Sau đó, bọn họ triển khai khinh công vai kề vai, đồng thời chạy về chỗ Diệp Khai ở.
Từ khi quen biết nhau, hai người luôn luôn chạy ngược chạy xuôi. Khó khăn lắm mới có thể trở về chỗ ở của mình, nên tâm tình Diệp Khai quá mức tốt, tốt tới mức y quên nghĩ một chuyện, vì sao Phó Hồng Tuyết cho tới bây giờ vẫn chưa từng đi đến nhà y, vậy mà còn thuộc đường đi hơn cả y?
Vào cửa rồi, Phó Hồng Tuyết tự động tìm chỗ ngồi xuống. Diệp Khai đứng ở bên giường, nhìn lại y cùng Phó Hồng Tuyết y phục đều toàn là máu, quyết định trước xử lý miệng vết thương một chút sau đó đổi y phục.
Biểu tình của Phó Hồng Tuyết có chút như đi vào cõi thần tiên mà ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Diệp Khai bất mãn kéo kéo ống tay áo đã bị rách một vết thật dài của y, máu đã sớm nhuộm hồng bên đó.
—— bởi vì màu máu kia quá đáng sợ, vì thế ánh mắt Phó Hồng Tuyết đang đình trệ, lập tức liền thanh tỉnh.
Hắn cư nhiên quên mất, trên cánh tay Diệp Khai còn có một vết thương!
Diệp Khai không hề tự giác mà xoay người, chợt nghe thấy Phó Hồng Tuyết ở phía sau bỗng nhiên đứng lên. Hắn bước hai bước đi đến sau lưng của y, dùng tay bế bổng y lên giường.
“Uy! … Ngươi làm cái gì!!!”
Diệp Khai bật người chống tay muốn ngồi dậy, Phó Hồng Tuyết lại hoàn toàn không để ý tới y, một tay đè lại, một tay kia liền trực tiếp vói vào trong ngực của y lấy ra bình kim sang dược vừa rồi, sau đó bắt đầu nghiêm túc cởi bỏ y phục của y.
“Uy… Nhột quá a…”
Diệp Khai vừa cười vừa trốn tránh. Thắt lưng của y buộc chặt quá, Phó Hồng Tuyết cởi ra có chút khó khăn. Hắn kéo vài cái cũng không được, ấn chân mày hơi hơi nhíu lại, lực đạo càng ngày càng mạnh lên.
“Phó Hồng Tuyết, ngươi đừng xé y phục của ta…”
Diệp Khai dùng cả tay cả chân mà giãy dụa vài cái, cuối cùng một chữ còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe “Xoạt” một tiếng, cổ áo của y đã Phó Hồng Tuyết lưu loát kéo rách xuống vạt.
Phó Hồng Tuyết trầm mặc một chút, đơn giản là đâm lao phải theo lao, đành vận lực kéo đứt luôn thắt lưng của y, sau đó nhanh chóng kéo mở nội y màu trắng của Diệp Khai.
Diệp Khai cảm thấy thật bất đắc dĩ, vạt áo bị mở tung, y đành nằm yên trên giường nhìn hắn:
“… Ta biết là ngươi muốn bôi dược cho ta, nhưng mà… Ngươi có thể đừng biến thành giống như là muốn phi lễ ta hay không?”
Phó Hồng Tuyết liếc y một cái, căn bản là lười đáp lời, chỉ chăm chú vào vết thương trên cánh tay y.
Vết thương kia kéo dài từ giữa tay đến bả vai, bởi vì thời gian bị thương đã lâu, máu bên ngoài cơ hồ đều ngưng kết, dính chặt vào ống tay áo.
Phó Hồng Tuyết lại càng nhíu mày, thật cẩn thận mà bắt đầu gỡ bỏ từng phần vải áo, động tác cực kỳ mềm nhẹ, tựa hồ sợ làm đau Diệp Khai.
Đáng tiếc Diệp Khai lại không lĩnh tình, nhìn hắn màu mè nhẫn nại nửa ngày, rốt cuộc y không thể nhịn được nữa mà kéo mạnh ống tay áo ra ——
“… Đau lâu không bằng đau ngắn.”
Tuỳ ý ném bỏ y phục, Diệp Khai cau mày đọc lại thuyết giáo.
Gân xanh trên trán của Phó Hồng Tuyết giật mạnh vài cái ——miệng vết thương nguyên bản đã cầm máu, lại bị y không biết sống chết kéo xuất huyết!
“—— cứ nằm như thế, không được nhúc nhích!”
Phó Hồng Tuyết cố gắng cắn răng khắc chế xúc động muốn “Làm” y, đứng dậy đi đến góc phòng lấy khăn cùng chậu đem ra ngoài múc nước.
Đại khái là bởi vì ngữ khí của hắn tương đối nghiêm trọng, chờ hắn múc nước trở về, Diệp Khai đã thật sự ngoan ngoãn nằm ở trên giường không hề động đậy.
Hắn bưng thủy phóng tới bên chân giường, lại đi vào buồng trong lấy ra khăn bố băng vết thương, lúc này mới nhúng khăn vào nước, ngồi xuống kéo tay Diệp Khai ra để chậm rãi lau sạch vết thương. Bởi vì trầy da, miệng vết thương cũng không sau, nhưng loại tên dùng để bắn y lực đạo quá mạnh lại sắc bén, cắt rách quá nửa cánh tay, làm miệng vết thương rách dài.
Bởi vì lau rồi vắt nhiều lần, chậu nước nguyên bản trong trẻo thực nhanh biến thành màu đỏ sậm. Cho đến khi tay y được lau rửa sạch sẽ, miệng vết thương trên cánh tay cũng hoàn toàn lộ ra, hắn mới mở nắp bình được, bàn tay nắm chặt, ngón trỏ nhẹ chấm vào bình, bắt đầu bôi một tầng thuốc trên vết thương.
Sau đó mới lấy quá băng gạc, bắt đầu một tầng một tầng chậm rãi cuốn quanh bả vai xuống dưới.
“Miệng vết thương từ bả vai kéo xuống cánh tay, băng không chặt được, tay ta bị thương cũng bất tiện, ngươi mấy ngày nay cẩn thận một chút.”
Vừa nói, vừa cuốn thêm vài vòng rồi cột chặt băng gạc.
Diệp Khai giả chết nằm đó, lười suy xét cũng lười nhìn lại hắn, một bộ cá nằm trên thớt mặc người xử lý.
Đến chỗ vết thương trên bả vai, việc băng bó lại khó khăn hơn, vải không thể quấn chặt được, Phó Hồng Tuyết lại phải gỡ ra, thử cách khác. Hắn thật sự kiên nhẫn, cứ thử đi thử lại, lúc vừa ý mới ngừng tay, còn nhân tiện vén gọn lọn tóc bay nhè nhẹ ở nơi đó cho Diệp Khai…
Vì thế… ngón áp út của hắn bỗng nhiên vô ý nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của Diệp Khai. Ánh mắt của Phó Hồng Tuyết cũng theo ngón tay mà bất giác lướt qua nơi đó, rồi bỗng nhiên ngưng đọng, triệt để bất động.
… Một chút xúc cảm ở đầu ngón tay, làn trơn tru thấm chút mồ hôi sờ vào rất nhu thuận lại ôm lấy dáng vẻ săn chắc tinh tế. Bởi vì cơ ngực chậm rãi phập phồng mà hàng lông tơ trên xương quai xanh cũng theo đó lấp lánh ánh nắng từ song cửa.
Vừa thuận mắt, vừa hấp dẫn lạ kì.
… Phó Hồng Tuyết dừng tay một chút, ngón tay đã định rụt về, lại theo bản năng chậm rãi trượt xuống phía dưới.
Nơi đó là tim.
Nơi đó, làn da nhẵn nhụi, hữu lực, ẩn chứa sinh mệnh nhịp nhàng rung động. Làm tâm của hắn cũng bất tri bất giác đập nhanh hơn.
… Nơi đó đã từng từng có một vết sẹo làm hắn khắc cốt ghi tâm sẹo. Hắn cũng từng hôn lên đó vô số lần.
Hắn thương tiếc nó, cũng thống hận nó.
Chính là cảm tạ trời xanh… Nó hiện tại đã không còn tồn tại.
Cảm tạ trời xanh… Nó thế nhưng không bao có thể giờ tồn tại.
Bàn tay chậm rãi duỗi ra, toàn bộ lòng bàn tay đều dán lên phía trên trái tim ấm nóng đó.
Hắn vẫn duy trì tư thế như vậy trong chốc lát, sau đó toàn bộ nội tâm đã bị đốt đến nóng, thân thể bắt đầu từng chút đầu hàng bản năng, hai mắt yên lặng nhìn đôi môi hơi hơi mở ra của Diệp Khai, nhắm mắt chậm rãi hôn xuống ——
Sau đó Diệp Khai mãnh mẽ nắm chặt tay hán, nghi hoặc mở mắt thấy nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc của hắn:
“… Ngươi đang làm đi? Thở phà phà trên mặt ta!”
Trời giữa trưa, chẳng những quá sáng, còn nóng vô cùng! Y rõ ràng đã ngủ quên, kết quả lại bị làm cho tỉnh!
Phó Hồng Tuyết trong nháy mắt vô cùng muốn bóp chết y. Bàn tay đang để trên ngực y nhanh chóng chuyển xuống giường, thất bại mà gục đầu xuống cố gắng trấn định hô hấp, rồi mới ngẩng đầu lên mặt không đổi sắc nhìn y:
“Không có gì, trượt tay.”
“… trượt tay?”
Diệp Khai hiển nhiên không hiểu.
Phó Hồng Tuyết hiển nhiên cũng không định giải thích nhiều lời, có vẻ buồn bực mà thuần thục vắt sạch khăn bố, sau đó dứt khoát đứng dậy, bê chậu nước đi ra ngoài.
Tiếp đến, Diệp Khai nằm ở trên giường, chợt nghe bên ngoài vang lên thanh âm dội nước đến chấn động, bánh xe nước chuyển động ròng ròng, sau đó lại có tiếng đổ nước vào thùng.
Rồi lại “Rầm” một tiếng, giống như cả thùng nước đều đổ ào xuống.
Diệp Khai lập tức xoay người đứng lên, chạy đi ra ngoài vừa thấy, Phó Hồng Tuyết cả người đều ướt, nước từ cằm vẫn còn nhỏ như hạt châu rơi.
“Ngươi… Ngươi làm gì!”
Y hiển nhiên hoảng sợ.
“Rửa mặt.”
Phó Hồng Tuyết vẫn là mặt không đổi sắc.
“… Ngươi rửa mặt như vậy sao!? Cho dù bây giờ là giữa trưa, dội nước cũng sẽ nhiễm phong hàn mà!”
Diệp Khai trừng mắt nhìn hắn một lát, liền nhịn không được mà mắng. Nắm tay Phó Hồng Tuyết trực tiếp chạy vào phòng, hoàn hảo là y phục của y khá nhiều, tuy rằng để Phó Hồng Tuyết mặc sẽ có khả năng hơi nhỏ một chút, nhưng có còn hơn không.
Phó Hồng Tuyết cũng không phản kháng, tùy ý y lôi kéo.
Chỉ là lúc đi vào nhà, hắn vẫn luôn ngẩng đầu nghiêm túc mà nhìn trời.
… Kỳ thật hắn không phải là nam nhân, mà là thánh nhân đi?
Nếu như là trước kia, Diệp Khai thấy được một màn này, nhất định sẽ cười đến ngửa tới ngửa lui.
Tên kia vô tư vô tâm, chỉ cần gặp chuyện vui, nhất định sẽ tuỳ ý cười.
Thôi vậy, cho dù thế nào, trước mắt vẫn giữ tình thế này.
… Đại khái bởi vì từ nhỏ đã bị huấn luyện đến tuyệt tình tuyệt tâm, cho nên dục vọng của hắn kỳ thật cũng không mãnh liệt như người bình thường.
Nhưng chỉ thiếu, không phải là không có.
Mỗi ngày đều chạm được vành tai đó, tóc mai đó, chính mình đã từng hàng đêm xem là tình nhân, xem được, sờ được, lại phải khắc chế chính mình ngàn vạn không thể bởi vì nóng vội mà nuốt trọn y, vì thời cơ chưa đến…
Hắn luyện kỳ thật không phải là đại bi phú, mà là đại nguyền rủa đi?
Có lẽ chờ đến ngày Diệp Khai rốt cuộc thông suốt đó, hắn đã nhẫn đến phi thăng …
Nhìn người kia kéo hắn chạy thẳng đến trước tủ quần áo, sau đó gãi cằm nghiêm túc chọn trang phục, Phó Hồng Tuyết cũng bắt đầu nghiêm túc mà suy xét ——
Hắn có nên rút gọn giai đoạn, trước đem Diệp Khai ăn hết rồi lại tính.
… Dù sao gả cũng đã gả, đường cũng đã bái.
Không biết đến lúc nào Diệp Khai mới tự nhận ra…
Một Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai đấu trí đấu dũng nhiều năm, so với một Diệp Khai toàn tâm toàn ý đến ngốc nghếch muốn bù đắp cho Phó Hồng Tuyết. Đừng nói tính chuyện tương lai, hiện tại ai thắng ai thua, không cần nghĩ cũng sẽ biết.
Ngốc tử…
Vì thế hắn hơi nhếch khóe miệng, nhìn người phía trước thiếu điều nằm dài vào tủ y trang bới bới, bất đắc dĩ, rồi lại vô cùng ôn nhu mà nở nụ cười.
Nhưng ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết, ta yêu nhiều thế nào, cũng cảm kích ngươi ngốc tử ra sao…
Sáng sớm hôm sau, Phó Hồng Tuyết tính thời gian rời giường, bước ra khu rừng bên ngoài còn đầy sương lạnh mà xuống núi.
Xuân phương trai dưới chân núi, lão bản hôm nay dậy sớm, thong thả mở cánh cửa mục nát ra để trưng đồ vật lại trực tiếp bị người đứng bất động trước cửa doạ sợ nhảy dựng lên.
“Ngươi… Ngươi sớm như vậy đã tới nơi này đợi?”
Hắn mặc bộ quần áo gần như trắng loá, sắc mặt lạnh lùng, hàn khí từng trận thiếu chút nữa làm cho lão bản nghĩ là gã đang gặp bạch vô thường.
“Vừa tới, chỉ là biết lúc ngươi mở cửa tiệm mà thôi.”
Phó Hồng Tuyết cười cười.
Tiệm này làm bánh bao nhân nấm hấp xửng tre, vẫn luôn được Diệp Khai coi là phúc phần lớn nhất cuộc đời y.
Vô luận y có bao nhiêu không vui, chỉ cần Phó Hồng Tuyết lấy bánh bao này đi dỗ, dù đã tức giận đến mức đỏ mắt đổ lệ, Diệp Khai cũng chỉ do dự một chút rồi liền sẽ đoạt lấy, không màng hình tượng đại hiệp mà gặm cắn… Gặm đến mức, quên luôn cả vừa rồi tức giận Phó Hồng Tuyết chuyện gì.
Đáng tiếc vài năm sau lão chưởng quầy Xuân phương trai tạ thế, con của lão kế nghiệp, tuy hương vị nhân bánh không đổi, nhưng vỏ bánh bao lại không bằng lúc trước nữa, dày lên không ít. Tuy rằng Diệp Khai vẫn đi mua để ăn, lại luôn vừa ăn vừa tiếc nuối mà nhắc lại. Sau đó hắn nghe nhiều thấy phiền, lại có một ngày trực tiếp giật lấy vỏ bánh từ miệng y bỏ miệng mình nhai nhai, nếm nếm rồi nói: sao chứ, hương vị vẫn không tồi.
Kỳ thật hắn không kén ăn, chỉ cần có thể ăn no, cùng với cung cấp đầy đủ thể lực cho hắn là được.
Kết quả từ đó về sau, chỉ cần Diệp Khai ăn bánh bao này, liền nhất định sẽ đùa dai mà cắn hai cái hết sạch nhân, sau đó mạnh mẽ đem da bánh bao nhét vào miệng hắn.
Mỹ thực là gì: chính là đúng như ý thích.
Sau đó, Diệp Khai còn tự mình học làm bánh bao.
Hắn muốn giúp, kết quả lại bị tuyệt tình đuổi khỏi phòng bếp. Diệp Khai một mình mất hết nửa ngày, mới miễn cưỡng chưng ra hai xửng bánh.
Lúc bánh chín, Diệp Khai coi như vật báu mà cẩn thận bưng đến bàn, vừa bỏ xuống đã kêu nóng phỏng tay, nóng đến mức phải dùng tay nắm vào tai mới hết. Làm trò xong, y lại chạy đi lấy hai đôi đũa hai cái bát đến, sau đó ngồi xuống cẩn thận lấy bánh ra, bóc vỏ bỏ vào một chén, nhân bỏ vào một chén.
Bóc được vài cái, y mới dừng tay dùng đũa chọc một cái nhân nhét vào miệng Phó Hồng Tuyết, cười đến mặt mày tươi tắn:
“Trước kia đều bắt ngươi ăn da bánh thừa. Lúc này ta làm, cho ngươi ăn nhân, ta ăn vỏ.”
Phó Hồng Tuyết nhìn y, nghiêm túc thưởng thức hương vị, thật cảm thấy rất tốt. Chẳng sợ không bằng xuân phương trai bán, cũng đã đầy đủ để hắn vĩnh viễn không quên.
Sau đó Phó Hồng Tuyết liền vươn tay lấy một khối vỏ bánh trong bát của y, bỏ vào miệng.
Vỏ bánh nhào không kỹ, độ dày cũng không đều, có chỗ còn chưa chín, cắn một cái liền dính cứng ngắt trong miệng hắn.
… Lúc đó, đôi tay của Diệp Khai đã không còn được bao nhiêu khí lực.
Cho nên bọn họ chỉ ngồi đối diện nhau, miệng ẩn ý cười, lẳng lặng ăn hết hai xửng bánh bao Diệp Khai thật vất vả mới làm ra được đó.
Kỳ thật đó mới là hương vị chân thật nhất, mà Diệp Khai lưu cho hắn.
Tươi mới ngon miệng, mùi thơm ngập tràn, có chút đắng đót của nhân gian, hậu vị lại ngọt ngào hạnh phúc, cảm giác trong miệng nhẫn nhẫn, khiến tâm can đầy tràn … Rốt cuộc không nỡ nuốt hết vào bụng.
Hoá ra Diệp Khai cố gắng giành hết thứ khó nuốt, đem tất cả đồ ngon nhường hắn ăn.
… Sau đó hắn cũng nếm thử bánh tự hắn làm. Thế nào cũng không nếm lại được hương vị ngày đó.
Hắn dính một đầu đầy bột mì, đứng ở trong bếp phát ngốc cả đêm, lúc phục hồi tinh thần lại rồi sẽ bắt đầu đi học làm đủ loại bánh bao, mỳ, thậm chí còn chạy đến tửu lâu dưới chân núi, xuất ra không ít bạc, chỉ cầu đầu bếp thu nhận dạy hắn nấu nướng.
… Hắn muốn học hết, những món Diệp Khai chưa từng được ăn, hay vẫn luôn muốn ăn, cuối cùng cũng không có cơ hội ăn.
Lúc bắt đầu, tửu lâu lão bản cùng đầu bếp đều không nguyện ý, cho đến khi hắn không nói một lời mà rút ra Diệt tuyệt thập tự đao chói lọi, hai người mới kinh hãi đảm chiến mà thỏa hiệp. Tái sau lại, thái độ trầm mặc mà nghiêm túc của hắn rốt cuộc cũng cảm động được đầu bếp, mới bắt đầu cẩn thận dạy dỗ.
… Hắn vẫn luôn biết, nhân sinh ý nghĩa của Diệp Khai, nếm hết thiên hạ mỹ thực, tuyệt đối là phần quan trọng nhất.
Cho nên Diệp Khai không kịp ăn, hắn quyết định sẽ chậm rãi làm cho Diệp Khai ăn.
Hắn kiên nhẫn cùng đầu bếp học từng phần, nhiều lần tự làm tự nếm cho đến khi đầu bếp hoàn toàn vừa lòng mới dám làm cái mới, nhân lúc còn nóng mà bưng cho Diệp Khai.
Mỗi khi nghe hương vị mỹ thực tràn ngập không khí, nhìn từng đợt từng đợt nhiệt khí từ chén đĩa chầm chậm toả ra, hắn đã cảm thấy… Một khắc kia, Diệp Khai nhất định là vui vẻ.
… Cho dù bây giờ không còn cơ hội ăn bánh bao Diệp Khai làm, kỳ thật cũng không có vấn đề gì.
Bởi vì hắn có thể làm cho Diệp Khai ăn.
—— Phó Hồng Tuyết cầm bánh bao trở về, Diệp Khai vẫn chưa có tỉnh dậy.
Hắn đặc biệt thích cảnh tượng cùng Diệp Khai hai người ngồi ở trong nhà nhỏ của mình ăn cơm, cho nên hoàn toàn không nề hà mà đi xuống chân núi mua đồ.
Chờ hắn đốt củi nấu được một nồi cháo, lại đem hai túi bánh bao để kế bên cửa lò hâm nóng, sắc trời mới vừa tảng sáng.
Hắn mặc kệ Diệp Khai tỉnh hay không, lôi hai tay của y dậy, bắt đầu thuần thục giúp y đổi dược. Đổi rồi lại lấy lược thay y chải tóc lại, sau đó lấy y phục sạch ra giúp y mặc vào.
Diệp Khai vẫn đang ngủ say, trừ thân thể lâu lâu sẽ hơi giật một chút thì mắt vẫn nhắm chặt, hoàn toàn không nhúc nhích mặc hắn gây sức ép.
Chuẩn bị tốt rồi, hắn mới xoay người ra sau nhà vắt một cái khăn ướt, sau đó “bộp” một tiếng phủ lên mặt Diệp Khai:
“—— chịu dậy chưa?”
Diệp Khai giật mình một cái, luống cuống tay chân lột khăn xuống, mắt cuối cùng mới miễn cưỡng mở ra một nửa:
“Sớm như vậy kéo ta dậy làm chi… A…”
Sau khi nói xong, còn ngáp một cái thật dài.
Gần đây sự chuyện xấu liên tiếp xảy ra, hiếm hoi lắm mới có lúc y yên tâm ngủ nướng.
“Tự đi ra ngoài, múc nước súc miệng, sau đó ăn cơm.”
Phó Hồng Tuyết ngắn gọn mà phân phó.
Lúc mới vừa rời giường, đầu óc Diệp Khai cũng không có tỉnh táo mấy, nói sao y liền nghe vậy.
Chờ đến khi Phó Hồng Tuyết vào phòng bếp bưng cháo cùng bánh ra, Diệp Khai vừa vặn trở lại, rốt cuộc tinh thần cũng chấn hưng triệt để.
Hắn vừa vào nhà đã duỗi tay duỗi chân, kết quả không cẩn thận làm đau vết thương trên tay, mới ngượng ngùng mà buông tay xuống.
“Thương tích của mình mà không nhớ? Mới vừa thay băng cho ngươi, còn hồ nháo làm nứt vết thương thì tự chịu hậu quả.”
Phó Hồng Tuyết thản nhiên mà cảnh cáo.
Hắn múc ra hai chén cháo, cũng xé bỏ túi giấy dầu đựng bánh bao.
“Vậy vết thương trên tay ngươi thì sao?”
Những lời này của hắn lại nhắc cho Diệp Khai nhớ, y lại chạy đến nằm dài trên bàn, vươn tay phải ra kéo bàn tay của hắn đến kiểm tra.
“Ta cũng đổi dược rồi.”
Phó Hồng Tuyết xoè bàn tay vừa được thay băng sạch sẽ cho hắn nhìn:
“Mau ăn, ăn xong chúng ta còn có việc.”
“Có việc?”
Diệp Khai xoay xoay chiếc đũa còn đang ghim bánh bao giữa không trung:
“Chuyện gì?”
Y đã cho rằng, bọn họ ít nhất có thể tạm thời nghỉ ngơi hai ba ngày mà.
Phó Hồng Tuyết ngồi xuống, bắt đầu cúi đầu uống cháo, cũng không ngẩng đầu lên:
“Lục đại môn phái mất tích.”
Diệp Khai ánh mắt mãnh liệt trừng to. Sững sờ một chút mới hiểu kịp:
“Ngươi là nói… Sau khi đại hội diệt tuyết tan cuộc, lục đại môn phái căn bản không hồi gia, mà là toàn bộ mất tích?”
“Ừ.”
Phó Hồng Tuyết bình tĩnh gắp lên một cái bánh bao, cắn một hơi, còn không quên nhắc nhở y:
“Mau ăn. Vừa ăn vừa nói, không tốt.”
Diệp Khai lại giật mình:
“… Những người mất tích đó, có manh mối rồi sao?”
Hỏi xong rồi cũng bắt đầu ngoan ngoãn cúi đầu ăn.
“Bọn họ sau khi rời khỏi, còn chưa kịp phân tán đã bị người một lưới bắt hết. Phải là dùng dược gây mê trước, lại dùng xe ngựa đồng thời chở đi.”
“… Làm sao ngươi biết?”
Y thật sự cảm thấy kỳ quái. Kỳ quái đến mức ăn bánh bao nhân nấm của chỗ y thích nhất, y cũng không nhận ra. Phó Hồng Tuyết mấy ngày nay rõ ràng vẫn luôn ở bên y, hắn nghe tin này từ đâu được?
Động tác của Phó Hồng Tuyết dừng một chút, hắn thật sự quên mất chuyện này. Cũng không thể giải thích cho Diệp Khai hiểu, kỳ thật việc này hắn đều đã trải qua một lần nên không cần người khác nói hắn cũng sẽ biết được.
“… Hướng minh chủ cho người đến báo.”
Hoàn hảo còn có thể tùy tiện viện lý do.
“Vậy… Chúng ta có đi cứu bọn họ không?”
Này một câu, Diệp Khai hỏi mà lại có chút thăm dò.
Những người này rõ ràng nắm giữ manh mối vụ án giết cha của Phó Hồng Tuyết trong tay, nếu chết hết, manh mối cũng liền triệt để mà bị chặt đứt.
Chính là bắt Phó Hồng Tuyết bất kể hiềm khích lúc trước mà đi cứu đám người luôn truy giết hắn, thậm chí còn có thể kẻ giết cha hắn… Y không biết Phó Hồng Tuyết trong lòng sẽ nghĩ như thế nào.
Phó Hồng Tuyết rốt cuộc ngẩng đầu nhìn y, đây là ánh mắt đầu tiên từ lúc ấy, cùng ngữ khí đạm mạc, không chút do dự:
“Cứu.”
Nếu hắn không đi cứu, phỏng chừng lục đại môn phái nếu không phải chết trong tay Công Tử Vũ, thì cũng sẽ bị Công Tử Vũ hoàn toàn khống chế. Vì để chắc chắn sau này hắn nắm được mười phần cơ hội bắt Công Tử Vũ, phải áp chế lợi thế của y trước là điều tất nhiên.
Hơn nữa, làm tiêu tan hiềm khích với lục đại môn phái trước, kỳ thật cũng không có gì không tốt.
Tất nhiên hắn có thể trọng sinh một lần… Như vậy, sau khi nghĩ thông suốt hết thảy, hắn cũng không để ý cho người khác cơ hội ảnh hưởng hắn nữa.
Diệp Khai lại yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười sáng lạn đến chói mắt:
“Được rồi —— vậy hãy để Diệp đại hiệp cùng Phó đại hiệp đồng thời đi cứu những tên ngu chết tiệt đó nào!”
Phó Hồng Tuyết nhìn nụ cười của y, không khỏi bật cười:
“—— lại muốn đi liều mạng, chúng ta vẫn đều bị thương, ngươi cao hứng cái gì?”
Diệp Khai xoay xoay chiếc đũa, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền:
“… Ta cao hứng lòng ngươi rốt cuộc không còn tràn đầy cừu hận a!”
Phó Hồng Tuyết dừng tay một chút, biểu tình trong nháy mắt ngưng trệ, sau đó mới kẹp một cái bánh bao trực tiếp nhét vào miệng y:
“—— làm sao ngươi biết?”
“Ta…”
Diệp Khai mơ hồ không rõ mà phun ra một chữ, mất nửa ngày mới nuốt hết được cái bánh bao nuốt, tiếp tục lộ má lúm đồng tiền cười:
“… A, ta chỉ biết thôi!”
“Chuyên tâm ăn đồ của ngươi đi.”
Phó Hồng Tuyết thản nhiên nói một câu, rũ mắt che đi gợn sóng trong đáy mắt.
Sau một lát, cuối cùng vẫn là nhịn không được, vươn tay khẽ xoa xoa đỉnh đầu của y.
Diệp Khai vừa cắn bánh bao vừa len lén nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy sáng nay tâm tình tốt, tốt đến mức liều mạng y cũng chịu.