, mơ hồ nhớ lại những ký ức ngày xưa. “Anh thích nhìn thấy em đi lại trong bếp. Ngày bé, dì anh và mẹ em đều như thế cả... để anh được gần em thêm chút nữa nhé!”
Từng giọt nước lanh lướt qua ngón tay, rồi từ từ rớt xuống đống chén bát. Chiếc đèn trên đầu tỏa ra màu vàng ấm áp, bao trùm lấy hai người. Tiểu Viên đưa những chiếc đĩa đã rửa sạch qua cho anh, men sứ trắng bóng ánh lên từng tia lấp lánh dưới đánh đèn, Thang Hi Hàn nhẹ nhàng đỡ lấy, lau khô từng cái một.
Ánh mắt anh đôi lúc ngừng lại, cô lại chẳng hề để ý, cứ cúi xuống như vậy, chăm chú làm việc của mình, mấy lọn tóc bay bay trước trán, chiếc cổ trắng ngần tạo thành một đường cong thật đáng yêu. Anh đưa tay lên, giúp cô đỡ những lọn tóc mai bay bay trước trán, vén ra sau tai. Tiểu Viên khẽ mỉm cười.
Ừ, có lẽ chính là thứ cảm giác này, nhẹ nhàng, ấm áp, giản đơn mà chân thật.