Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta Full

Nếu tình yêu là một loại tôn giáo,
Như vậy,
Cô sẽ là tín đồ thành tín nhất trên đời này.
《 Thời gian tươi đẹp của chúng ta 》

Tác phẩm của Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 1

Chùa Thanh Minh.

Mới tờ mờ sáng, tiếng chuông chùa từ phía Tây Nam đã đánh vỡ nắng sớm mờ ảo, vang lên rõ ràng.

Trên mộc án là chiếc Trường minh đăng (Loại đèn chuyên dùng trong nhà chùa để thờ cúng), ánh nến hơi hơi lay động.

Ôn Thiên Thụ khoanh chân ngồi, buông kinh thư đã sao chép một đêm xuống đất, có mấy tờ giấy bị gấp nếp, cô liền ấn tay lên giấy nhẹ nhàng vuốt phẳng, trên mặt đất giống như nổi lên một mảng sắc vàng nhợt nhạt.

Ngồi đối diện cô là một lão tăng nhân, trong tay vê một chuỗi Phật châu bằng gỗ đàn hương, đang lẩm bẩm nói: "...Dà di nị, dà dà na, Chỉ đa ca lệ, Ta bà ha." (Một đoạn của Vãng Sinh chú)

Niệm xong một lần cuối cùng Vãng Sinh chú, ông mở mắt ra, "Người chết đã đi xa, thỉnh nén bi thương."

Ôn Thiên Thụ buông bút, chắp tay trước ngực, thành kính nói lời cảm tạ, "Đa tạ Đại sư."

Lão tăng nhân hướng cô khẽ gật đầu, đứng dậy xuống giường, chuẩn bị đi chủ trì buổi khóa sớm.

Cửa gỗ mới vừa mở được một khe nhỏ, phía sau lại truyền đến thanh âm —

"Đại sư, con có một vấn đề muốn hỏi."

Ngừng lại ba giây: "Người sau khi chết, sẽ đi về đâu?"

Lão tăng nhân hơi khom người, giữa mặt mày là một mảnh bình thản, "Ly khổ đến nhạc, vãng sinh niết bàn." (Rời khỏi khổ đau được vui vẻ, đến cõi niết bàn )

Ôn Thiên Thụ nghe xong trầm mặc.

Lão tăng nhân ra khỏi thiện phòng, đóng cửa rời đi.

Không nghĩ tới vừa đi được vài bước, dải Phật châu trong tay đứt đoạn, hạt châu rơi rải rác, từng hạt như châu ngọc đụng bàn băng phát ra thanh âm rung động thanh thúy, ông nhẹ than một tiếng, "A di đà phật."

Trong phòng.

Ôn Thiên Thụ vẫn an tĩnh khoanh chân ngồi, tràn đầy một trang giấy, tất cả chỉ có một câu kia: "Nhất thiết hữu vi pháp, Như mộng, huyễn, bào, ảnh, Như lộ diệc như điện, Ưng tác như thị quán." (Một đoạn của Kinh Kim Cang – dịch nghĩa: Tất cả pháp hữu vi, Như mộng, huyễn, bọt, bóng, Như sương, như chớp loé, Hãy quán chiếu như thế)

Bất giác đã gần đến chính ngọ.

Di động ong ong chấn động.

Ôn Thiên Thụ xoa xoa đôi mắt đã đỏ lên, một hồi lâu mới thấy rõ hai chữ hiện lên trên màn hình, ngón tay cũng giống như đã chết lặng, ấn ba bốn lần mới được.

Thế nhưng người đầu kia lại không nói chuyện.
Cô cũng không lên tiếng.

Cho đến khi người nọ ôn nhu gọi - "Phồn Phồn."

Phòng bị trong lòng Ôn Thiên Thụ lập tức đổ sụp như đê vỡ.

Trong phòng tín hiệu không tốt, cô kéo cửa đi ra ngoài.

Ánh mặt trời tràn ngập, từ bốn phương tám hướng mãnh liệt ập tới, cô theo bản năng giơ tay lên che mắt, trong lòng bàn tay nhiễm một mảnh ướt át.

"Mẹ," cô nói, "Con không còn ba."

Không chờ trả lời, chút pin cuối cùng của di động đã hết giữa thanh âm khàn khàn của cô.

Ôn Thiên Thụ ngồi xổm xuống, một tay ôm đầu gối, một hồi lâu sau, rêu xanh trên phiến đá trước mũi chân cô đã bị day đến xanh biếc, khẽ đón gió mà nhúc nhích.

Một hàng tăng nhân đi qua cô, mắt nhìn thẳng.

Cô thu thập tốt cảm xúc, lúc này mới đứng lên, dọc theo hàng đá xanh đi xuống.

Đọc đường đi tiếng chim kêu êm tai vang vọng.

Ngoại viện có một khu dành cho nữ giới, chuyên cung cấp cho khách hành hương nữ cư trú, do nguyên nhân công việc Ôn Thiên Thụ đã ở chỗ này hơn ba tháng.

Mới vừa bước qua ngạch cửa, liền nghe được một giọng nữ thanh thúy, "Dựa vào cái gì cô ta được ở phòng đơn một mình, mà tôi phải ở chung với người khác?"

"Cao Minh, buông tay ra! Có nghe thấy không!"
Ôn Thiên Thụ dựa vào cạnh cửa.

Lại có thanh âm đàn ông xa lạ xuất hiện, hẳn là cái người tên Cao Minh kia đang nói, nghe có chút khép nép, "Kỳ Kỳ, em đừng như vậy được không, giáo sư không phải đã nói trong khoảng thời gian này chúng ta đi theo cô ấy học hỏi..."

Cậu không đề cập tới người này còn tốt, vừa đề cập tới Triệu Kỳ Kỳ hỏa khí một phát dâng lên, thanh âm cũng đề cao vài độ, "Tôi thật ra lại muốn nhìn xem cô ta có tư cách gì dạy bảo tôi."

Cô là một trong 985 sinh viên của khoa khảo cổ năm hai, trong bảng xếp hạng thường chiếm cứ hạng nhất, phát biểu trên tập san trung tâm một lượng bài viết lớn, hoàn toàn xứng đáng là danh bài đệ nhất. Từ thành phố lớn một đường xóc nảy đi vào núi sâu hoang vắng này chưa nói, vừa đến nơi lại nghe nói giảng viên thực tập tạm thời thay đổi, hơn nữa lại đổi thành một người phụ nữ trẻ tuổi ...

Còn chuyện gì so với chuyện này hoang đường hơn sao?

"Loảng xoảng" một tiếng, là tiếng ghế dựa bị đá ngã lăn.

Nơi cửa Phật thanh tu, từ trước đến nay thanh tịnh, nơi nào từng có ồn ào như vậy?

Ôn Thiên Thụ nghe không nổi nữa, đẩy cửa bước vào.

Ba người trong phong đồng thời quay lại nhìn.
Cao Minh kinh ngạc đến nỗi không khép miệng lại được, ánh mắt khó nén kinh diễm.

Đứng cạnh cửa là một cô gái trẻ mặc bộ váy dài màu xanh, mái tóc dài đen nhánh đến eo khiến màu da càng thêm trắng, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời kia, phảng phất như cất chứa sự trong lành sau cơn mưa, oanh động lòng người.

"Cô là ..."

Triệu Kỳ Kỳ thấy bạn trai thất thố như vậy, tức đến cắn răng dậm chân, dùng sức nhéo một cái bên hông cậu, Cao Minh bị đau liền lấy lại tinh thần, ngượng ngùng sờ sờ mũi.

"Ôn Thiên Thụ."

Ba người nghe xong ba mặt nhìn nhau.

Một nam sinh khác là Lâm Sơn phản ứng lại trước tiên, "Cô Ôn."

Triệu Kỳ Kỳ đáy mắt ánh lửa càng tăng.

Cô ta vốn dĩ là mỹ nữ, mắt cao hơn đầu, ánh mắt đối với người cùng giới càng là bắt bẻ, nhưng không thể không thừa nhận, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn lấy làm tự hào về bản thân nhưng từ lúc cô gái này xuất hiện, tự tin ấy liền có xu thế lung lay sắp đổ.

Có những người trời sinh đã đẹp sẵn, không cần son phấn tân trang, mộc mạc giản dị nhất cũng dấu không được phong hoa.

Gương mặt kia sạch sẽ đến một tia biểu tình đều không có, nhưng vẫn đẹp như vậy.

Quan trọng nhất chính là, cô ta chính là giảng viên thực tập mà lúc trước chính mình khịt mũi coi thường.

Triệu Kỳ Kỳ nuốt xuống một ngụm đắng chát.
Cao Minh thanh thanh giọng nói, cũng đi theo kêu một tiếng "Cô Ôn."

Triệu Kỳ Kỳ hừ lạnh, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

"Nếu đối với việc an bài thực tập có gì dị nghị, có thể tuỳ tiện quyết định đi hay ở, tôi sẽ không ngăn cản," Ôn Thiên Thụ nhìn bọn họ, "Bất quá, phải nói trước một câu, ra khỏi cánh cửa này thì tự gánh lấy hậu quả."

Triệu Kỳ Kỳ tức giận đến cả người phát run.

Cô ta còn không phải là đánh đúng chỗ ...

Nơi này cách trấn trên rất xa, phần lớn là đường núi, xe cũng không chạy tới được, trên đường cũng không biết có thể gặp nguy hiểm gì không, huống chi bọn họ là tới thực tập, nếu giận dỗi trở về, không biết nói gì với phía trường học bên kia ...

"Không có không có," Lâm Sơn rất có mắt nhìn mà đứng ra giảng hòa, "Chúng em đều thực vừa lòng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui