Thời Gian Như Hẹn

Gió núi buổi đêm thổi rát mặt, trái tim Từ Lai như rơi vào hố băng, toàn thân như bị điểm huyệt, đứng ngây ra nhìn Lục Phương Kỳ, giọng nói cố gắng kiềm chế run rẩy: “Anh nói phát điên là sao cơ?”

Lục Phương Kỳ không ngờ Từ Lai cũng có mặt ở đây, nhìn đồng phục cô đang mặc liền hiểu ra ngay: “Cứu người quan trọng hơn. Từ Lai, cô đi cùng bọn tôi. Chuyên gia huấn luyện chó trong đội các cô là ai, cũng đi cùng bọn tôi luôn.”

Lão Phan chỉ sang Từ Lai: “Chính là Từ Lai.”

Lục Phương Kỳ giật mình nhưng không thể hiện gì, anh ta gật đầu: “Việc này không thể chậm trễ, vừa đi vừa nói.”

Từ Lai gật đầu, chân dù đã mềm nhũn nhưng vẫn cố gắng trao đổi với lão Phan mấy câu rồi leo lên xe đi với Lục Phương Kỳ.

Trong đêm, trời đổ sương trắng, chiếc đèn pha chiếu sáng con đường đi về phía anh.

Sự bình tĩnh của Từ Lai khiến người ta phải kinh ngạc. Về lý thì con gái mà nghe thấy người đàn ông của mình xảy ra chuyện sẽ không tỉnh táo được như vậy, không gào khóc thì sẽ ngất luôn. Tình trạng như hiện tại là lần đầu tiên Lục Phương Kỳ thấy.

Anh ta bảo cô bình tĩnh, cô ấy bình tĩnh thật.

Thật ra, khi con người buồn bã hay đau khổ mà giải tỏa ra được thì mới tốt, cái kiểu giữ trong lòng như Từ Lai rất dễ sinh bệnh, không khéo là hỏng.

“Nói đi.” Từ Lai nhìn sang Lục Phương Kỳ. Chiếc xe đang lao đi vun vút, chỉ có lúc này mới có thời gian để tìm hiểu đầu đuôi sự việc.

Lục Phương Kỳ gật đầu: “Nhóm chúng tôi đang giải cứu một người đàn ông bị vùi dưới nhà xưởng, vị trí khá là sâu. Chỗ đó rất nguy hiểm, nguy cơ sập đổ cao. Nhận thấy không thể tập trung nhiều người tại đấy nên anh Xuyên bảo chúng tôi rút lui còn anh ấy được thả dây xuống đó cứu người. Anh Xuyên trước đó đã bị thương, quá thời gian dự tính khá lâu mới thấy nạn nhân được đưa lên. Bọn tôi đang chuẩn bị thả dây thừng xuống lại thì có dư chấn…”

“Cận Thời Xuyên bị vùi dưới đó à?” Từ Lai bóp cổ tay mình, cố gắng không khóc. Cô phải kiên cường, anh đã nhận lời cô, cô tin anh sẽ không sao.

“Không biết tình hình dưới đó thế nào nữa, bộ đàm không liên lạc được. Chúng tôi hỏi người đàn ông được cứu lên xem đã xảy ra chuyện gì nhưng hình như anh ta bị hoảng sợ quá độ, cái gì cũng bảo không biết.”

“Thế chuyện Bình An phát điên là sao?”

“Không biết tại sao nữa, Bình An trông thấy người đàn ông được cứu lên kia liền xông tới cắn, chúng tôi lôi mãi mới tách được Bình An ra. Người đàn ông đó bị Bình An cắn bị thương nhiều chỗ, liên mồm la chó tìm kiếm cứu hộ cắn người, phải đem đi giết.” Lục Phương Kỳ dừng một chút rồi tiếp tục, “Hiện giờ Bình An đang canh giữ ở lối anh Xuyên đi xuống, không ai tiếp cận được. Một đồng chí thiếu tá đề nghị dùng súng, Cố Nghiêu ngăn lại rồi, giờ cậu ta vẫn đang ở đó, nghe nói ở thị trấn bên cạnh có chuyên gia về chó của LT nên bảo tôi mau sang mời người tới, ai biết hóa ra lại là cô.”

Từ Lai ngẫm nghĩ một lát rồi nói rất chắc chắn: “Bình An sẽ không vô cớ cắn người, nhất định là người đàn ông kia có vấn đề.”

“Đúng thế, Bình An là cô đưa cho anh Xuyên, về lý thì cô phải hiểu nó nhất rồi.” Lục Phương Kỳ từng tiếp xúc với Bình An, cu cậu rất ngoan ngoãn, thông minh, nhìn kiểu gì cũng không giống chó dại cắn người. Tuy nhiên, chuyện vừa nãy mọi người đều tận mắt trông thấy, không phải tin đồn!

Anh ta suy nghĩ rồi nói: “Có phải là vì anh Xuyên xảy ra chuyện, Bình An bị hoảng loạn nên mới như vậy không?”

Từ Lai lắc đầu, nói chắc nịch: “Bình An đã được huấn luyện chuyên nghiệp, về lý là không thể.”


“Nhỡ đâu thì sao?” Lục Phương Kỳ nhìn sang Từ Lai, “Dù sao tình cảm giữa nó và anh Xuyên cũng sâu sắc lắm.”

“Xem thực tế cái đã.” Trong lòng Từ Lai hiện giờ rối tinh rối mù. Sự bình tĩnh cô thể hiện ra ngoài là để che giấu sự yếu đuối của bản thân. Với cô, Cận Thời Xuyên và Bình An là quan trọng nhất. Nếu họ gặp chuyện không may, cô thật không biết sẽ thế nào nữa, dường như cả hít thở cũng thấy đau đớn.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, xe mới sang đến thị trấn bên cạnh. Lục Phương Kỳ đưa thẳng Từ Lai đến địa điểm gặp nạn. Suốt dọc đường đi, tình hình ở đây trầm trọng hơn hẳn, hầu như không còn gian nhà nào nguyên vẹn.

Có rất đông người ồn ào ở khu vực nhà xưởng giữa buổi đêm yên tĩnh.

Lực lượng phòng cháy chữa cháy, bộ đội, cảnh sát, bác sĩ và dăm ba người dân. Trên đống đổ nát đối diện với họ, một đôi mắt u tịch cảnh giác quan sát đám đông xung quanh. Sau khi mọi người lùi cả lại, nó tiếp tục dùng móng đào bới đống đổ nát.

“Bình An, ngoan, xuống đây, Tiểu Hổ đang ở đây này.” Dương Dương ngồi xổm xuống ra hiệu cho Tiểu Hổ, Tiểu Hổ sủa mấy tiếng gọi Bình An.

Bình An ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hổ rồi lại tiếp tục đào bới không ngừng chân.

“Bình An à, mày thế này, bọn tao làm sao cứu đội trưởng Cận được, mày mau xuống đây đi.”

“…”

Lưu Húc, Giang Đường và mọi người đều thử gọi nhưng hễ có người lại gần là Bình An liền gầm gừ cảnh cáo, sẵn sàng tấn công.

Cố Nghiêu quan sát phản ứng của Bình An, cái con này thật đúng là chó thành tinh. Anh ta bảo nhóm Dương Dương ngừng kích thích Bình An: “Không được đâu, cái con đó giờ chỉ có đội trưởng Cận của các cậu thôi, ai nói gì nó cũng không nghe đâu.”

“Nhưng cứ như thế thì chúng tôi làm sao cứu đội trưởng Cận được ạ?” Dương Dương sốt ruột lắm rồi!

“Đội trưởng Cận của các cậu nhất định sẽ không sao đâu, chờ một chút, chuyên gia sắp đến rồi.”

Đúng lúc này, người đàn ông bị Bình An cắn được băng bó xong lại xông tới kiếm chuyện: “Cái con chó điên đó mấy người còn chờ gì nữa, chờ nó cắn chết hết mọi người à? Chó tìm kiếm cứu nạn là để cứu người, cái con chó này là đi giết người, mấy người nhìn xem tôi bị cắn ra nông nỗi nào đi này…”

“Đúng thế, bọn tôi đã khổ lắm rồi, đúng là chó cắn áo rách…”

“Phải đó, giết nó đi, đừng để nó sống hại người.”

“Đồng chí giải phóng quân, các đồng chí đừng đứng mãi thế, bắn một phát đi đời nhà nó đi, chúng tôi đỡ phải sợ!”

“…”

Mọi người thi nhau nói, mặc kệ những lời giải thích của nhóm người Lưu Húc, Dương Dương, Giang Đường, đám đông một khi đã phẫn nộ thì rất khó bình tĩnh lại được.


Chuyện Bình An cắn người, mọi người đều trông thấy cả, trạng thái hiện giờ đúng y như chó điên, giờ nó mà xuống đây, dễ chừng sẽ bị đám người này giết chết ngay.

Thiếu tá nhìn sang Cố Nghiêu: “Lão Cố, cứ để con chó tìm kiếm cứu nạn kia đứng mãi đấy cũng không được, chẳng bằng…”

“Chẳng bằng để tôi thử xem.” Từ Lai chẳng biết đã đến đây từ khi nào.

Vị thiếu tá nhìn sang cô gái vừa nói: “Cô là…”

Từ Lai nhìn tới chỗ Bình An còn đang liều mạng dùng móng lật những tảng đá cứng lên, càng nhìn càng đau lòng. Cô hít sâu một hơi, biết mình có thể nói chuyện bình thường được liền vẫy tay ra hiệu với Bình An: “Bình An, lại đây.”

Bình An ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía có tiếng gọi, giữa nhiều người như vậy mà nó nhận ra Từ Lai ngay. Nó xoay vòng vòng tại chỗ hai vòng rồi kêu ắng lên, rời khỏi đống đổ nát, chạy thẳng đến chỗ Từ Lai.

Mọi người thấy con chó lao về phía mình liền nhanh chóng lùi cả lại. Người đàn ông bị Bình An cắn bị thương quát lên: “Nhìn kìa, con chó đó lại định cắn người nữa đấy, mọi người cẩn thận!”

Ngờ đâu, mọi người từ sợ hãi lại chuyển sang ngạc nhiên, con chó béc-giê hung dữ chạy thẳng đến chỗ cô gái vừa ra khẩu hiệu, dụi dụi đầu vào chân cô ta, như là đang… làm nũng, lại còn liên tục kêu ắng ắng như thể tiếng khóc.

Vậy là, chuyện gì thế này?

Từ Lai thở hắt ra, ngồi xổm xuống vuốt lưng Bình An để dỗ dành nó.

Bình An gác cằm lên vai Từ Lai, vẫn còn đang rên lên khe khẽ, như kiểu rất là tủi thân.

Những lời vừa rồi mọi người nói nó đều nghe thấy hết. Cô ngẩng đầu lên nhìn những người đứng xem, cười gằn: “Nếu như không phải nhờ mấy con chó tìm kiếm cứu nạn này liều mạng tìm kiếm người sống sót, mấy người nghĩ người nhà với bạn bè của chính mấy người có còn sống nổi không?”

Trong đám đông này quả thực có người sống được là nhờ có chó tìm kiếm cứu nạn tìm thấy, cũng có người nhà hoặc bạn bè được chó tìm kiếm cứu nạn tìm thấy, nghe cô gái này nói thế thì cũng chẳng cãi lại được.

Lục Phương Kỳ nhìn diễn biến tình hình trước mắt, thở phào nhẹ nhõm. Từ Lai quay lại nói với anh ta: “Lục Phương Kỳ, xin anh, nhất định phải cứu anh ấy ra.”

“Yên tâm, đó cũng là anh tôi.” Lục Phương Kỳ trông dáng vẻ nghiêm túc dặn dò của Từ Lai, mũi anh ta cay xè, quay đầu đi chỗ khác.

Cố Nghiêu vỗ vai Lục Phương Kỳ: “Đi nào, đi cứu người anh em của chúng ta thôi.”

Lục Phương Kỳ gật đầu: “Toàn thể đội viên đại đội đặc biệt Du Giang.”


“Có.”

“Tập trung cứu đội trưởng Cận, nhất định phải cứu được người ra.”

“Rõ.”

Tiếng nói đáp lại to, rõ, vang rền như tiếng sấm rạch ngang trời.

Bị sập lần hai đồng nghĩa với việc vị trí Cận Thời Xuyên bị vùi lấp sâu hơn chỗ người đàn ông vừa được cứu, căn nhà đó còn không chịu tải được cho nên không thể dùng biện pháp mạnh.

Nhóm Tiểu Hổ đang dốc sức tìm kiếm, các đội viên chuyển bớt gạch đá đi. Bình An trông thấy cũng hăng lên muốn làm nhưng Từ Lai thấy móng chân nó đã đỏ lừ máu nên không chịu cho nó đi. Tuy nhiên ánh mắt khát khao của cu cậu khiến Từ Lai phải mềm lòng. Cô gật đầu, vỗ nhẹ đầu nó: “Đi nào.”

Bình An gia nhập, bọn Tiểu Hổ càng thêm hăng hái, như thể có đại ca ở đây, tụi nó được tiếp thêm sức mạnh.

“Chao ôi, mấy người to gan quá thể, còn dám để con chó cắn người kia đi!” Người đàn ông nói, tỏ vẻ khinh thường ra mặt.

Việc Từ Lai hiện giờ có thể làm được chỉ là chờ đợi. Trong lúc chờ, ngại gì mà không làm chút chuyện chứ.

Cô nhìn sang chỗ người đàn ông: “Tôi nói lại lần nữa, chó tìm kiếm cứu nạn không cắn người.”

“Cô gái à, cô có quen con chó đó thì cũng không thể nói dối trắng trợn vậy chứ. Cô không thấy vết thương đầy trên người tôi đây à!”

“Cái con chó tìm kiếm cứu nạn cắn người kia, trước khi trở thành chó tìm kiếm cứu nạn, nó còn được huấn luyện những nội dung khác nữa, khứu giác của nó rất nhạy đấy. Cho nên, nếu nó tấn công anh, vậy thì phải chăng anh đã làm chuyện gì đấy khiến nó hiểu hoặc là trên người anh có đồ vật nguy hiểm gì chăng, cũng có thể là nó đánh hơi ra anh là người xấu đấy.”

Người đàn ông cười ha hả: “Cô tưởng con chó kia là Hạo Thiên Khuyển à, làm như cái gì cũng biết, cô gái à, đừng có nói liều chữa tội cho con chó đó như vậy.”

“Có phải hay không thì cứ chờ xem.”

Từ Lai tin người đàn ông này có vấn đề nhưng vấn đề là gì thì hiện tại cô chưa biết. Thế nên, cô nói xong liền quay người nhìn về phía lực lượng cứu hộ cứu nạn ở trên đống đổ nát, lẩm nhẩm cầu nguyện: “Cận Thời Xuyên, anh phải gắng lên, còn phải gặp em và đòi lại công bằng cho Bình An nữa.”

Ở trên đống đổ nát, bộ đàm của Lục Phương Kỳ thu được tín hiệu, anh ta kích động gọi: “Đội trưởng Cận, đội trưởng Cận, anh sao rồi?”

Đầu bên kia, mãi sau mới có tiếng trả lời của Cận Thời Xuyên, giọng khò khè hụt hơi, phải ho khan mấy tiếng rồi mới nói được: “Không sao, chưa chết.”

Lục Phương Kỳ thở phảo: “Lúc nào cũng nói câu này, chẳng mới mẻ gì cả.”

Cố Nghiêu cũng lại gần nói với vào bộ đàm: “Ông nhất định đừng có chết đấy, giờ ông sợ chết lắm mà.”

Cận Thời Xuyên ở đầu bên kia nhọc nhằn cười hà hà: “Ông đây nhất định sẽ chết sau ông, yên tâm đi.”

Từ Lai trông thấy Lục Phương Kỳ và Cố Nghiêu nói chuyện với bộ đàm, những người khác cũng tỏ vẻ vui mừng ra mặt, cô chạy tới, mắt mở to, giọng nói run run: “Được không ạ?”

Cố Nghiêu gật đầu, đưa bộ đàm cho Từ Lai.


Từ Lai run run đưa tay ray ra nhận, nghe thấy tiếng hít thở ở đầu bên kia, đôi mắt nhòe đi, cô khịt mũi hỏi: “Cận Thời Xuyên, anh đã đồng ý gì với em?”

Cận Thời Xuyên rõ ràng bị giật mình, không khí như lắng lại, mãi sau anh mới dịu dàng hỏi: “Con bé này, sao em lại tới đây?”

“Em đến xem anh chết chưa.” Từ Lai nghẹn ngào, nước mắt rơi từng giọt từng giọt.

Cận Thời Xuyên xuýt xoa một tiếng vì đau, nghe thấy tiếng khóc của người mình thương lại càng thêm đau lòng.

“Báo cáo lãnh đạo, chưa có sự cho phép của đồng chí, tôi không dám chết.”

Từ Lai dùng mu bàn tay chùi nước mắt: “Không được nói dối, có bị thương không?”

“Có bị thương, không nặng.”

“Anh cứ giấu đi, đợi em thấy anh mà biết anh dám lừa em, em liền đòi lại Bình An rồi gả cho người khác đấy.”

Cận Thời Xuyên bị cô nàng Từ Lai chọc cười, cười rồi lại ho: “Bình An là của quốc gia.”

“Vậy mình em gả cho người khác.”

Người ở bên kia ngập ngừng một chút, giọng nói hờ hững nhưng rõ ràng là uy hiếp: “Em là của anh, em dám.”

Cố Nghiêu và Lục Phương Kỳ đánh mắt nhìn nhau.

Tiếng lòng oán thán của Cố Nghiêu: Mẹ kiếp, lúc này rồi mà còn tán gái được, thật quá cmn đáng.

Tiếng lòng ai oán của Lục Phương Kỳ: Bỗng dưng chẳng muốn cứu người ra nữa là sao nhỉ?

Từ Lai nín khóc, mỉm cười: “Cận Thời Xuyên, anh mau mau quay về với em, em gả cho anh.”

“Được.” Giọng Cận Thời Xuyên cũng rất mực dịu dàng, “Chờ anh.”

“Em chờ anh.”

Tất cả đồng bào đứng xem bỗng chốc ngu người, sao tự dưng lại chuyển sang nói chuyện có lấy chồng hay không thế, mẹ mẹ mẹ kiếp…

Lát sau, Cận Thời Xuyên hỏi: “Cố Nghiêu còn đó không?”

Từ Lai nhìn về phía Cố Nghiêu, Cố Nghiêu nhìn bộ đàm, Từ Lai đáp: “Anh ấy đang ở đây.”

“Giao cái người tôi mới cứu ra đấy cho cảnh sát, trên người anh ta có ma túy.” Cận Thời Xuyên bảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận