Thời gian hoa nở

 
Cô lúng túng nói: “Em...”
“Chu Tiểu Viên, em có thể không nói được không?”
“Em muốn hỏi là...”
“Im miệng!”
“Anh nói là anh sẽ không làm vậy với em mà...”
“Lúc ấy anh nói là vẫn chưa đến lúc, bây giờ thì đến lúc rồi.”
...
Nhưng... người ta muốn anh yêu trước rồi cưới sau, cưới xong rồi mới làm chuyện ấy, đó là sự kiên trì của em! Tuy rằng... tuy rằng khi nãy em cũng rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, nhưng mà...
Nhìn gương mặt ngượng ngùng của cô như muốn nói gì rồi lại thôi, anh chợt hiểu ra, hừ một tiếng rồi vùi đầu vào trán cô. Chiếc áo ngực của cô đã bị anh cởi ra, nhẹ nhàng treo lơ lửng trên người cô, ở góc nhìn hiện tại của anh, thật là một cảnh tượng đẹp đẽ, thế nhưng, haizz, anh đã biết rằng, cô vợ bé nhỏ rắc rối này của anh chẳng thể nào không nghĩ ra chuyện gì đó.
Anh bực dọc mở miệng: “Họ hàng của em đến rồi à?”
Hả, cái gì? Họ hàng cái gì? Tiểu Viên có chút khó hiểu, liên quan gì đến họ hàng chứ? Cô trả lời: “Đâu có đâu, làm sao thế?”
Nghe cô nói hết câu “đâu có đâu”, anh thở phào rồi bế cô về phòng ngủ, ném cô lên chiếc giường mềm mại rồi đổ người xuống
“Viên Viên...” Giọng nói trầm ấm của anh thật gợi cảm làm sao, khiến cô bị mê hoặc. “Anh...muốn có em.” Anh từ từ ghé sát lại phía cô, thì thầm vào tai cô, như những ngọn lửa thiêu đốt cô. Cô ấp úng nói: “Thang Hi Hàn... em...” Cô lắp bắp một hồi, cuối cùng thều thào thốt lên: “Em sợ.”
Ngón tay anh mềm mại lướt trên cổ cô, vô tình đã đánh thức sự ham muốn từ một góc nhỏ nào đó trong trái tim cô. Nụ hôn như những bông tuyết ngoài kia bay lượn khắp không trung, bao trùm lấy cô, mềm mại và ấm áp, từ từ hạ xuống rồi nhanh chóng tan biến đi, trái tim cô cũng tan biến theo từng nụ hôn của anh.
“Anh sẽ bảo vệ em...” Anh thì thầm, đôi mắt sâu thẳm mơ màng.
Cô ngay lập tức dịu xuống, chìm đắm một cách tình nguyện.
Có người nói sự kết hợp giữa tình yêu và tình dục cũng giống như tiếng hát của nữ thần biển cả Siren, một vẻ đẹp khiến người ta rơi lệ, chiếm giữ khiến bạn chẳng có cách nào thoát ra.
Anh nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô, hai mí mắt chớp lia lịa như đang nhảy múa, anh hôn từng chút, từng chút một vô cùng cẩn thận. Cô nằm bên dưới anh, người khẽ run lên, làm da trắng như tuyết, bừng lên vẻ đẹp nõn nà.
Cho đến khi anh đọc được trong đôi mắt cô sự im lặng, tin tưởng, dựa dẫm vào một tình yêu sâu đậm, lúc ấy anh mới nhẹ nhàng đè lên, dịu dàng đặt từng nụ hôn lên làn da cô, vừa cẩn thận vừa trân trọng. Cô nắm lấy cổ anh, cố gắng kéo mình lại gần, tất cả những suy nghĩ và lo lắng đã tan biến trong một phút giây, cô có cảm giác mình sáng bừng như những đợt pháo hoa, lóe lên trong không gian, cháy hết rồi hóa thành những làn khói bay lượn, một sự thích thú hoàn toàn.
