Thời Gian Như Hẹn

Một câu nói bằng giọng lạnh nhạt, mới nghe thì rất là bình thường, quả thực không đủ để khiến những người lạ chú ý, nhưng ẩn trong nó là sóng lớn mãnh liệt. Hứa Nghệ Ninh nhận ra hết, hơn nữa còn cực kỳ chú ý tới.

Bởi vì sau câu nói chẳng mặn chẳng nhạt đó, Cận Thời Xuyên rất là thản nhiên rút tay ra khỏi vòng tay đang khoác của cô còn mắt anh thì nhìn dán vào người phụ nữ vừa mới mở miệng ấy.

Trên phương diện tình cảm thì đàn ông quả thực vô tâm, còn đàn bà thì chỉ cần một cái ánh mắt, một câu nói mập mờ là có thể đọc vị được địch ta rõ ràng.

Rất hiển nhiên, Hứa Nghệ Ninh biết rõ người phụ nữ này là địch, hơn nữa còn là kình địch.

Từ Lai đi tới, không hề nhìn qua Hứa Nghệ Ninh, hướng thẳng cái nhìn vào gương mặt anh tuấn của Cận Thời Xuyên, ái chà chà, quả nhiên là kẻ đi gieo họa.

Cặp mắt của Từ Lai lập tức chuyển hướng xuống nhìn tay trái của anh, chỗ đó quá rõ ràng, khiến cô bất giác trở nên nóng ruột.

Trên cánh tay trái của Cận Thời Xuyên máu chảy loang lổ, anh dùng tay phải che lên, máu thấm ra qua các kẽ tay đỏ tươi.

Lông mày Từ Lai cau chặt lại, giọng nói trở nên quan tâm: “Sao lại bị thương vậy?”

“Không có gì, vết thương nhỏ thôi.” Cận Thời Xuyên đáp nhẹ bẫng.

“Vị này là?” Hứa Nghệ Ninh nhìn Từ Lai, dịu dàng hỏi.

“An Hi, lại xem giúp chút đi.” Từ Lai phớt lờ Hứa Nghệ Ninh, quay đầu gọi Tô An Hi đang đứng xem trò vui, thế là cô nàng mới chịu lại.

Hai cô gái gái trấn giữ một trái một phải cạnh Cận Thời Xuyên, Hứa Nghệ Ninh bị gạt hẳn sang một bên, vì giữ gìn hình tượng trước mặt Cận Thời Xuyên nên cũng đành nhịn.

Tô An Hi kiểm tra sơ qua vết thương của Cận Thời Xuyên rồi nhanh chóng đi lấy hòm thuốc trong xe, sơ cứu rồi băng bó miệng vết thương và bảo: “Vết thương không nông đâu, phải khâu đấy.”

“Đúng vậy, vị tiên sinh này vừa rồi giúp truy đuổi mấy tên trộm xe, bị chúng đánh lén, cũng may là bảo vệ tới kịp, khống chế được bọn chúng, giờ đang nhốt tạm trong phòng bảo vệ, chờ công an đến.” Một người đàn ông chứng kiến toàn bộ sự việc kể lại sơ qua mọi chuyện.

Từ Lai buồn cười liếc qua người đàn ông kia, tiếp đó quét mắt một vòng nhìn những người khác rồi làm một câu: “Ồ, thì ra chỉ có vị tiên sinh này hăng hái làm việc nghĩa thôi hả? Hiểu rồi.”

Nói như thế thì ai cũng đều hiểu ẩn ý trong câu nói của cô gái này cả. Nói thật, thói đời ngày nay là vậy, ai dám hăng hái làm việc nghĩa chứ? Có đức cũng chẳng có gan đâu!

Vài ba người tụ lại hóng chuyện ngại ngùng tản vội đi.

Tô An Hi thầm cười một tiếng, con bé này mỉa mai người khác ngày càng giỏi.

“Vết thương này cần phải đi bệnh viện, vừa hay tôi cũng phải về.”

Tô An Hi nói xong thì nhìn sang Từ Lai, rồi nhìn lại người đàn ông đẹp trai, giờ mà còn không biết đang có chuyện gì ở đây thì chắc mắt cô bị mù rồi.

Từ Lai gật đầu với Tô An Hi: “Vậy bà về trước đi, bọn tôi theo sau.”

“Ừ.” Tô An Hi xách hòm thuốc lên quay lại xe của mình.

Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, tiện thể liếc qua Hứa Nghệ Ninh, cố ý đưa tay ra đỡ Cận Thời Xuyên: “Cận đại ca, đi thôi.”

Cận Thời Xuyên cúi nhìn Từ Lai, nói khẽ: “Diễn vừa thôi!”

“Ai bảo em diễn.” Từ Lai tức giận nhìn lên Cận Thời Xuyên.

Cận Thời Xuyên thấy tâm tình cô nàng vẫn tốt, miệng bất giác mỉm cười.

Sau khi hai người lên xe, Hứa Nghệ Ninh cũng bất chấp hình tượng gái ngoan, chạy lại ngồi phắt vào ghế sau: “Anh Thời Xuyên, em đi cùng với.”

Cận Thời Xuyên liếc nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi Hứa Nghệ Ninh: “Không phải em còn có hẹn với bạn à?”

“Bạn bè đâu thể bằng anh được…” Hứa Nghệ Ninh lỡ miệng bật thốt ra rồi mới cảm thấy nói trắng trợn quá, bèn bổ sung thêm, “Anh bị thương nặng mà!”

Từ Lai lạnh lùng cười một tiếng rồi cho xe chạy.

Đến bệnh viện, Từ Lai đưa thẳng người vào phòng khám nhanh. Tô An Hi cũng vừa đến, gọi Cận Thời Xuyên vào, để Từ Lai và Hứa Nghệ Ninh cùng chờ ở bên ngoài.

Cách một cánh cửa, bên trong, Tô An Hi vừa khâu vết thương cho Cận Thời Xuyên vừa hỏi: “Sao anh quen Từ Lai vậy?”

“Trước kia từng cứu cô ấy.”

Tô An Hi nghe cái ngớ người luôn, thế mà chưa từng kể với mình, giấu thật là kỹ.

“Từ Lai nhà bọn em ít khi sốt ruột vì một người lắm.”

“…”

Tô An Hi ngẩng đầu quan sát người đàn ông này. Mày kiếm mắt sáng, anh tuấn phi phàm, dáng  vóc hảo hạng, đẹp như ma nơ canh, khi khâu vết thương cho anh ta còn thấy được cả độ đàn hồi rất tốt của làn da.

Đúng là chỗ nào chỗ nấy đều tốt cả, đến cả người ngắm trai đẹp đã quen như cô cũng được một phen sáng cả mắt.

Ngoài cửa, Từ Lai dựa vào vách tường, khoanh tay, thong thả chờ. Hứa Nghệ Ninh đeo một cái túi nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn Từ Lai một cái, ngập ngừng như có điều muốn nói.

“Muốn nói gì à?” Từ Lai nhìn Hứa Nghệ Ninh.

“Tên tôi là Hứa Nghệ Ninh, cô tên gì?” Lời dạo đầu của Hứa Nghệ Ninh rất… yếu ớt.

“Từ Lai.”

Ngay từ khoảnh khắc Từ Lai xuất hiện, Hứa Nghệ Ninh đã nhận ra quan hệ giữa người phụ nữ này và Cận Thời Xuyên không tầm thường, chuông báo động đỏ reo lên.

Vì gia thế và vẻ ngoài của Cận Thời Xuyên mà con gái vây quanh anh lúc nào cũng đông như ong thấy mật, đuổi đi không hết.

Còn Hứa Nghệ Ninh từ nhỏ đã được nghe nói về sự ưu tú của con trai thủ trưởng Cận, chiến hữu của cha, lớn lên thì lại nghe người ta nói chàng thanh niên ưu tú này chạy đi làm lính cứu hỏa, cô ban đầu cũng khịt mũi coi thường, làm lính cứu hỏa? Thế thì giỏi đến đâu chứ?

Tuy vậy, tất cả đều thay đổi vào khoảnh khắc cô trông thấy Cận Thời Xuyên, khiến cô cảm thấy hối hận không kịp.

Năm ngoái cô đi cùng cha mẹ đi dự đám cưới con gái một người chiến hữu khác của cha, không ngờ Cận Thời Xuyên cũng có mặt. Cô lập tức trúng tiết sét ái tình với anh, toàn bộ hào nhoáng của lễ cưới cũng không sáng bằng một phần vạn của anh.

Từ giây phút đó, cô đã quyết định mình sẽ không bỏ qua người đàn ông này.

“Cô trưởng thành rất đẹp, có rất nhiều đàn ông theo đuổi nhỉ?” Hứa Nghệ Ninh ôn hòa nhìn về phía Từ Lai, “Bạn trai chắc ưu tú lắm phải không?”

“Tôi chưa có bạn trai.”

Quả nhiên, Hứa Nghệ Ninh lập tức cụp mắt.

“Ồ, vậy cô là bạn bè hay đồng nghiệp của anh Thời Xuyên vậy? Quen nhau khi nào thế?” Cô lại nhìn Từ Lai một lần nữa, cố ý bổ sung một câu, “Sao tôi chưa từng nghe anh Thời Xuyên nhắc tới nhỉ?”

Từ Lai cong khóe môi, định chơi cô hả? Ờ, giả vờ ngây thơ thật quá kệch cỡm…

“…”

Hứa Nghệ Ninh thấy đối phương không đáp lại câu nào, cảm thấy chẳng vui vẻ gì, giống như đấm phải bị bông.

“Có điều anh Thời Xuyên là người tốt, nhiều bạn bè, quan hệ với đồng nghiệp cũng không tồi, chưa từng nghe anh ấy nhắc đến cũng là chuyện thường.”

“Vậy hả?” Từ Lai cười giả bộ ngoài mặt.

“Đúng vậy, nhà tôi và nhà anh Thời Xuyên đều là gia đình gia giáo, con cái của những gia đình như nhà chúng tôi đều được dạy dỗ rất nghiêm, kết bạn với ai thì người nhà đều biết rõ. Vì công việc nên bạn bè của anh Thời Xuyên khá đa dạng nhưng cũng chỉ là hà hới bên ngoài thôi, tuyệt đối không chơi thân, dù sao gia đình đâu phải là nơi loại người nào cũng chứa.”

Quân át chủ bài của Hứa Nghệ Ninh chính là gia thế. Người phụ nữ đứng trước mặt cô, xét về ngoại hình, quả thực cô không phải đối thủ, vóc dáng đẹp đến nỗi phụ nữ cũng phải ngoái đầu lại nhìn, điều này thì trong lòng cô ngầm thừa nhận.

Tuy nhiên, cô gái này, từ trên xuống dưới đều mặc đồ bình dân, đồng nghĩa với là về gia đình, không thể bì được với cô.

Từ Lai nhìn chằm chằm Hứa Nghệ Ninh, đôi mắt trong suốt bình tĩnh không hề có phản ứng trước lời lẽ của đối phương, cả người hết sức thư thái.

“Thanh mai trúc mã à?” Từ Lai hỏi bâng quơ.

“Ừ, cô nói đúng.” Hứa Nghệ Ninh gật đầu, đôi môi rạng rỡ, đầy vẻ đắc ý.

Từ Lai bật cười: “Từ nhỏ đã cùng lớn lên, đến giờ vẫn chưa ở bên nhau, minh chứng rõ ràng cho điều gì đây?”

Nụ cười của Hứa Nghệ Ninh tắt ngóm, cảnh giác hỏi: “Ý cô là gì?”

“Hai người chẳng đi đến đâu cả.” Từ Lai khẽ mỉm cười, giống như vừa mới nói chuyện thời tiết tốt vậy.

Hứa Nghệ Ninh tức không nói nên lời, bóp cái túi nhỏ trong tay, không ngờ đối phương lại tiếp tục hỏi.

“Muốn biết quan hệ giữa tôi và Cận Thời Xuyên không?”

“…” Ánh mắt của Hứa Nghệ Ninh ngày càng trở nên cảnh giác.

Từ Lai đứng thẳng người, nhìn về phía Hứa Nghệ Ninh: “Là quan hệ lấy thân báo đáp.”

Cửa được mở từ bên trong, Cận Thời Xuyên đi ra, Hứa Nghệ Ninh vội lại hỏi han: “Anh Thời Xuyên à, không sao chứ ạ?”

“Không sao, không còn sớm nữa, em đi gặp bạn bè đi.” Cận Thời Xuyên thản nhiên bảo.

Hứa Nghệ Ninh nghe xong thì không còn cười nổi nữa, lén liếc qua Từ Lai cũng đang đứng bên, vì sao không bảo cô ta đi chứ?

Từ Lai phớt lờ đi ngang qua trước mặt Hứa Nghệ Ninh, tiến thẳng vào phòng khám hỏi: “Bác sĩ Tô, đóng phí ở đâu thế?”

Tô An Hi dở khóc dở cười nhìn Từ Lai, con bé này biết biến hình à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui