Thời Gian Như Hẹn

Các anh em quây hai người lại, vỗ tay không ngừng: “Chúc mừng đội trưởng Cận, chúc mừng chị dâu…”

Từ Lai buông Cận Thời Xuyên ra, trông mọi người nhiệt tình và vui vẻ như vậy lại thấy hơi xấu hổ.

Cô vỗ nhẹ vai Cận Thời Xuyên một cái, bắt đầu trở mặt tính sổ: “Thì ra anh với mọi người rủ nhau lừa em.”

Cận Thời Xuyên thoải mái để Từ Lai lườm mình, chỉ cười không nói.

“Chị dâu bất ngờ, vui mừng, kinh ngạc, hài lòng chứ?” Giang Đường dở hơi xông ra khoa tay múa chân, ai không biết lại tưởng anh ta mới là người được cầu hôn mất.

“Bất ngờ, vui mừng, kinh ngạc, hài lòng.” Từ Lai mỉm cười, gật đầu thừa nhận.

Mặc dù cô từng là thầy của họ nhưng sau đấy đã trở thành bạn bè.

Còn giờ, cô liếc Cận Thời Xuyên một cái, đôi môi nhoẻn cười.

Giờ, cô là chị dâu của họ.

Lưu Húc cũng cười: “Được thấy chị dâu và đội trưởng Cận hạnh phúc như thế, cũng bỏ công chúng tôi chuẩn bị bao lâu nay.”

“Phải, phải đấy…”

“Chà, sau này tôi cũng muốn cầu hôn vợ mình như thế này…”

“Ông có vợ hả?”

“Tôi có. Tôi có. Hay là tranh thủ luôn nhỉ, đỡ lãng phí, tôi cũng gọi luôn cô ấy tới…”

“Ý hay đấy!”

“…”

Mọi người mồm năm miệng mười, càng nói càng lạc đề. Từ Lai nhìn mọi người đang phấn khởi, vui vẻ còn Cận Thời Xuyên thì nhìn cô vợ nhà mình mỉm cười thật tươi.

Chỉ là, mấy thằng này thật là… càng nói càng quá trớn.

Anh nghiêm giọng: “Tất cả tập hợp. Nghiêm. Nghỉ.”


Lính đúng là lính. Ngay khi có khẩu lệnh, mọi người lập tức tập hợp ngay lại thành hàng nghiêm chỉnh, trên mặt ai nấy đều đầy vẻ thắc mắc.

Không phải vừa mới nói chuyện rất hăng sao? Sao tự dưng lại tập hợp?

Từ Lai nghiêng đầu liếc nhìn Cận Thời Xuyên rồi lại cúi xuống nhìn Bình An đang đứng nghiêm dưới chân anh, không đoán ra anh định làm gì.

“Về sau các đồng chí muốn cầu hôn, được thôi, có điều…” Cận Thời Xuyên dừng một chút, “Cách của hôm nay, không cho phép dùng lại.”

Mọi người trợn to mắt như mắt lợn luộc, trái tim tan nát từng mảnh. Đội trưởng chuyên quyền quá lắm rồi, qua cầu rút ván, các điểm chính của vụ này dầu sao cũng là do mọi người cùng nhau nghĩ ra cơ mà.

Thấy vẻ mặt méo xẹo của mọi người, anh bật cười: “Thôi được rồi, cả lũ làm cái vẻ mặt gì thế kia. Trăm ngàn lời muốn nói, tóm lại một câu, cảm ơn các anh em.”

Vừa nói xong câu này, vẻ mặt ấm ức của mọi người nháy mắt chuyển thành khiếp sợ. Đội trưởng trước nay là kiểu thích làm không thích nói, bỗng dưng ăn nói cảm động thế này thật là sướng quá không chịu nổi!

“Báo cáo.” Giang Đường hô.

“Nói đi.”

“Hạnh phúc của đội trưởng Cận chính là hạnh phúc của chúng tôi. Chúc đội trưởng Cận và chị dâu mãi mãi hạnh phúc.” Giang Đường nói như hát hay.

Lập tức, mọi người cùng đồng thanh: “Chúc đội trưởng Cận và chị dâu mãi mãi hạnh phúc.”

Từ Lai đứng bên Cận Thời Xuyên nhìn các chiến hữu cùng vào sinh ra tử với anh, trong lòng hết sức xúc động. Kiếp này có được mối thân tình như thế quả là phúc mấy đời.

Nhưng mà, Cận Thời Xuyên quả nhiên không phải người giỏi nói mấy lời cảm động. Anh khụ một tiếng rồi quét mắt nhìn mọi người, phẩy phẩy tay: “Mau đi đi, phải làm gì thì mau làm đi, đừng có phá hoại bầu không khí.”

Mọi người cười vang, đứng nghiêm chào đội trưởng Cận và chị dâu rồi tản đi luôn.

Lục Phương Kỳ tươi cười lại chỗ hai người, cúi xuống trêu chọc Bình An: “Ôi chao, đội trưởng nhà tao cuối cùng cũng đơm hoa kết trái rồi.”

Từ Lai thấy mọi người đều đã đi xa, lập tức kéo Cận Thời Xuyên xích lại gần, công khai chủ quyền: “Lục Phương Kỳ, trước em không tiện nói, từ giờ xin hãy chú ý cách dùng từ của anh, của anh là thế nào, đây là của em.”

“Ồ, chị dâu à, máu ghen của chị dâu có phải hơi cao không nhỉ.” Lục Phương Kỳ lẳng lặng liếc cười trộm gã Cận Thời Xuyên đang không nói nổi câu nào.

“Không được à?” Từ Lai liếc Lục Phương Kỳ một cái, “Rảnh rỗi đi trêu chọc bọn tôi thì để sức đó mà nghĩ cách làm sao cưa được chị Tang Thu đi.”


Lục Phương Kỳ méo mặt: “Từ Lai à, tôi phát hiện cô chơi với ông anh nhà tôi nhiều quá đâm ra cũng hư hỏng theo rồi. Đừng có xát muối vào vết thương của người khác chứ!”

“Ồ, thì ra lâu thế rồi mà vẫn chưa theo đuổi được người ta hả?” Cận Thời Xuyên thủng thẳng mở miệng hỏi thăm.

Lục Phương Kỳ cười cười ngoài mặt nhìn hai người. Các người hạnh phúc thì cứ hạnh phúc đi, sao phải trêu chọc tôi mới chịu được?

Anh ta phẩy tay: “Đội trưởng Cận à, cầu hôn thế là xong rồi, chị dâu đã tóm chắc trong tay, mau đi tranh thủ đi, đừng có đứng đây trêu ngươi tôi nữa.”

Cận Thời Xuyên cúi xuống nhìn Từ Lai, dịu dàng hỏi: “Đi chứ?”

“Anh… có thể rời đơn vị hả?” Từ Lai hết nhìn Cận Thời Xuyên rồi lại nhìn Bình An.

Lục Phương Kỳ làm mặt đau khổ như bị người khác cướp người yêu: “Hôm nay với cả ngày mai, đại ca đều đã xin nghỉ hết rồi, chẳng qua vì định cầu hôn nên mới lừa chị dâu.”

Từ Lai gật gật đầu, nhìn về phía Cận Thời Xuyên: “Vậy thì chúng ta đi thôi, có người sắp bùng nổ ngay tại trận rồi.”

“Chúc chị dâu ngủ ngon.” Lục Phương Kỳ nói xong lại quay ra nói với Cận Thời Xuyên, “Đội trưởng Cận cũng ngủ ngon nhé.”

Nói xong anh ta liền phẩy tay đuổi hai người như đuổi quỷ.

Từ Lai vẫy tay gọi Bình An: “Bình An, lại đây.”

Bình An lập tức hí hửng chạy đến bên Từ Lai cọ người vào chân, mắt ngước nhìn cô.

“Chúng ta đưa Bình An về chuồng chó chứ?” Từ Lai hỏi ý Cận Thời Xuyên.

Cận Thời Xuyên gật đầu, vợ anh nói gì cũng đúng: “Bình An, điểm đến, chuồng chó.”

“Gâu gâu…” Bình An sủa mấy tiếng rồi xoay mông chạy về phía chuồng chó.

Cận Thời Xuyên nắm bàn tay bé nhỏ của Từ Lai bao chặt lại trong tay mình rồi kéo cô đi theo sau lưng Bình An.

Lục Phương Kỳ nở nụ cười vô tư lự nhìn hai người một chó rời đi.

Những kẻ có tình được ở bên nhau, hạnh phúc chỉ vậy là đủ.


Anh lặng lẽ chúc phúc cho họ, vui vẻ, hạnh phúc đến đầu bạc răng long.



Đưa Bình An về chuồng, ngồi chơi với nó một lát, thấy cũng đã muộn, Cận Thời Xuyên dẫn Từ Lai ra khỏi đơn vị.

Xe chạy vào bãi đỗ rồi dừng lại. Cận Thời Xuyên xuống xe, đi vòng qua đầu xe, chìa tay ra, Từ Lai mỉm cười đưa tay ra nắm thật chặt.

Trong thang máy, cô hỏi anh: “Thực ra anh không có tế bào lãng mạn như vậy đâu phải không? Khai thật đi, ý tưởng chính là của ai thế?”

“Dương Dương.” Cận Thời Xuyên thoải mái đáp.

Từ Lai không ngờ là Dương Dương, cô bỗng cười: “Em cứ tưởng là Giang Đường cơ đấy.”

“Trang trí các thứ là Giang Đường.”

“Mấy cái đèn màu ấy ạ?”

“Ừ.”

Thang máy lên đến tầng 15, “tinh” một tiếng, Cận Thời Xuyên dắt Từ Lai ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa mở cửa, nhường Từ Lai vào trước.

Từ Lai đang định bật đèn lên thì bị một lực mạnh kéo ngược lại. Trong chớp mắt, cô đã tựa đè lên ván cánh cửa đã đóng chặt, không thể động cựa gì được.

Trong bóng tối, đôi tay người đàn ông ôm chặt eo người con gái, mềm mại và rắn chắc ma sát bắn ra tia lửa. Đôi môi in chuẩn xác lên đúng chỗ, điên cuồng và nồng nàn hôn lên cơ thể người con gái, càng lúc càng thêm phấn khích, càng lúc càng thêm nhiệt tình.

Từ Lai nhón chân, rướn cổ, cố gắng rút ngắn độ chênh chiều cao, bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, triền miên quấn quýt.

Cận Thời Xuyên dần dần buông đôi môi ngọt ngào ra, cơ thể áp sát lại gần thêm một chút. Dù đang giữa mùa đông, cách mấy lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được cậu nhỏ đã thức tỉnh.

Anh giữ cằm cô, bắt đầu hôn từ đôi mắt, cảm xúc dịu dàng như một dòng điện kích thích cơ thể.

Nụ hôn chuyển dần xuống tới xương quai xanh, cảm nhận được cơ thể Từ Lai rụt lại, anh cười khàn khàn, ngậm vành tai cô cắn một phát, hà hơi ấm bên tai.

“Lai Lai.” Tiếng nói trầm ấm của anh gợi cảm và dịu êm, “Anh có thể yêu em không?”

Từ Lai vốn sợ lạnh nhưng giờ cô chỉ cảm nhận thấy toàn thân mình từ trong ra ngoài đang chìm trong một ngọn lửa không tên, mặt nóng như thiêu như đốt.

Cô vùi vào cổ anh, gật đầu nhè nhẹ, âm thanh dịu dàng cất lên trong màn đêm yên tĩnh: “Có thể ạ.”

Lập tức, cô cảm thấy hai chân mình bay bổng lên không, vắt vẻo trên khuỷu tay rắn chắc, lưng được nâng lên, cả người được ôm trọn trong vòm ngực của người đàn ông.


Cô bất giác ôm cổ, tựa vào lồng ngực của anh, cảm nhận tiếng trái tim anh đập nhanh và mạnh mẽ.

Một chút ánh sáng chiếu vào phòng qua ô cửa cũng trở nên mập mờ và thẹn thùng.

Cận Thời Xuyên thả Từ Lai xuống giường. Cô ngồi bên giường, hai người nhìn nhau đắm đuối, trong đôi mắt mỗi người đều in hình bóng của đối phương.

Anh quỳ nửa người trước mặt cô, bằng lòng khuất phục.

Cô khẽ cắn cánh môi, đưa tay ve vuốt gò má anh, bị anh bắt giữ, đặt ở trên môi và rồi hôn.

Cận Thời Xuyên thả tay Từ Lai ra, cởi giầy cho cô, bàn tay nắm lấy đôi chân lạnh buốt của cô, cười khe khẽ ghẹo: “Lạnh thế này, là do thiếu vận động.”

“Ngày nào em cũng chạy cả đấy.” Từ Lai nghiêm túc đáp lại.

Quá rõ ràng gã đàn ông trước mắt chẳng nghiêm túc gì. Anh thuận tay đi từ mắt cá chân vuốt lên trên cao, vừa ve vãn vừa nói: “Ý anh là vận động… giữa nam và nữ.”

Nói xong, anh cúi xuống hôn bắp chân trắng muốt của cô rồi cứ thế hướng dần lên trên, vừa ve vuốt vừa hôn khiến cô nổi da gà khắp cả người, hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Người đàn ông này có sự ngang tàng, độc tài tận trong máu, may nhờ đi lính mới trở nên cẩn thận, tỉ mỉ, che giấu bớt góc hoang dã và ngang ngược ấy đi.

Còn giờ đây, con thú hoang đã sổ lồng chui ra, chẳng còn gì khiến nó phải e dè.

Trên làn da trắng ngần của Từ Lai in chằng chịt những dấu hôn của Cận Thời Xuyên, còn nước da màu đồng cổ của Cận Thời Xuyên thì ánh lên đầy vẻ gợi tình.

Cứng và mềm va chạm với nhau, dù là ai cũng không ngăn nổi, dù là ai cũng không muốn dừng lại.

Cận Thời Xuyên vừa hôn Từ Lai vừa khàn giọng hỏi cô: “Anh vào nhé, đau thì nói với anh.”

Từ Lai ôm cổ Cận Thời Xuyên, gật nhẹ đầu: “Anh nhẹ chút nhé.”

“Ừ.”

Khoảnh khắc anh đáp lời cũng là giây phút hai người hòa vào trong nhau. Dưới ánh sáng dìu dịu, hai cơ thể quấn quýt, xoắn quyện vào nhau như vợ chồng.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi vù vù, mưa rơi lộp độp.

Trong cửa sổ, mây mưa vô tận, mồ hôi thi nhau rơi.

Trên giường, tiếng thở nặng nề, mùi hương đắm say.

Chao ôi! Đây là… mùi vị của yêu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận