Thời Gian Như Hẹn

Ánh trăng đơn thuần, lòng người đa đoan, làn khói mỏng và lớp bụi mờ quyện vào nhau trong bóng đêm.

Một cánh cửa đóng lại, giam kín những suy nghĩ xa xôi vô tận…

Cận Thời Xuyên cất bước đi về phía khu ký túc xá của cán bộ.

Lục Phương Kỳ để trần nửa người đang cố bôi thuốc lên lưng thì có tiếng gõ cửa.

“Ai thế?” Lục Phương Kỳ ngoái đầu lại hỏi.

“Tôi.” Cận Thời Xuyên đáp cực kỳ hờ hững.

Lục Phương Kỳ cất lọ thuốc, nhặt cái áo phông rằn ri nằm trên giường lên mặc đàng hoàng rồi mới ra mở cửa.

“Tắt đèn rồi còn chưa đi ngủ đi. Sao? Nhớ tôi hả?” Lục Phương Kỳ ra vẻ mặt dầy.

Cận Thời Xuyên vừa đi vào vừa trả lời Lục Phương Kỳ: “Phải đấy! Nhớ ông! Muốn ngủ với ông đấy!”

“Đại ca, ông trúng tà à?”

“Cởi đồ ra.”

Lục Phương Kỳ trợn mắt trộm sau lưng, giật nảy mình, hai tay che ngực, đầu lắc nguầy nguậy: “Đệt, ông có nhớ chị dâu cũng đừng có lôi tôi ra làm chứ. Đàn ông đàn ang ai lại chơi trò đó. Cho dù ông có đẹp trai bằng trời thì tôi đây cũng phải bảo vệ trinh tiết của mình.”

Cận Thời Xuyên xoay người lại ngó nghiêng điệu bộ của Lục Phương Kỳ rồi đùa cợt bảo: “Cả đời này ông đây chỉ yêu một người phụ nữ thôi. Ông ấy hả? Kiếp sau có đầu thai làm đàn bà cũng chẳng đến lượt đâu.”

“Thế đêm hôm khuya khoắt, không ngủ còn đến chỗ tôi đòi cởi đồ là cái vẹo gì, trời mà biết ông bị làm sao.” Lục Phương Kỳ thở hắt ra, đồ lão già sớm nắng chiều mưa, ai biết ông ta đang nghĩ gì.

“Từ Lai nói hôm nay lúc ông cứu người bị đập một cái, đến xem thử thôi.” Cận Thời Xuyên giải thích rõ mục đích đến.

“Thế à.” Lục Phương Kỳ xua tay, “Da thịt béo tốt, có gì đâu mà, không sao hết.”

Cận Thời Xuyên đưa mắt quan sát rồi khom lưng móc chai dầu thuốc dưới chân giường ra cầm trên tay: “Vừa vào phòng là đã thấy mùi rồi, cởi ra xem nào.”

“Không sao thật mà.” Lục Phương Kỳ vẫn cười khì khì.

“Đồng chí chính trị viên, thân thể là vốn quý của con người, không được phép cãi.” Tuy Cận Thời Xuyên vẫn giữ giọng nói hờ hững nhưng ánh mắt và vẻ mặt thì hết sức đanh thép.

Lục Phương Kỳ thở dài, kéo ghế, cởi áo, đặt mông ngồi xuống, xoay lưng về phía Cận Thời Xuyên: “Tôi biết ông nghĩ gì nhưng tôi có phải con nít nữa đâu. Tôi chỉ kém ông có mỗi một tuổi thôi mà.”

Cận Thời Xuyên nhìn tấm lưng rộng của Lục Phương Kỳ, có một vệt máu bầm chạy từ trên xuống dưới đã sưng phồng lên.

Anh vặn nắp chai dầu thuốc, đổ vào lòng bàn tay, xoa hai tay với nhau, vỗ mạnh lên chỗ sưng để lưu thông khí huyết, tiêu viêm, giảm đau.

“Ối ối, ông làm nhẹ thôi.” Lục Phương Kỳ mặt nhăn như khỉ.

“Không phải chỉ nhỏ hơn tôi có mỗi một tuổi thôi à, không phải con nít nữa cơ mà, đau có tí này mà cũng không chịu được hả?”

“Ông vỗ mạnh thế bố ai chịu được.” Lục Phương Kỳ đột nhiên cười hể hả lái sang chuyện cô em Từ Lai da thịt mềm mại, “Chao ôi, sau này phải dịu dàng với chị dâu tôi một chút nhé.”

Vừa nói xong, Cận Thời Xuyên liền vỗ mạnh hơn: “Nói quàng nói xiên, sau này ông mà có vợ ấy, chẳng biết là ai chăm ai đâu.”

“Ông nói không muốn mà cuối cùng thực ra vẫn muốn. Một thân một mình nói chung là buồn nhỉ. Có điều đám lính cứu hỏa bọn mình không thể so với những người khác, một chữ thôi: Khó!” Lục Phương Kỳ bắt đầu buôn chuyện của người khác với Cận Thời Xuyên, “Đợt ông đi huấn luyện ấy, thằng Triệu Cương cũng mới chia tay bạn gái, cô bé kia bảo không muốn dây dưa với nó nữa, cứ đợi chờ hết năm này sang năm khác, cuối cùng cũng chia tay rồi.”

“Chẳng trách gần đây thấy thằng đấy tinh thần sa sút thế, sao chẳng thấy nói với tôi?”

“Chuyện tình cảm biết nói thế nào hả? Phải tự nghĩ lấy chứ. Nếu không muốn cởi bỏ quân phục thì đi tìm một cô gái ủng hộ nó giống Từ Lai đi. Vừa không muốn cởi bỏ quân phục lại không tìm được cô gái thông cảm với công việc của bọn mình, thế thì độc thân. Suy nghĩ cho lắm vào rồi ngày hôm sau mặt trời sẽ vẫn mọc, vẫn cần mẫn đi huấn luyện, hùng hục đi cứu hỏa, lúc cứu được người, được bà con vỗ tay hoan hô là lại thấy không có đàn bà cũng chẳng sao hết, ông đây được mặc bộ đồng phục này là vinh quang lớn lao nhất rồi.”

Gã Lục Phương Kỳ này ngang ngạnh từ ngày bé. Thủ trưởng Lục nhà anh ta cũng phải bó tay hết cách, đánh đã đánh rồi, mắng đã mắng rồi, vẫn cứ lồi lồi làm theo ý mình. Có điều, thằng cha này lại nghe lời Cận Thời Xuyên.

Hồi trẻ đứa nào chẳng hâm mộ ai đó, người đó được gọi là thần tượng, đi đến đâu là tỏa sáng đến đó. Cận Thời Xuyên chính là ngọn nguồn ánh sáng mà Lục Phương Kỳ theo đuổi.

Thế rồi, anh ta vẫn theo đuổi đến tận giờ.

Vào bộ đội như thép được tôi, thân thể trở nên rắn, trái tim trở nên sáng. Anh ta có bản chất là một người thông minh, hiểu sự đời, vấn đề là cứ cà lơ phất phơ, khiến người ta cảm thấy anh ta vẫn chưa trưởng thành.

Bình thường anh ta cũng không nói nhiều đâu, chỉ có trước mặt Cận Thời Xuyên là mới thao thao bất tuyệt, lại còn câu cú đâu ra đấy, khiến Cận Thời Xuyên phải bội phục rớt cả cằm.

“Chính trị viên đúng là chính trị viên, trình độ khua môi múa mép thật không phải dạng vừa.” Cận Thời Xuyên vỗ một cái lên lưng Lục Phương Kỳ, “Xong rồi.”

Lục Phương Kỳ lại bị đập một cái rõ đau, quay phắt lại trợn mắt với Cận Thời Xuyên: “Anh, nói phát xem nào, bữa trước em lên trên họp, lại nghe các sếp nhắc chuyện thi cử của anh kìa. Anh kiếm cớ cũng trốn được mấy năm rồi đấy, giờ đã có bạn gái, sau này kết hôn chẳng lẽ anh vẫn cứ ở mãi tuyến đầu, khổ thân chị dâu ra, tính toán mà chuyển chức vụ đi chứ?”

Vấn đề này Cận Thời Xuyên đã từng nghĩ tới, cũng đã từng tính toán nghiêm túc, thi để thăng quân hàm, chuyển chức vụ là chuyện sớm muộn thôi, có điều giờ chưa phải lúc, còn bận tâm nhiều thứ lắm, không bỏ nổi.

“Tôi tự biết tính.” Cận Thời Xuyên đứng dậy, “Thôi, liệu mà đi ngủ cho sớm, đừng có quan tâm vớ vẩn nữa đi.”

Lục Phương Kỳ bó tay: “Ờ, tôi đúng là thừa hơi mà.”

“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị Cận Thời Xuyên đóng chặt lại.

Mấy hôm sau, Cận Thời Xuyên và mọi người nhận được tin về vụ hỏa hoạn ở phòng thí nghiệm của Đại học Du Giang.

Ngọn lửa bắt nguồn từ một cậu sinh viên mắc bệnh tâm thần cố ý phóng hỏa, đã bị cảnh sát bắt giữ. Nguyên nhân được phía nhà trường xác nhận là do bị bắt nạt cộng thêm bệnh trầm cảm và có chứng hoang tưởng bị hại nên muốn một mồi lửa chấm dứt tất cả nhưng lơ ma lơ mơ kiểu gì lại đi vào tòa nhà thí nghiệm.

Mặt khác, vào lúc đó, Tang Thu và hai sinh viên khác đang làm nghiên cứu trong một phòng thí nghiệm thì phát hiện có khói xuất hiện ở khe cửa, mở cửa ra xem thì lửa đã bao vây tứ bề, không còn đường chạy, phòng của họ lại không có cửa sổ nên chỉ đành nhúng vải vào nước rồi nấp một góc chờ người tới cứu, không ngờ vì ở trong đó lâu nên đã hít phải quá nhiều khói độc.

May là cảnh sát cứu hỏa đã tới kịp, cứu được họ ra ngoài, không thì hậu quả khó mà nói được.

Sau vụ này, Cận Thời Xuyên có nhắc tới nó lúc gọi điện với Từ Lai. Từ Lai bảo cảnh sát cũng đã gọi Tang Thu và hai sinh viên kia lên lấy khẩu cung, kể chuyện xong lại càng thấy buồn rầu.

Ngày nay, con người phải chịu áp lực tinh thần rất lớn, dễ bị trầm cảm, tâm thần hoang tưởng, tự hại mình, đôi khi còn hại cả người khác. Khoa học kỹ thuật phát triển, bản tính con người bị biến chất, đâu cần phải là thứ thấy được, sờ được, những kẻ anh hùng bàn phím trên mạng cũng có thể hại chết người, nói gì đến những người những việc tồn tại sờ sờ bên cạnh chúng ta.

Làm người thì nên cố sống cho tốt, thêm bạn, bớt thù, ai cũng nhận thức được như thế thì môi trường chúng ta sống mới có thể ngày càng tốt đẹp, ngày càng sạch sẽ.

“Cô giáo Từ đúng là người làm công tác văn hoá.” Cận Thời Xuyên đánh giá chốt lại toàn bộ bài phát biểu của Từ Lai.

Từ Lai cười: “Em làm công tác văn hoá, anh thì không chắc?”

“Anh là lính.” Cận Thời Xuyên đáp.

“Ồ, vậy thì đúng là tú tài gặp nhà binh rồi, nói lý mà người ta chẳng hiểu cho.” Từ Lai trêu chọc.

Cận Thời Xuyên cười khẽ: “Cái lý này nhất định phải nói cho kỳ hiểu mới được. Anh sắp đến ngày nghỉ rồi, chúng ta gặp nhau nói cho rõ nhé.”

Từ Lai nhẩm tính thời gian, hôm nay thứ Năm, thứ Sáu Cận Thời Xuyên rời đơn vị, chiều Chủ Nhật quay về, mai có thể gặp nhau rồi. Bỗng dưng nhớ đến mấy chuyện nói với nhau hôm trước, mặt thấy hơi nóng.

“Sao, sợ à?” Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai không lên tiếng thì phì cười, “Cô giáo Từ không sợ trời không sợ đất của chúng ta biết sợ rồi à?”

“Em có gì phải sợ.” Cô hắng giọng một cái, đổi sang tông dịu dàng, “Chúng ta đúng là lâu lắm không gặp nhau rồi đó!”

Cận Thời Xuyên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, giọng anh cũng trở nên ấm áp cực kỳ: “Hai ngày tới đều cho em tất, tùy em sắp xếp, được chứ?”

“Được đó!” Từ Lai cười sung sướng, bỗng nhiên nghĩ ra bèn bổ sung, “Dẫn em đi gặp Bình An đi.”

“Theo ý em luôn.” Hay lắm, anh còn phải tranh giành tình cảm với cả Bình An.

Hai người trò chuyện thêm một lát rồi cúp máy. Cận Thời Xuyên qua chỗ chuồng chó thăm Bình An.

Cu cậu vừa thấy Cận Thời Xuyên tới liền ngoáy tít cái đuôi, đứng thẳng hai chân bám lên lồng sắt.

Cận Thời Xuyên mở cửa đi vào, Bình An nhào ngay lên người anh. Anh vừa cười vừa xoa đầu Bình An rồi rủ: “Ra ngoài lượn phát không?”

“Gâu gâu.” Bình An sủa hai tiếng, ngậm cái dây dắt chó lên, ngồi ngoan ngoãn dưới nền nhà, ngoe nguẩy đuôi nhìn Cận Thời Xuyên.



Hôm sau

Đại học Du Giang hôm nay náo nhiệt lạ thường, hội trường lớn ngập tiếng người náo nức, bởi vì hôm nay có một người nổi tiếng xuất thân từ Đại học Du Giang về trường nói chuyện vào lúc ba giờ chiều.

Lúc Hoắc Nham Tông xuất hiện trước mặt Từ Lai, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh Nham Tông, anh về rồi à?”

Hoắc Nham Tông gật đầu. Anh ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn nửa tháng, vừa khéo về đúng ngay hôm tổ chức tọa đàm. Cô nàng này biết anh đi công tác nhưng lại chưa biết anh về.

“Ừ, lên máy bay về sớm.”

“Anh tới tìm em à?” Từ Lai không xem diễn đàn sinh viên, không nghe chuyện mọi người bàn luận trong trường, biết có người về trường nói chuyện nhưng không biết là Hoắc Nham Tông, cộng thêm gần đây có ít tiết dạy, còn phải tranh thủ tạt qua bệnh viện nên coi như là kẻ ngoài cuộc với chuyện trong trường.

Cô lập tức cười: “Gọi điện là được rồi mà, anh không sợ mệt à?”

Hoắc Nham Tông ngắm nhìn vẻ rạng rỡ, lúc nói chuyện luôn nở nụ cười của Từ Lai, cảm thấy có điều gì đó khác lạ nhưng không nói ra ngay được.

Anh cũng cười: “Không biết là hôm nay anh đến dự tọa đàm hả?”

“Dạ?” Từ Lai tròn mắt mất mấy giây, “Hóa ra anh chính là người nổi tiếng của Đại học Du Giang mà mọi người bàn tán sôi nổi đấy á?”

“Em quên anh học Đại học Du Giang ra à?”

“Đúng nhỉ, thế mà em quên mất đấy.” Từ Lai sực nghĩ ra.

Hoắc Nham Tông cười đầy bất đắc dĩ: “Buổi tối ăn cùng nhau bữa cơm nhé.”

“Được ạ!”

Từ Lai vốn không định đến hội trường lớn nhưng vì anh Nham Tông nên cô quyết định đi xem thử một tí. Người trong hội trường đông nghìn nghịt, kẻ ngồi người đứng, chật kín hai tầng khán đài.

Dọc đường tới đây, có thể bắt gặp rất nhiều nhóm sinh viên hứng thú kể chuyện về anh, nào là thiên tài bẩm sinh, nào là đẹp trai lồng lộng, dáng người siêu mẫu rồi cả hiểu nhiều biết rộng, kỳ tài trong giới làm ăn…

Cô lén cười. Các em chắc là không tài nào biết, con cá sấu của giới làm ăn này, trước khi trở thành thương nhân, đã từng ước mơ được cống hiến cho quốc gia, trở thành một người lính, vì nước quên thân.

Buổi tọa đàm bắt đầu. Hoắc Nham Tông mặc áo sơ mi cài kín cúc và quần tây đồng màu đen, thoải mái đứng trên sân khấu, mắt sáng như ngọn đuốc, từng hành động cử chỉ đều rất sang trọng. Các em gái ngồi dưới rì rầm bàn tán, gò má đỏ hây hây. Các cậu con trai thì dán mắt vào nhìn.

Tiếng vỗ tay liên tục nổi lên. Người đàn ông trên sân khấu khẽ mỉm cười, trả lời xong câu hỏi cuối cùng thì nhìn ngay tới một góc khán đài, Từ Lai vốn đứng ở đó đã không còn thấy bóng dáng đâu.

Từ Lai nhận cuộc gọi của Cận Thời Xuyên, trong hội trường quá ồn nên cô trở ra ngoài: “A lô?”

“Đang đâu thế?” Cận Thời Xuyên hỏi.

“Ở trường ạ!” Từ Lai trả lời thành thật.

“Đang trên lớp hả?”

“Không ạ.”

“Thế ra đi.”

“Á?” Từ Lai vui vẻ từ trong bụng, giọng nói không giấu nổi cảm xúc, “Anh tới rồi hả?”

“Ừ.”

“Anh chờ em một chút.”

“Đừng vội, anh chờ em.”

Từ Lai cúp máy, quay lại nhìn, hình như buổi nói chuyện đã kết thúc. Cô vừa ra về vừa gọi điện thoại cho Hoắc Nham Tông.

“Anh Nham Tông.” Điện thoại vừa có người nghe máy, Từ Lai đã gọi ngay.

“Chờ anh một tí rồi chúng ta đi ăn cơm.” Hoắc Nham Tông vừa di chuyển sau cánh gà vừa nói với Từ Lai.

Từ Lai hắng giọng một cái: “Chắc em phải cho anh leo cây thôi.”

“Em có việc à?” Hoắc Nham Tông ngừng bước chân.

“Vâng, chuyện đột xuất.”

“Thế em đi làm việc của em đi, rảnh nói tiếp.”

“Vâng.”

Từ Lai cúp máy rồi đi ra ngay phía cổng trường, bước chân vội vã, khuôn mặt phơi phới gió xuân.

Ra đến cổng, một chiếc xe việt dã màu đen đang đậu ở bên kia đường, cửa ghế lái mở, người đàn ông đẹp trai ngời ngời bước xuống xe, đóng cửa xe lại bằng một tay, tay kia để trong túi đầy thoải mái, đám con gái đi ngang qua đều phải ngoái lại nhìn.

Cận Thời Xuyên đứng ở đó, nhếch môi cười, con ngươi đen nhánh đầy ấm áp. Anh giơ tay phải lên vẫy gọi Từ Lai.

Từ Lai cười dịu dàng chạy về phía Cận Thời Xuyên, nhào vào trong lòng anh.

Ở đằng kia, người đàn ông ngồi trong một chiếc xe hơi màu đen chăm chú nhìn đôi nam nữ ôm nhau rồi hờ hững ra lệnh cho tài xế lái xe: “Đi thôi.”

Chú thích:

*Hoang tưởng bị hại là một trong những nội dung hoang tưởng thường gặp nhất ở bệnh nhân tâm thần phân liệt. Bệnh nhân tin rằng họ bị hành hạ, bị tra tấn, đầu độc, sẽ bị giết bởi một người hoặc một thế lực nào đó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui