Tiểu Viên chạy đến bên cạnh anh, thút thít nói: “Đây là phong tục, phải khóc một chút.”
Một đám người cuối cùng cũng đến được khách sạn. Đúng lúc chỗ này chật như nêm, có một người xuất hiện, là bà mẹ chồng thứ hai của Tiểu Viên. Thang Hi Hàn đã từng nói với cô, anh và bà ấy thỉnh thoảng cũng có liên lạc, nhưng không gặp nhau nhiều. Không ngờ, hôm nay, mẹ ruột Thang Hi Hàn lại trực tiếp đến tìm Tiểu Viên, giới thiệu thân phận rồi chúc mừng vài câu.
Thật ra, bà cũng là người thấu tình đạt lý, biết rằng vào lúc này, bố mẹ Thang Hi Hàn nhất định sẽ ở đây nên cũng không muốn ở lại lâu. Nhưng ngày cưới của con trai ruột, đến chúc mừng cũng không phải việc gì quá đáng.
Hai người cũng chỉ nói với nhau vai câu, đến tham dự dù sao cũng là tấm lòng của người ta, bà còn nhất định đưa lì xì, Tiểu Viên hiểu rằng lúc này không phải lúc từ chối nên đã nhận lấy, chưa đầy năm phút sau, bà ấy đã rời đi.
Nhưng cảnh tượng này đã lọt vào tầm mắt của người mẹ chồng chính thức ngày hôm nay, và cô đã nhận thức được rằng những lời của mẹ cô về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu quả là những kiến thức tinh túy được đúc kết lại. Những bà mẹ chồng trên thế gian này đều xứng đáng để cho tất cả các cô con dâu phải đề cao cảnh giác, sẵn sang chiến đấu.
Khi tiến về phía Tiểu Viên với khí thế hừng hực, bà khẽ nhíu mày, đến chậm chạp như Tiểu Viên cũng có thể cảm nhận được gió bấc thổi qua. Mẹ chồng cô chưa nói gì, Tiểu Viên đã lên tiếng trước: “Con…” Mẹ chồng thì đúng là mẹ chồng rồi, nhưng không thể gọi thẳng là mẹ chồng được, thế thì gọi là gì? Tất nhiên là mẹ! Tiểu Viên vừa định nói câu “con chào mẹ” nhưng nhớ ra, bất chợt đổi thành “mẹ”, kết quả thê thảm, cô vừa nói gì thế? Cô nói là “con mẹ”!
Con ngươi bà mẹ chồng như sắp rụng xuống đất: “Tôi còn chưa nói gì mà cô đã gọi tôi là con mẹ rồi?”
Một đám cưới hoàn hảo cuối cùng xuất hiện một sự cố nho nhỏ, mẹ chồng cô bất ngờ lên cơn cao huyết áp, choáng váng nên đã rời đi trước.
Trong phòng nghỉ, Tiểu Viên ấm ức nói với Mục Mục, Mục Mục thở dài: “Bảo bối à, việc này phải xem xét cả hai mặt, cậu nên nghĩ là, hai bà mẹ chồng, cậu nên nghĩ rằng ít nhất cũng có một bà rất hài lòng về cậu.”
Cô vừa dứt lời, Tiểu Viên càng ý thức hơn về tính nghiêm trọng của vấn đề, càng cúi gằm mặt.
Mục Mục khẽ vỗ vỗ vào mặt cô: “Bây giờ không thịnh hành xuyên không đâu, từ giờ phút này trở đi, cậu đã hồi sinh!”
Sau đám cưới, Thang Hi Hàn cho cô biết, thực ra đánh giá của mẹ anh về cô cũng không đến nỗi nào. Tiểu Viên không tin, nằng nặc đòi anh trần thuật lại toàn bộ sự việc. Thang Hi Hàn bị cô làm phiền cuối cùng đành phải kể:”Mẹ anh nói, cô con dâu này có chút vô tâm, nhưng con dâu vô tâm cũng có cái tốt của con dâu vô tâm.”
Tiểu Viên nhẩm đi nhẩm lại một lúc lâu rồi hỏi: “Đây cũng gọi là khen à?”
Anh cười rồi hôn cô: “Sao lại không chứ?!”
“Tại sao em lại béo nữa rồi…” Chu Tiểu Viên đau đớn thét lên, nằm vật ra giường, hức hức lên vài tiếng.
Cô vùi đầu vào chăn, đập thình thịch một lúc lâu, nhấc đầu lên, chiếc cân điện tử đập ngay vào mắt cô, những con số như đang cười toe toét với cô. Trọng lượng tăng thêm đã đủ đau đớn rồi, cái cân điện tử đáng chết này lại còn chuẩn đến đơn vị nhỏ nhất, điều càng làm cô đau đớn hơn đó là con số cuối cùng ấy lù lù hiện lên một con số “chín”.
Khi siêu thị giảm giá, đi đâu cũng là chín, hoa quả bán hạ giá đều ghi là hai phẩy chín chín, rồi ba phẩy chín chín. Nhưng cô là Chu Tiểu Viên, đâu phải hoa quả, mặc dù cô đã gả cho người ta rồi…
Cô đứng dậy đá một cái, chiếc cân bắn vào gầm giường. Tất cả đều là lỗi của cô, đi siêu thị, thấy người ta bán hạ giá liền đòi mua. Chiếc cân điện tử này đã dạy cho cô một bài học, đừng bao giờ mua những thứ không có ích hoặc những thứ có liên quan đến cân nặng của cô nữa.
Sau khi mua chiếc cân này, đã lâu rồi cô chưa đụng đến, cứ im lìm nằm gọn gàng dưới gầm giường. Hôm nay Thang Hi Hàn bất chợt nhìn thấy, cao hứng đứng lên cân thử, rồi cười gọi cô lại: “Viên Viên, từ lúc mua về, anh chưa thấy em dùng nó bao giờ.”
Chế độ ăn uống của Tiểu Viên dạo gần đây hoàn toàn thuộc về hình thức mở cửa, vì thế cô “ừ” một cách yếu ớt rồi đi ra ngoài luôn. Thang Hi Hàn đi đến bên cô, tươi cười nói: “Anh không nhìn đâu, em tự đứng lên đi, lần trước em nhất định đòi mua, mua về rồi lại chẳng thấy em dùng, phí phạm quá.”
Mặt cô đỏ bừng, không thèm để ý đến anh, anh nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, lại rất vui vẻ, nói với theo sau: “Anh hứa là không đứng bên cạnh nhìn đâu, em cứ từ từ mà cân…”
Tiểu Viên hét lên tức tối: “Anh còn nói nữa, ngày mai em tuyệt thực!”
Kế sách này của cô, tuy rằng đã cũ, nhưng trăm trận trăm thắng. Khi lần đầu tiên cô đi xem mặt với Thang Hi Hàn, đã từng tiến hành một đợt giảm cân vô cùng tàn khốc, sự kiện ấy trong ký ức của cô sau này, trở thành một sự kiện đáng tự hào, bao gồm cả chi tiết cô ngất xỉu.
Thang Hi Hàn đương nhiên không nỡ để cho cô chỉ vì vài cân mà ngất xỉu, và thế là uy lực của cái câu cô muốn tuyệt thực này cũng giống như khẩu hiệu về việc khống chế giá nhà đất tăng quá cao của Ủy ban phát triển và cải cách vậy. Nghe cô nói hết câu, Thang Hi Hàn khẽ xoa đầu cô, vỗ về: “Đồ ngốc, anh đùa em đấy, dù em béo thế nào anh cũng thích.”
Sau khi Thang Hi Hàn bước vào phòng sách, Tiểu Viên lén vào phòng ngủ, lấy hết dũng khí đứng lên cân thử, mẹ ơi, trọng lượng cơ thể cô cứ như giá xăng thế này, giảm thì chẳng bao nhiêu, mà tăng thì như vũ bão. Cái đợt đám cưới, quả thực là cô đã giảm được vài cân.
Chính vì vài cân này, đám cưới thật khổ sở, lại còn bị hai bà mẹ luân phiên nói, cô mới nghĩ đến việc phải giảm áp lực cho bản thân. Chưa “giải phóng” được bao lâu, cô đã tăng vù vù rồi…
Trọng lượng tăng vụt, tâm trạng không vui, ai đó nằm ườn trên sofa xem ti vi, liên tục chuyển kênh, không ngừng ủ rũ…
Thang Hi Hàn gọi Viên Viên mấy lần từ trong phòng sách nhưng không có ai trả lời, bước ra ngoài nhìn, Chu Tiểu Viên đã ôm chiếc gối ngủ từ bao giờ. Ti vi vẫn bật, âm lượng ầm ầm, không biết làm thế nào cô có thể ngủ được. Thang Hi Hàn cười lắc đầu, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, tám giờ! Cô ấy có thể ngủ say lúc tám giờ!
Ôm cô từ ngoài phòng khách đặt lên giường, Tiểu Viên cuộn tròn trong lòng anh, từ từ mò mẫm, tìm cho mình một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ say sưa. Thang Hi Hàn nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cô cuộn tròn như một con sâu. Thang Hi Hàn lắc đầu than thở: “Mới có tám giờ thôi, nói ngủ là ngủ được ngay.” Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, khóe miệng anh bất chợt nhếch lên, ánh mắt nhìn cô cũng ẩn chứa một thứ tình yêu nồng nàn.
Ai đó tám giờ đã ngủ say, đến mười hai giờ thức dậy tìm nước uống, mơ mơ màng màng mò mẫm bước xuống đất đi ra ngoài, lần thứ một trăm linh một va vào chân giường.
“Aaa…!” Cô hét lên, mồm méo xệch ngồi phịch xuống.
Thang Hi Hàn lập tức nhảy xuống giường đỡ cô dậy, giọng bất lực: “Sao không bật đèn rồi hãy dậy, bao nhiêu lần rồi, sao em lại ngốc thế hả?”
Cô bĩu môi, ấm ức nói: “Chẳng phải sợ đánh thức anh sao…”
Anh thở dài: “Muốn uống nước hả, anh để trên đầu giường đấy, trong chai giữ ấm, nói với em bao nhiêu lần rồi hả?”
Cô loạng choạng ngồi lên phía đầu giường, “ồ” một tiếng rồi cầm cốc lên. Xa xa đâu đó, một tiếng mèo kêu vọng lại, cô chăm chú lắng nghe, quay đầu nói với Thang Hi Hàn: “Anh có nghe thấy không? Đó là Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng và Tiểu Hoa.”
Khu nhà họ sống có vài chú mèo đi hoang, những gia đình trong khu nhà cùng nhau chăm sóc chúng, mỗi ngày đều có một người mang thức ăn đến một chỗ cố định cho bọn mèo. Tiểu Viên cũng là một trong số những người ấy, cô rất thân thiết với lũ mèo hoang.
Thang Hi Hàn cười nói: “Uống xong rồi thì đi ngủ sớm đi, bọn nó họp đâu có mời em tham gia, em nghe cái gì chứ?”
Tiểu Viên ghé sát vào anh, ngồi lên đùi anh, rồi trèo lên người anh như một chú gấu trúc. Sự nhiệt tình đầy bất ngờ, khiến cho anh ngẩn ra một giây, một cảm giác quen thuộc lan tỏa khắp cơ thể, nhưng…
Anh cố gắng tỏ ra sáng suốt: “Làm sao thế?”
Tiểu Viên ép sát vào lòng anh: “Thang Hi Hàn, nhà mình thêm một thành viên nữa được không?”
Đâu đó hình như vừa có tiếng sấm nổ! Thang Hi Hàn đã bị cô ném vào nồi rồi.
Dạo gần đây cô thích ăn thích ngủ, anh chỉ nghĩ là tâm trạng cô tốt, hành động tối hôm nay, cũng có thể coi là một triệu chứng khác chăng, anh quyết định ngày mai phải cho cô đi khám. Bỗng nhiên cô hỏi anh có thêm một thành viên nữa được không?
Lẽ nào cô đã biết trước rồi?
Anh mím môi cười, nhiệt tình nói: “Đươc chứ, nhiệt liệt hoan nghênh! Có cần anh phải viết thư mời không?”
Cô vô cùng sung sướng: “Thư mời thì không cần đâu, anh đồng ý là được rồi. Bụng Tiểu Hoa dạo này to rồi, em nghe mấy cô nói, nó sắp đẻ rồi, em muốn nuôi một con mèo. Nếu anh đồng ý, đợi bao giờ nó đẻ, em sẽ bắt một con xinh nhất về nuôi.”
Tất cả như tối sầm! -_-!
Nhận được một câu trả lời hài lòng, cô lập tức nhảy xuống khỏi người anh, lại còn vỗ vỗ vào trán anh nói: “Anh cũng ngủ sớm đi nhé.”
Cô lúc lắc đầu rồi nằm xuống. Anh bất lực hoàn toàn, ai bảo anh cưới một cô vợ thế này chứ, đợi đến ngày mai anh đưa cô đi kiểm tra, nếu mà có thật, thì đừng nói đến nuôi mèo, đến anh cũng chẳng cần cô nuôi nữa. Nếu mà có thật, cũng không được cho cô chơi máy tính nhiều nữa…
Anh từ từ thiếp đi cùng với bao nhiêu dòng suy nghĩ. Anh có thói quen ôm Tiểu Viên ngủ, mò mẫm một lúc, thấy chẳng có ai. Anh giật mình tỉnh giấc, đồng hồ, bây giờ vẫn là nửa đêm mà, sao trên giường lại có một mình anh thế này?
Tiểu Viên do đi ngủ từ lúc tám giờ nên nửa đêm tỉnh giấc, quay qua quay lại trên giường vẫn không ngủ được, bỗng nhiên nhớ ra, đêm khuya tĩnh lặng có thể chơi trò nông trại một lúc, nếu may mắn, nửa đêm ít người, chính là thời điểm vàng để đi ăn cắp mấy đồ quý giá.
Đang vùi đầu vào máy tính, cô nhìn thấy bộ dạng tức giận ngút trời của Thang Hi Hàn thì biết ngay, cô thảm rồi! o(>_<)o
Thang Hi Hàn vốn đã dị ứng với công việc chẳng quản ngày đêm này của cô, nhưng là một người đàn ông tôn trọng công việc của vợ, nên cũng chỉ có thể khuyên cô không nên làm việc, chứ không thể ép cô không làm việc nữa, anh mong cô sẽ chăm vận động, chăm nghỉ ngơi hơn. Lúc này, trong bụng cô có thể đã có Tiểu Thang Viên rồi, cô còn nửa đêm nửa hôm không ngủ, đi ăn cắp hoa quả!
“Em…!” Anh nhìn cô, ánh mắt tóe lửa, sau đó lên lớp cô một trận tơi bời.
Tiểu Viên tức tối nghe anh lên lớp. Có một số người nhìn bề ngoài tính tình nhẹ nhàng, nhưng lúc tức lên, bạn sẽ không bao giờ biết được khi nào anh ta sẽ dừng lại, Thang Hi Hàn là người thuộc loại này.
Cũng có người, nhìn bên ngoài tưởng mềm dẻo, có khả năng chịu tức giận cao, nhưng không nói không rằng có thể nổi sấm sét vào bạn, ví dụ như Tiểu Viên. Cô càng nghe càng tức tối, mắt đỏ hoe không nghe nữa, trong lòng ấm ức vô cùng. Có một chuyện nhỏ như vậy, đã nói là lần sau sẽ sửa rồi, đã nhận sai rồi, đã để cho anh uy phong lẫm liệt rồi, còn cứ không biết điều, tha hồ lên mặt.
Sau hai mươi phút dạy dỗ của Thang Hi Hàn, Tiểu Viên đứng bật dậy, đẩy cửa bước ra ngoài, Thang Hi Hàn đứng như trời trồng một lúc mới đuổi theo: “Cái con người này, nửa đêm nửa hôm, em mặc bộ quần áo ngủ rồi chạy đi đâu chứ hả?”
Khi Tiểu Viên lao vào thang máy, Thang Hi Hàn vẫn còn đang suy nghĩ, nên không theo kịp bước chân cô. Và thế là một mình Tiểu Viên trong thang máy, càng cảm thấy đau lòng. Anh thấy chưa, bây giờ anh còn như thế nữa, tôi chạy đi, anh còn không thèm giữ tôi lại. Cậu nhân viên trực thang máy đang lơ mơ lúc nửa đêm, ngáp một cái rõ dài nhìn cô, bà chị à, bà chị làm thằng em giật thót người, ít ra thì cũng phải có ám hiệu gì đó chứ! Đến em còn bị bà chị dọa cho chết khiếp, chứ đừng nói đến anh ta.
