Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta Full

Trăng treo giữa trời, các hộ trong thôn đều ngủ sớm, đến con chó vàng trông cửa cũng đang nghỉ ngơi ngáy vang trời, ôm lấy một đám chó con an tĩnh ngủ.

Mọi âm thanh đều biến mất.

Ôn Thiên Thụ nằm thẳng trên giường gỗ, hai chân gác ở mép giường, nhẹ nhàng lung lay hai cái, Hoắc Hàn ở phía sau cô, "Lực độ này được không?"

Cô thoải mái "hừ" nhẹ ra tiếng, "Còn có thể mạnh hơn một chút."

Hoắc Hàn tăng lực độ lớn hơn giúp cô xoa vai, tay nghề thành thạo, ngón tay anh đi đến đâu cũng như mặt hồ sau khi đóng băng lại được nghênh đón ánh mặt trời ngày xuân, xuân thủy hoà thuận vui vẻ, cả người cô được anh xoa đến lâng lâng cả người, nhịn không được khép hờ mí mắt, hỏi: "Anh có phải đã học qua mát xa không?"

Không có.

Thời trẻ khi cha anh vẫn còn, mỗi ngày từ xưởng thủ công trở về luôn bị đau eo, đau đầu , anh cùng em gái ở trong phòng làm bài tập, thường nghe thấy tiếng ông rên, mẹ thì thân thể yếu đuối, cả ngày đều bận việc nên tay cũng không còn sức lực, khi ấn hai cổ tay xuống liền đau đến không chịu được, anh liền đi học để giúp cha ấn vai, từ từ cũng học xong, về sau thì không thầy dạy cũng hiểu.

Sau khi cha qua đời, tay nghề này cũng bị gác lại, nhưng ở trên người cô lại lần nữa nhặt trở về.

Vai cô mỏng, sờ lên phần lớn là xương, anh không dám dùng khí lực lớn, nhưng dùng nhẹ lại không có hiệu quả, cái lực độ này cũng cần phải cẩn thận đắn đo.

Xoa xong vai lại xoa đến cánh tay, chân, toàn thân trên dưới các nơi nhức mỏi cơ hồ đều được anh xoa bóp thoải mái, sườn mặt tuấn lãng gần trong gang tấc, tóc mãi rũ xuống che khuất đôi mắt, chỉ có sống mũi cao thẳng là nhìn được đặc biệt rõ ràng, còn có hơi thở quen thuộc kia, quanh quẩn ở xung quanh, Ôn Thiên Thụ thở dài một hơi.

Mỹ sắc trước mặt, lại không thể nhào lên để ăn uống thỏa thích, thật là ...

"Còn chỗ nào mỏi nữa không?"

"Có a." Cô dựa qua, hơi hơi dựng thẳng ngực cọ cọ trên cánh tay anh, "Nơi này cũng muốn xoa."

Chỗ kia tuy không tính là đẫy đà, nhưng hình dạng lại rất đẹp, da thịt giống như sữa bò, vừa trắng vừa mềm, càng quan trọng hơn là, người con gái gọi là Ôn Thiên Thụ trước mắt này là người phụ nữ của anh, chỉ điểm này đã đủ làm anh huyết mạch sôi trào.

Hoắc Hàn cảm giác đầu ngón tay như ngưng tụ một luồng nóng bỏng, chỉ chốc lát sau đã bị nghiền nát tập trung hướng chỗ nào đó di chuyển ...

........................

Sau một hồi.

Ôn Thiên Thụ hô nhỏ một tiếng: "Đáng chết." (Ta thiên – có ai biết câu chửi thề nào ngang nghĩa không T.T)

Đỏ mặt chôn vào gối đầu, làm cho Hoắc Hàn có dỗ thế nào cô cũng không chịu lại để ý đến anh.
Đây mới thật sự là lưu manh a!

Cô nhịn không được đạp anh một đạp, Hoắc Hàn an vị ở mép giường, hoàn toàn không có phòng bị, bị cô đá cho thân mình nghiêng ngả, theo bản năng bắt lấy cổ chân cô, dùng sức nắm trong lòng bàn tay.

Cổ chân Ôn Thiên Thụ bị bắt lấy, nghĩ chính mình mới vừa tỏ ra hung dữ, lại rơi vào tay anh, khẳng định không có kết quả tốt, nhìn dáng vẻ của anh, chẳng lẽ tính ... cào gan bàn chân cô? Còn không phải là không cẩn thận để lộ điểm yếu này, thường xuyên bị anh lấy ra trả đũa, xem chiêu này trăm phát trăm trúng dùng tới nghiện luôn rồi đúng không?

Không nghĩ tới anh cúi đầu xuống hôn một cái ở lưng bàn chân cô.

Tựa như có một cọng lông vũ xẹt qua.

Ôn Thiên Thụ cảm giác như tim mình sắp tan chảy, đối với người đàn ông này cố ý trong lúc vô tình thể hiện sự ôn nhu, hoàn toàn không có chút sức chống cự nào.

Đang định có qua có lại, trong giây lát lại thấy được bên tai ửng đỏ của anh liền cười như gió lạnh quét qua nụ hoa (có thể hiểu là kiểu cười trêu ghẹo, khinh nhờn của nam tử thời xưa với nữ tử), cô nhẹ nắm cằm anh, nghiêng mặt đi hôn lỗ tai anh, một cái, hai cái, ba cái ...

"Đội trưởng Hoắc, không cần thẹn thùng."


Hoắc Hàn không khỏi bật cười.

Nhanh như vậy liền đổi trắng thay đen? Cũng không biết vừa rồi là ai đỏ mặt, hai tròng mắt đầy nước?

Vẫn là chiều cô đi, miễn cho càng trầm trọng thêm rồi khiến cho một đêm này không ngủ được an giấc. Dù bọn họ có không ngủ thì cụ bà cách vách cũng phải ngủ.

Quả nhiên, Ôn Thiên Thụ náo loạn một trận, chiếm được không ít tiện nghi, hơn nữa cả người đã thả lỏng không ít nên rất nhanh liền ngủ rồi.

Hoắc Hàn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Sinh ra ở gia đình giàu có sung túc , là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, chi phí mọi thứ ăn mặc đều cẩn thận, trải qua đều là cuộc sống chúng tinh củng nguyệt (chúng tinh phủng nguyệt nghĩa là tất cả sao trời đều vây quanh làm nền cho trăng, ý chỉ cuộc sống được nhiều người ngưỡng mộ), có lẽ về sau sẽ gả cho một người chồng môn đăng hộ đối, sinh con đẻ cái, một đời vô ưu.

Ai có thể nghĩ đến sẽ phát sinh nhiều biến cố như vậy?

Lại không ở bên người anh, nhiều năm như vậy khẳng định đã ăn không ít khổ, tính tình được nuông chiều từ bé cũng bị mài dũa đến mất đi không ít, anh thật ra tình nguyện cô có thể kiêu căng tùy hứng một chút, sống tùy ý một chút, dù sao anh cũng sẽ đều vui vẻ chiều theo cô.

Ôn Thiên Thụ xoay người, ngọc Phật treo trên cổ rơi ra, dựa gần ngực Hoắc Hàn, anh cầm lấy xem, mặt trên còn mang theo hơi ấm, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn thấy chữ "Phồn" nho nhỏ.

Ngọc Phật này hóa ra là một đôi, trên người cô mang cùng cái anh nhặt được trong rừng cây lúc trước, hoàn hảo hợp thành một khối.

Cha cô Thiên Mẫn Chi chết một cách kỳ lạ, đến xác chết cũng chưa tìm được, di chúc cũng đã sớm định ra, là con gái duy nhất thế nhưng lễ tang đều không kịp tham gia ... Mà khối ngọc Phật có thân phận rõ ràng lại vừa lúc xuất hiện ở nơi này, trong chuyện này có thể cất dấu bí mật gì hay không?

Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Thiên Thụ mới vừa mở mắt, Hoắc Hàn đã ăn xong bữa sáng ở trong sân chứa củi, cụ bà chân cẳng không tiện, cũng không có sức lực làm việc nặng, ngày vừa sáng anh liền dậy, đến cửa thôn gánh ba xô nước, rót đầy lu, thuận tay đổ nửa bồn nước, tìm khối gỗ mỏng nối miệng bồn bồn nước tới mặt đất, gõ gõ thành bồn, mấy con vịt lông vàng ngốc nghênh theo đội hình dọc theo miếng gỗ mỏng đi lên, bùm bùm nhảy vào trong nước, chơi đến cực kỳ thỏa mãn.

Ôn Thiên Thụ dựa bên cửa sổ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đang ông cao lớn được nắng sớm chiếu vào, nhìn anh dùng cánh tay lưu loát chặt đầu gỗ thô thành hai nửa, khi dùng lực đường cong thân thể căng chặt thành độ cung gợi cảm, thật là cảnh đẹp ý vui a! Cô yên lặng thưởng thức vài phút, lúc này mới chuẩn bị xuống giường đi rửa mặt.

Khi ăn bữa sáng, trên bàn cơm chỉ có cô cùng cụ bà.

Sữa dê là nhà hàng xóm mới vắt, đặc biệt mang sang cho khách nếm thức ăn tươi, ngửi thấy mùi vị lạ lạ, nhưng cụ bà nói thứ này có nhiều dinh dưỡng, rất tốt đối với thân thể, Ôn Thiên Thụ nghe bà nói chuyện, bất tri bất giấc đã uống xong một bát lớn sữa dê.

Nơi này dân phong mộc mạc, nghe nói nhà này khách đến ở là từ thành phố lớn tới, làm công tác vô cùng ghê gớm nên liền mất công suy nghĩ tặng rất nhiều đồ vật tới, đem căn phòng nho nhỏ của cụ bà lấp đầy.

Mới vừa buông cái ly, cụ bà không biết tại sao đột nhiên hỏi cô: "Nghe nói trên núi có vụ nổ mạnh?"

Ôn Thiên Thụ gật đầu, "Đúng vậy."

"Không có người bị thương chứ."

"Không có."

"Vậy là tốt rồi," cụ bà yên lòng, "Mọi người đã truyền khắp, nói là trên núi đào được không ít bảo bối, nhưng đều muốn nộp lên quốc gia, ta chỉ là người thô thiển cái gì cũng không hiểu, chỉ biết dán đèn lồng, chuyện động đến súng ống lại làm chết người thì bảo bối dù có hiếm lạ thế nào, cũng không quan trọng bằng mạng người a."

Ôn Thiên Thụ nghĩ đến những chuyện bà đã trải qua, trong lòng trầm xuống, "Ngài nói rất có lý."

Nhưng là, trên đời này xác thật có không ít người vì "Bảo bối" không tiếc mất đi nhân tính, không chuyện ác nào không làm, cũng có người vì bảo vệ chúng mà không tiếc hy sinh hết thảy, thậm chí là sinh mệnh.

Cụ bà lẩm bẩm tự nói, "Con người ấy mà, cả đời bình bình an an mà sống đã là ông trời ban ân."

Bà lại nói: "Người đàn ông của cô là người đáng tin. Người lớn lên đẹp, tính tình không tồi, đối với cô cũng tốt, cô đừng có cười, con gái trẻ các cô không phải đều thích người đẹp trai? Bạn già của ta hồi còn trẻ cũng rất đẹp trai ..."


"Khi đó hắn là giáo viên tiểu học, mỗi lần tan tầm đều phải đến quán rượu nhà ta, mua một lọ rượu cẩu kỷ, gọi một đĩa lòng, ngồi xuống một cái là ngồi đến khi trời tối, uống đến đầy mặt đỏ bừng, thật lâu về sau, ta mới biết được là hắn coi trọng ta nhưng ngượng ngùng nói với ta, chỉ có thể mỗi ngày như vậy tới đây nhìn, mặt cũng không phải do uống rượu mà đỏ, là nhìn ta mà đỏ mặt."

Tươi cười giấu trong nếp nhăn giống măng mọc sau mưa hiện lên trên mặt cụ bà, đôi mắt già nua mà mờ nhạt trong nháy mắt cũng phảng phất như được ánh mặt trời đốt sáng lên, sáng rọi đến không thể tưởng tượng: "Sau này chúng ta kết hôn, trải qua cuộc sống thực mỹ mãn, thật là ngọt ngào như mật đường a, thực mau chúng ta liền có con, là một đứa con trai, vừa sinh ra đã nặng tám cân (bằng 4kg của mình), tiếng khóc vang dội ..."

"Ta sinh hài tử xong thì thân thể yếu đi, bạn già đau lòng ta, không chịu cho ta sinh tiếp đứa thứ hai, hắn vì không muốn cùng phòng với ta, ngày mùa đông, ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét hắn lại một mình ở thư phòng soạn bài đến đêm khuya," bà nói, trong mắt hàm nước mắt, "Nhưng là người đàn ông tốt như vậy! Cuối cùng lại bị ta hại chết ..."

Ôn Thiên Thụ trong lòng rơi lộp bộp một cái, Sở Trưởng lúc trước không phải nói ...

"Ngày đó vừa vặn là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, buổi sáng hắn ăn cơm xong thì đến trường học, giữa trưa ta nghe thấy người ta nói hắn xảy ra chuyện, vì cứu một con dê mà bị cát lún cuốn đi, ta còn tưởng rằng mọi người nói giỡn với mình, hắn ngày thường đi làm cũng không đi con đường kia."

"Về sau ta mới biết được, hắn vì nhặt đá hoa hồng cho ta, đặc biệt vòng đường xa, lại đúng lúc thấy con dê gặp nguy hiểm kia ... Là ta hại chết hắn, nếu buổi tối trước khi xảy ra chuyện một ngày ta không cùng hắn nhắc tới đá hoa hồng, hắn sẽ không ..."

"Ai, ta cùng cô nói chuyện này để làm gì."

"Bà bà, không phải như thế. Bạn già của ngài nhất định vô cùng yêu ngài, ngày kỷ niệm kết hôn ông tính cho ngài một kinh hỉ, ai cũng không nghĩ đến, cũng không muốn nhìn thấy sự tình như vậy phát sinh, hơn nữa, đến một con dê cũng thương tiếc, càng miễn bàn là người ông yêu nhất, ông nhất định không muốn ngài đem tội này ôm đến trên người mình, quãng đời còn lại đều sống trong tự trách."

Khi đó, dượng cũng nghĩ như vậy đi? Ông đối với cô tốt như vậy, thậm chí nguyện ý lấy mạng đổi mạng, cô tự trách, áy náy, bất an, mới là cô phụ lớn nhất đối với ông?

Phảng phất ở trong nháy mắt, thấy được ánh mặt trời lộ ra khỏi mây mù.

Ôn Thiên Thụ nỗ lực duy trì thanh âm bình tĩnh: "Cha cháu trước kia đã từng nói, sinh mệnh một người nếu như đi trong gió, đi trong biển, đi qua sa mạc, vậy chính là đi đến vĩnh hằng."

Cụ bà ngơ ngẩn mà lặp lại: "Vĩnh hằng?"

Ánh mắt cô kiên định, "Đúng vậy."

Từ trong phòng đi ra, Ôn Thiên Thụ lập tức đi đến sân nhỏ, từ phía sau ôm lấy Hoắc Hàn, anh nghiêng đầu qua, cười cười, "Một thân mồ hôi, cũng không sợ dính hết vào người?"

"Không sợ." Còn muốn tiếp tục ôm.

Cô thích hương vị trên người anh,mùi mồ hôi nhàn nhạt, cũng không khó ngửi, cô còn thích nhìn bộ dáng mồ hôi dọc theo hầu kết anh chảy xuống, thích khi chọc anh nổi giận, bộ dáng anh xụ mặt nhưng luyến tiếc nổi nóng với cô, thích được anh ôm, được anh hôn, thích cùng anh tìm hiểu rất nhiều sự vật mới mẻ không biết (giải khóa tư thế mới) ... Tóm lại, thích anh hết thảy.

Cô muốn sống thật tốt, cô muốn cùng anh qua cả đời, cô muốn vì anh sinh con ...

Cô muốn hai cái tên Hoắc Hàn cùng Ôn Thiên Thụ này, giống như dây leo và cành cây, vĩnh viễn gắt gao quấn quanh, ai cũng không thể tách rời.

***

"Hoắc Hàn?"

"Đúng vậy," anh Quân ngữ khí cực kỳ cẩn thận, "Chính là tổ trưởng tổ chuyên án bảo vệ văn vật thành lập trước kia, Diệp Minh Đức chính là chết trong tay người của bọn họ."

Người đàn ông trong góc đang từng chút một nhẹ gõ mặt bàn, đốt ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng mà không thô cứng, thoạt nhìn đã được bảo dưỡng cực tốt, nghe vậy từ môi hắn nhẹ nhàng tràn ra một tiếng cười khẽ, "Các người thật là cho tôi dài mặt."

Anh Quân nháy mắt căng thẳng thân mình, "Xin Bạch gia thứ tội."

"Con người, một khi trải qua quá thoải mái, liền dễ dàng sống trong nhung lụa, đến tâm huyết trong xương cốt chính mình cũng đều quên, cuối cùng cũng chỉ có thể là kết cục này, thậm chí chính mình chết như thế nào, chết trong tay ai cũng không biết."


Người đàn ông kia chuyển qua, cười tủm tỉm mà chỉnh lại mắt kính gọng vàng, trên mặt kính hiện lên một tia sáng xanh, "Lão Phàn, ông nói có phải đạo lý này hay không?"

"Bạch gia nói phải."

Bạch gia tựa hồ đối câu trả lời này thực vừa lòng, "Nói một chút đi, đối phương là những người nào?"

"Một người chính là tôi vừa cùng ngài nhắc tới Hoắc Hàn, người này là tâm phúc của tổ bọn họ, năng lực cũng mạnh ... Hắn còn có hai người đi theo, đúng rồi, đồng hành còn có một người phụ nữ trẻ, nghe nói là chuyên gia phục chế bích hoạ ..."

"Ôn Thiên Thụ?"

"Bạch gia, ngài như thế nào biết?" Anh Quân thực mau lại chuyển lời, "Bạch gia quả nhiên không gì không biết, người nữ kia đích xác gọi là Ôn Thiên Thụ, nghe nói là con gái duy nhất của nhà giàu số một thành phố Tây Giang Thiên Mẫn Chi, còn kế thừa một tài sản kếch ..."

Thật mạnh "Đắc" một tiếng đụng vào mặt bàn, hắn lập tức thức thời mà im tiếng, trong lòng có chút sợ hãi, ánh mắt hướng Phàn gia bên cạnh không nói một câu dò hỏi: Mình đây là nói sai cái gì? Tại sao Bạch gia phản ứng lớn như vậy?

Đối phương lại mặt vô biểu tình, không cho hắn một chút đáp lại.

"Đem tư liệu vài người bọn họ chuẩn bị một chút."

Bạch gia đây là tính làm cái gì?

Hoàn toàn không có manh mối, anh Quân nhanh chóng đáp: "Vâng."

Phàn gia cũng chuẩn bị cùng đi ra ngoài, Bạch gia gọi hắn lại, "Lão Phàn, ngày mai ông xuất ngoại thay tôi làm một chuyện."

Hắn không chút do dự: "Vâng, Bạch gia."

Anh Quân và Phàn gia cùng nhau đi ra.

"Phàn gia, buổi tối đi uống hai ly?"

"Không được," vẫn là tiếng nói thô lệ kia, "Đêm nay có việc."

"Vậy được."

Sau khi cùng anh Quân tách ra, Phàn gia một mình ngồi hồi lâu bên hồ sen, cho đến khi một tầng chiều hôm mỏng manh chiếu trên vai, cả người hắn mới phảng phất giống như sống lại lần nữa, lưu loát đứng dậy, dựa vào ánh chiều hôm che lấp, một đường vòng hồi lâu, đi vào sau núi, đi rồi lại dừng, thật cẩn thận quan sát tình huống bốn phía, cuối cùng ngừng bước chân dưới một tán cây, hắn ngồi xổm xuống, thân ảnh nhoáng lên, nhảy vào trong động.

Hắn ở cửa động đợi khoảng mười phút, thấy bên ngoài không có gì khác thường, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi tới trong góc, từ một đống cỏ tranh lấy ra một cái điện thoại di động, ngón tay mang theo mấy vết sẹo ở trên mặt di động qua lại, nhưng là tiếp theo lại không ấn số, sau khi do dự đã lâu, hắn mới làm ra quyết định, gọi điện thoại.

Chiều hôm kín mít bao lấy Tương Tư Lĩnh.

Dưới nền đất một ngày tu sửa bích hoạ, khi trở lại mặt đất eo Ôn Thiên Thụ đều không đứng thẳng được, còn có cái bối rối không nhỏ, buổi chiều uống không ít nước, lúc này bụng nhỏ trướng lên rất khó chịu.

Nhân viên công tác ở đây ngoại trừ cô thì đều là đàn ông, đối với bọn họ mà nói, loại nhu cầu sinh lý này tùy tiện tìm một chỗ đều có thể giải quyết, nhưng cô thì ... không được.

Nhưng mà cùng đường bí lối, không được ... cũng phải được.

Hoắc Hàn nhìn thấy cô ôm bụng, lập tức đi qua, "Làm sao vậy?"

Cô bắt lấy cánh tay anh, đỏ mặt "Vâng" một tiếng, anh liền hiểu rõ, "Đi theo anh."

Anh đưa cô tới phía sau một cây đại thụ, "Anh trông ở chỗ này."

Ôn Thiên Thụ nhìn khắp nơi, cũng không rảnh lo nhiều như vậy, trực tiếp cởi quần ra ngồi xổm xuống, khi giải quyết xong việc, đang muốn đứng dậy lại phát hiện chân ... đã tê rần, bên cạnh cũng không có chỗ dựa vào để trợ lực, căn bản đứng dậy không nổi, cô quả thực muốn khóc, "Hoắc Hàn."

Thanh âm quá nhẹ, Hoắc Hàn không nghe thấy, cô lại kêu một lần, anh rốt cuộc nghe được, xoay người đi tới liền thấy một màn như vậy, cũng nhịn không được giơ lên khóe miệng.
"Không được cười!"

Anh giúp cô kéo quần rồi mới kéo cô lên, dù cho là Ôn Thiên Thụ, lúc này cũng thẹn thùng đến đỏ cả tai.


Cô nhắc lại: "Không được cười!" Không phải mất mặt bình thường.

Hoắc Hàn biểu hiện nghiêm chỉnh: "Anh không có."

Nói dối cũng không nghĩ sẵn trong đầu, rõ ràng cười đến rõ ràng như vậy, một loạt răng trắng đều lộ ra rồi, cô thẹn quá hóa giận nhảy lên lưng anh, đầu ở mặt trên cọ qua cọ lại: "Cho anh thời gian ba giây, xoá sạch ký ức mới rồi cho em."

Anh vẫn còn cười, ngực đều run lên.

Cô nổi giận, uy hiếp anh: "Có nghe thấy không?!"

"Nghe thấy rồi," anh quay đầu lại hôn môi cô, "Bà xã."

Bà xã gì đó, đây là lần đầu tiên nghe anh gọi.

Khi đó tuy rằng là yêu đương cuồng nhiệt, cũng có da thịt thân mật, nhưng người này trong xương cốt rất truyền thống, luôn là làm nhiều việc nhưng sẽ không nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, có dỗ thế nào cũng dỗ không được hai chữ này.

Thật êm tai a, lỗ tai đều như mềm đi.

"Ai nói phải gả cho anh?"

Hoắc Hàn dừng lại bước chân: "Không gả cho anh thì gả cho ai?"

Côn trùng nhỏ bay lượn bốn phía, gió đêm thổi tới, mang theo một cổ lạnh lẽo, Ôn Thiên Thụ lại cảm thấy gương mặt giống như bị lửa đốt, "Đi mau!"

Anh thật tích cực: "Không gả thì không cõng."

Ôn Thiên Thụ đập bả vai anh: "Đi thôi đi thôi."

Anh cõng cô tiếp tục đi về phía trước.

Trên đỉnh đầu sao đầy trời, chợt lóe sáng lấp lánh, đêm nay thật đẹp a.

Hai người ra khỏi rừng cây liền nhìn thấy Cục phó Trần đứng ở trước lều trại, tựa hồ đang đợi người, Ôn Thiên Thụ đang muốn từ trên lưng Hoắc Hàn xuống thì Cục phó Trần cười cười, "Không có việc gì, để cậu ấy cõng, tuổi trẻ thật là tốt a. Cô ở dưới nền đất mệt mỏi cả ngày, sớm trở về một chút nghỉ ngơi đi."

Ông đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh bọn họ biến mất trước mắt, khi đang định xuống núi, di động lại rung lên, lấy ra vừa thấy, bí tuyến điện báo (điện thoại bí mật của người hoạt động ngầm, "tuyến" ở đây là "tuyến người", cũng có thể hiểu là điệp viên nhưng mình không thích từ này, cũng thấy không hợp nên để nguyên "tuyến" theo nghĩa kia), đỉnh mày ngưng lại, nhăn thành chữ "Xuyên" (chữ này trong tiếng Trung giống như ba đường dọc, các bạn có thể tra GG) thật sâu, lúc này, người kia như thế nào sẽ gọi điện thoại lại đây?

Cục pho Trần lập tức chui vào lều trại, tiếp điện thoại, hạ giọng: "Có chuyện gì sao?"

Thông qua điện truyền đến thanh âm nghẹn ngào: "Tôi nghe nói Ôn Thiên Thụ ở Tương Tư Lĩnh, sao con bé cũng bị cuốn vào? Cái này không nằm trong kế hoạch của chúng ta, tôi thỉnh cầu để con bé lập tức rời đi."

"Anh bình tĩnh một chút trước ..." Cục phó Trần: "Chuyện này có nguyên nhân, trong lúc nhất thời rất khó nói rõ ràng. Thiên Thụ là nhân tài khó có được, có thiên phú trên lĩnh vực tu sửa bích hoạ lại có kinh nghiệm, chúng ta thật sự cần cô ấy. Hơn nữa, cô ấy không nhu nhược như anh tưởng, cô ấy rất tuyệt, đặc biệt tài giỏi, đến tôi cũng cảm thấy kiêu ngạo vì cô ấy ..."

"Hơn nữa hiện tại đang êm đẹp đột nhiên để cô ấy rời khỏi, càng dễ khiến cho cô ấy nghi ngờ ... Hy vọng anh có thể lý giải."

Đầu kia trầm mặc vài giây, thanh âm khó được có chút động dung, "Tôi cái gì cũng không có, tôi chỉ có con bé."

"Tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, anh cũng phải ... cẩn thận, chúng tôi đều chờ ngày anh ... trở về."

"Lão Trần, cảm ơn."

Điện thoại cắt đứt, nghe âm thanh "Đô đô đô", cục phó Trần tháo xuống mắt kính, mu bàn tay xoa xoa khóe mắt.

Một tiếng thở dài của ông bị gió kéo đi, kéo dài tới nơi rất xa rất xa.

———
Tác giả có lời muốn nói: Ngọt không?
Cha của cháu trước kia đã từng nói, sinh mệnh một người nếu như đi trong gió, đi trong biển, đi qua sa mạc, vậy chính là đi đến vĩnh hằng.
Cô nương ngốc, vậy cô có biết hay không cha cô còn từng nói: "Tôi cái gì cũng không có, tôi chỉ có con bé."
Bạch gia xuất hiện ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận