Công tác tìm kiếm cứu nạn vẫn được tiến hành liên tục như trước, chuyện mạng người không thể chậm trễ một phút một giây nào.
Có điều, anh thương binh Cận Thời Xuyên không thể tham gia hoạt động tìm kiếm cứu nạn dường như đã trở thành người rảnh rỗi duy nhất ở đây. Bốn chân Bình An bị thương được bác sĩ Quan băng bó lại thành một cục tròn vo, ngày ngày cu cậu chẳng có chuyện gì làm, nằm sấp bên cửa giật băng vải quấn.
Cận Thời Xuyên gặp lại vài chiến hữu từng tham gia cứu viện ở Dương Xuyên ngày trước, ngồi xúc động nhắc lại với nhau chuyện năm xưa, đương nhiên, ai nấy đều phải ngạc nhiên khi nhìn thấy Bình An, quả thực rất giống Truy Phong, sao có thể khéo đến thế chứ?
Mấy người chiến hữu cũ của anh cũng đồng thời phát hiện ra một chuyện, lão Cận này quả thực đã thay đổi rồi. Trước kia đi cứu nạn bạt mạng, cho dù bị thương cũng vẫn dẫn Truy Phong đi tìm không ngừng nghỉ. Hồi đó, tất cả mọi người đều thương thay cho Truy Phong gặp phải một tay chủ quái thai như thế.
Bây giờ nhìn thấy Bình An nhàn nhã nằm dưỡng thương, gã bạt mạng cũng không còn bạt mạng nữa, thật cứ như nhìn thấy mặt trời mọc đằng Tây.
Sau khi gặp Từ Lai thì mọi người mới hiểu. Không phải do mặt trời mọc đằng Tây mà là vì gốc vạn tuế này đã nở hoa, một đóa hoa mỹ nhân đẹp hoàn hảo, không tỳ vết.
Thằng cha này trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi, biết thương người thương mình, biết thương chó, biết rất nhiều việc không phải cứ liều mạng là xong.
Không chỉ vui mừng mà còn thấy hâm mộ, ghen tị nữa!
…
Thoắt cái, mấy ngày liền đã trôi qua. Cận Thời Xuyên có thể xuống giường đi lại nhưng bắt buộc phải có gậy chống.
Cái chân của anh lúc đó được một hòn đá khác che cho nên nhìn qua thì giống như bị cả một tảng đá lớn đè nghiến lên nhưng thực tế thì xương cốt không bị thương nặng, vấn đề chủ yếu lại là do chảy máu trong.
Tuy nhiên, nhờ gặp được bác sĩ Quan tài giỏi nên ca mổ rất thành công, chỉ cần điều dưỡng tốt là sẽ khỏi hẳn.
Từ Lai nhân thể trong lúc đang ở trung tâm chữa bệnh thì cũng tiện tay giúp đỡ bệnh viện vài chuyện nhỏ, xong xuôi quay về thì đã thấy Cận Thời Xuyên chống gậy định ra ngoài. Cô vội lại dìu anh: “Muốn đi vệ sinh à?”
Cận Thời Xuyên để Từ Lai đỡ mình, thấy cô nàng hỏi rất thật lòng, bèn cúi đầu ghé sát vào tai nói nhỏ: “Lần này làm giúp anh nhé?”
Từ Lai lập tức đỏ bừng mặt, ngẩng mặt lên lườm Cận Thời Xuyên: “Đừng đùa nữa, đứng đắn tí đi.”
Chuyện đi vệ sinh thì là thế này. Mấy hôm trước, Cận Thời Xuyên đi đứng vẫn chưa tiện, muốn đi vệ sinh thì nhất định phải có người theo giúp. Từ Lai cũng muốn giúp nhưng cô nàng vẫn chưa nếm mùi đời nên hẵng còn thẹn thùng.
Thế là lần nào cũng phải túm một người đàn ông ở trong bệnh viện đến giúp. Từ đó, mỗi lần cô nàng thấy Cận Thời Xuyên có vẻ muốn đi vệ sinh là liền chạy vội ra ngoài bắt một người đàn ông về, khiến cho gã bệnh nhân trên giường kia phải dở khóc dở cười.
Thật ra Cận Thời Xuyên có thể tự giải quyết lấy từ lâu rồi nhưng có vẻ như Từ Lai vẫn chưa biết.
“Anh muốn ra ngoài đi dạo, đi với anh đi.” Cận Thời Xuyên đưa một tay cho Từ Lai.
Từ Lai gật đầu, khoác chặt tay Cận Thời Xuyên, nhìn xuống Bình An còn đang nằm chiến đấu với mấy miếng băng gạc gọi: “Bình An, đi.”
Bình An lập tức đứng bật dậy, khó chịu nhìn mấy cái chân trắng tinh của mình rồi cũng bó tay, đi theo hai người.
Cửa trung tâm chữa bệnh có dân chúng ra vào không ngớt, người khiêng cáng chạy qua chạy lại, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc thất thanh của người nhà người bị nạn.
Quanh chỗ này có vài điểm tập trung người tị nạn, cách đó không xa, các tính nguyện viên đang giúp đỡ phân phát nhu yếu phẩm, hàng cứu tế, còn có cả rất nhiều các bạn nhỏ đang giúp chuyển nước khoáng từ trong thùng xe tải mới chở tới xuống.
Các bạn nhỏ này rất chịu khó, đoàn kết. Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai xem chăm chú bèn hỏi: “Muốn lại giúp lắm à?”
Từ Lai lắc lắc đầu, cười với Cận Thời Xuyên: “Thôi, đây là thế giới của các em, hãy để các em ấy tự làm.”
Chỉ một lát sau, một cậu nhóc trong tốp các em trông thấy anh chiến sĩ đi đứng không tiện đứng cạnh một chị gái và một con chó to mặc áo tìm kiếm cứu nạn. Cậu nhóc liền cầm một chai nước khoáng chạy về phía họ.
“Chào chú ạ. Cái này cho chú.” Thằng bé đưa chai nước khoáng cho Cận Thời Xuyên, nụ cười hồn nhiên nở trên khuôn mặt.
Cận Thời Xuyên chìa tay ra xin rồi cười nói với cậu nhóc: “Cảm ơn cháu.”
Thằng bé xua tay, vẻ rất tự hào: “Không cần cám ơn đâu ạ, thầy dạy chúng cháu là muốn trở thành học sinh xuất sắc thì phải làm việc tốt.”
“Thầy các cháu có những học sinh thế này chắc là tự hào lắm nhỉ?” Từ Lai nói với cậu nhóc.
Nụ cười tươi rói của cu cậu bỗng dưng méo xệch, mãi sau thằng bé mới nói, giọng nghẹn ngào: “Thầy Dương chủ nhiệm lớn chúng cháu đã… mất rồi ạ.”
Thầy Dương ư? Trong lòng Từ Lai bỗng thấy chua xót. Chắc chính là người thầy giáo anh hùng được mọi người truyền nhau kể lại rằng thầy đã chạy thoát được rồi mà lại còn quay về cứu học trò của mình.
Cận Thời Xuyên xoa đầu thằng bé và bảo: “Dù vậy thầy Dương nhất định sẽ vẫn tự hào về các cháu. Các cháu là những đứa trẻ dũng cảm.”
Cậu bé được cổ vũ, gật gật đầu, cảm thấy rất thích anh lính siêu ngầu này. Nó khịt mũi một cái rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Anh ơi, anh là lính gì thế?”
“Anh là lính cứu hỏa.” Cận Thời Xuyên đáp ngay.
“Kia là chó cứu hỏa ạ?” Cậu bé nhìn Bình An, Bình An nhìn chằm chằm đôi tất trắng, cứ như là có oán có thù với nó.
Cận Thời Xuyên gật đầu: “Chính xác thì người ta gọi nó là chó tìm kiếm cứu nạn.”
Cậu bé cảm thấy con chó to này trông rất oai vệ, bèn hỏi thử: “Cháu sờ nó được không?”
“Được.” Cận Thời Xuyên ra lệnh cho Bình An, “Bình An, ngồi.”
Bình An tuân lệnh ngồi xuống. Cận Thời Xuyên tiếp tục ra lệnh: “Tốt lắm, ngồi yên.”
Cậu bé thấy chú chó này rất biết nghe lời, bảo làm gì nó liền làm theo y như thế. Cu cậu thò tay chạm thử đầu Bình An rồi quay sang nói với Cận Thời Xuyên: “Lớn lên cháu cũng muốn làm chiến sĩ, cũng muốn huấn luyện một con chó tìm kiếm cứu nạn.”
Cận Thời Xuyên vui vẻ gật đầu với cậu nhóc: “Vậy cháu phải học tập thật giỏi, phấn đấu mỗi ngày mới được.”
“Vâng ạ.”
Cậu bé làm động tác chào kiểu bộ đội không được chuẩn lắm chào Cận Thời Xuyên. Cận Thời Xuyên tự đứng một mình, đưa chai nước khoáng cho Từ Lai rồi cũng chào lại theo quân lễ.
Từ Lai không nhịn được cười trước hai kẻ một lớn một nhỏ. Đối mặt với thiên tai, sẽ luôn luôn xuất hiện rất nhiều những con người hết sức đáng yêu, không phải trước mắt đã có ngay hai cái người này chính là ví dụ đấy sao?
Cậu bé quay lại vị trí làm nhiệm vụ của mình. Từ Lai dìu Cận Thời Xuyên đi chầm chậm, tập tà tập tễnh.
“Sao ai anh cũng nói câu đó cả thế.” Từ Lai vừa đi vừa trò chuyện.
“Câu nào?” Cận Thời Xuyên liếc sang hỏi.
“Cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày ấy!” Ngày xưa cũng nói câu đó với cô.
Cận Thời Xuyên “à” một tiếng rồi bảo: “Anh toàn nói câu đó với trẻ con.”
“Hóa ra hồi đầu anh coi em là trẻ con hả?”
“Từ Lai này.” Cận Thời Xuyên đứng lại nhìn cô nàng, “Anh phát hiện ra em thù rất dai nhé!”
Từ Lai lườm anh một cái sắc lẹm: “Thế đã là gì, em sẽ nhớ cả đời cho mà biết.”
Cận Thời Xuyên gật đầu: “Cũng được thôi, dù sao em cũng nói sẽ gả cho anh rồi, đừng có nuốt lời nhé.”
“Câu đó không tính.” Từ Lai lắc đầu, “Đó chỉ là để… động viên anh thôi.”
“Vậy làm sao được nhỉ? Các anh em của anh đều biết cả rồi.” Cận Thời Xuyên tỏ ra vô tội hết sức.
Từ Lai cười khúc khích: “Đó là chuyện của anh.”
“Gì kia?” Cận Thời Xuyên cười nhếch mép, trông rất vô lại, cúi đầu hôn Từ Lai chụt một cái, “Chuyện của ai cơ?”
Từ Lai cứng miệng: “Chuyện của anh, chuyện… hừ…”
Miệng lại bị chặn. Từ Lai không dám đẩy anh thật nhưng đang giữa ban ngày ban mặt, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào nhìn, cách đó không xa còn có các bạn nhỏ, hình tượng người lính anh để ở đâu rồi hả?
Cận Thời Xuyên buông cô ra rồi hỏi lại: “Nói lại lần nữa xem, chuyện của ai nào?” Cứ vờ vịt nữa đi.
Từ Lai ngó nghiêng xung quanh. May là chỗ này hơi khuất nẻo, không gây sự chú ý lắm. Cô liếc xéo Cận Thời Xuyên: “Đội trưởng Cận, hình tượng!”
“Vợ anh không thừa nhận là vợ của anh, hình tượng còn giữ mà làm gì.” Nói xong anh lại cúi đầu xuống hôn đôi môi ngọt ngào kia.
Từ Lai vội vàng che miệng, cuống quýt đáp: “Chuyện của chúng ta, chuyện của chúng ta…”
Cận Thời Xuyên gật đầu hài lòng, cười một tiếng, ôm Từ Lai bằng một tay, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô nàng và bảo: “Không cho phép đổi ý.”
“Cận đại ca.” Từ Lai ngước mắt nhìn Cận Thời Xuyên.
“Ơi?” Đôi mắt Cận Thời Xuyên ăm ắp chiều chuộng, biết bao lâu rồi không được nghe cô gọi anh như thế.
“Đời này, anh thật sự không thể thiếu em hả?” Từ Lai nhớ tới lời Cố Nghiêu nói.
“Cố Nghiêu nói cho em hả?”
“Vâng.” Từ Lai gật đầu.
“Đâu chỉ đời này.” Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai chăm chú, nở nụ cười trong veo, “Nếu như có kiếp sau thì sẽ vẫn không thể thiếu em.”
Bình An ngẩng đầu nhìn hai người, tạm thời tha cho miếng băng vải trắng trên chân, nội tâm của cu cậu chỉ có một nguyện vọng: “Kiếp sau, phiền hai vị đừng dẫn tôi theo nữa, thức ăn cho chó ăn nhiều cũng giắt răng.
…
Mười ngày sau, đội cứu nạn đợt đầu đến khu vực gặp nạn phải rời đi. Hơn mười ngày qua, có rung động lòng người, có trách trời thương dân, có nước mắt lưng tròng, cũng có nhân gian hữu tình.
Từng tốp bộ đội, nhóm cứu viện, đội ngũ khám chữa bệnh lần lượt rút hết, bàn giao công việc lại cho đội cứu viện đợt hai.
Từ Lai không về cùng Cận Thời Xuyên mà đi chung xe của đội cứu trợ LT. Hai người không nói với nhau nhiều vì dù sao về Du Giang là sẽ gặp lại.
Trước đó, Bình An cuối cùng đã kháng chiến thành công với miếng băng vải, được bỏ ra rồi là liền không chịu ngồi yên, lúc nào cũng hăng hái đi làm việc với đám Tiểu Hổ. Từ Lai cứ cười nó là đứa cuồng làm việc bẩm sinh.
Lúc đi ngang qua đội ngũ khám chữa bệnh, Từ Lai trông thấy bác sĩ Quan, đang định chạy lại chào thì cô ấy đã lên một chiếc xe việt dã đi mất.
Sau khi đường dây liên lạc được thông tín hiệu, Hoắc Nham Tông có gọi cho Từ Lai một cuộc, biết cô đang ở tâm động đất liền định qua đây đón cô về. Cô vội từ chối ngay, mặc dù không nói rõ nguyên nhân.
Sau, Hoắc Nham Tông biết tay lính cứu hỏa kia đang đi cứu nạn ở đó, mới biết được vì sao Từ Lai không chịu về. Ngay hôm ấy, anh ủy quyền cho trợ lý quyên góp một khoản tiền lớn cho khu vực bị ảnh hưởng bởi động đất rồi ngồi say khướt một mình ở quán bar.
Người dân vùng bị nạn vui vẻ ra chào tiễn biệt các nhân viên cứu nạn, đưa tặng rất nhiều quà, cứ dúi tới tấp bắt cầm.
Cận Thời Xuyên yêu cầu mọi người không được lấy đồ của nhân dân nên cuối cùng tất cả đều bị trả lại hết.
Không cho được người, mọi người quay qua cho chó tìm kiếm cứu nạn ăn. Tình cảnh hỗn loạn, chân Cận Thời Xuyên còn đang đi đứng không tiện, cuối cùng đành phải dựa vào ba tấc lưỡi nói trơn tuồn tuột của Lục Phương Kỳ mới thoát thân được.
Bên phía nhóm của Từ Lai cũng không khác là bao. Họ không phải bộ đội, cảnh sát nên cuối cùng xin nhận một giỏ trứng gà gọi là.
Chiếc xe chở đội ngũ cứu viện từ từ lăn bánh. Lúc đội xe cứu hỏa đi ngang qua điểm tập trung người tị nạn, cả đám trẻ con chạy ùa ra đứng ở ven đường vẫy tay chào họ, cái lưng nhỏ bé thẳng tưng, chào nghi thức quân đội đâu ra đấy, đưa mắt tiễn đoàn xe đi.
“Mấy đứa trẻ này…” Giang Đường đỏ cả mắt, lén dùi dụi rồi mới nói nốt, “Thật đáng yêu chết mất.”
“Chào.” Cận Thời Xuyên hô. Tất cả mọi người giơ tay phải lên chào, quay ra phía cửa sổ cho các em nhỏ xem.
Từ Lai đi sau, xe vừa mới đi liền nghe thấy phía sau có tiếng hát. Cô thò đầu ra nhìn.
Đằng sau, cách đó không xa, không biết là ai đứng ra tổ chức cho bà con hát tập thể, tiếng hát ấy du dương, cảm động, vang khắp mảnh đất này.
“Thật lòng cảm ơn,”
“Cảm ơn vì có bạn,”
“Bên tôi suốt một đời,”
“Cho tôi dũng khí làm chính mình.”
“Thật lòng cảm ơn,”
“Cảm ơn số phận,”
“Hoa nở hoa tàn,”
“Tôi đều sẽ quý trọng…”
Cảm động xưa nay đâu chỉ là ngôn ngữ, có lẽ nó là từ trái tim trở thành hành động.
Cảm ơn xưa nay đâu chỉ là hình thức, có lẽ nó là từ trái tim trở thành ánh mắt.
Chú thích:
*Bài hát cuối chương là bài “Thật lòng cảm ơn” (tên tiếng Trung: 感恩的心). Hiện mình chưa tìm được bản vietsub nên mọi người nghe tạm bản này. Đây là bản cover lại năm 2006 của Chen Hong từ bản gốc phát hành năm 1999 của Âu Dương Phỉ Phỉ. (Từ đoạn mà mọi người nghe thấy chữ gì đó na ná như cảm ơn, càn ưn thì đó chính là khúc được hát ở trên)