Thời gian hoa nở

Đang cầm cốc nước mật ong uống, Mục Mục nghe được những lời này, “phì” một tiếng, phun tất cả nước trong miệng lên người Lý Phổ.
Lý Phổ cầm chiếc khăn tay lau áo, Mục Mục ngại ngùng nói: “Em xin lỗi, bộ quần áo này đắt không? Giặt khô là hơi hết bao nhiêu tiền em sẽ trả, nếu phải mua bộ mới cũng được.”
“Kể từ lần trước em mắng anh có tiền không tiêu là đồ ngu, tất cả quần áo của anh đều đặt may từ Ý.”
“Khụ khụ…” Đôi mắt Mục Mục như mờ đi. “Thế… bộ này thì sao?”
“Không đắt, chỉ vài nghìn thôi.” Anh khẽ cười.
“Ồ”. Trái tim Mục Mục rỏ máu, một bộ quần áo vài nghìn tệ mà không đắt ư? Em trả tiền giặt khô là hơi được rồi, không bắt em phải đền đấy chứ? Bộ quần áo đắt như vậy, giặt khô là hơi chắc cũng chẳng rẻ gì. Anh ấy có bắt mình đền không nhỉ? Đúng là đen đủi, ai bảo anh ấy lại biết dọa người thế chứ, cũng không thể trách mình được!
“Vài nghìn… euro.”
Vô số con hạc bay qua, khiến đầu óc cô như sắp nổ tung, toàn bộ số tóc trên đầu Mục Mục như rụng sạch, hóa đá ngay tại hiện trường. Tường thuật trực tiếp: A khóc lóc khẩn cầu: “Em không có tiền, em đền em cho anh được không?” B cười đắc ý: “Rất hợp ý anh.”
“Chúng ta qua lại nhé, yêu anh chắc cũng không quá xấu đúng không?”
Sao lại quay trở lại thế, lúc nãy chẳng phải là đùa hay sao?
“Lúc nãy không phải anh nói đùa à?” Mục Mục nghi ngờ hỏi lại.
“Thật như là hạt trân châu ấy!”
“Tối hôm nay em uống say, hai tiếng trước đầu óc không được minh mẫn, hai mươi phút trước còn nôn mật xanh mật vàng, cái này… Bây giờ anh lại nói với em… qua lại… Cái con người này, anh đúng thật là, chẳng trách anh theo đuổi Tiểu Viên, sao anh có thể…”
“Em có thể suy nghĩ về nó không?”
Mục Mục cúi đầu, uống nước ừng ực, không có biểu hiện gì.
“Em nghĩ đi, anh đợi em.”
Nửa tiếng sau, Mục Mục ngẩng lên, nghiêm túc hỏi anh: “Anh định qua lại để tiến đến hôn nhân?”
“Tất nhiên! Không muốn kết hôn mà qua lại chẳng phải lưu manh à?”
“Anh là người có tiền?”
“Cũng có thể coi là vậy.”
“Học lực thế nào?”
“Học lực của anh không cao lắm, tốt nghiệp đại học được không?”
“Trước khi kết hôn có ký cam kết chứ?”
“Gia đình anh không có lệ này, của anh cũng là của vợ anh.”
“Quân tử nhất ngôn.”
Lần này đến lượt Lý Phổ ngơ ngác, nhanh thế đã đồng ý rồi sao? Không phải lừa anh đấy chứ? Anh cẩn thận hỏi dò: “Thật à? Em không đùa đấy chứ?”
Mục Mục tức tối nói: “Em có mà bị đập đầu vào cửa thì mới đùa. Anh nhiều tiền như vậy, lại không bắt em phải ký cam kết trước khi kết hôn, nếu hôn nhân của chúng ta tốt đẹp thì em chính là cô bé lọ lem gặp chàng hoàng tử, còn nếu không tốt đẹp, em cũng được một khoản phí kha khá, đến lúc đó em sẽ mua mấy căn nhà, cho thuê dần. Còn bản thân em ư? Chẳng có việc gì thì đi ngao du thiên hạ cho biết đây biết đó. Ôi những ngày tháng ấy, chắc hẳn sẽ vô cùng hạnh phúc…”
Mục Mục cười sung sướng, mơ màng đắm chìm trong giấc mơ của mình.
Lý Phổ miệng méo xệch: “Tại sao anh lại thấy, em nghĩ về ly hôn còn nhiều hơn là kết hôn vậy…?”
