Thời Khắc Rung Động

Tiểu Nguyệt ủ rũ trở về phòng, cô ngồi trên giường ôm lấy con gấu bông cũ, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, rõ ràng cô đã nhìn thấy Hồ Tuyên bỏ gì đó vào canh, cô không nói dối, cũng không phải vì ghét cô ta nên mới cố tình vu oan cho cô ta. Cô cũng chỉ là… cũng chỉ là lo lắng cho sức khỏe của anh, vậy mà cuối cùng lòng tốt của cô vẫn đặt sai chỗ, vẫn không được anh đón nhận.

Chợt, trong người Tiểu Nguyệt cảm thấy có chút kì lạ, cơ thể cứ như đang bị thiêu đốt, nóng lên một cách bất thường, vô cùng khó chịu.

Cô thở dốc, gương mặt dần đỏ lên, đầu óc trống rỗng, mơ hồ, cô có cảm giác như ở giữa hai chân như có một thứ gì đó đang trào ra, ẩm ướt, nhầy nhụa, cực kì không thoải mái.

“Ư… khó chịu quá!” Tiểu Nguyệt không chịu nổi nữa, cô lăn lộn trên giường, cơ thể càng lúc càng nóng bức.

Cô trở nên hoang mang, cô thầm nghĩ không biết có phải bản thân đã mắc bệnh gì đó khó chữa không, nếu không tại sao cô lại cảm thấy kì lạ đến vậy, cứ như là có hàng ngàn con kiến đang bò trên cơ thể cô, ngứa ngáy và bức bối.

Thời gian trôi qua, nỗi mênh mang, mờ mịt chỉ có tăng chứ không giảm, cô lăn qua lộn lại trên giường, sợ hãi mà tự cào cấu bản thân mình, hòng muốn thoát khỏi cơn dày dò khó chịu. Nhưng cho dù cô có làm gì cũng không có tác dụng, ở đâu đó trong cơ thể cô như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, thiêu rụi tất cả suy nghĩ của cô.

Tiểu Nguyệt không chịu nổi nữa, cô nhanh chóng bước xuống giường, loạng choạng đi xuống lầu, cô run rẩy rót một ly nước, hai ly nước, ba ly nước, uống đến mức sắp nôn ra nhưng vẫn không khá hơn chút nào.

Đến ly nước thứ tư, tay cô bắt đầu co giật, không thể cầm chắc ly nước trong tay.

“Xoảng!”


Âm thanh đổ vỡ vang lên, Tiểu Nguyệt không đứng nổi nữa mà ngã khụy xuống đất, cô tự ôm lấy cơ thể đang run rẩy kịch liệt của mình, cổ họng phát ra âm thanh nức nở: “Tiểu Nguyệt sợ, Tiểu Nguyệt… hức… Tiểu Nguyệt không muốn chết.”

Trong lúc đó, Cao Nhất Thành vừa bước ra khỏi phòng làm việc, anh định đi đến phòng của Hồ Tuyên thì nghe thấy tiếng động ở bên dưới.

Cao Nhất Thành cau mày, anh chậm rãi đi xuống xem thử, không ngờ lại bất gặp cô đang ngồi bệt ở dưới sàn trong một góc bếp, bene cảnh lại mảnh vỡ thủy tinh. Anh nheo mắt nhìn cô, thân ảnh cô run run, mái tóc rũ rượi che đi gương mặt, khiến người ta vô cùng chướng mắt.

Anh lạnh giọng: “Cô ở đây làm gì? Lại muốn bày trò gì đây?”

Tiểu Nguyệt không đáp, cô cảm giác vô cùng xấu hổ, cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này, vì vậy cô đã co người lại, hai tay siết chặt vào váy, đầu cúi gầm xuống.

Cao Nhất Thành tức giận, anh không nhịn được mà bước đến nắm tóc cô kéo ra sau: “Trần Tiểu Nguyệt, cô đừng…”

anh còn chưa nói hết câu đã bị dáng vẻ cỷa cô làm cho khựng lại.

Nước mắt của cô chảy đầm đìa trên gương mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh, bờ môi mím chặt, vừa mê hoặc lại vừa ướt át, rũ rượi, chỉ với một ánh mắt cũng đủ khiến anh không nỡ nói nặng dù chỉ một câu.


“Cô…” Cổ họng anh như bị nghẹn lại, các ngón tay dần mới lỏng, anh bực tức mà nghiến răng, cuối cùng vẫn nhẹ giọng: “Lại là chiêu này? Cô cho rằng chỉ cần cô làm vậy thì tôi sẽ nương tay với cô?”

Sự thật chứng minh là không phải, vì anh ghét đôi mắt trong veo này của cô, cho dù là cố tình hay vô ý cũng sẽ khiến anh nổi điên lên, chỉ muốn bóp chết cô.

Bờ vai cô run run, cô thu đôi mắt ngấn nước của mình lại, khó chịu bấu chặt vào da thịt, đau đến mức hai mắt nhắm nghiền, bờ vai run rẩy.

“Tiểu Nguyệt… Tiểu Nguyệt… không cố ý làm vỡ ly, Tiểu Nguyệt sẽ dọn dẹp ngay.” Cô không hiểu lời anh nói, cô cứ tưởng là anh đang tức giận vì cô đã làm vỡ ly nước.

Cô vội vàng bò dậy, còn chưa kịp làm gì thì anh đã siết chặt cổ tay cô, giọng khàn đặc: “Trần Tiểu Nguyệt, cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”

Bị anh bất ngờ kéo về phía mình, Tiểu Nguyệt không giữ được thăng bằng, lảo đảo ngã vào lòng anh.

Lúc này cô đã không còn chút sức lực nào, hoàn toàn không suy nghĩ được gì mà tiawj vào người anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên áo anh, chần chừ nắm lấy bàn tay mát lạnh của anh.


Cao Nhất Thành bị hành động của cô làm cho ghê tởm, anh vội vàng đẩy cô ra: “Đồ đê tiện!”

“Á!”

Anh bất ngờ nhìn cô bằng đôi mắt khó hiểu, rõ ràng anh còn chưa dùng đến hai phần sức lực vậy mã đã có thể đẩy ngã cô một cách dễ dàng, trông cô còn đau đớn đến vậy.

Tiểu Nguyệt nằm cuộn người lại trên sàn đất lạnh lẽo, đôi mắt mờ mịt muốn vươn tay ra chạm vào anh, vậy mà cô lại không thể chạm vào, có cố gắng đến đầu bóng hình của anh cũng vô cùng xa vời mặc dù anh vẫn luôn đứng ở trước mặt cô.

Bàn tay run rẩy của cô rơi xuống từ không trung, miệng lẩm bẩm: “Khó chịu quá… có phải Tiểu Nguyệt sắp chết rồi không? Chết rồi… có phải sẽ rất đáng sợ, sẽ không được nhìn thấy ánh sáng nữa? Nhưng mà… Tiểu Nguyệt sợ tối lắm, Tiểu Nguyệt không muốn chết.”

Cao Nhất Thành một lần nữa đến gần cô, nhìn dáng vẻ của cô, thật sự là đang rất khó chịu. Nhưng khi anh sờ vào trán của cô, rõ ràng là không bị sốt cũng không có dấu hiệu bị bệnh.

“Mát quá!” Chợ, cô nắm chặt lấy bàn tay anh đặt lên má mình, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, thật thật giả giả lẫn lộn. Cô ngồi dậy, ánh mắt vô hồn nhìn anh, chậm rãi tiến đến, hôn lên khoé môi anh, sau đó thì cười ngờ nghệch: “Hì! Nhất Thành không đẩy Tiểu Nguyệt ra, chứng tỏ đây không phải là thật. Vậy thì…”

Đột nhiên, cô ôm chầm lấy anh, hơi thở có chút rối loạn, lời nói không được tỉnh táo, vừa cười lại vừa khóc: “Tiểu Nguyệt rất thích anh, anh có thể đừng… hức… đừng ghét Tiểu Nguyệt không? Tiểu Nguyệt hứa, sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không phá phách làm vỡ đồ nữa, Tiểu Nguyệt cũng sẽ không đòi ăn bánh, không đòi ăn kẹo, không mua đồ chơi, Tiểu Nguyệt… hức… Tiểu Nguyệt chỉ cần anh thôi. Đừng bỏ rơi Tiểu Nguyệt, đừng không cần Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt thật sự… sợ lắm.”

Cơ thể anh như bị đông cứng nhưng trái tim lại đang vì những lời nói khờ dại của cô mà run lên.

Chợt, cô không kiểm soát được hành vi của mình mà liếm vào cổ anh như một chú mèo nhỏ, bàn tay run run to gan luồng vào trong áo của anh, chạm vào sóng lưng anh.


Bị bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô chạm vào người khiến anh có chút không thích ứng được mà giật mình, vội vàng siết lấy cổ tay cô, ngăn động tác của cô lại.

“Trần Tiểu Nguyệt, cô nhìn tôi!” Trong lòng anh nghi hoặc, muốn xác nhận điều gì đó.

Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt có chút vô hồn, ngơ ngẩn, hơ thở rối loạn, lại công thêm những hành động kì quặc của cô, anh có chút không tin nhưng sự thật lại bày ra ở ngay trước mắt: “Là do tô canh đó?”

Thì ra Hồ Tuyên không phải bỏ độc vào canh mà đã bỏ một loại thuốc khiến người ta hưng phấn, không thể kiểm soát được hành vi của mình, còn được gọi là xuân được.

Vậy xem ra lời của Tiểu Nguyệt nói là đúng, canh này thật sự có vấn đề, hơn nữa còn do Hồ Tuyên tự tay bỏ thuốc vào trong canh. Nếu lúc nãy người uống canh đó là anh… vậy thì…

Cao Nhất Thành nhếch môi cười nhưng lại là nụ cười tức giận, có chút khó coi: “Cô đúng là điên rồi, biết canh đó không được sạch sẽ mà vẫn dám uống? Lỡ như trong đó thật sự có bỏ độc thì làm sao?”

“Hì! Tiểu Nguyệt không sợ chết nhưng Tiểu Nguyệt càng muốn bảo vệ anh hơn. Chỉ cần anh không sao… Tiểu Nguyệt rất vui.”

Cao Nhất Thành thật sự muốn bóp chết cô, đến lúc nào rồi mà cô vẫn muốn dùng mấy lời ngon ngọt này để khiến anh xiêu lòng?

“Câm miệng! Nếu cô còn dám mói thêm lời nào nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cô!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận