Thời Gian Như Hẹn

Cận Thời Xuyên đi họp trên trung đoàn, tan họp cái là định đánh bài chuồn ngay. Dẫu sao cũng đã được Lục Phương Kỳ tiêm cho một mũi dự phòng trước khi đi, chuyện lần trước xem mắt bị hỏng, lần này trung đội trưởng nhất định sẽ túm gáy lại tính sổ.

Lúc ấy, Cận Thời Xuyên không nói gì, tự đánh xe đi. Có điều những lời Lục Phương Kỳ nói thì liên tục quẩn quanh trong đầu anh, lời nói khó nghe là lời thật, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Ngờ đâu còn chưa kịp đứng dậy đã bị cặp mắt tinh tường của trung đoàn trưởng tia thấy.

“Cận Thời Xuyên, đến phòng tôi.” Nói xong trung đội trưởng cứ thế đi trước.

“Rõ.” Cận Thời Xuyên đáp mà chẳng hề quýnh lên.

Chu Chí Hào, một đồng chí từng cùng đại đội với Cận Thời Xuyên, năm ngoái mới được điều sang làm phòng cháy, thấy anh đang định chuồn rồi lại làm ra vẻ không hề hoảng hốt là đại khái đoán được ngay, thầm cười trộm một tiếng.

Anh ta cầm tài liệu đi qua chỗ Cận Thời Xuyên nói bằng giọng hơi có vẻ hả hê: “Lại đắc tội trung đoàn trưởng hả?”

Cận Thời Xuyên thấy Chu Chí Hào cười phớ lớ bèn cầm xấp tài liệu đập vào người anh ta: “Đừng đùa với tôi, biến!”

Chu Chí Hào nhìn theo bóng lưng Cận Thời Xuyên không khỏi hoài niệm những tháng ngày từng chiến đấu kề vai sát cánh với nhau.

Trong phòng của trung đoàn trưởng.

Có tiếng gõ cửa rồi Cận Thời Xuyên hô to, rõ, dứt khoát: “Báo cáo.”

“Vào đi.”

Cận Thời Xuyên mở cửa vào phòng, đóng cửa lại, nghiêm trang chào đồng chí trung đoàn trưởng đang ngồi sau bàn làm việc: “Trung đoàn trưởng.”

Văn Khánh Quốc năm mươi tuổi, thích vận động, cơ thể khỏe mạnh, rất có phong độ, ngẩng đầu nhìn Cận Thời Xuyên rồi hỏi anh ta: “Không có gì nói với tôi hả?”

“Báo cáo, không có.” Cận Thời Xuyên lập tức trả lời.

Văn Khánh Quốc lấy tay đập bàn: “Dám nói không có với tôi à?”

Cận Thời Xuyên biết không trốn được, đành nhìn về phía Văn Khánh Quốc nói: “Hôm ấy có tình huống khẩn cấp nên không đi được ạ.”


“Vớ vẩn.” Văn Khánh Quốc trừng mắt, chỉ tay vào Cận Thời Xuyên cao to lừng lững đứng trước mặt, “Một cái xe tự bốc cháy mà cần cậu phải đích thân dẫn đội hả, cái thằng này, rõ ràng là cậu muốn trốn gặp con gái nhà người ta.”

“Gần điểm cháy có trạm xăng dầu, cái này có ghi trong báo cáo ạ.”

“Đừng có hòng lừa tôi, tôi cũng có cơ sở ở đây đấy, tình huống có nghiêm trọng không tôi lại không biết sao? Thằng oắt con nhà cậu rõ ràng cố ý.”

Cận Thời Xuyên đứng nghiêm, người ta đã định tội mình rồi, còn phản bác làm gì nữa, sự thật cũng đúng là đã nghĩ như vậy, cho nên chỉ có thể đứng im thin thít nhìn Văn Khánh Quốc, để mặc ông thích nói gì thì nói.

Văn Khánh Quốc thấy Cận Thời Xuyên như vậy thì dở khóc dở cười, thằng bé này chuyên gia xài chiêu im lặng là vàng này với ông. Văn Khánh Quốc thở dài: “Sắp xếp cho cậu thi sát hạch thì cậu trì hoãn, giới thiệu đối tượng cho cậu thì cậu chuồn mất. Thời Xuyên, hôm nay cậu đứng đây nói thẳng ra cho tôi nghe xem, rốt cuộc thì cậu muốn thế nào hả?”

“Cháu không muốn cởi bỏ cảnh phục, một ngày làm lính chữa cháy, cả đời là lính chữa cháy, hoặc đến tuổi bị bắt phải về hưu hoặc là nằm lại nơi cứu hộ.” Cận Thời Xuyên đáp rất nhẹ nhàng nhưng nội dung thì nặng nề, dừng một chút rồi mới nói tiếp, “Tạm thời cháu không có ý định thay đổi chức vụ, còn về chuyện tìm đối tượng, cháu không muốn hại con gái nhà người ta đâu ạ.”

Lính chữa cháy cực kỳ khó lấy vợ vì họ chẳng thể nào cho nửa kia một cuộc sống an ổn, bầu bạn sớm tối, càng không thể đảm bảo sẽ đầu bạc răng long, suốt đời suốt kiếp.

“Nghĩa vụ của người lính là gì?” Văn Khánh Quốc hỏi.

“Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp trên ạ.” Cận Thời Xuyên đáp.

Văn Khánh Quốc gật đầu, cái cây non tốt thế này sao có thể để nó mọc ở vệ đường, những đứa tố chất kém hơn thằng bé mà cầu vai còn đã nhiều hơn nó một vạch rồi, người lính giỏi nằm trong tay ông sao có thể để chịu cảnh thua kém những người khác.

“Cậu biết thế là tốt, bữa sau bố trí cho cậu thi sát hạch lần nữa, cứ thử chống đối tôi nữa xem.”

Cận Thời Xuyên thở dài đầu hàng, nói thế thì bảo anh còn nói gì được nữa, có nói cũng vô ích.

Văn Khánh Quốc phẩy tay: “Được rồi, về đi.”

Cận Thời Xuyên đứng nghiêm chỉnh chào theo quân lễ rồi mở cửa ra về.

Khi cánh cửa một lần nữa được đóng lại, Văn Khánh Quốc lắc đầu, có gia thế tốt như vậy, người lính tốt như vậy, thế mà hết lần này đến lần khác cứng đầu cứng cổ đòi ở lại đội chữa cháy cho kỳ được, lỡ như có một ngày thì ông biết ăn nói thế nào với người ta chứ? Cứ nghĩ đến là thấy mệt cả óc.


Cận Thời Xuyên đánh xe ra để quay về đội, mới ra được đến cổng của trung đoàn thì tin báo tin nhắn điện thoại vang lên. Anh liếc nhìn qua dãy số người gửi, kể từ sau hôm cô ta gửi cho anh cái tin nhắn kỳ quặc kêu cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày thì không liên lạc gì nữa, không ngờ hôm nay lại bắt đầu.

Trong lúc chờ hết đèn đỏ, anh mở tin nhắn ra xem, vẫn cụt ngủn giống lần trước.

186xxxx5597: Khi nào được nghỉ?

Cận Thời Xuyên ngẫm nghĩ một chút rồi dứt khoát bấm gọi lại.

Từ Lai qua thành phố bên cạnh chơi mấy hôm, hôm nay vừa về liền đến trung tâm chó tìm kiếm cứu hộ LT. LT là một tổ chức cứu trợ khẩn cấp tư nhân phi lợi nhuận ở Trung Quốc, phân bố khắp mấy chục tỉnh và khu tự trị trên cả nước. Trung tâm ở Du Giang cũng khá có tiếng, có điều tình nguyện viên ở đây đều vướng công việc chính của mình, dẫu sao thì chỗ này cũng đâu có khả năng chi trả đồng nào.

Đội trưởng Lão Phan thấy Từ Lai đang ở sân huấn luyện vui vẻ chơi với Bình An nên không quấy rầy mà đi thẳng vào trong nhà.

Từ Lai huấn luyện Bình An một lượt rồi thưởng cho nó chơi bóng còn mình thì lấy điện thoại ra xem, đột nhiên nhớ ra Cận Thời Xuyên vẫn chưa trả lời tin nhắn hôm bữa của mình, mấy hôm nay bận cũng quên béng mất. Thế là cô hí hoáy với chiếc điện thoại, gửi cho anh một tin nhắn hỏi xem khi nào được nghỉ.

Chẳng bao lâu sau thì được gọi lại. Từ Lai vừa nhìn thấy màn hình báo cuộc gọi đến liền cười tươi như hoa, xoa đầu Bình An đi nhặt bóng về cho cô rồi lại thuận tay móc quả bóng nó đang ngậm ném vèo đi. Bình An lập tức cong đuôi đuổi theo.

“Giờ có rảnh không?” Điện thoại vừa thông, giọng nói trầm trầm quyến rũ của anh liền vang lên, có điều rất bình tĩnh.

Từ Lai cảm thấy giọng nói dễ nghe này rất hay, vấn đề là tại sao lại cảm thấy nó miễn cưỡng thế nhỉ?

Chẳng liên quan đến cô! Từ Lai cười, đáp ngay: “Có! Có rảnh ạ!”

Cận Thời Xuyên nghe kiểu gì cũng thấy giọng nói này rất vui vẻ, anh húng hắng giọng rồi bảo: “Giờ tôi có thời gian gặp cô này.”

“Ồ.”

“Ồ cái gì, có gặp không?” Cận Thời Xuyên bất giác chẳng hiểu tại sao mình lại thấy hơi bực bội nữa.

“Gặp chứ!” Giọng nói của Từ Lai trong trẻo, nhẹ nhàng như đám mây trắng trên kia đang bồng bềnh trôi giữa bầu trời xanh, mềm mại vô tận.


“Gặp ở đâu?”

“Trung tâm chó tìm kiếm cứu hộ LT.”

“Biết rồi.” Cận Thời Xuyên nói xong là cúp điện thoại luôn.

Từ Lai nghe thấy âm báo tút tút, bất giác bật cười, hồi đó Cận đại ca không lạnh lùng thế này.

“Bình An, quay về.” Từ Lai gọi Bình An đang chơi vui vẻ một tiếng, nhóc con lập tức liền chạy về phía cô.

Từ Lai ngồi khoanh chân, chỉ một ngón tay ra lệnh cho Bình An vừa chạy tới: “Ngồi.”

Bình An thè lè lưỡi ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi xuống bãi cỏ, trông giống y như đúc dáng vẻ Truy Phong năm xưa.

Từ Lai vươn tay vuốt bộ lông màu nắng của Bình An, cười rồi bảo: “Tí nữa sẽ giới thiệu với mày chủ nhân tương lai của mày nhé.”

Bình An sủa gâu gâu mấy tiếng, đôi mắt đen láy sáng ngời chăm chú nhìn Từ Lai.

“Sao? Không vui à?” Từ Lai nhìn là biết ngay tâm trạng của nó, tay từ vuốt chuyển thành vỗ nhẹ, “Yên tâm, mày nhất định sẽ thích anh ấy.”

Cận Thời Xuyên lái xe đến cổng trung tâm. Cửa chính có ba-ri-e chặn, bảo vệ gác cổng vừa trông thấy Cận Thời Xuyên liền vội ấn nút mở thanh chắn rồi tươi cười chào hỏi: “Lâu lắm mới thấy đội trưởng Cận tới!”

“Cảm ơn anh Vương.” Nói xong anh liền lái xe vào thẳng.

Đỗ xe cẩn thận xong, Cận Thời Xuyên vừa xuống xe liền gặp ngay Lão Phan đang đứng ở đầu thềm nhà văn phòng. Anh cười một cái chào hỏi rồi đi về phía đó.

“Sao ông lại tới đây?” Lão Phan từng là đồng chí chiến hữu với Cận Thời Xuyên, sau khi giải ngũ thì tham gia trung tâm cứu trợ LT. Sau khi Cận Thời Xuyên cũng quay về Du Giang thì bữa nào được nghỉ, rảnh rỗi là lại qua tìm Lão Phan uống mấy chén.

“Gặp một người.” Cận Thời Xuyên cười nhạt.

Lão Phan thấy Cận Thời Xuyên mặc đồng phục thẳng thớm trông tuấn tú, phong độ thì đập đập lên cánh tay anh: “Bảo tôi nói xem bộ quần áo nào đẹp nhất, thì nhất định là bộ đồng phục này, còn nếu hỏi tôi ai là người mặc cảnh phục chuẩn nhất thì đây sẽ đáp ngay là ông.”

“Không nỡ thế sao còn xin nghỉ?”


“Còn cách nào khác nữa đâu, vợ con quan trọng hơn hết mà.” Lão Phan vừa nhắc đến bà xã là khuôn mặt lập tức rạng ngời hạnh phúc, nhìn Cận Thời Xuyên hỏi, “Ông đấy, đẹp trai nhất nhì thế này, sao còn chưa thấy tính toán gì việc cả đời hả?”

Cận Thời Xuyên chẳng còn gì để nói nữa rồi, hôm nay làm sao mà gặp ai cũng thấy hỏi chuyện này thế chứ, anh lắc đầu: “Vội gì.”

“Sắp ba mươi rồi, tìm dần đi thôi.” Lão Phan biết Cận Thời Xuyên khá rõ, thằng cha này giờ trông thì chững chạc vậy chứ năm đó lúc mới vào doanh trại là diện đầu bò đầu bướu hạng nhất. Quân ngũ đúng là một cái lò luyện khổng lồ, tôi luyện cậu ta tốt đến nhường này.

Cận Thời Xuyên chỉ cười suông, không đáp được.

Lão Phan cũng tự biết mình chẳng nói nổi thằng cha này đâu mà, bỗng dưng nhớ ra cậu ta bảo đến đây gặp một người, thế là hỏi một lèo: “Ông bảo là đi gặp một người nhỉ? Ở đây hả? Ai thế?”

“Một cô gái.” Cận Thời Xuyên lập tức nhận được cái nhìn đầy ẩn ý của Lão Phan.

“Ái chà, mới vừa bảo ông nên đi tìm đi, thì ra là đã hẹn hò rồi hả? Được lắm! Hại tôi mất công lo thừa, có điều nghĩ sao mà lại hẹn ở chỗ này? Cô bé kia là tình nguyện viên à?” Lão Phan tiếp tục khai thác.

Cận Thời Xuyên cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể nói: “Không phải, đừng hiểu lầm, là chuyện nghiêm chỉnh đấy, người ta hẹn tôi đến, tôi cũng đang không biết sao lại hẹn ở chỗ này nữa.”

Lão Phan hỏi lại ngay: “Ai thế?”

“Tôi không biết tên cô ta.”

“Hôm nay nhóm bọn tôi chỉ có một cô gái thôi, đang ở sân huấn luyện đấy, tôi dẫn ông đi xem xem có đúng không.” Lão Phan thực không tài nào hiểu nổi, hẹn người mà lại không biết tên, làm với chả ăn.

Ra đến sân huấn luyện, nhìn từ xa có thể trông thấy một người một chó đang nằm trên bãi cỏ, trông rất tùy tiện. Lão Phan vừa chỉ tay vừa nói cho Cận Thời Xuyên biết: “Em ấy là Từ Lai, huấn luyện viên huấn luyện chó có tiếng ở Mỹ, hơn nữa hình như còn là chuyên gia nghiên cứu giống chó gì đó nữa kia, tóm lại là một cô gái tuổi trẻ tài cao. Hơn nữa, ông không tưởng tượng nổi đâu, em ấy còn từng trải qua thảm họa động đất ở Dương Xuyên cách đây chục năm, là một trong những người sống sót đấy.”

“Từ… Lai?” Cận Thời Xuyên nhẩm lại tên cô, bỗng nhiên bật cười, mọi chuyện cũng dần dần sáng tỏ hẳn.



“Em gái à, em đừng sợ, bọn anh nhất định sẽ cứu em ra.”

“Vâng, em không sợ, em không sợ đâu ạ.”

“Ừ, thế em tên là gì?”

“Em là Từ Lai, “từ lai” trong “thanh phong từ lai” ạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận