Ngày hôm sau, cái nắng đầu thu đã thôi nóng bỏng như bàn tay mẹ hiền vuốt ve thành phố xinh đẹp này.
Con chim xanh nhún mình bay lên, gió mát nhè nhẹ lướt qua.
Hôm nay, Từ Lai thức dậy từ sớm, giờ đang ngồi trước bàn trang điểm chải chuốt.
Thực ra vì bản chất đã đẹp sẵn nên Từ Lai rất ít khi trang điểm, đợt ở doanh trại toàn để mặt mộc, mọi người nhìn cũng quen mắt rồi, chưa kể trước nay cô không phải là người thích trở nên xinh đẹp, có sao thì luôn thoải mái chấp nhận vậy.
Tuy nhiên, các cụ nói đúng, phụ nữ làm đẹp vì người mình thích. Hôm nay là lần hẹn hò đầu tiên. Cô muốn mình phải xinh đẹp nhất có thể.
Trang điểm xong, Từ Lai hài lòng ngắm mình trong gương rồi đứng dậy tiến về phía tủ quần áo chọn trang phục.
Áo phông và quần bò chiếm đến nửa tủ quần áo. Từ Lai lướt tay qua từng bộ đồ, hình ảnh người đẹp kiểu cách thanh mai trúc mã của Cận Thời Xuyên hiện ra trong đầu. Cô tiện tay lấy một chiếc váy liền thân ra khỏi tủ.
Thay váy xong, Từ Lai đứng trước chiếc gương to, hết ngắm trái lại ngắm phải, thuận tay cột mái tóc dài để xõa hai bên ra sau gáy. Mái tóc dài gợn sóng khiến Từ Lai trông cực kỳ dịu dàng, rất hòa hợp với vẻ ngoài của cô.
Từ Lai đi giầy cao gót, xách túi, đóng cửa, xuống dưới nhà.
Ở dưới đại sảnh tầng trệt, Từ Lai gặp một con Labrador dẫn đường. Cô ngồi xổm xuống xoa nhẹ đầu chú chó rồi đứng dậy đỡ chủ của nó một tay.
“Chị Trương và Đậu Đậu đi chợ về rồi đấy ạ!”
Trương Quyên mỉm cười, gật đầu chào: “Tiểu Từ đấy à, em về lúc nào thế?”
Trương Quyên là hàng xóm ở tầng dưới của Từ Lai, ba lăm tuổi, bị tai nạn xe năm hai mươi bốn tuổi nên bị mù vĩnh viễn, bạn trai sắp cưới bỏ đi biệt tung, chị cũng hết niềm tin vào tình cảm, vẫn độc thân cho đến nay.
Một dịp tình cờ, chị đã có duyên gặp chú chó Labrador dẫn đường này rồi kể từ đó, mấy năm qua, toàn bộ cuộc sống của chị đều xoay quanh nó, hơn nữa Đậu Đậu thật sự rất ngoan ngoãn, còn ngoan hơn cả Bình An.
“Về từ hôm qua ạ.”
Mặc dù Trương Quyên không nhìn thấy gì nhưng rất là giỏi, sinh hoạt bình thường chị đều tự làm được hết, còn là một nhà văn nữa.
Từ Lai chuyển đến đây cái là đánh bạn với chị luôn. Hai người vẫn thường dắt chó đi dạo với nhau. Bình An cũng thích chơi với Đậu Đậu lắm.
“Phải rồi, Bình An đâu?” Chị Trương Quyên không nghe thấy tiếng của Bình An.
Từ Lai thở dài: “Đi lính rồi ạ.”
“Hả?” Trương Quyên không hiểu ý của Từ Lai.
“Cũng làm chó nghiệp vụ giống Đậu Đậu ấy ạ.” Từ Lai dừng một chút rồi nói tiếp: “Giờ nó đang làm việc ở đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt.”
Trương Quyên hiểu ra bèn gật đầu, cười một tiếng: “À, chó tìm kiếm cứu hộ.”
Từ Lai cúi đầu ngắm Đậu Đậu, nhớ tới dáng đi khệnh khạng của Bình An, con bé này thật là ngoan.
Cô nhìn đồng hồ, nói với Trương Quyên: “Chị Trương, em còn có chuyện, đi trước đây, chị ở lại thong thả nhé!”
“Mau đi đi.”
…
Từ Lai đi ra cổng tiểu khu, Cận Thời Xuyên đã đỗ xe việt dã ở bên kia đường. Anh đứng tựa vào cửa xe, một tay đút túi quần, tay kia cầm điện thoại nói chuyện.
Hôm nay, anh mặc áo sơ mi sọc xanh giản dị, cổ áo màu xanh sẫm, tay áo xắn lên đến khuỷu tay theo thói quen, cánh tay rắn rỏi, cân đối.
Khuy ở cổ áo xanh sẫm để mở, tự do và cuốn hút. Chiếc quần âu màu đen được sơ vin đàng hoàng, làm bật lên tấm lưng hùm vai gấu, đôi chân dài săn chắc, đôi giầy màu trắng để lộ mắt cá chân.
Ai nói đàn ông đi lính không biết ăn mặc thời trang? Đây này, có khác gì người mẫu trang bìa đâu!
Cận Thời Xuyên quay đầu nhìn ngó xung quanh rồi mắt cứ thế ghim chặt trên người một cô gái dịu dàng đứng bên kia đường mặc chiếc váy trắng liền thân không tay, khiến làn da trắng ngần của cô càng thêm nổi bật.
Cái eo nhỏ càng thêm mảnh mai, cảm giác chỉ vừa một nắm tay, chân váy dài đến đầu gối, bắp chân nhỏ thẳng tắp để trần, dưới chân đi một đôi cao gót nhỏ, khác hẳn với ngày thường, cũng khác hẳn với vẻ cố ý ăn mặc khiêu khích hôm nọ.
Hôm nay, cô nàng giống như một nàng tiên nữ, chỉ cần nhẹ mỉm cười đã dịu dàng đến nao lòng.
Hai người đều ngắm nhìn đối phương mà không nhận ra hôm nay cả hai không hẹn mà cũng ăn ý, bộ đồ từ đầu đến chân rất hợp nhau.
“Người anh em, nói một tiếng đi chứ!” Đầu bên kia điện thoại của Cận Thời Xuyên nói.
Cận Thời Xuyên nói vào trong điện thoại một câu “Cứ thế đã.” Rồi dứt khoát cúp luôn điện thoại, cất vào túi quần.
Từ Lai đã đến trước mặt Cận Thời Xuyên, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi: “Đến lâu chưa?”
“Vừa mới đến thôi.” Cận Thời Xuyên nhếch môi cười, cúi đầu nhìn Từ Lai, “Rất đẹp.”
“Rất đẹp trai!” Từ Lai nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thẳm của Cận Thời Xuyên, cố ý bắt chước nói theo giọng điệu của anh.
Cận Thời Xuyên liền bồi thêm một câu: “Con bé này, hôm nay chỉ có 20 độ thôi.”
Nhìn đi! Lính tráng thật vô duyên.
Từ Lai nguýt dài một cái, mặc kệ anh, mở ghế trước ra ngồi vào rồi đóng cửa lại.
Cận Thời Xuyên lặng lẽ cười một tiếng, đưa tay xoa chóp mũi rồi cũng thuận tay mở cửa ngồi vào xe.
Đóng cửa xe, thắt dây an toàn xong xuôi, Cận Thời Xuyên liếc nhìn đôi chân kia một cái rồi lập tức nhìn thẳng về phía trước.
Anh đúng là đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của bản thân mà xem nhẹ bản năng nguyên thủy của đàn ông rồi. Sao con bé này lớn lên đẹp thế nhỉ?
“Ăn sáng chưa?” Cận Thời Xuyên vừa lái xe vừa hỏi.
“Uống sữa chua uống rồi.” Từ Lai trả lời.
Cận Thời Xuyên làm ra cái vẻ biết ngay mà rồi bảo luôn: “Đằng sau có cái hộp đấy, em tự lấy mà ăn.”
Từ Lai tháo dây an toàn ra, vươn người ra sau lấy đồ, tóc quét qua cánh tay Cận Thời Xuyên như khẽ cào vào lòng anh.
Từ Lai lấy được đồ, ngồi xuống, thắt lại dây an toàn rồi mới mở chiếc hộp ra, trong hộp là những chiếc bánh ngọt nhỏ rất xinh xắn.
Từ Lai chọn một cái vị sô cô la nếm thử. Bánh vừa vào miệng liền tan ngay, ngọt nhưng không hắc, thương hiệu của cửa hàng này quả là danh bất hư truyền.
“Anh ăn không? Thử một miếng nhé.” Từ Lai lấy một cái khác đưa lên miệng Cận Thời Xuyên.
“Đang lái xe đấy, đừng nghịch.” Cận Thời Xuyên mặc dù nói như thế nhưng vẫn cắn một miếng.
Từ Lai thu tay về cười, tiếp tục ăn nốt cái vị sô cô la vừa nãy.
Cận Thời Xuyên thấy cô nàng ăn rất vui vẻ, cánh môi liền cong lên. Chiếc xe lao vùn vụt trên con đường ven biển, cuối cùng đỗ lại ở một bãi đỗ xe trên bãi biển.
“Ồ? Sao lại tới đây ạ?” Suốt đường đi, Từ Lai chỉ chăm chú ăn nên không nhận ra đã ra đến bờ biển.
“Ngon không?” Cận Thời Xuyên tháo dây an toàn, quay sang cười nhẹ nhàng với Từ Lai.
Từ Lai gật đầu, “Ngon ạ! Anh ăn nữa không?”
Cận Thời Xuyên liếc qua cái hộp, nhìn chăm chú vào Từ Lai và nói: “Có, anh muốn ăn vị sô cô la.”
Từ Lai cúi xuống kiểm tra, lắc đầu lấy làm tiếc: “Ngại quá, em ăn hết rồi, anh không còn phần đâu.”
“Chưa chắc.” Cận Thời Xuyên dựa vào gần Từ Lai.
Từ Lai vô thức lùi người về sau nhưng Cận Thời Xuyên đã đưa tay vòng ra sau gáy, giữ cổ cô lại. Từ Lai lập tức hóa đá.
Anh đưa ngón tay cái chạm vào khóe môi cô rồi tự nhiên đưa lên miệng liếm một cái.
“Ừm, quả thực không tồi.” Cận Thời Xuyên thả Từ Lai ra rồi phát biểu cảm giác sau khi ăn.
Từ Lai mở mắt tròn xoe, mặt đỏ tới tận mang tai.
Đây, đây, đây là… trêu ghẹo nơi công cộng hả?
Trong khoảnh khắc cô còn đang ngơ ngác, cửa ghế trước đã bị mở ra. Cận Thời Xuyên đứng cạnh cửa xe nhìn Từ Lai: “Còn chưa muốn xuống à?”
“À.” Từ Lai tháo dây an toàn ra xuống xe.
Vì đang là buổi sáng nên trên bãi cát không có một ai. Cận Thời Xuyên và Từ Lai thả chậm bước trên bờ biển đầy thong dong, nhàn tản.
Có điều, Từ Lai đi giày cao gót nên đi trên cát lún xuống, bước thấp bước cao, rất khó đi.
Cận Thời Xuyên để ý thấy liền kéo cô ngồi xuống một cái ghế tựa trên bờ biển, rồi anh ngồi xổm xuống trước mặt, tháo giầy cho cô.
“Cận đại ca.” Từ Lai bối rối nhìn xuống đỉnh đầu anh gọi.
“Gì?” Cận Thời Xuyên ngẩng đầu lên nhìn Từ Lai.
“Mấy chiêu tán gái này của anh là ai dạy cho thế?”
Cận Thời Xuyên ngừng tay, nhìn Từ Lai hỏi: “Không thích à?”
Từ Lai dở khóc dở cười, không phải là không thích mà là bị giật mình đấy. Một người đẹp phóng khoáng như cô mà còn không chịu nổi đây.
“Không phải là không thích, mà là rất không giống Cận Thời Xuyên, đây không phải là phong cách của anh.”
Cận Thời Xuyên đặt chiếc giầy của Từ Lai mới cởi ra xuống rồi cười nhè nhẹ: “Xem ra lý luận và thực tiễn là hai việc khác xa nhau rồi.”
“Học trên mạng à?” Từ Lai hỏi.
“Đọc đến nửa đêm đấy.” Trong giọng nói của Cận Thời Xuyên có vài phần bó tay.
“Phong cách quần áo cũng là đọc được hả?”
“Cái này thì không.”
Từ Lai vui vẻ nở nụ cười: “Cận đại ca, bỗng nhiên em thấy anh thật đáng yêu.”
Hừ, câu này thật không dễ nghe, bảo đàn ông đáng yêu hả? Tưởng anh là mấy con chó, con mèo à?
“Ngứa da phải không?” Cận Thời Xuyên giả bộ trợn mắt, “Ai đáng yêu?”
“Em đáng yêu.” Từ Lai cười khúc khích, “Em đáng yêu nhất.”
Cận Thời Xuyên phì cười, đưa tay nhéo nhéo cái cằm của cô nàng: “Theo đuổi một cô gái còn hao tâm tổn trí hơn bất kỳ bài thi nào.”
“Vậy còn theo đuổi nữa không?” Từ Lai đột nhiên dịu dàng nhìn Cận Thời Xuyên.
“Vậy em phải chạy nhanh lên.” Cái nhìn của Cận Thời Xuyên đầy chiều chuộng, giọng anh nói dịu êm.
Từ Lai đứng dậy, xách đôi giầy lên, nhìn về phía Cận Thời Xuyên: “Vậy em chạy đây.”
“1, 2…” Cận Thời Xuyên bắt đầu đếm.
Từ Lai bật cười ha ha rồi ù té chạy.
Cận Thời Xuyên nhìn ngắm bóng người màu trắng trên nền cát mịn, mái tóc đen tung bay trong gió.
Dịu dàng, rực rỡ, xinh đẹp, vui tươi.
Đằng sau em là biển cả mênh mông, xa xa là đỉnh núi xanh mịt mù, trên đầu là trời xanh mây trắng, dưới chân là mặt đất cát vàng.
Nước non ngàn dặm đẹp tươi và người con gái trong lòng đang ngay trước mặt.
Anh nghĩ, mình nguyện… bảo vệ một đời, bình an muôn kiếp.
Chú thích:
*Con chim xanh: thực ra tác giả tả là 翠鸟 (thúy điểu) nghĩa là chim bói cá, loài có bộ lông màu xanh. Mình đoán là tác giả nhắc đến loài chim này cũng chỉ vì bộ lông của nó khiến ý văn đẹp hơn, chi tiết này cũng không quan trọng lắm nên mình đã tự ý đổi.
*Theo đuổi: hai người chơi chữ giữa theo đuổi và đuổi theo đấy.