Giữa những ánh mắt đan xen phức tạp cô bình tĩnh đối diện với anh, "Anh đè lên váy tôi."
Hoắc Hàn đầu tiên là sửng sốt, cúi đầu nhìn liền thấy chân mình đang đè lên mép váy màu đen của cô, anh lập tức hướng bên trái di di, dường như xem cô là thú dữ, hồng thủy mà tránh.
Nếu người đàn ông này đã đem "Đường ai nấy đi" chấp hành đến hoàn hảo như vậy, cô tự nhiên cũng không thể không biết điều.
Vì thế, Ôn Thiên Thụ phi thường biết điều mà nhặt lại sợi tóc dính trên vai anh.
Bàn tay trắng trẻo từ trước mắt thoảng qua, khi Hoắc Hàn nghi hoặc nhìn lại, cô cũng đang nhìn anh, ngón tay mảnh khảnh câu lấy sợi tóc đen, cuốn một vòng lại một vòng, anh ý thức được đó là cái gì, biểu tình có chút mất tự nhiên.
Nhưng tâm tình Ôn Thiên Thụ thật ra lại tốt hơn, đẩy cửa chuẩn bị xuống xe.
Xe chuyên dụng đi đường núi, sàn xe phần lớn rất cao, cô đánh giá sai độ cao, người thiếu chút nữa ra ngã ra bên ngoài, một bàn tay to hữu lực nhanh chóng kéo cô lại.
Bàn tay nắm chặt cánh tay cô có đốt ngón tay thon dài, xúc cảm ấm áp mà thô ráp, hình như còn có vết chai mỏng, nếu không phải hàng năm sử dụng súng ống, hẳn là sẽ không lưu lại dấu vết ở nơi đó.
Anh buông tay ra, cô nhẹ giọng nói, "Cảm ơn."
Hoắc Hàn không nói gì thêm, ánh mắt anh giống như đang nhìn một người xa lạ bèo nước gặp nhau, lãnh đạm đến cơ hồ nhìn không ra một tia tình cảm ngày xưa.
"Hẹn gặp lại."
Ôn Thiên Thụ hướng anh vẫy vẫy tay.
Cô một thân váy đen, ánh lên ánh mặt trời sau giữa trưa, da thịt trắng đến lóa mắt, chờ đến khi tầm mắt Hoắc Hàn lại lần nữa rõ ràng, thân ảnh tinh tế đã lẫn vào đám người trong phố nhỏ.
"Anh Hàn," người đàn ông trẻ tuổi tên Thịnh Thiên Chúc cười hì hì từ phía sau thò qua, trêu ghẹo nói, "Người đều đã đi xa, còn nhìn cái gì nữa?"
Cậu ta nhớ tới một màn trên xe kia, "Hai người trước kia quen biết sao?"
Hoắc Hàn nhàn nhạt liếc mắt qua một cái, "Tiền xe đã thu chưa?"
"Anh Hàn, giác ngộ tư tưởng sao có thể thấp như vậy?" Thịnh Thiên Chúc nhún nhún vai, "Mỹ nữ người ta đi nhờ xe, thế nhưng còn muốn thu phí!"
Không tiếng động thêm vào một câu: Anh xứng đáng đến giờ vẫn độc thân!
Hoắc Hàn sờ đến điếu thuốc trên vành tai, cắn trong miệng, Thịnh Thiên Chúc liền biết cơn nghiện thuốc lá của anh lại tới nên theo thói quen tính tìm bật lửa trong túi quần.
Trong khoảng thời gian Hoắc Hàn cai thuốc lá, bật lửa vẫn luôn do cậu ta bảo quản.
Vừa sờ liền nhân tiện lấy ra một tờ một trăm đồng mới tinh.
"Mẹ ơi!" Thịnh Thiên Chúc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Cô ấy nhét vào túi em khi nào?" Cậu thế nào một chút cảm giác đều không có, đây là biểu diễn ảo thuật sao?
Hoắc Hàn lấy bật lửa qua, cúi đầu bật lửa, híp mắt phun ra một vòng khói, "Đi thôi."
Bọn họ còn có việc quan trọng cần làm.
Bên kia, Ôn Thiên Thụ lại ở góc đường đi dạo giết thời gian.
Trấn Lan Khê là cổ trấn có ngàn năm tuổi, là địa phương được chính phủ bảo hộ rất tốt, không bị khai phá quá độ, tùy ý nhìn đều có thể thấy được trường phái cổ kính, người trên trấn chủ yếu sống nơi ven sông, phần lớn là nhà gỗ cao thấp đan xen, sân ở phía trước phòng ở phía sau, cây xanh thấp thoáng, nước sông nhẹ trôi.
Cô đi qua từng đền thờ trên phố, cuối cùng ngồi ở đầu cầu nghỉ ngơi.
Nhớ tới thời điểm ở trên xe, góc váy bị đè cùng sợi tóc trên vai anh, nguyên lai một đường xóc nảy, cô cũng bất giác không biết mà dựa vào trên vai anh ngủ mất.
Lấy hiểu biết của cô về người đàn ông kia, nếu anh thật sự đã kết hôn, làm cha, sẽ tuyệt đối không thể dung túng người phụ nữ khác thân mật với mình như vậy.
Hơn nữa ... lại nghĩ đến bàn tay kia khớp xương rõ ràng, trên đó cũng không có mang nhẫn, như vậy, chỉ có một khả năng ...
Tiếng nước rung động, Ôn Thiên Thụ theo tiếng nhìn lại, một con thuyền gỗ nhỏ chậm rãi từ vòm cầu chui ra, mà người cùng cô hẹn gặp mặt đang đứng ở đầu thuyền.
Ông ăn mặc tây trang nghiêm túc, đeo cà vạt, trong tay xách theo một túi công văn màu đen, thoạt nhìn cả người cùng trấn nhỏ thanh nhàn này có chút không hợp nhau.
Vài phút sau, Ôn Thiên Thụ lên thuyền, ngồi đối diện ông, "Chú Trần."
Trần Tri Tường tươi cười ôn hòa, "Phồn Phồn, gần đây vẫn ổn chứ?"
"Có chút khó chịu," Ôn Thiên Thụ nhẹ gõ mặt bàn, "Nhưng không có thương tâm như trong tưởng tượng."
Đứa nhỏ này Trần Tri Tường đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ, hàm nghĩa phía sau các động tác nhỏ của cô, ông tất nhiên là phi thường rõ ràng, chỉ là cũng không nói ra.
"Cháu hẳn là biết vì cái gì ta tới nơi này."
Cô "Vâng" một tiếng, có chút trào phúng mà gợi lên khóe môi, như là muốn nói cái gì nhưng không biết như thế nào lại nuốt xuống.
Trần Tri Tường lặng lẽ thở dài một tiếng, từ trong túi công văn lấy ra một tập văn kiện, "Cha cháu lúc sinh thời đã ủy thác ta, sau khi ông ấy qua đời, sở hữu tài sản và bất động sản trên danh nghĩa ông ấy bao gồm ..."
Ông nói từng thứ từng thứ một cho cô nghe.
Đôi tay Ôn Thiên Thụ đặt trên bàn an tĩnh mà nắm lại.
Thẳng đến khi Trần Tri Tường lần thứ hai nhắc nhở: "Ký tên cháu ở chỗ này."
Lúc này cô mới ngước mắt, "Ông ấy không phải thực yêu người phụ nữ kia sao? Như thế nào không chừa chút nào cho bà ta?"
"Đây là cha cháu an bài, tin tưởng ông ấy có suy nghĩ của mình."
Ôn Thiên Thụ nhẹ thở ra một hơi, nhìn xuống ba chữ rồng bay phượng múa "Thiên Mẫn Chi" kia, ở bên kia viết xuống tên của mình.
Một hồi cha con, một nét bút nhỏ bé, liền đem duyên phận kiếp này chấm dứt.
Cô buông bút, lại từ trong túi lấy ra một tờ giấy được gấp chỉnh tề, hai ngón tay đè xuống đẩy qua, "Đêm qua có người đưa cháu cái này."