Đúng thế, một người hoàn toàn không quen.
Nhưng một người hoàn toàn không quen thì sao lại lừa em chứ? Tại sao phải nói xấu anh chứ? Do khóc suốt một đêm, mắt Tiểu Viên đã đỏ như mắt cá vàng, lúc này lạo ngân ngấn nước. Thang Hi Hàn nhìn thấy thì vừa thấy thương vừa thấy giận: "Không được khóc."
"Anh là đồ lưu manh!"
"Anh lưu manh, cũng chỉ lưu manh với em thôi."
"Anh là đồ vô lại."
"Ừ, anh vô lại , vô lại với em nhé?"
"Anh là đồ ngốc!"
"Đúng thế, anh quả là đồ ngốc, nếu không sao lại để ý đến em?"
"Anh... Anh vô ý lắm!" Tiểu Viên vừa thở dồn dập vừa mắng, chẳng tìm được thêm tính từ nào nữa, vì thế lại càng cảm thấy đau lòng.
Dạo gần đây Diệp Thụ Thần cảm thấy rất cô đơn, cái cô nàng tên là Du Du ấy chẳng thèm liên lạc với anh nữa. Trong quá trình tiếp xúc với cô, anh bất chợt cảm thấy mình thật chẳng ra làm sao. Đang không biết nên nói với cô thế nào thì đã bị cô cho vào danh sách đen. Anh cảm thấy rất buồn bã, một mặt thì cho rằng đối phương rất anh minh quyết đoán, một mặt lại không ngừng thầm trách móc.
Thực ra anh cũng hiểu như thế này là tốt nhất. Lúc đầu cũng chỉ muốn đưa cô ấy và Hồ Thế Khang về với nhau, bây giờ nghĩ lại, cái tên Hồ Thế Khang kia đúng là chẳng hợp với cô ấy. Thôi vậy, anh mong mình bận rộn hơn một chút, đợi cơn gió Hồ Thế Khang này đi qua, vì thế nên chẳng liên lạc gì nữa.
Đứa cháu gái lại muốn ăn bánh, anh đến một cửa hàng khác mua, đứa cháu bảo mùi vị không giống, không thích ăn, sợ thích của bọn trẻ con cũng thất thường, về sau nó không thích ăn loại bánh ấy nữa, Diệp Thụ Thần lại càng chẳng có lý do gì để đến tiệm bánh ấy. Thỉnh thoảng lái xe qua con phố ấy, anh luôn cho xe giảm tốc độ, liếc mắt nhìn cô gái một lần.
Lại một ngày nữa nhàn rỗi, anh đi lang thang không mục đích rồi đến khu nhà của Thang hi Hàn, khóa xe xong, quyết định lên ăn nhờ cơm.
Nhìn thấy Thang Hi Hàn mặt mũi hầm hập, Diệp Thụ Thần hỏi: "Tớ chỉ muốn ăn nhờ một bữa cơm thôi, có cần phải dùng bộ mặt đó ra đón tiếp không?"
Thang Hi Hàn thở dài: "Ăn nhờ cơm? Đến tớ cũng chẳng có cơm mà ăn đây này."
Thang Hi Hàn kể lại sự tình cho Diệp Thụ Thần, nghe xong, Diệp Thụ Thần mồ hôi vã ra như tắm. Nghĩ bụng, nếu một lúc nữa mình nói sự thật, không biết cái tên này có phát nổ nữa không. Đúng là tự mình gây ra lỗi lầm, chất là cái chắc!
"Tớ có cảm giác tớ và cô ấy như hai hành tinh khác nhau vậy. Một con bé bán bánh nói với cô ấy gì đó mà cô ấy cũng tin, thật không thể hiểu nổi." Thang Hi Hàn tức giận nói.
"Cái này...là thế này...Người anh em, tớ nói ra, cậu đừng xử tớ, được không?" Diệp Thụ Thần nở một nụ cười méo xệch.
"Aaa..." Một tiếng thét thê thảm vang lên.
Nghe thấy tiến hét ở phòng bên cạnh, Tiểu Viên nhíu mày, cãi nhau không xong, chỉe biết đập đồ đạc, đúng là ấu trĩ!
Ở bên này, sau khi bị một trận tơi bời khói lửa, Diệp Thụ Thần bỗng cảm thấy một sự ngọt ngào kỳ lạ. Ừ, hóa ra cô ấy cũng không phải không để ý đến mình, chỉ vì cô ấy nghĩ mình là tên lăng nhăng nên mới như vậy. hê hê!
Tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Viên chẳng thèm để ý. Người ở ngoài cửa chẳng muốn đợi lâu, lấy luôn chìa kháo mở cửa bước vào. Tiểu Viên mắt chữ O, mồm chữ A: "Sao anh lại có chìa khóa?"
Thang Hi Hàn đáp: "Sao anh lại không có chìa khóa nhà mình chứ?"
Ừ , Đúng rồi, thôi bỏ đi. Tiểu Viên đối mặt với chủ nhà, rồi hức hức được vài tiếng, ý không hài lòng.
"Chu Tiểu Viên, đi với anh." Anh kéo tay cô bước ra ngoài.
"Đi đâu cơ?"
"Đi mua bánh."
"Để làm gì?"
"Thanh minh cho anh."
Hóa ra là vậy!
Trong đầu Tiểu Viên lúc này như có mồ hôi đầm đìa. Chỉ vì một sự hiểu lầm nhỏ như thế, cô đã chạy nhanh hơn ôtô. Lên nhầm xe, xuống nhầm bến, rồi tự nhiên lưu lạc đến mãi An Huy mà không biết gì, đúng là ngốc không thể tưởng tượng nổi. Mọi chuyện đã rõ ràng, Thang Hi Hàn lại kéo cô đi về. Tiểu Viên nghĩ ngợi, việc này đã được giải thích rồi, nhưng còn cái cô An Hình kia, hay là, cũng hỏi luôn?
"Ôi trời!" Một âm thanhtừ sau lưng truyền tới, Tiểu Viên quay đầu lại nhìn, rồi bước chân chậm một chút: "Thang Hi Hàn, Thang Hi Hàn, Diệp Thị Thần bị đánh rồi."
"Ừ."
"Não cậu ấy bây giờ toàn bánh kem thôi."
"Đừng để ý đến chuyện của người khác." Thang Hi Hàn kéo tay cô ấy đi tiếp.
"Em muốn nhìn." Cô vừa bước đi vừa ngoái đầu lại.
"Không được"
"Sao lại không được, anh vội gì chứ?"
"Vội về xử lý em."
"Hôm nay anh muốn ăn gì em cũng nấu cho anh ăn." Tiểu Viên đuối lý, đành ngoan ngoãn làm lành với anh.
"Em cứ dựa vào biểu hiện của vài ngày vừa rồi mà biết điều làm cho tốt nhé!" Nói xong Thang Hi Hàn đi làm, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Ai cũng phải đi làm, việc xử lý cô bèn gác lại đến tối. Tiểu Viên cũng thành khẩn thể hiện rằng mình cũng phải đi làm rồi, anh đồng ý, sau đó cũng tới công ty.
Để lại cho Tiểu Viên một bóng hình cao lớn vãm vỡ và một câu nói đầy ẩn ý, sau đó anh hùng dũng bước đi.
Tiểu Viên nghĩ bụng, lần này đúng là bị nắm thóp rồi.
Tiểu Viên chăm chú nấu một bữa cơm, món nào cũng cẩn thận hết mức, phát huy hết khả năng của mình. Thang Hi Hàn ăn rất ngon lành, chẳng có thời gian mà xửa lý cô, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt qua nhìn. Ừ, hàm ý trong đó rất rõ ràng: "Anh chưa quên đâu."
Tiểu Viên chẳng có bụng dã nào để ăn, nhìn màn hình tivi, cố gắng tì một chủ để khác để nói, rồi tiện tay chuyển sang kênh thời sự. nói với Thang Hi Hàn: "Anh nhìn kìa, cái ông kia cũng họ Thang giống ông đấy. Em cứ nghĩ cái họ kỳ lạ này chắc ít người có lắm. Nhưng mà, bác ấy nhìn trẻ trung phong độ quá. Người ta thường bảo, mấy vị lãnh đạo năm nào cũng ăn nhau thai cừu, em thấy vẫn chưa hết, có khi còn đi căng da mặt ấy chứ!"
Thang Hi Hàn lườm cômột cái: "Ông ấy không ăn nhau thai cừu, mà cũng chẳng căng da mặt."
"Ủa, sao anh biết vậy?"
"Vì ông ấy là bố anh."
"Hả? Cái gì? Đó là bố anh?" Mắt Tiểu Viên mở như không thể to hơn được nữa.
Trong lòng Thang Hi Hàn không khỏi mừng rỡ, cho dù từ trước đến nay anh không hề muốn dùng danh tiếng của bố mình để lấy lòng các cô gái, nhưng cô nàng Chu Tiểu Viên ngốc nghếch có lần nói, người chồng lý tưởng của cô phải là cán bộ cấp cao, hoặc là luật sư, khiến cho anh hận đến mức nghiến răng ken két, lại còn có chút không yên tâm, thế thì Diệp Thụ Thần hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô rồi, cán bộ cấp cao và luật sư? Tất nhiên, anh đâu biết rằng, mẫu người mà Tiểu Viên nói đến ấy là nhân vật nam yêu thích trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình của cô.
Nhiều khi anh muốn nhắc khéo cô nên xem tin tức thời sự nhiều hơn một chút, chuyên mục Tài chính ấy, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ông ấy, để có thể tiết lộ một chút rằng anh cũng có gia đình. Nhưng cô nàng ngốc nghếch này không lên mạng thì ngồi đọc tiểu thuyết, một cô nàng suốt ngày cắm mũi vào mấy thứ đó.
Cứ như vậy, đã thế còn suốt ngày đòi gả cho cán bộ cấp cao, xin khiếu, ngay bên cạnh có một người, thế mà cô ấy còn chẳng nhìn thấy! Nhiều khi nói chuyện, anh cố ý đề cập đến chủ đề ấy, khó khăn lắm mới dẫn dắt vào vấn đề chính, cô liền chặn ngang khiến anh tức điên lên, còn cô thì chẳng hiểu ra làm sao.
Mặc dù đây hông phải cách tốt nhất để mối quan hệ của họ chuyển sang một trang mới, nhưng chỉ cần nó có thể chuyển biến, anh không cần quan tâm nên đi con đường nào, chỉ cần có thể mở cánh cửa ấy nhanh hơn một chút.
Nhiều khi, cô đọc xong một cuốn tiểu thuyết rồi tự nói với bản thâh mình rằng muốn cưới một người có địa vịm anh liền bật cười, nhưng trong lòng thì tức tối, em đúng là đồ ngốc! Ngày trước mặt cô là một người mà không thèm nắm lấy, còn định gả đi đâu nữa hả? Mắng mỏ xong, tiếp đến là cảm giác buồn bã, không thể nói thẳng ra với cô là:" Anh chính là ngươi đó đây." Như thể nói thẳng ra với cô là: "Anh chính là người đó đây." Như thế chẳng phải càng ngu ngốc hơn sao?
Phải cảm ơn bố anh hôm nay lên chương trình Thời sự, và cảm ơn đồng chí Chu Tiểu Viên ngốc nghếch hôm nay bỗng nhiên xem thời sự. Cần phải biết rằng, bình thường cô thà xem Cừu vui vẻ và Sói xám còn hơn là xem Thời sự. Thế là Thang Hi Hàn vừa không phải làm việc ngốc nghếch vừa có thể tiết lộ thân phận "người có địa vị" của mình một cách vô cùng thuận lợi.
Sau đó, đáng lẽ Tiểu Viên nên chớp chớp mắt một cách ngỡ ngàng, rồi lại càng ngỡ ngàng hơn, sau cùng, cô nên ý thức được rằng “người có địa vị” mà cô suốt ngày ước mong được cưới ấy thực ra ở ngay trước mắt. Và cuối nữa, liệu có hét lên không nhỉ? Hay là ôm hôn thắm thiết? Anh có nên để cô ôm không…?
Thang Hi Hàn mơ màng chờ đợi phản ứng tiếp theo của Tiểu Viên, nhưng ngay sau đó, cô nghi ngờ hỏi: “Gì nhỉ, đúng là bố anh à? Có vấn đề về tác phong mà cũng làm được quan to như vậy sao?”
Thang Hi Hàn hét lên: “Chu – Tiểu – Viên! Em nói lại một lần nữa xem!”
Tiểu Viên giật thót mình, mãi mới thốt ra được một câu: “Chu choa, nhìn anh giống Mã Cảnh Đào[1] quá…”
[1] Mã Cảnh Đào: tên một nam diễn viên điện ảnh của Đài Loan.
Sau bữa cơm…
“Em buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây, tí nữa anh tự về nhé!” Nói xong liền ngáp một cái thật dài rồi lao về phía phòng ngủ. Điều bất hạnh là tốc độ của cô không thể nhanh hơn anh chàng Thang Hi Hàn đang nằm chờ đợi trên sofa kia.
Chỉ một động tác anh đã đặt cô lên sofa, lạnh lùng nói: “Chạy nhanh thế làm gì hả? Mấy ngày nay tinh thần em chẳng phải rất tốt sao? Hết khó chịu lại làm loạn rồi còn chạy mất.”
Tiểu Viên không hiểu anh thực sự không vui hay chỉ trêu cô mà thôi, giọng lí nhí: “Ừm… Em không nên làm như thế.”
“Như thế nào?”
Được rồi, nhẫn đi, nhẫn nào, ai bảo cô có lỗi chứ, Tiểu Viên đáp: “Ngốc nghếch như thế.”
“Ừm, thái độ rất thành khẩn, còn gì không?”
Anh thoải mái tựa vào sofa, tay cầm laptop, chẳng biết là đang gõ gì, chỉ thấy ngón tay nhanh thoăn thoắt, Tiểu Viên chẳng kịp nhìn. Lông mày anh nhíu lại, thần sắc có vẻ như đã chuyển mục tiêu chú ý, nhưng hóa ra vẫn để mắt đến cô.
“Cái cô An Hình ấy là ai?” Một giọng nói nhỏ vang lên.
Thang Hi Hàn đang chờ đợi cô nhận lỗi, bỗng khựng lại, nở một nụ cười, nói: “Bố cô ấy và bố anh là bạn thâm giao, bọn anh quen nhau từ hồi nhỏ, lâu lắm rồi không gặp lại, thời gian trước cô ấy về nước, nên anh đi chúc mừng buổi hòa nhạc đầu tiên của cô ấy theo lệnh của bố, sau đó có gặp lại một lần. Sao em lại biết người này?”
Vì sao biết không quan trọng? Tiểu Viên nhìn ra xa.
“Thực ra bọn anh cũng là quen từ hồi nhỏ, đã rất nhiều năm rồi không gặp lại…” Một giọng nói nhỏ lại vang lên.
Thang Hi Hàn xoa đầu cô một cái thật mạnh: “Đầu óc em cũng gớm đấy nhỉ? Nhưng người ta đâu có giúp anh giải quyết cái vụ không thích ăn nhân bánh bao trong suốt năm năm liền? Được chưa hả?”
Được, anh bảo được thì được thôi, Tiểu Viên ngẫm nghĩ. Nhưng như thế này liệu mày có quá ngu ngốc không?
“Hỏi hết rồi à?” Anh dùng tay bóp cằm cô, nói.
Tiểu Viên chớp chớp mắt, còn phải xem anh còn điều gì đáng để hỏi nữa không.
“Sau này, em có thể tin anh bất cứ lúc nào được không, không được giấu giếm chuyện gì, không được tức giận là chạy đi, và đặc biệt là không được để anh nhìn thấy em đi cùng một tên con trai nào nữa.” Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xoáy vào cô, nói một cách nghiêm túc, rồi lắc lắc đầu cô: “Phải ghi nhớ vào đây này, được chứ?” Cứ như thế, anh đã khắc từng chữ, từng chữ vào đầu cô.
“Ừm, có phải anh thực sự thích em không?”
“Em nói xem?”
“Xin lỗi, gần đây em đã hiểu lầm anh. Nhưng… nhưng về việc anh là bạn trai của em, em thực sự không có cảm giác chân thực…”
Thang Hi Hàn ngây người, thì ra đây mới là những lời từ đáy lòng cô, đây mới là cảm giác mà anh đã tạo cho cô. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô an ủi. Có lẽ, những gì bản thân anh làm chưa đủ nhiều. Có lẽ, hai chúng ta đều phải học cách để yêu nhau.