Tiếc là những lời này của cậu nhân viên, Tiểu Viên không thể nghe thấy. Xuống đến tầng trệt mới nhìn thấy thang máy bên cạnh đang đi lên, càng đau lòng hơn. Anh xem anh đấy, chưa bao giờ ăn thịt lợn, chưa bao giờ nhìn thấy lợn chạy sao? (-_-! Chẳng phải cô chính là một con lợn đang chạy hay sao?)
Vào thời khắc này, nếu thực sự yêu em, đáng lẽ anh phải chạy thang bộ mà đuổi chứ! Ấy, sao cô không nghĩ rằng, mười chín tầng, chạy thang bộ sẽ nhanh hơn thang máy sao?
Tuy rằng trước đây cô cũng có một lần bỏ đi như thế này, nhưng lần đó chính cô cũng cảm thấy mình vô lý. Còn lần này thì khác, lần này là Thang Hi Hàn mắng cô, mắng cô, lại còn ra vẻ!
Dạo gần đây, Mục Mục có niềm vui mới đó là cung hoàng đạo, cô còn phân tích độ hợp nhau của Tiểu Viên và Thang Hi Hàn. Nghe nói những tên con trai thuộc cung Thần Nông như anh lúc nào cũng rất bí hiểm, bạn không bao giờ biết khi anh ta cười và nhìn bạn, có phải anh ta sắp cho bạn một trận hay không? Tiểu Viên đau khổ nghĩ bụng, cô ấy nói quả không sai, tên này quả thật là quá đáng ghét, cưới nhau về làm vợ anh ta, anh ta lại còn biết mắng mình!
Chu Tiểu Viên bước ra ngoài cổng, giống như nhân vật nữ chính trong một bộ phim bi kịch định trở về nhà mẹ. Nhưng nửa đêm nửa hôm trên đường, đến chuột còn chẳng có, lấy đâu ra xe taxi đứng đó đợi cô cơ chứ?
Khó khăn lắm gọi được một chiếc xe, Thang Hi Hàn cuối cùng cũng đuổi tới nơi. Hai người kéo qua kéo lại, ông anh lái xe lên tiếng: “Hai vị đều mặc quần áo ngủ thế này, muốn đi xe không vấn đề gì, xe tôi đứng chờ hai vị bao giờ bàn bạc xong rồi đi cũng không sao. Nhưng vấn đề là, hai vị có mang theo tiền không?”
Hai con người mặc quần áo ngủ đứng bên đường, chiếc taxi phóng vụt đi mất.
Thang Hi Hàn ôm lấy cô: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, không phải anh cố tình nói em. Anh chỉ lo cho sức khỏe của em, sao em lại thế chứ? Chẳng biết đúng sai gì cả.”
Chu Tiểu Viên vẫn rất đau lòng: “Dù sao vẫn là anh mắng em, anh tức giận với em…”
Thang Hi Hàn ngẩng mặt sáu mươi độ nhìn trời thở dài, dạy dỗ vợ cũng là cả một nghệ thuật, không phải người nào cũng có thể dạy dỗ được. Với anh, cả đời này chắc cũng chẳng có hy vọng gì.
Vỗ về an ủi, nhận hết lỗi, hứa lên hứa xuống, sau khi Thang Hi Hàn hắt hơi hai cái liên tiếp, còn Tiểu Viên thì run cầm cập rùng mình ba cái liền, hai người nhất trí cho rằng chỗ này quá lạnh, về phòng rồi tiếp tục!
Đứng trước cửa nhà, Chu Tiểu Viên nhìn Thang Hi Hàn, Thang Hi Hàn nhìn Chu Tiểu Viên.
Chu Tiểu Viên sốt ruột nói: “Mở cửa đi, anh nhìn em làm cái gì?”
Thang Hi Hàn ngẩn người nhìn cô: “Em không mang chìa khóa à?”
“Em mà mang chìa khóa lại còn phải chờ anh mở?”
Hai người mặt mũi tối sầm!
“Thang Hi Hàn”, Chu Tiểu Viên kéo kéo anh. “Phải làm sao bây giờ?”
Thang Hi Hàn tiếp tục thở dài: “Ra phòng bảo vệ mượn tạm điện thoại, gọi người mang chìa khóa đến chứ sao.”
“Ai có chìa khóa nhà mình?” Tiểu Viên ngước đôi mắt long lanh nhìn chàng trai của mình một cách sùng bái, đúng là không phải IQ bình thường!
“Em như thế này, nhỡ lúc anh đi công tác, không thể không loại trừ trường hợp quên mang theo chìa khóa, anh đã đánh một bộ để ở văn phòng, một bộ để ở nhà mẹ em, một bộ đưa cho Diệp soái.”
“Thế bây giờ anh bảo ai mang đến cho?” Tiểu Viên có chút lo lắng, mặc dù khi nãy cô đang định về nhà mẹ, nhưng lúc này mà bảo bố mẹ cô đến đưa chìa khóa, biết được toàn bộ sự việc... cô có một dự cảm rằng, người bị mắng chắc chắn sẽ là cô.
Thang Hi Hàn nhìn cô: “Ngoài Diệp soái ra, còn ai khác nữa?”
Diệp soái đang say giấc nồng, hắt xì liền hai cái.
Diệp soái lái chiếc Land Rover phóng đi vun vút trên đường cao tốc không một bóng người, cứ gọi là khóc thầm. Anh em bạn bè gì chứ? Chính là đây!
Phải cãi nhau ghê gớm thế nào mới nửa đêm canh ba chạy ra ngoài rồi không về được? Sau khi Diệp Thụ Thần mơ màng nghe cuộc điện thoại của Thang Hi Hàn gọi đến, đến ngáp cũng không kịp, để nguyên mái tóc rối bù lao ra ngoài, lo lắng hai người này có khi chết cóng cũng nên.
Thế nhưng khi Diệp soái chạy xe đến khu nhà của Thang Hi Hàn, anh càng thêm khóc thầm. Hai người nhà họ đang đi dạo trong vườn hoa vừa đùa nghịch vời lũ mèo, cái mà người ta thường gọi là ý thiếp tình chàng.
Diệp soái trong lòng đau đớn, cậu nói xem đây là bọn cậu đang cãi nhau à? Cãi nhau cái gì chứ, có mà hẹn hò.
Trong lúc chờ chìa khóa đến, Thang Hi Hàn và Chu Tiểu Viên cùng nhau đi gặp Tiểu Hoa, chính là mẹ của chú mèo Tiểu Viên đang định bắt về nuôi. Gọi một hồi, tất cả lũ mèo đều chạy đến, nhưng chẳng thấy bóng dáng Tiểu Hoa đâu.
Tiểu Viên bực bội nói: “Hôm trước rõ ràng đã bàn bạc xong xuôi với nó rồi, nó cũng đã đồng ý rồi, em còn mua cho nó hai bịch thức ăn cơ. Làm sao giờ, Thang Hi Hàn? Chắc chắn là nó hối hận, đẻ ra nhưng không cho em rồi, chúng mình không có mèo nuôi rồi...”
Thang Hi Hàn cười rồi ôm lấy cô: “Thôi không sao, chúng mình không cần nó nữa, chúng mình tự sinh cũng được.”
Mặt Chu Tiểu Viên đỏ ửng, nghĩ bụng, có nên về cái nhà này không, còn phải xem...
Thang Hi Hàn nói tiếp: “Em lúc nào cũng nói ngày ấy của em không chuẩn, anh cũng chẳng để ý lắm, nhưng chẳng phải lâu rồi không thấy sao. Đợt này em hết ăn rồi lại ngủ, ngày mai mình đi khám nhé, có khi nhà mình sắp có thêm một nhân khẩu nữa đấy!”
Tiểu Viên ngớ người, ôi trời ơi, sao cô lại không nghĩ tới cơ chứ, nhưng, có thật là như thế không? Cô chẳng có cảm giác gì cả, ngoài việc ăn và ngủ nhiều hơn, mọi thứ đều bình thường.
“Nếu đúng là có thêm Thang Viên rồi, em vẫn còn như thế này sao? Nửa đêm không ngủ, tỉnh dậy ăn cắp hoa quả? Viên Viên, đó chỉ là trò chơi, phải nhớ rằng, chúng ta chơi game, chứ đừng để nó chơi lại chúng ta, được chứ?”
Tiểu Viên nép sát vào lòng anh, ngượng ngùng “vâng” một tiếng. Nếu quả thật là có thêm Thang Viên nữa... Cô hạnh phúc ôm chặt lấy anh. Ấy, sao tiết trời giá rét này lại ngọt ngào đến vậy nhỉ?