Chiếc áo mềm mại kia có một sợi dây buộc ngang qua, trong thời điểm ấy, quần áo cũng đã lỏng ra, chiếc áo tuột xuống, làn da trắng trẻo như tuyết hiện ra trước mắt anh, anh nhìn vào đôi mắt cô, cảm giác nóng rực. Từng nụ hôn của anh lướt qua, chạm vào phần giữa hai hàng lông mi của cô, từ từ kéo nhẹ một cái, sợi dây buộc của chiếc áo đã nằm gọn trên đất, đôi tay anh vội vã luồn vào dưới chiếc áo, một cảm giác mềm mại và trơn tuột, hai mảnh áo màu hồng lần lượt bung ra, chiếc lưỡi ướt át từng vòng, từng vòng bao bọc lấy, da thịt trong chốc lát như có lửa đốt, nóng ran.
Cùng với từng động tác âu yếm của anh, cô thở ra khe khẽ, anh không thể kìm chế được sự gào thét của trái tim, mở rộng đôi chân cô đặt lên người anh, khiến cho hai người càng gắn kết hơn. Hơi thở anh gấp gáp, lòng bàn tay nóng rẫy bám chặt vào làn da cô, như những thanh sắt nung lướt trên người cô, mang đến cho cơ thể cô một chút đau đớn, cùng với đó là sự ngọt ngào dịu nhẹ. Đôi mắt cô nhắm hờ, tâm trí lúc này đã đi đâu, sự phối hợp bản năng của cơ thể như từng đợt sóng trào dâng.
Khi anh vào trong cô, cô hít một hơi thật sâu, cơ thể trong một giây như cứng lại, hơi thở anh trầm sâu, anh cảm nhận được cô đang bấu chặt vào đôi bờ vai mình, dừng lại chờ đợi. Một lúc sau anh dịu dàng hỏi: “Có đau không?”
Cô nhắm tịt mắt không dám nhìn anh, khẽ lắc đầu. Anh lại cẩn thận hỏi thêm: “Thế... không thoải mái à?”
Người cô vốn đã nóng bừng, giờ lại bị quệt thêm lớp dầu nữa, lắc đầu khe khẽ. Vừa lắc được vài cái liền dừng lại, cô nhận ra nếu không phải là không thoải mái thì có nghĩa là thoải mái, thoải mái à? Đáng ghét quá đi, sao lúc này lại thảo luận vấn đề thoải mái hay không thoải mái làm gì cơ chứ? Anh mau chóng làm cho xong đi có được không, người ta sắp xấu hổ chết rồi đây này.
Nhưng người ấy lại để tâm đến tâm trạng của cô, tự kiềm chế bản thân, những vẫn muốn biết mình có làm đau cô không, cái cảm giác ấy, người con trai mãi mãi không thể cảm nhận được, sao anh có thể để cô cảm thấy dù chỉ là một chút đau đớn chứ, vả lại anh cũng chẳng có kinh nghiệm để biết lúc này nên làm gì, nhưng... cô lại không chịu nói cho anh.
Nhìn vẻ mặt lúng túng ngượng nghịu của cô, anh hỏi một cách bất an: “Có thật không đau không? Có thật không? Anh đã làm rất nhẹ rồi, nhẹ thêm chút nữa nhé?”
Anh không biết rằng tư thế của chúng ta lúc này kì cục lắm sao? Sao đúng lúc này anh lại dừng lại rồi thảo luận với người ta về việc này chứ? Cô ôm mặt, nhắm tịt mắt không nhìn anh, nhưng cũng cảm thấy rằng anh từ trên cao nhìn xuống cô như vậy cũng vô cùng kì cục. Cô cảm nhận được sự rung động nhè nhẹ của anh, cũng cảm nhận được sự kiềm chế tột bậc của anh. Trong phút giây im lặng đến đáng ghét ấy, cả hai người cùng run lên bần bật, anh vẫn đang đợi cô ư? Xem chừng nếu không có được một câu nói của cô, anh sẽ không tha cho cô đâu. Và thế là, cô mím môi, lí nhí: “Không sao đâu, không đau, anh nhanh lên đi...”
Hả? Trời ơi, mình vừa nói cái gì thế này, bảo anh nhanh lên? Ai cho tôi miếng đậu phụ để đập đầu tự tử đi?