Sáng hôm sau, Tiểu Viên phải đi làm, tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ, trông thấy Thang Hi Hàn, chỉ dám lí nhí: “Để đến tối xử lý em được không? Em sắp muộn giờ làm rồi.”
Thang Hi Hàn gật đầu: “Hết giờ làm anh đón em.” Tiểu Viên trong lòng như nhỏ máu, trên mặt lại tỏ vẻ vui sướng vô hạn, chào tạm biệt anh.
Đến bệnh viện gặp Mục Mục, Tiểu Viên nói với vẻ xót xa: “Cậu uống say như thế mà chẳng có ai lo cho. Còn cứ cũng bị cậu hại, hôm nay đi làm về không biết sẽ bị anh ấy xử lý thế nào đây?”
Mục Mục cười dịu dàng một cách bất thường.
Tiẻu Viên hỏi tiếp: “Nghe Thang Hi Hàn nói, hôm qua Lý Phổ đến đón cậu, thế là thế nào đấy?”
“Ừ, đúng vậy… nói chung là sau này tớ và anh ấy sẽ qua lại với nhau một thời gian.”
Tiểu Viên “ờ” một tiếng, tiếp tục công việc của mình, rồi ngay sau đó, lại một tiếng kêu “á” vang lên, hai tay bám lấy vai Mục Mục lắc qua lắc lại: “Lúc nãy cậu nói gì, cậu nói lại xem, nói lại xem nào?”
Mục Mục luôn miệng kêu đau: “Cậu đừng lắc tớ nữa, tớ và anh ấy yêu nhau rồi, thật đấy.”
Tiểu Viên chớp chớp mặt, ôm chặt lấy Mục Mục: “Tốt quá rồi!” Mục Mục gỡ tay cô ra: “Đừng có ôm chặt thế, cổ tớ sắp lìa ra rồi đây này.”
“Nhưng mà”, Tiểu Viên lẩm nhẩm. “Cái người mà từ nhỏ cậu đã thích, lúc nào cũng thích ấy chẳng phải Tiếu Dương sao? Chẳng phải anh ấy về rồi sao? Chẳng phải hôm qua cậu mới gặp anh ấy sao?”
“Đồ ngốc, người ngày bé thích cũng chỉ là người ngày bé thích, người lúc nào cũng chìm đắm trong quá khứ không thể thoát ra được là người có vấn đề về tâm lý, là đồ điên tình.”
“Ừ, cũng phải.” Tiểu Viên chợt nhớ ra điều gì đó.
“Chu Chu, trên thế giới này chẳng có nhiều thanh mai trúc mã như vậy đâu, chỉ có bỏ lỡ và đánh mất thôi, tớ và anh ấy thuộc loại sau. Tớ mong muốn trở thành thanh mai của anh ấy, nhưng rõ ràng anh ấy không phải trúc mã của tớ, thế thì còn biết làm thế nào? Chúng ta vẫn phải bước tiếp thôi, dũng cảm tiến về phía trước.”
Tiểu Viên im lặng. Đúng thế, không phải ai cũng may mắn như hai người họ, vào đúng lúc cô không ngờ tới, thần tình yêu đã giúp cô có được Thang Hi Hàn, thứ tình yêu như thế, đẹp đến nỗi khiến người khác phải ước mong.
“Chu Chu, cậu may mắn thật đấy, nhưng phải biết giữ gìn đấy nhé!” Mục Mục tha thiết nói.
Thang Hi Hàn đến đón Tiểu Viên tan làm, Diệp Thụ Thần đi cùng anh, anh nhìn Diệp Thụ Thần vẻ cảm thông” “Vẫn chưa tóm gọn được cô em bán bánh à?”
Diệp Thụ Thần ngại ngùng nói: “Đó là một vụ đặc biệt…”
Lý Phổ lái chiếc Maybach đỗ vào bên cạnh, Diệp Thụ Thần nhếch mày: “Này, cái thằng này sao lại đến nữa thế? Sao dai như đỉa vậy? Lần trước đã nói với hắn đó là vợ bạn mình rồi mà.”
Nói đoạn định đi ra dạy cho Lý Phổ một bài học, Thang Hi Hàn kéo anh lại: “Đừng đi, người mà hắn và tớ đón không giống nhau.”
Mục Mục và Lý Phổ sánh vai bước đi.
Thang Hi Hàn đón được Tiểu Viên, hai người định đi mua thức ăn, anh nói với Diệp Thụ Thần: “Hay là cậu về nhà trước đi, một lúc nữa bọn tớ về rồi cùng ăn cơm?”
Diệp Thụ Thần lắc lắc đầu: “Tớ có việc, bọn cậu cứ đi đi.”
Thang Hi Hàn khoác tay Tiểu Viên rời đi, một mình Diệp Thụ Thần đứng bên chiếc Land Rover nghe Bắc bán cầu cô đơn mà lòng chua xót. Anh rút điện thoại ra soạn một tin nhắn rồi gửi đi: “Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, em còn thế nữa, anh đi cưa Lâm Chí Linh đấy!”
“Chuyện Mục Mục và Lý Phổ, anh có biết không? Anh có tin không?” Tiểu Viên không giấu được chuyện gì, đem chuyện Mục Mục và Lý Phổ yêu nhau kể tỉ mỉ, sinh động cho Thang Hi Hàn. Ai đó đang bận bịu trong bếp, vốn đã quá quen với việc bị cô làm phiền, bình thường khi Tiểu Viên bắt đầu ca bài ca bất tận trước mặt anh thế này, anh chỉ cần cách vài phút lại “ừ” một tiếng là ổn thỏa.
Bởi vì cô thực sự ồn áo quá, tin giá than và điện sắp thay đổi nói trên thời sự cũng phải vào báo cáo, tận mắt chứng kiến một việc cảm động cũng đi vào kể lể, mẹ cô gọi điện đến nói rau cỏ dạo này ăn rất ngon, bảo cô ăn nhiều, cô cũng phải vào bình luận, lại còn thêm hôm nào trong giờ làm có tiêm cho đứa trẻ nào đấy, nó khóc đến nỗi mũi phì phò bong bóng, còn có kỷ lục bong bóng giữ được hai phút không vỡ, lại còn chú mèo con tầng dưới đã quen với cô rồi, mỗi lần gặp cô đều chạy đến kêu meo meo đòi cô cho ăn…
Anh không phải người giỏi tập trung vào hai việc, nhưng được cô rèn luyện cũng lâu rồi, vừa có thể chuyên tâm làm việc, vừa có thể nghe được đại khái những gì cô kể lể. Công việc xong xuôi, cô quay sang nhìn anh, hai tay đặt trên bàn sách của anh, báo cáo tỉ mỉ, dường như đã hoàn toàn quên việc phạm lỗi tối qua, hôm nay phải xem xét lại chuyện.
Nhìn bộ dạng hào hứng của Tiểu Viên, Thang Hi Hàn nghĩ, ừ, chắc em đã quên sạch chuyện hôm qua mắc lỗi rồi, chứ đừng nói đến việc lần sau sẽ sửa. Đến việc mình phạm lỗi còn quên nhanh như thế, thì anh còn biết xử lý em thế nào mới có thể khiến em ghi nhớ đây?
Sau khi phác ra kế hoạch cụ thể, Thang Hi Hàn đứng nghe, không biểu hiện gì, một tay đặt hờ lên bàn sách, nhịp nhàng gõ, đôi mắt sâu của anh như ẩn chứa điều bí mật gì.
Khổ thân Tiểu Viên, không hề phát hiện ra sự bất thường của anh, cứ mải miết thao thao bất tuyệt.
Tiểu Viên uống một ngụm nước rồi đắc ý nói: “Thế nào? Có hay không? Nói xong rồi, khát nước gần chết, em đi uống sữa chua đây.”
“Viên Viên…” Giọng nói trầm sâu, ngữ khí rõ ràng.
Tại sao chỉ là một cái tên bình thường, mà khi anh gọi lại khiến cô mê mẩn đến vậy? Thời gian gần đây, Chu Tiểu Viên vô cùng mẫn cảm với ngữ điệu xưng hô này của anh, như bây giờ mới là mấy giờ chứ? Vả lại, chẳng phải anh đang bận sao? Mình cũng còn mấy tập phim thần tượng đang xem dở nữa…
Tiểu Viên cố tỏ ra bình thản, ngắt lời: “Em đi uống sữa chua, anh có uống không?”
Ánh mắt anh khiến cô không thể tử chối, khóe miệng khẽ nhếch lên, tỏ ý không quan tâm lắm đến thái độ của cô: “Viên Viên.” Anh dịu dàng gọi. “Qua bên này nào.”
“Hả? Dạ, có việc gì thế?” Cô đành ngoan ngoãn bước tới.
Anh không nói gì, lông mày nhếch cao, khuôn mặt không tỏ vẻ gì, giơ tay về phía cô. Tiểu Viên cũng đưa tay ra theo bản năng, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, anh tiện đà kéo một cái, Tiểu Viên đã bị anh kéo lại. Anh xoay chiếc ghế một vòng để cách xa bàn sách, chân duỗi ra, tay kéo lại, nhẹ nhàng ôm chặt Tiểu Viên vào lòng, động tác nhanh gọn mà dứt khoát. Tiểu Viên kêu lên, nhưng đã ngồi gọn trên chân anh.
Nhưng lúc này đã đến đêm đâu, cũng chẳng phải trong bóng tối, hai người tựa sát vào nhau tạo nên tư thế như thế này, mặt cô ngay lập tức đỏ bừng, chẳng hiểu sao anh lại nghĩ ra cách này, nũng nịu định đi ra thì đã bị anh khóa chặt trong lòng, không cựa quậy được.
Khuôn mặt cô đỏ lựng, khẽ đẩy anh ra: “Đừng mà… bây giờ… đừng mà…” Giọng nói trầm ấm đầy yêu thương của anh vừa ôn tồn vừa xa xăm, mỗi âm tiết phát ra đều chứa đầy ma lực, hóa giải sự phản khán của cô: “Đừng làm ồn nữa…”
Hơi thở ấm áp như mơn trớn trán cô, từng vòng, từng vòng một, bao bọc lấy dòng suy nghĩ đứt quãng của cô. Đôi môi mềm mại từ tốn chạm vào má cô, từng chút, từng chút một, khóa chặt trái tim đang run rẩy của cô.
“Em… em…” Giọng cô yếu ớt, chiếc lưỡi của anh gần như đã chiếm lĩnh lấy cô, khiến cô không thể phát ra bất cứ lời nào, từ từ tận hưởng, âm thanh phát ra từ đôi môi hai người lúc này chẳng còn âm điệu gì nữa, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của cô.
Trong lúc đầu óc mụ mị, cô yếu ớt ôm lấy anh, đôi tay mềm oặt ôm lấy đầu anh để tránh trượt xuống dưới, cô cố gắng áp sát vào người anh, những cơn sóng nóng bỏng ào ạt xô bờ, đưa hai người đến chốn bồng lai…
Cuối cùng cũng hạ cánh bình an. Ý nghĩ đầu tiên của Tiểu Viên là cô vô cùng không có lập trường, ý chí thật quá tồi, vừa bị anh mê hoặc đã mụ mị, lại còn ở tư thế ấy, còn ở chỗ như thế nữa! Trời ơi, cô ngượng ngùng, nước mắt giàn giụa!
Tiểu Viên với lấy một bộ quần áo che trước ngực rồi định thoát ra, anh khẽ cười, ngăn lại: “Không được động đậy!”
Đã ấy ấy xong rồi, sao còn không được động đậy? Cô quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào anh, lí nhó trách móc: “Sao vẫn không được động đậy?”
“Có việc muốn nói với em.”
“Anh mau nói đi.”
“Có thích không? ́n tượng sâu sắc không?”
Tiểu Viên bịt chặt miệng anh: “Đáng ghét…”
“Từ lần sau không được phép uống rượu nữa, không được phép say nữa, không được phép khi không có anh ở bên mà thoải mái uống say đến không biết trời trăng là gì như thế nữa, nhớ chưa hả?”
“Nhớ rồi, nhớ rồi!”
“Nếu mà không nhớ được, anh sẽ sử dụng những biện pháp khác để làm cho trí nhớ em tốt lên đấy!”
Tiểu Viên lấy tay che mặt, thầm nghĩ, đúng là đồ đen tối, mỗi lần đắc tội với anh, bản thân đều chẳng biết gì, kết quả là phải chịu phạt như thế này đây, nhưng mà, sự trừng phạt này thật ngọt ngào quá…
Ừm, không thể để anh biết việc này được, cô là con búp bê ngoan ngoãn, không thể để nó xảy ra bên ngoài chiếc giường một lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui