Mạnh Dao bắt đầu thử hẹn hò với Tạ Duật Thành, nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể cưỡng ép cảm xúc của chính mình.
Tạ Duật Thành rất tốt, nhẹ nhàng, hiểu lòng người, tỉ mỉ và chu đáo, cô đã cố gắng rất nhiều, nhưng vẫn vô ích.
Trong nhà hàng, Mạnh Dao nói lời xin lỗi: "Em nghĩ chúng ta không thích hợp."
Tạ Duật Thành dường như đã đoán được việc này, trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn cười nói: "Không sao."
Nguyễn Minh tức đến không nói nên lời khi nghe chuyện đó, bèn gọi điện cằn nhằn Mạnh Dao.
"Tiểu Mạnh, cậu có người trong lòng sao? Nam nhân tốt như vậy cậu vẫn không hài lòng.
Cậu đang nghĩ gì thế? Tiểu Tạ rất thích cậu đấy."
Mạnh Dao lắng nghe, cũng chỉ biết im lặng.
Tạ Duật Thành thực sự rất tốt, đủ tốt để tất cả các cô gái đều phải thích, nhưng chỉ là cô không có rung động.
Có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ yêu một lần nữa.
Trái tim cô dường như bị đóng kín, không còn chỗ cho bất kỳ ai khác.
Ngay cả khi cô biết điều cô từng mong ước sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Cô cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng vô ích.
Tạ Duật Thành sau đó gửi tin nhắn đến: "Tuy rằng không thể làm người yêu, nhưng anh hy vọng vẫn có thể làm bạn."
Mạnh Dao nhìn hồi lâu, sau đó chỉ đáp: "Mong anh sớm tìm được người phù hợp với mình."
Nguyễn Minh nói rằng cô sẽ thực sự già đi nếu không tìm được người cô thích, nhưng cô không quan tâm.
Với cô, việc già đi một mình chẳng phải vấn đề gì to tát.
Mạnh Dao đã trở lại với cuộc sống trước kia, Tạ Duật Thành cũng bắt đầu bận rộn, thỉnh thoảng ra ngoài lưu diễn, vẫn tỏa sáng trên sân khấu, dịu dàng ôn nhu như ngọc.
Anh thỉnh thoảng vẫn gửi tin nhắn, Mạnh Dao cũng nhắn lại nhưng tất cả chỉ là hỏi thăm giữa bạn bè bình thường.
Dường như không có gì thay đổi, ngoại trừ việc Mạnh Dao hút thuốc ngày một nhiều.
Trong đêm khuya thanh vắng, cô một mình đốt từng điếu thuốc như để duy trì sợi dây sắp đứt.
Thực ra mấy năm nay cô dường như không thể gắng gượng được nữa, cuộc sống vật chất xem ra tốt hơn, nhưng tâm trạng lúc nào cũng chênh vênh như bên bờ vực.
Tiểu Điềm là người đầu đầu tiên nhận thấy sự khác lạ, muốn khuyên gì đó, nhưng Mạnh Dao chỉ nói rằng mình không sao.
Cô biết rằng cô luôn có thể tự cân bằng cảm xúc.
Hạ Mộng lại cùng vài người bạn đến studio vào một ngày chủ nhật.
Hôm đó trùng hợp có một khách hàng lỡ hẹn, Mạnh Dao được nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
Lần cuối gặp nhau là vào tháng Giêng, từ đó đến nay đã ba tháng.
Hạ Mộng rõ ràng đã thay đổi phong cách, tóc nhuộm đen, duỗi thẳng rồi cắt ngắn, quần áo cũng trở nên điệu đà hơn, khí chất cũng tăng lên mấy phần, chỉ chút nữa là cô không nhận ra.
Rõ ràng đây là dáng vẻ đã được chuyên gia thời trang tư vấn.
Nhưng Hạ Mộng tính tình vẫn không thay đổi, nói chuyện thẳng thắn không kiêng dè.
Cô ấy giới thiệu bạn bè đến chụp ảnh, trước mặt bạn bè cũng không tiếc lời khen ngợi Mạnh Dao, giống như Thẩm Mạn Chân từng khen ngợi cô trước mặt Hạ Mộng.
Thật lạ là cô ấy không hề có thái độ thù địch với Mạnh Dao, dù trên danh nghĩa hai người là "tình địch".
Khi Tiểu Điềm đưa bạn mình vào phòng vệ sinh, Hạ Mộng dựa vào bàn nói với Mạnh Dao: "Tôi tưởng cô đang ở cùng Phí lão bản."
Cách cô ấy nhìn cô sau khi bạn cô ấy rời đi có chút phức tạp, Mạnh Dao biết chắc rằng cô ấy nhất định sẽ nhắc đến Phí Minh Nghị.
Mạnh Dao đang cất những mẫu vật vừa lấy ra, nghe cô nói vậy, thờ ơ hỏi: "Cô không có ý kiến gì với tôi sao?"
Không chỉ lần này mà khi gọi điện vào đêm 30 Tết, phản ứng của Hạ Mộng rất lạ.
Về lý do tại sao cô ấy lại nói điều này, là vì Phí Minh Nghị đã có bạn gái mới, người trong giới đều biết chuyện.
Hạ Mộng cong môi trả lời: "Nói gì được chứ, tôi chỉ là bạn gái hợp đồng của anh ấy.
Anh ấy đưa tiền cho tôi, lúc nào cần tôi sẽ có mặt.
Đương nhiên không phải kiểu 'cần' đó, trông anh ấy đàn ông thế thôi, chứ hai năm vừa rồi đến nắm tay còn không có."
Giọng điệu cô ấy có chút oán hận.
Mạnh Dao không đáp.
Hạ Mộng mặc kệ, chỉ như đang nói với chính mình: "Vốn tưởng rằng sẽ kéo dài thêm một hai năm, không ngờ năm trước đột nhiên nói không tái ký hợp đồng, lại đưa cho tôi một khoản lớn xem như lời cảm ơn.
Tôi đã hợp tác với anh ấy hai năm qua nên cũng khá thất vọng.
Anh ấy thực sự rộng rãi.
Lần trước giao thừa thấy hình anh ấy đưa cô về nhà, tôi rất ngạc nhiên, về sau liền hiểu ra, trước đây khi tôi nói muốn chụp một bộ album, anh ấy liền đề cập đến cô.
Khi đó tôi thấy rất kỳ quái, còn nghĩ tại sao anh ấy lại để bụng chuyện nhỏ nhặt như vậy, về sau tôi hiểu, ngay lần đầu gặp anh ấy đã để ý cô.
Tôi biết Phí lão bản đã hai năm, nhưng căn bản chưa bao giờ nhìn thấu suy nghĩ của anh ấy.
Trước đó còn nghĩ, không biết mẫu phụ nữ như nào mới thu phục được anh ấy, nhưng bây giờ tôi xem như minh bạch rồi."
Nói xong, Hạ Mộng lén liếc Mạnh Dao một cái.
Mạnh Dao tay sắp xếp đồ mẫu dừng lại, đáp: "Cô không phải không vui sao?"
Hạ Mộng cũng không giấu giếm, "Đúng vậy, nhưng cô là người tốt.
Về phần tôi cũng không dám có ý kiến gì với cô.
Cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không thể vô ơn, đúng không? Hơn nữa, cô quả thực rất đẹp.
Tôi biết Phí lão bản không phải loại đàn ông sẽ thích phụ nữ ngực to não nhỏ, người anh ấy thích chắc chắn phải có trình độ tương xứng với anh ấy.
Cô cũng đừng hiểu lầm, thật ra ngực cô cũng rất lớn, haha"
Mạnh Dao không nói nên lời.
"Thật sự, ngay từ đầu tôi vẫn không thể hiểu được lý do tại sao anh ấy lại chọn tôi làm bạn gái giả.
Xung quanh anh ấy có rất nhiều phụ nữ, bất kể là về ngoại hình hay đầu óc, có vẻ như không đến lượt tôi, mà anh ấy lại hẹn hò với tôi đến hai năm.
Anh ấy không bao giờ đưa tôi về nhà, tôi cũng chỉ gặp qua một vài người bạn của anh ấy, sau đó gọi tôi tháp tùng tại một số sự kiện xã hội, tôi căn bản chỉ là vật trang trí của Phí lão bản..."
Thật ra Hạ Mộng chưa bao giờ hiểu vấn đề này, hồi đó chị gái rủ cô đi dự tiệc tối, trước khi đi ra ngoài cô không biết ăn mặc thế nào, vì vậy cô đã thay một chiếc váy gợi cảm, khi trang điểm lại chấm thêm một nốt ruồi ngay khóe mắt, ban đầu còn tưởng mình xinh đẹp, nhưng khi đến nơi thì thấy mình quá bình thường trong số hàng trăm mỹ nữ.
Cô nghĩ rằng mình đúng là kẻ ngốc, nhưng vài ngày sau, cô nhận được một cuộc gọi mà cô không bao giờ nghĩ tới.
Bữa tiệc tối hôm đó có nhiều thanh niên xuất thân cao quý, chỉ là Phí Minh Nghị dường như là trung tâm buổi tiệc, còn cô tình cờ được đặt bên cạnh anh, thấy tối nay thật may mắn mới được đi cùng với một anh chàng đẹp trai, lại rất giỏi giang.
Chưa bao giờ nghĩ tới, anh thực sự liên lạc với cô sau vài ngày, hỏi thẳng nếu cô muốn thực hiện một thỏa thuận với anh.
Cô được trả hai triệu tệ một năm, chỉ để làm bạn gái Phí Minh Nghị.
Hai triệu một năm, cô tất nhiên không chê tiền, huống chi chỉ là bạn gái giả, nên sau khi hỏi thăm vài điều khoản, cô liền đồng ý.
Thực sự thì sau này cô thấy hối hận, lẽ ra cô không nên đề ra những quy tắc kia, cô luôn muốn sửa nó, nhưng đã thử mọi cách, cuối cùng cô chỉ cảm thấy mình là một kẻ ngốc.
Phí Minh Nghị căn bản không có chút ý tứ gì với cô.
Vì vậy, ban đầu Hạ Mộng luôn nghi ngờ, chính xác thì Phí lão bản đã nhìn thấy điều gì ở cô.
Hạ Mộng không lên tiếng nữa, mấy người bạn quay lại thì chủ đề cũng được thay đổi.
Họ bàn nhau chụp ảnh theo phong cách nào, Mạnh Dao đứng im lặng hồi lâu.
Cô nhớ lúc đó anh đưa cô về nhà sau tiệc cưới, cô nói rằng cô nhớ anh đã có bạn gái, anh không nói gì.
Sau đó, khi anh nhờ cô đóng vai người yêu, cô hỏi anh về Hạ Mộng, anh chỉ nói rằng cô ấy đã về quê.
Anh không bao giờ giải thích nhiều, cũng không ai biết anh đang nghĩ gì.
Có thể anh cũng cảm thấy không cần giải thích với cô, dù sao bọn họ đều chỉ đang diễn kịch.
Bạn bè của Hạ Mộng loay hoay hồi lâu, cuối cùng cũng xác định được kiểu chụp.
Mọi người nhanh chóng rời đi.
Mạnh Dao cũng chấm dứt dòng suy nghĩ, dù sao mọi chuyện đã là quá khứ.
...
Mạnh Dao dù bận rộn nhưng đến chiều thứ hai, cô tạm gác công việc, mang đồ nghề chạy xe đến viện dưỡng lão gần đó.
Những năm gần đây, cứ sáu tháng một lần, cô sẽ đến các viện dưỡng lão xung quanh để chụp ảnh miễn phí cho các cụ, nguyên nhân là do một hôm cô đang trên đường chụp cảnh đường phố cho một người mẫu, một bà cụ đi ngang qua, run run chống gậy nói: "Cô gái, cô là thợ chụp ảnh à? Cô chụp cho tôi một tấm được không?"
Cụ già năm nay đã ngoài 80 tuổi, trong đời chưa từng được chụp ảnh nghiêm túc, biết mình không còn sống được bao lâu, cụ muốn để lại một tấm ảnh đẹp cho chính mình.
Mạnh Dao đồng ý, định chụp vài tấm ảnh chỉn chu cho bà, rửa ảnh và gửi đến nhà bà theo địa chỉ mà bà để lại.
Nhưng hai ngày đó cô quá bận, ảnh còn lưu trong máy, đến lúc gửi đi thì bà cụ đã qua đời rồi.
Mạnh Dao khóc rất nhiều, cô cảm thấy mình đã đến trễ một bước, không thực hiện được tâm nguyện của người quá cố.
Kể từ đó, cô bắt đầu chụp ảnh miễn phí cho những người già trong viện dưỡng lão, để lại cho họ một bức ảnh đẹp, vì đó có thể là bức ảnh cuối cùng trong cuộc đời họ.
...
Trong một khách sạn gần studio, Phí Minh Nghị cùng một nhóm người bước ra bắt tay chào tạm biệt.
Chủ nhà và khách hàng rất vui mừng, một dự án mới đã được thương lượng thành công.
Tháng tư nắng ấm, Phí Minh Nghị mặc âu phục thẳng tắp, khí chất phi thường.
Lên xe, ngồi vào ghế sau, tài xế hỏi anh: "Ông chủ, bây giờ đi đâu?"
Anh dựa lưng vào ghế, đáp: "Trở lại công ty."
Nụ cười đã tắt ngấm.
"Được." Tài xế lái xe lao về phía trước.
Studio của Mạnh Dao nằm bên kia đường, ngay ven sông, đi xa hơn nữa là vào khu vực cao tốc.
"Quay đầu lại."
Phí Minh Nghị đột nhiên mở miệng, cảm giác studio kia sắp vụt ra khỏi tầm tay mình.
Người lái xe hơi mất tập trung, nhưng cuối cùng cũng tìm được thời điểm thích hợp để nhanh chóng chuyển làn và quay đầu xe.
...
Chạy xe qua đường, đi một vòng quanh cầu, bên dưới là quán hoành thánh mà anh đã ăn trước đây.
Phí Minh Nghị nhìn bảng hiệu của quán liền nhớ ra điều gì đó.
Tài xế lái xe về phía trước một lúc, sau đó dừng xe trước studio.
"Đây rồi."
Phí Minh Nghị không có xuống xe lập tức mà vẫn ngồi trong xe, hai mắt nhắm nghiền, tâm tư khó đoán.
Một lúc sau, anh đẩy cửa bước ra..