Thời Gian Như Hẹn

Nhìn từ trên cao, thành phố Du Giang mang dáng hình của một đô thị lộng lẫy mà khiêm nhường, khiêm nhường nhưng vẫn phồn hoa.

Xen giữa các tòa nhà cao tầng chằng chịt là những lầu gác cổ kính, tĩnh lặng, đây cây xanh đứng lặng, kia nước chảy êm đềm, là một thành phố nghỉ dưỡng lý tưởng cực kỳ hiện đại và đậm chất đô thị, một thành phố mà bạn đã đến rồi thì chẳng nỡ rời đi nữa.

Đại học Du Giang, một trong những trụ cột tiêu biểu của nét văn hóa đô thị hiện đại đang cực kỳ ồn ã, tiếng còi xe cảnh sát, xe đến xe đi.

Trên lối đi dành cho xe chữa cháy đến tòa nhà thí nghiệm có một con xe màu đỏ khổng lồ nằm im lìm, khá đông sinh viên và thầy cô đứng xem ở xung quanh. Tất cả đều đang ngẩng đầu lên nhìn cột khói đặc ngầu bốc lên từ tầng ba. Lớp cửa sổ dọc theo tường đã cháy thành màu đen.

Các lính cứu hỏa trải ống dẫn nước. Phóng viên, cảnh sát, nhân viên y tế đều đã có mặt đầy đủ, túc trực ở hiện trường sẵn sàng trước mọi tình huống.

Cận Thời Xuyên và Lục Phương Kỳ quan sát nóc tòa nhà thí nghiệm và đọc sơ đồ các phòng bên trong. Vị hiệu trưởng nhà trường vừa đến nói cho họ biết tầng hai có phòng thí  nghiệm hóa học, ý là nếu để lửa lan xuống dưới tầng hai thì có thể sẽ tạo thành vấn đề lớn.

Lục Phương Kỳ gật đầu. Trong phòng thí nghiệm có rất nhiều chất dễ cháy nổ, nếu để lan xuống thì chắc chắn sẽ tan tành.

Đằng sau tòa nhà thí nghiệm là sân bóng rổ rồi đến lưng dãy nhà ký túc xá. Trường học hiện đang có rất đông sinh viên, có nguy cơ dẫn đến thương vong.

Cận Thời Xuyên nghiêm mặt hỏi thầy hiệu trưởng: “Thầy chắc chắn trong phòng thí nghiệm không có người chứ?”

“Không có, mới sáng sớm, trong phòng thí nghiệm làm sao có người được.” Thầy hiệu trưởng cảm thấy cho dù có thì thấy cháy đã biết đường chạy ra cả rồi.

Đúng lúc này, Từ Lai cuống cuồng chạy tới nhưng bị ngăn bên ngoài dây cảnh giới, không thể lại gần hơn. Cô sốt ruột nhìn xung quanh liền thấy ngay một bóng lưng quen thuộc, cao to, thẳng tắp như cây bạch dương.

“Cận Thời Xuyên.” Từ Lai gọi to nhưng giữa tiếng người huyên náo và đủ loại âm thanh, tiếng hét bị chìm đi.

Thật may, người ở bên kia dường như có tâm ý tương thông, Cận Thời Xuyên quay đầu lại, nhận ngay ra Từ Lai đứng bên ngoài dây cảnh giới. Anh quay đầu lại ra lệnh cho các đội viên: “Khống chế thế lửa trước, dùng thang, dập tắt lửa từ bên ngoài.”

“Rõ.” Cậu đội viên lập tức vác súng phun nước, hai người leo lên thang, tiến về phía cửa sổ đang bốc cháy để dập lửa.

Trong lúc làm việc, Cận Thời Xuyên cực kỳ nghiêm túc, oai phong, trông rất cuốn hút.


Rất đông sinh viên nữ và cô giáo đã để mắt đến anh lính cứu hỏa cao to đẹp trai, mắt dán chặt lên người anh, cho dù chiếc mũ bảo hộ che kín hết mặt mũi nhưng cũng không hề làm giảm phong độ của anh.

Anh đi từng bước một về phía Từ Lai. Hơn một tuần không gặp, cực kỳ nhớ, chỉ hận không thể xông tới ôm chặt lấy.

Nhưng giờ đang có hàng trăm cặp mắt quan sát, lại đang trong lúc làm việc, nỗi nhớ nhung kia nhất định phải giấu thật kỹ, áp chế cho chặt.

“Em tới làm gì?” Anh nói bằng giọng lãnh đạm.

“Mẹ của Uyển Tử An có thể vẫn còn đang trong phòng thí nghiệm.” Từ Lai vội vàng nói.

Cặp mắt của Cận Thời Xuyên nghiêm lại, anh vẫn nhớ mẹ cậu bé gặp ở rạp chiếu phim: “Em chắc chắn?”

Từ Lai lắc đầu: “Không chắc chắn, nhưng rất có khả năng, gần đây chị ấy ở trong phòng thí nghiệm suốt.”

Hôm qua Từ Lai ăn cơm ở nhà Tang Thu. Trong bữa cơm, Tang Thu từng nói là vì có hạng mục nghiên cứu khoa học nên gần đây rất vội, gần như ở trong phòng thí nghiệm suốt. Uyển Tử An còn trách móc nói gần đây mẹ toàn đi sớm về muộn, mình đáng thương như cọng cỏ dại. Ông bà ngoại còn cười cu cậu một tràng.

Sáng nay, Từ Lai vừa đến trường liền nghe nói phòng thí nghiệm bị cháy, gọi điện cho Tang Thu mãi không được, bèn vội vàng chạy lại đây xem.

Cận Thời Xuyên gật đầu, cẩn thận nhìn Từ Lai một cái thật kỹ, nói “anh biết rồi” rồi xoay người đi.

“Anh cẩn thận chút nhé.” Giọng nói của Từ Lai giữa biết bao thứ âm thanh ầm ĩ vẫn cực kỳ rõ ràng. Anh đã đi nhiều bước, ngoái đầu nhìn lại Từ Lai đứng giữa đám người, nắm bàn tay lại, choãi ngón tay cái chĩa lên trên, gật đầu một cái rồi đi thẳng.

“Anh lính cứu hỏa kia vừa nhìn tao phải không? Còn like tao nữa, đáng yêu quá!”

“Đâu ra mà nhìn mày, rõ ràng là đang nhìn tao đấy chứ.”

“Hai bạn gì ơi, vừa rồi là người ta nói chuyện với cô giáo Từ đấy.”

Thế là ánh mắt tụi con gái lập tức xoáy về phía Từ Lai. Cô đang tập trung nhìn lên điểm phát hỏa trên tầng ba.


Cận Thời Xuyên vừa quay lại liền nói ngay cho Lục Phương Kỳ biết là có thể có giáo viên ở trong đó. Lục Phương Kỳ vừa rồi có trông thấy Từ Lai nói chuyện với Cận Thời Xuyên, anh ta gật đầu, cười một tiếng, hỏi thì thầm: “Chị dâu lo lắng cho ông hả?”

“Cô ấy nói trong phòng thí nghiệm có thể có người.” Cận Thời Xuyên không có hơi đâu để nói chuyện phiếm, mạng người quan trọng.

“Để tôi mang người vào, đỡ mất công chị dâu phải lo lắng, ngoảnh đi ngoảnh lại, khéo lại đá ông mất.”

Đừng thấy Lục Phương Kỳ bình thường cà lơ phất phơ mà nhầm, anh ta cũng là một tay rất được. Tuy vậy, lúc nào Cận Thời Xuyên cũng lo lắng, che chở cho anh ta. Thật ra là vì sợ lỡ có chuyện gì thì không có cách nào ăn nói trước sự nhờ cậy của nhà họ Lục.

Cận Thời Xuyên từ chối: “Không cần, để tôi đi.”

Lục Phương Kỳ đập vai Cận Thời Xuyên: “Dù sao tôi cũng là chính trị viên, nghe tôi một lần không được hả?”

“Được.” Cận Thời Xuyên phán đoán thế lửa ở đây không ác liệt, đành cho anh ta đi, “Đeo mặt nạ vào, chuẩn bị đi.”

“Rõ, đội trưởng.” Lục Phương Kỳ cười một tiếng, quay đi phân công nhiệm vụ cho những đội viên khác.

Các đội viên phụ trách dập lửa từ bên ngoài thở phào, từ trên thang ra dấu tay OK cho Cận Thời Xuyên biết. Lục Phương Kỳ đeo mặt nạ vào, gật đầu với Cận Thời Xuyên rồi dẫn người vào.

Nửa giờ sau, các lính cứu hỏa lần lượt đi ra, dìu hai sinh viên mặt mũi bám bụi bặm đen sì, Lục Phương Kỳ đi sau cùng, bế một người phụ nữ trên tay, mặt mũi cũng ám đầy muội than. Các nhân viên y tế lập tức tiến lên đón những người bị thương, kiểm tra sơ bộ.

Lục Phương Kỳ đi lại chỗ thầy hiệu trưởng, tức giận quát: “Không phải thầy bảo trong đó không có người sao?”

“Tôi… Tôi thật sự không biết.”

“Tôi thấy chết người rồi thì thầy mới biết.”


“…”

Đây là lần đầu tiên Cận Thời Xuyên thấy Lục Phương Kỳ như thế này, so với cái thằng suốt ngày nói cười hỉ hả thì cứ y như hai người vậy. Mặt cậu ta lầm lầm, trông cũng có uy ra phết, khiến ối kẻ sợ chùn chân rồi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cận Thời Xuyên hỏi Lục Phương Kỳ, cái gì cũng có nguyên nhân của nó hết.

“Giống với cố ý phóng hỏa, chờ cảnh sát xử lý thôi.” Lục Phương Kỳ nhìn thoáng qua chỗ người bị nạn được đặt lên cáng đẩy lên xe cứu thương, vừa tháo găng tay vừa nói với Cận Thời Xuyên, “Không đi nói mấy câu với chị dâu đi, người ta sắp lên xe cứu thương rồi kìa.”

Từ Lai thấy Tang Thu được nhân viên y tế cáng ra, vội vàng đi theo, nghe người ta nói đánh giá nhanh là bị hít phải nhiều khói, để chậm thêm mấy phút nữa thì e rất nguy hiểm, giờ phải đến bệnh viện, hỏi cô có phải người nhà không, cô gật đầu bảo sẽ đi theo xe.

Cận Thời Xuyên nhìn về phía đó. Từ Lai đang chuẩn bị lên xe cũng nhìn về phía anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cảnh vật và con người xung quanh dường như đứng lại, trong ánh mắt của hai người đều toát lên thần sắc ý muốn nói đối phương hãy yên tâm.

Giữa những kẻ yêu nhau, quả nhiên chỉ cần một ánh mắt là có thể đọc hiểu ý của đối phương. Dưới vành mũ bảo hộ, khóe môi anh cong lên, tay đưa lên xoa cằm một cái. Ở trên xe cứu thương, cô cũng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Cận Thời Xuyên hạ lệnh thu quân. Lục Phương Kỳ đang trao đổi với thầy hiệu trưởng và cảnh sát về những điểm đáng nghi của đám cháy lần này. Sau khi xong xuôi hết thảy, chiếc xe cứu hỏa mới từ từ lăn bánh rời khỏi sân trường.



Buổi tối, Cận Thời Xuyên và Từ Lai nói chuyện điện thoại với nhau. Anh hỏi thăm tình hình của Tang Thu. Từ Lai đáp: “Bị bỏng nhẹ, ngoài da thôi, chủ yếu là hít phải quá nhiều khói, bác sĩ bảo phải nằm viện.”

Cận Thời Xuyên “ừ” nhẹ một tiếng, lặng lẽ đứng giữa màn đêm, “Thằng bé Uyển Tử An thì sao?”

“Không khóc không quấy, còn biết dỗ dành mẹ nữa, hệt như ông cụ non.” Từ Lai đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn Uyển Tử An và Tang Thu rồi hỏi, “Em nghe chị Tang Thu bảo lúc Lục Phương Kỳ cứu chị ấy hình như bị cái gì đó đập phải, không sao đấy chứ?”

“Thằng oắt đấy chẳng thấy nói gì cả, đợi tí anh đi xem cậu ta xem thế nào.”

“Vâng.”

Hai người cùng im lặng trong phút chốc, đôi bên dường như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của đối phương và tiếng trái tim đập bình bịch trong lồng ngực….

“Sao không nói nữa?” Hai người đồng thanh.

Từ Lai dạo bước đến cuối hành lang, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào như muốn thổi cả nỗi nhớ nhung của cô vào trong điện thoại, “Rõ ràng ở cùng một thành phố mà cứ y như yêu xa ấy.”


“Hối hận rồi à?” Cận Thời Xuyên châm thuốc xong rồi mới nói tiếp, “Hối hận cũng đành bó tay thôi, đồng ý là người của anh rồi, anh sẽ không thả ra đâu.”

“Đúng vậy, anh nhất định đừng có thả ra nhé.” Từ Lai cười khúc khích, “Dù thế nào em cũng phải dựa vào anh, đời này không có anh thì nhất định là không được rồi.”

Cận Thời Xuyên cười nhẹ một tiếng: “Cô giáo Từ, đêm khuya đừng trêu chọc anh chứ!”

“Đội trưởng Cận, em nhớ anh lắm.” Giọng nói quả thực có thể làm tan chảy trái tim của người nào đó.

“Ừ.” Chết tiệt, con bé này nguy hiểm quá, chỉ một câu nhớ anh mà cũng có thể khiến da đầu anh tê dại đi.

“Dạ?” Từ Lai dựa vào tường, ngón tay lơ đễnh gõ nhịp lên cửa sổ, chỉ ừ thôi hả? Không định đáp lại câu gì ư?

“Từ Lai, em còn vậy nữa, khiến anh nhịn hỏng cả người thì sau này người đáng thương là em đấy.” Cận Thời Xuyên nghiến răng nghiến lợi bảo.

Từ Lai nghe thấy giọng nói kiềm chế và cảnh cáo ở trong điện thoại, chỉ vừa tưởng tượng đến vẻ mặt của anh giờ phút này là đã muốn cười: “Ôi chao, em thích là thích con người anh, thích tâm hồn anh, có phải vì muốn làm gì đó với anh đâu nhỉ?”

Cận Thời Xuyên nghiến răng trèo trẹo. Ái chà! Nói hiên ngang, lẫm liệt gớm! Định chơi trò tình yêu tinh thần với anh à? Mơ đi anh chơi nhé, chết cũng không chơi.

“Em không biết rằng cách để yêu một người là phải kết hợp cả thể xác và tinh thần à? Đàn ông và đàn bà ở bên nhau nhất định phải tuân theo bản năng nguyên thủy, hiểu chưa?” Nói cách khác chính là kết hợp ở trên giường, muốn ngừng mà không được.

Từ Lai lập tức đỏ mặt. Tại sao cô lại đi nói chuyện với anh về bản năng nguyên thủy của loài người chứ?

“Uyển Tử An tìm em, không nói với anh nữa đâu.” Bất kể nói thêm gì thì chắc chắn vẫn sẽ bị đội trưởng Cận chọc ghẹo.

“Lần tới anh được nghỉ, chúng ta có thể nghiên cứu, thảo luận chuyên sâu đề tài bản tính con người này.” Cận Thời Xuyên biết thừa Từ Lai thẹn thùng  nhưng vẫn muốn trêu chọc cô.

Từ Lai khẽ hắng giọng, sao vẫn nói về nói vậy, cô chẳng nói nổi gì nữa, hai tai nóng rực lên: “Cúp, cúp đây.”

Cận Thời Xuyên nghe thấy tiếng cúp máy, hút một hơi thuốc thật dài cho tâm tình bình tĩnh lại, thả lỏng cơ thể suýt chút nữa thì bị thức tỉnh.

Chú thích:

*tình yêu tinh thần hay còn gọi là Platonic love, là khái niệm thường dùng để chỉ kiểu tình yêu không tình dục, được đặt theo tên nhà triết học Plato. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận