Thời gian trôi qua đã được một tháng, từ cái hôm mà anh hiểu lầm cô đến nay trong lòng luôn có một cảm giác gì đó vô cùng kì lạ. Dường như là anh đang cảm thấy có lỗi, đang cảm thấy áy náy. Nhưng cho dù là vậy thì sao chứ? Đến cuối cùng anh vẫn không thể nói ra lời nào tốt đẹp với cô, càng không có khả năng nói ra lời xin lỗi. Hết thảy cũng chỉ có ghét bỏ và căm phẫn là có thể tồn tại trong trí óc anh, anh sẽ không để bản thân vì sự quan tâm không đáng kể của cô mà gạt bỏ thù hận, gạt bỏ những suy nghĩ không tốt về cô.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng không biết là đã bao nhiêu ngày rồi anh không còn nhìn thấy cô nữa, mặc dù là sống chung vậy là lại như không hề tồn tại, hoàn toàn biết mất như ý anh muốn.
Đúng, đó vốn dĩ là thứ mà anh muốn, anh muốn cô biến mất, không muốn nhìn thấy thứ rác rưởi là cô, vậy mà đến lúc cô thật sự ngoan ngoãn tránh xa anh anh lại cảm thấy vô cùng bực tức.
Lúc đầu anh còn cho rằng cô chỉ đang giở trò, sớm muộn gì cô cũng sẽ không nhịn nổi nữa mà trở về như trước, làm cái đuôi nhỏ ngày ngày ở nhà chờ anh về.
Vậy mà anh chỉ lớn tiếng với cô một chút cô đã biến mất tâm, mỗi lần anh từ trong ti trở về đều không nhìn thấy cô ngồi đợi anh ở sofa hay là vui vẻ chạy ra cửa đón anh nữa.
Không lẽ cô đang giận dỗi, đang làm nũng? Cho rằng anh sẽ tự tìm đến cô, sẽ dỗ dành cô? Đương nhiên, không đời nào có chuyện đó xảy ra.
Càng nghĩ Cao Nhất Thành lại càng cảm thấy bực bội, anh đóng tài liệu lại, để sang một bên, giọng trầm thấp nói: "Trần Tiểu Nguyệt, cô được lắm, muốn thử thách sự kiên nhẫn của tôi sao? Vậy được, tôi sẽ chơi cùng cô, tốt nhất là cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, có giỏi thì trốn luôn đi."
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Chợt, có tiếng gõ cửa vang lên, Cao Nhất Thành không vui mà hằn học: "Ai?"
"Cạch!"
Diệp Vĩ Luân mở cửa bước vào, còn chưa đợi anh cho phép: "Là tôi!"
Cao Nhất Thành: "Cậu đến đây làm gì? Rảnh rỗi không có gì làm à?"
Diệp Vĩ Luân lườm anh, bị tổn thương lòng tự trọng: "Này, cậu ăn nói kiểu gì đấy!? Có ngon thì sao này cậu đừng có mà tìm tôi đi uống rượu."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, mày cau lại, nhăn nhó khó ưa.
Diệp Vĩ Luân đi đến sofa, rót một ly trà, không vội nói: "Tôi không thích nói đấy thì làm sao? Ai bảo cậu chọc tức tôi trước làm gì?"
Anh nhìn mắt nhìn anh ta, gương mặt đen xì: "Không nói thì cút!"
Diệp Vĩ Luân há hốc mồm nhìn anh, không ngờ tình bạn bao nhiêu năm cũng chỉ có vậy, tức đến bật cười: "Oh fuck! Cao Nhất Thành, cậu đây là đang giận cá chém thớt đấy à? Muốn trút giận lên người tôi? Tôi là bao cát của cậu sao?"
Anh không nói gì, đôi mất ẩn chứa sát khí, có cảm giác như núi lửa sắp phun trào.
Diệp Vĩ Luân uống một ngụm trà hắng giọng: "Được lắm, xem như tôi chịu thua." Anh ta bắt đầu vào vấn đề chính: "Cậu còn nhớ Hồ Tuyên không? Cô ta trở về rồi."
Sắc mặt anh từ xám xịt trở nên lạnh lẽo, dường như không hề bất ngờ: "Trở về rồi? Vậy thì liên quan gì đến tôi?"
Diệp Vĩ Luân đi đến gần anh, cẩn thận nhìn thẳng vào mắt anh: "Thật sự không quan tâm à? Không phải năm đó cậu rất yêu cô ta sao? Còn có ý định muốn cùng cô ta kết hôn nữa mà? Bây giờ... không hề động lòng một xíu nào?"
Cao Nhất Thành không trả lời, anh rũ mắt: "Cô ấy trở về từ khi nào?"
Diệp Vĩ Luân đáp: "Hôm qua."
"Ừm, biết rồi." Anh nhàn nhạt nói.
Diệp Vĩ Luân không hiểu anh là đang có biểu cảm gì, nhướng mày nói: "Biết rồi? Là ý gì? Có phải trong lòng cậu vẫn chừa một vị trí cho cô ta không?" Dừng một chút, anh ta thở dài: "Thật ra tôi không dám có ý kiến, vì con người như tôi vốn dĩ không hiểu tình yêu. Chỉ là tôi nghe nói cô ta vừa chia tay bạn trai rồi, nếu cậu muốn quay lại, vẫn còn cơ hội."
Cao Nhất Thành trầm mặc: "Cậu nói hơi nhiều rồi đấy!"
Diệp Vĩ Luân nhún vai: "Vậy được, tôi không nói nữa, tùy vào quyết định của cậu thôi."
Hồ Tuyên thật ra chính là bạn gái cũ của anh, hai người chia tay nhau từ bốn năm trước.
Khi đó anh vẫn chưa là Cao tổng cao cao tại thượng như bây giờ, chỉ là một chàng trai tầm thường, còn cô ta vốn dĩ là con gái của đại gia nhầm thét tiếng tại thành phố, là một tiểu thư cao sang.
Hai người yêu nhau từ hồi đi học, khi gia đình cô ta biết chuyện đã cấm đoán quyết liệt, hơn nữa cô ta còn phải ra nước ngoài du học.
Cuối cùng người nói chia tay trước là Hồ Tuyên, cô ta không muốn yêu xa, cũng không muốn cãi lời ba mẹ, công thêm việc cô ta còn có một tương lai sáng lạn phía trước, sau có thể vì anh mà hi sinh.
Thật ra, khi đó cô ta không nói nhưng anh cũng thừa hiểu, cô ta cảm thấy anh không có tương lai, gia đình còn nợ ngân hàng một khoảng nợ, lại phải lo cho mẹ và em gái còn đi học. Có một người con gái nào cam tâm tình nguyện chịu khổ cùng anh chứ, hơn nữa lúc đó cô ta cũng chỉ vừa tròn 20 tuổi, có ba mẹ nào lại muốn con mình kết hôn cùng một kẻ bần hàn?
Suy cho cùng, khi đó anh chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không xứng có được tình yêu nên chỉ đành buông tay.
Nhưng bây giờ thì khác, anh đã không còn là Cao Nhất Thành của ngày xưa nữa, thậm chí đã sớm vượt mặt cơ nghiệp nhỏ của nhà cô ta, nếu nói đến địa vị, anh đây đứng thứ hai trong thành phố này không ai dám đứng thứ nhất.
Vậy nên... nếu anh thật sự muốn quay lại với Hồ Tuyên, hàn gắn mối quan hệ trước kia, thì đây đã không còn là một vấn đề gì to tát.