Cô vùi đầu vào ngực anh, đôi bàn tay túm chặt lấy đầu anh, huơ huơ loạn xạ, anh cười hạnh phúc, cẩn thận trông chừng cô, tiếp tục...
Khi người con gái vẫn còn là “con gái”, đại đa số đều khẳng định bản thân mình sẽ khoác lên mình bộ áo cưới trắng muốt trước, sau đấy mới dâng hiến điều quý giá ấy. Nhưng trên thực tế, thứ tự này quá bán sẽ bị người sắp trở thành chú rể đảo lộn. Đợi đến ngày bạn trở thành cô dâu ấy, thường thì sẽ không còn tức giận chàng chú rể đã làm đảo lộn cái trật tự kia nữa. Bởi vì, khi ấy, bạn sẽ thấy rằng mình thật hạnh phúc, vào người đem lại hạnh phúc chính là chàng chú rể đã khiến cái trật tự kia bị đảo lộn.
Bởi vì nếu người trở thành cô dâu ngày hôm đó nhớ ra rằng người đã khiến cái trật tự kia bị đảo lộn lại không phải là chú rể, đây quả thực là một sự cố rất đang tiếc. Khi Tiểu Viên nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh, cô đã nghĩ rất nhiều, vấn đề trật tự đã nói đến ở trên chắc chắn trở thành vấn đề số một, vả lại vẫn còn một vấn đề liên quan đến trật tự cần phải suy nghĩ đó là, hình như anh vẫn chưa có biểu hiện muốn trở thành chú rể thì phải!
Mục Mục ơi là Mục Mục, cái miệng đáng ghét của cậu, chuyện tốt thì chẳng linh, chuyện xấu thì linh nghiệm thế, cái gì mà chiến dịch thành công cơ chứ? OMG, Tiểu Viên lại vừa nhớ ra một chuyện quan trọng khác.
Lạy chúa tôi! Một thiếu nữ bao năm trong trắng như cô ngày mai sẽ phải vác mặt đi mua một thứ mà đến lợn cũng biết mày đã làm gì nên mới cần đến nó ấy. Ghét quá đi mất, ghét quá đi mất! Mà cô ghét ai? Nếu để Mục Mục biết, nhất định cô ấy sẽ tuôn một tràng ném vào mặt cô, hai người là gió tôi là cát, ABCD đến chân trời góc bể, liên quan quái gì đến tôi, đã không tự kiểm điểm lại mình, còn quay sang trách tôi.
Cơ thể mệt mỏi rã rời như vừa chạy bộ tám trăm mét, nhưng sao lúc này cô lại không thể chợp mắt thế này? Nghĩ ngợi một hồi, mới chợt nhớ ra hôm nay mình ngủ đến trưa mới dậy, cứ cho là đến chiều có trèo xuống núi “hoàng sơn”, nhưng bây giờ mà ngủ thì vẫn sớm quá, vì thế cô không buồn ngủ cũng là chuyện rất bình thường. Anh ôm chặt cô, không có một tiếng động nòa, cô nghĩ thầm chắc là ngủ mất rồi.
Bình thường, trong phim truyền hình hoặc tiểu thuyết ngôn tình, sau khi làm chuyển ấy sẽ chuyển luôn sang cảnh quay của ngày hôm sau, thì ra cũng là có nguyên nhân của nó, bởi vì vốn dĩ hai cái thể tồn tại độc lập, khi tiến hành cái việc không có khoảng cách này, sau khi nghi thức kết hợp được diễn ra, sự biến đổi này ít nhiều cũng sẽ xuất hiện sự ngượng ngập, mọi người đi ngủ là cách tốt nhất để xóa đi sự ngượng ngập hay lúng túng này. Thế nhưng, tại sao Chu Tiểu Viên cô lại chẳng bao giờ đi theo đúng cái trật tự ấy chứ?
Một mình cô nghĩ ngợi vẩn vơ, người hơi ngọ nguậy, Thang Hi Hàn ôm chặt cô từ đằng sau đang mê mẩn vì mùi hương tỏa ra từ người cô, có chút buồn ngủ, nhưng vì sự cử động của cô nên đã tỉnh dậy, nhẹ nhàng âu yếm kéo cô vào lòng. Cô lập tức cứng đơ, không dám cử động thêm, cô không nhìn được anh, cho rằng anh đã ngủ rồi, anh khẽ cười cố nín thở, xem cô định làm gì.
Một lúc sau, anh không có động tĩnh gì thêm, cô yên tâm cho rằng anh đã ngủ say rồi, nhìn cánh tay anh đang ôm trước ngực cô, rồi nhẹ nhàng tách từng ngón tay ra, nhưng anh ôm chặt quá, cô chỉ còn cách bất lực chịu trận.
Khẽ thở dài một tiếng, rồi lại ngẩn ra một lúc, cảm giác trong đầu mình là một mớ hỗn độn, không thể nghĩ được điều gì, bất chợt liếc nhìn túi bánh bao trên bàn, cô chợt nhớ ra rằng, mình đang đói! Cả buổi tối chưa ăn gì, lại còn vừa làm một việc hao tổn năng lượng đến vậy, cô không đói mới là lạ!
Cố gắng với tay túm lấy chiếc túi bánh bao, cô thêm một chút nữa, vẫn chưa với tới, cô có chút bực bội, không thể cố thêm nữa.
“Viên Viên, em làm gì thế?”
Hả, thì ra anh chưa ngủ à?, cô lí nhí: “Em đói rồi...”
Anh cầm lấy túi bánh bao, cắn vài miếng theo thói quen rồi mớm vào miệng cô, cô ngẩn ra nhìn anh: “Làm gì đấy?”
“Nhân để em ăn!”
Cô nhớ lại sự việc ở tiệm bánh bao lần trước, anh gọi tất cả các loại bánh bao nhân thịt, mỗi khi ăn đều moi hết thịt ra đưa cho cô. Cô ngốc nghếch hỏi tại sao anh không ăn, anh thản nhiên trả lời rằng không thích ăn, cô cũng chẳng hỏi thêm, ăn hết một cách ngon lành.
Nhưng bây giờ không như trước nữa, sao cô còn có thể bắt nạt anh được nữa, cô lúng túng: “Anh ăn đi chứ, bây giờ có phải là hồi bé nữa đâu, không bắt nạt anh nữa.”
Đôi mắt anh ánh lên sự đắc ý: “Không sao đâu, hồi bé em ăn bánh bao của anh, bây giờ lấy bánh bao của em trả cho anh, rất công bằng rồi, em thấy chúng mình có giống một mối lương duyên được bắt nguồn từ bánh bao không?”
Cô vừa ngượng vừa tức, nói chẳng nghĩ ngợi: “Có mà một vụ huyết án bắt nguồn từ bánh bao thì có.”
Ngón tay anh đưa qua đưa lại giữa hai chân cô: “Thật ra, cũng có thể hiểu như thế...”
Cô chỉ biết ngó trừng trừng.
“Viên Viên...”
Giọng nói của anh đầy sự nuông chiều, trái tim cô cũng như rộn ràng theo giọng nói của anh, lơ lửng trong không trung.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhìn chằm chặp: “Còn đau không?”
“Không đau nữa rồi.” Cô hạ thấp giọng trả lời.
Anh khẽ cắn môi, không biểu hiện gì.
Cô tiếp tục: “Anh hỏi tay à?”
Anh khẽ cười, chiếc cằm hiện lên một vẻ tuấn tú: “Tất cả.”
Cô ngượng ngùng, lí nhí đáp: “Đều không đau nữa...”
Xấu hổ quá đi, cô nói cái gì thế này chứ? Cô liếc nhìn chiếc giường bên cạnh, rõ ràng là có hai chiếc giường, không cần phải hai người cùng nằm trên một chiếc giường thế này chứ? Vả lại hai người nằm trên một giường thế này cũng hơi chật, cô muốn bước xuống giường nhưng bị anh ôm ghì lấy: “Em sang giường bên kia ngủ nhé?”
“Không được.”
Tại sao không được, chẳng phải anh đã xong việc rồi sao? Em đã bị anh ăn sạch sẽ rồi, có đời nhà ai ăn hết miến tiết vịt còn ôm khư khư cái bát không? Cô nghĩ ngợi rồi tiếp tục nói: “Giường này hơi nhỏ...”
“Hay là chúng mình hợp lại để ngủ, sẽ không nhỏ nữa.”
Hợp? Đây chẳng phải tư thế khi nãy của chúng ta sao? Không thèm không thèm, nói không đau là để anh yên tâm thôi, làm sao mà có thể không có cảm giác cơ chứ, đang bỏng rát đây này, còn hợp nữa, làm sao mà được?
Nhưng cứ bị anh ôm thế này cô không quen lắm, không ngủ được: “Em không ngủ được, dậy lên mạng một lúc được không?”
“Không được.”
Vì sao trước lúc ăn thì tiến tới tiến lui, ăn xong rồi thì ngang ngạnh, chẳng có lúc nào nghe lời cô cả? Ai đó rất không hài lòng, có chút bực tức: “Cơ thể người ta vừa bị anh làm đau, đau quá nên không ngủ được.”
“Chẳng phải em vừa nói không đau sao?”
Ừ, hình như cô nói thế thật, tiếp tục khai thác điểm lợi này: “Nhưng, em không ngủ được, chán ngắt.”
“Thế... chúng mình làm gì đó nhé?” Giọng nói ấm áp, thần sắc tuấn tú, ý vị vô cùng.
Có người vừa bị tấn công nên đã trưởng thành hơn, ngay lập tức hiểu được ý định của anh, lắp bắp lên tiếng: “Chẳng phải chúng ta...vừa nãy đã...”
“Ai quy định chỉ được một lần nào, nếu em thấy chán ngắt, lại mất ngủ nữa, anh không từ chối đâu...” Ngón tay anh bắt đầu mơn man bò qua bò lại, cảm giác buồn buồn.
“Em...” Vẻ mặt cô khổ sở, nói không đau là nói dối đấy.
“Vậy thì đi ngủ.”
Cô không nói gì, nhìn ra chiếc máy tính.
“Ngoan, nghe lời nhé!”
Im lặng.
“Em phải nghe lời thì anh mới cưới em.”
Tiếp tục im lặng.
Anh vừa mới nói gì vậy? Nghe lời mới cưới. Tiểu Viên ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, dường như sự lo lắng vô cùng lớn về cái trật tự ấy đã được phá bỏ, anh nói muốn cưới rồi, hi hi... Ai đó đã gỡ bỏ được những suy nghĩ không hay trong đầu, đi vào giấc ngủ một cách ngon lành, không nghĩ ngợi thêm gì nữa. Tiền đề của cưới là phải nghe lời.
g cô rất ít khi đi giày cao gót, khi đi làm thì không cho phép, hết giờ làm việc thì lại về nhà, rất ít có cơ hội để đi. Bây giờ thì hay rồi, rón ra rón rén bước từng bước phía sau anh, chỉ sợ không cẩn thận vồ ếch một cái thì nguy. Cô thở dài, tại sao sàn của khách sạn lại phải đánh bóng đến mức này cơ chứ?
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng về được đến phòng. Vừa thở phào nhẹ nhõm, anh lại bảo xuống dưới đi ăn, Tiểu Viên trưng ra một bộ mặt méo xệch, nói: “Em có mang theo mì tôm đây, ăn mì tôm được không?” Khi nói những lời này, trong đầu Tiểu Viên đang nghĩ hôm nay sẽ tranh thủ lúc anh bận, ra ngoài mua một đôi giày khác, nếu không đôi chân này của cô có lẽ phải gửi lại khách sạn này mất.
Đề nghị ăn mì tôm ngay lập tức bị phủ quyết. Cô đành ngoan ngoãn đi ra ngoài cùng ai đó. Mặt sàn trên tầng có khá khẩm hơn, vì có lớp thảm mềm mại, trên mặt thảm còn có những vòng hoa tươi tắn, từng đóa hoa lớn như đang nở rộ dưới đôi bàn chân, cũng giống như cảm giác trong lòng cô lúc này. Cô khẽ cười rồi đưa tay ra, ngập ngừng nắm lấy bàn tay anh, thật mềm mại và ấm áp. Khóe miệng anh nở một nụ cười tuyệt đẹp, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nhưng vô cùng vững chắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui