Thời gian hoa nở

Về sau, tôi đi giao lưu học tập mất một thời gian, khoảng hơn nửa tháng gì đấy, điện thoại thì tắt. Lúc về nhìn thấy tin nhắn của hắn, mới nhớ ra là quên không nói cho người ta. Định bụng gọi điện thoại giải thích với người ta một câu cho phải phép. Chẳng ngờ, vừa gọi đến, người ta cho ngay một câu: “Ai vậy nhỉ?”
Ôi trời! Chắc là cũng chẳng coi mình ra gì, nhưng ngại không dám nói ra, chắc là đợi mình rút trước. Vừa không có tin tức gì, cái tên khốn này đã xóa ngay số mình trong danh bạ.
Tôi tức tối, trong điện thoại mắng cho tên khốn ấy một trận nhớ đời. Có gì thì nói thẳng ra chẳng phải là xong sao, có cần phải thế không?
Sau đợt ấy, chẳng ai dám giới thiệu cho tôi nữa. Chú họ cũng chẳng giới thiệu cho tôi tên nghiên cứu sinh nào trong trường nữa. Ở đấy, danh tiếng của tôi cũng nổi như cồn, thậm chí khi tôi có việc đến tìm chú họ, thì tất thảy mọi người trong trường đều nhìn tôi với ánh mắt chẳng có gì là thiện chí. Thôi, dù sao tôi cũng chẳng ham hố gì mấy tên đầu to mắt cận ấy.
Cái gì mà nghiên cứu sinh? Tôi đây đến ống dẫn nước với ống thoát nước của hồi tiểu học còn chưa hiểu hết, bảo tôi yêu một tên nghiên cứu sinh làm gì, tôi không tìm được ngôn ngữ chung! Tiết toán hồi cấp hai, thầy giáo cứ thao thao bất tuyệt trên bục giảng, tôi thì ngồi dưới đọc Tình nhân của Papaver.
Tan giờ học, học sinh trực nhật lau bảng không kỹ, tôi nhìn lên mấy thứ ở trên bảng mà ngẩn cả người, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi đứa cùng bàn: “Trong tiết toán, sao thầy giáo lại vẽ một dấu cảm thán ở trên bảng thế kia?”
Đứa cùng bàn nhìn tôi mặt méo xệch, cười sặc sụa, nó nói đấy là giai thừa! Nếu tôi không nhớ nhầm, thì chắc nó nói đấy là giai thừa thì phải..
Thế này mà tôi cưới một tên đang học nghiên cứu sinh thì tôi biết nói gì với anh ta? Vì thế, tôi chẳng muốn nghĩ thêm nữa. Vào cái tuổi này, có thể khiến một người giới thiệu dập tắt ý định muốn giới thiệu không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Tôi với Chu Chu là bạn học, rồi thành đồng nghiệp, cùng sống một nhà, cùng dùng một nhãn hiệu băng vệ sinh… Chúng tôi rất rất giống nhau nhưng chỉ có một điểm không giống, cô ấy thì vô tâm vô tính, còn tôi thì đã kinh qua nhiều rồi. Cái năm anh ấy ra đi, tôi ôm Tiểu Viên khóc đến chết đi sống lại, còn cô ấy bị tôi làm cho sợ chết khiếp.
Đúng thế! Đã từng! Đã từng có nghĩa là qua rồi, có chuyện gì không thể qua được cơ chứ? Bây giờ, cái hình bóng ấy đã nhạt nhòa trong tôi. Tôi tự nói với mình rằng, chỉ cần cố gắng thêm một chút, kiên trì thêm một chút, thì chắc chắn sẽ thắng lợi.
Vào lần thứ ba mươi tám, tôi nghĩ đến lần thứ năm mươi thì tôi có thể quên sạch rồi.
Quả thật, hẹn hò là một cách chữa lành vết thương rất hiệu quả. Khi hẹn hò sẽ có rất nhiều điều thú vị, nhiều con người thú vị đang chờ đợi bạn, hầu hết đều là tuyệt phẩm, nhưng nếu bạn muốn tìm một tên bình thường, khó lắm!
Hẹn hò ấy mà, tôi biết cũng chẳng có nhiều hy vọng lắm. Dù họ có tốt thế nào thì cũng có thể bất ngờ làm cho bạn cười ngặt nghẽo như chú Triệu Bản Sơn[1] vậy.
[1] Triệu Bản Sơn là một danh hài nổi tiếng của Trung Quốc.
Nói về cái lần đó nào! Tên mang số hiệu ba mươi bảy, nghe nói là công nhân viên chức trong ngành công an, là con út trong nhà, bên trên toàn là các chị gái, các anh rể đều là quan to, bố mẹ đều là cán bộ cấp cao. Tôi mừng thầm, đây lẽ nào là cán bộ cấp cao mà mọi người vẫn thường nói ư?
Gặp nhau ở quán KFC, tôi đã thấy trong lòng lạnh toát. Có cán bộ cấp cao nào mà lại vào quán KFC không? Nếu nhân vật nam chính trong truyện ngôn tình mà mời nhân vật nữ chính đi ăn KFC thì liệu Chu Chu có đến nỗi điên đảo thế không?
Thở dài! Thảm hơn là tên đang ngồi đằng trước, tôi không nhìn được mắt anh ta. Không phải là vấn đề nhỏ, nhỏ li ti thì không nói làm gì, đằng này, mắt anh ta cứ nhắm suốt. Thực sự tôi rất muốn hỏi anh ta, anh cứ nhắm mắt như vậy sao nhìn thấy tôi được chứ? Thế này thì còn hẹn hò cái gì? Lẽ nào, người ta không thèm nhìn mình?
Trong lòng đang muốn đứng dậy đi về, đại ca cán bộ chợt nói chuyện, anh ta nói anh là người yêu thích văn học, rồi hỏi tôi: “Cô có biết tản văn không? Tôi thích tản văn lắm đấy!” Tôi tối sầm mặt, anh ta nói tiếp: “Hồi còn học đại học tôi có viết mấy bài, cô muốn nghe không? Tôi đọc cho cô nghe thử nhé!” Anh ta bắt đầu đọc: “Tiếng còi tàu dần vang tới, tôi sắp phải rời xa vòng tay mẹ hiền, bước vào con đường đi tìm kiến thức, a…a…”
Tôi cố gắng nghe cái đoạn nối “a…a…” của anh ta rồi không chịu thêm được nữa. Chỗ đó là KFC, chứ không phải là Helsinki[2] nhé. Anh cứ a a như vậy, mọi người sẽ nghe thấy hết! Bao nhiêu người đi qua đi lại, anh là một tên con trai mà cứ a a trước mặt một đứa con gái, thì còn ra cái thể thống gì hả?
[2] Thủ đô của Phần Lan. Ở đây, Mục Mục đang nói đến KFC lại liên tưởng đến Helsinki là do hiện tượng đồng âm trong ngôn ngữ.
Sau khi tôi về, mẹ tôi gọi điện thoại mắng mỏ, nói là hẹn hò không thành nhưng cũng phải giữ cho người ta chút thể diện. Cứ thế này, lần sau còn ai dám giới thiệu cho nữa? Tôi cũng đang điên đây, cái loại người ấy mà còn bày đặt cán bộ cấp cao, cho rằng tôi là đứa không có kiến thức phải không? Cho rằng tôi là đứa không biết thế nào là cán bộ cấp cao phải không? Hắn vốn không phải là một tên bình thường.
Tôi ném điện thoại, mẹ cũng ném điện thoại. Mẹ nói: “Trong mắt cô, người ta đều không bình thường hết. Cô đã bao giờ nghĩ rằng, trong mắt người ta, cô có bình thường không?”
Tôi nằm khóc thầm, vào những lúc thế này, tôi vô cùng căm hận một người, tại sao lại xuất hiện trong cuộc đời tôi? Tại sao lại để tôi gặp anh, quen anh, yêu anh, nhưng cuối cùng lại không có được anh? Chu Chu thích đọc truyện ngôn tình, nói: “Nếu trên thế gian có một người như vậy, thì những người khác sẽ trở thành mờ nhạt.”
Cái tên hèn nhát này, anh cứ trốn đi, chính vì cái tên hèn nhát như anh mà tôi muốn mờ nhạt cũng chẳng có cách nào để mờ nhạt đây! Trong tiếng khóc nức nở, tôi nghĩ bụng, trên con đường hẹn hò gian khổ mà tôi đang bước đi, rốt cuộc là cách anh càng ngày càng xa, hay càng ngày càng gần đây…
Tôi là Mục Xuân Vân, tôi vẫn cứ bước tiếp trên con đường hẹn hò. Mặc dù khổ sở đến chẳng muốn sống, mặc dù chẳng còn cách nào khác, nhưng tôi vẫn cố gắng hết mình.
Tôi mặc lên người một chiếc áo khoác kiểu Hàn Quốc, đeo thêm kính áp tròng, chuẩn bị xuất phát. Hôm nay là đám cưới của Chim sẻ nhỏ, chị em tốt lấy chồng, phù dâu tôi không thể đến muộn. Vả lại, Chim sẻ nhỏ nói, hôm nay sẽ giới thiệu cho tôi người anh họ của chồng cô ấy. Nghe nói là con ông cháu cha gì đấy.
Tôi chẳng thèm quan tâm anh ta ra làm sao, dù sao thì tên số ba mươi chín cũng đã xuất hiện. Ai biết được anh ta có phải là thiên mệnh vương tử mà tôi đang chờ đợi không cơ chứ?
Cuộc sống không phải là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, nhưng nếu dùng trái tim khi đọc tiểu thuyết ngôn tình để nhìn cuộc sống, chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều không?
Trong sách viết: “Khi Thượng Đế đóng một cánh cửa lại, Người sẽ giúp bạn mở một cánh cửa khác ở đâu đó.” Cánh cửa của tôi ơi, chờ tôi nhé!
Lý Phổ
Lý Phổ cảm thấy mình thật đen đủi, con gà con mình muốn bảo vệ bị con chim ưng già cắp đi mất đã không nói làm gì rồi, cái cô vợ của thằng em họ lại còn nói thêm, thân thế của con sư tử châu Phi hung tợn kia rất đáng thương, phải sống nhờ cậy vào người khác. Đã say như thế rồi, chắc chắn là không thể đưa cô ấy về nhà, bảo anh đưa cô về phòng rồi ngồi đó trông vài giờ, đợi cô tỉnh rượu rồi hãy về. Bây giờ anh bị ép buộc phải đi bảo vệ con sư tử hung dữ nọ.
Anh day day trán, tuy rằng bây giờ cô ta đang không biết trời trăng gì, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua thôi anh cũng đã sợ chết khiếp rồi. Không thể ở chung một phòng với con người này được, cô ta có quá nhiều “tà khí”, mặc dù chẳng nói năng gì nhưng anh cũng thấy không khí trở nên ngột ngạt. Gọi cậu tài xế Tiểu Hùng lên, bảo cậu ta ở lại đó, trông chừng cô ta cẩn thận, đợi bao giờ cô ta tỉnh lại thì báo cho anh.
Anh bước ra ngoài hít thở không khí, chuẩn bị xuống dưới nhà hút điếu thuốc, chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại, gõ gõ cửa rồi nói thêm: “Tiểu Hùng, người ta là con gái, chỉ trông chừng là được rồi, chú ý một chút, nếu có gì cần giúp đỡ thì gọi mấy nhân viên khác vào giúp. Thế nhé, giống như là lái xe ấy, phải giữ khoảng cách!”
Nói xong anh đi xuống nhà. Cặp vợ chồng mới cưới đang tiễn khách, anh đứng vào một góc hút thuốc. Chim sẻ nhỏ nhìn thấy anh liền chạy đến bên cạnh, chí cha chí chách nói: “Anh họ à, sao anh lại xuống đây thế? Mục Mục đâu?”
“Ờ, cô ấy ngủ rồi…”
“Hai người không nói chuyện à? Cô ấy nói gì với anh thế?”
“Ờ, cô ấy chỉ nói với anh có một câu, bảo anh vặt cái đầu của cô ấy xuống giúp…”
“Phù… Cái con bé Mục Mục này! À! Đúng rồi, anh họ, anh thấy cô ấy thế nào? Như em đã nói với anh đấy, cô ấy là bạn học của em, rất tốt tính. Em định để cho hai người gặp mặt hôm nay, sau đấy thì… he he!”
“Cái này… Em vất vả rồi, nhưng mà…” Lý Phổ toát mồ hôi. Trước đó anh đã từ chối sự nhiệt tình này của cô em dâu, nhưng khổ nỗi cô gái này bản tính ngốc nghếch, anh đồ rằng cô ấy đang giả bộ ngại ngùng.
Có người gọi cô, Chim sẻ nhỏ liền vỗ vỗ vào vai anh, nói: “Em ra đây một lúc, anh hút thuốc xong thì cũng lên nhé, nói chuyện hẳn hoi, cái cô Mục Mục này tâm tính tốt lắm, tác phong cũng lanh lợi.”
Lý Phổ nhìn theo bóng dáng Chim sẻ nhỏ, có chút nghi hoặc, nói đúng ra, hai cô gái là bạn học này đúng là có những nét tương đồng, dù gì thì cũng từ một thầy mà ra.
Điện thoại của Tiểu Hùng gọi đến, anh bắt máy, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Hùng: “Ông chủ, cái cô gái đó… tỉnh rồi… Bây giờ đang nổi máu điên, anh mau lên đi.”
“Cách cô ấy xa một chút.” Đầu máy bên kia vọng lại tiếng ầm ĩ. Giọng của Tiểu Hùng vô cùng kinh hãi, Lý Phổ cũng sợ, chưa bước được mấy bước, miệng lại lắp bắp: “Cô ấy là con gái, chú cứ trốn đi là được, đừng làm cô ấy đau.”
“Không phải, anh mau lên cứu em với. Cô ấy bảo em “xử” cô ấy đi.” Tiểu Hùng nói trong nước mắt.
“Khục… khục!” Lý Phổ suýt sặc, cố nhịn cười, nói: “Đừng để ý đến cô ấy là được mà. Cô ấy say nên nói linh tinh, cậu đừng để ý.”
“Không để ý không được. Cô ấy nói, nếu em không “xử” cô ấy, cô ấy sẽ “xử” em!” Tiểu Hùng đau khổ nói. “Đuổi em chạy khắp phòng rồi đây này. Trời ơi!”
Ký ức về một thời tươi đẹp đã qua
Khi tôi mười mấy tuổi, sự tiếp xúc với văn chương cũng chỉ dừng lại ở những câu chữ tâm sự viết trong cuốn nhật ký của một cô bé yêu thích văn chương hay mơ mộng. Cho đến một ngày tự mình quay đầu lại, mới phát hiện ra rằng thời thiếu nữ đã chỉ còn là dĩ vãng, còn sở thích nhỏ bé ngày trước đã bị chôn vùi rất lâu rồi, giờ chỉ còn như những hạt bụi.
Và thế là, tôi đã ấp ủ kế hoạch để hoàn thành giấc mơ của mình, bắt đầu những ngày tháng viết lách tại Tấn Giang. Khi đặt dấu chấm cuối cùng cho Thanh mai, tôi đã có được hai cuốn sách ở Tấn Giang. Cảm giác sung sướng lúc ấy không thể dùng lời để diễn tả. Sau khi có thông báo rằng Thanh mai có thể được xuất bản, từ tập bản thảo trở thành một cuốn sách, để tôi có thể cầm trên tay mình, tôi đã nghĩ, đây thực sự là một điều kỳ diệu!
Mỗi người con gái đều cần có một đôi giày thật đẹp, bởi sẽ có một ngày, đôi giày ấy sẽ dắt họ đến với người mà họ yêu nhất. Cuộc sống luôn luôn ẩn chứa những điều không thể đoán trước được, mỗi ngày trôi qua, sẽ đều có những điều kỳ diệu xảy ra.
Cuốn sách nhỏ bạn đang cầm trên tay kể về một cô gái bình thường, có chút gì đó ngốc nghếch, số phận đã đưa cô gặp lại trúc mã của ngày ấu thơ. Nhưng cô lại chẳng nhớ gì về trúc mã của ngày ấy…
Khi tình yêu đến gõ cửa, một Thang Hi Hàn lạnh lùng đã bắt đầu dùng trái tim mình để cảm nhận. Một Tiểu Viên vô tâm vô tính đã bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. Họ học cách sống cùng nhau, học cách để yêu nhau… Điều căn bản của một cuộc sống bình thường đó là, cho dù một người có ưu tú, giỏi giang đến đâu thì vẫn có những khuyết điểm, cho dù một người có suy nghĩ đơn giản thế nào thì cũng có những ước mơ và hy vọng cháy bỏng. Trong khuông nhạc của trái tim, có thể không phải là một bản nhạc du dương, kiều diễm, nhưng họ nguyện hát cho người kia nghe khúc tình ca ngọt ngào ấy.
Như trong một đoạn văn tình yêu cảm động nào đó đã viết: Cuộc đời này, anh nguyện trở thành một chú chuột cùng em chia gió sẻ bão trong một ngày mùa đông lạnh giá, cùng yêu nhau một cách ngốc nghếch, cùng nhau đi qua chiều dài của tháng năm. Anh muốn ở bên em mãi mãi, chỉ muốn ở bên em, cho dù là những ngày bão dông hay mưa tuyết lạnh căm vẫn có thể chui vào đống rơm, ôm chặt lấy và cắn vào tai em.
Tôi nghĩ, đây chính là thứ tình yêu mà tôi muốn diễn đạt, bình dị, giản đơn mà chân thật, ngọt ngào…
Thanh mai không phải là một cốc rượu nặng chát, có lẽ nó là một tách trà nhè nhẹ…
Nếu bạn có thể cầm cuốn sách này trên tay, lật mở từng trang, khóe miệng sẽ khẽ nở một nụ cười…
Nếu vào một buổi chiều lười nhác, nó có thể cùng bạn lặng lẽ trải qua những phút giây đọc sách thoải mái, vô ưu…
Khi bạn đặt nó xuống, mắt nhìn về xa xăm, thầm nhớ đến một người luôn thường trực trong tâm trí. Khi bạn gập nó lại, có thể cảm nhận được sự ấm áp, sự ngọt ngào, và cùng với tôi, cảm ơn những ký ức đẹp đẽ về một thời đã qua…
Thì đó chính là điều tôi mong muốn, và cùng là mục đích xuyên suốt của tôi khi viết cuốn sách này.
Tô Lạc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui