Cao Nhất Thành bế cô lên lầu, vô tình lại chạm mặt Hồ Tuyên, cô ta kinh ngạc nhìn anh roò lại nhìn cô gái trong lòng anh, không nói nên lời.
“Nhất Thành…”
“Anh sẽ nói chuyện với em sau, nhưng không phải là bây giờ.” Anh lạnh lùng nói rồi nhanh chóng bế cô về phòng mình, thái độ đối với cô ta cũng không còn dịu dành, chiều chuộng như trước.
Hồ Tuyên nghiến răng, cô ta không cam tâm, đáng lẽ kế hoạch đã thành công viên mãn vậy mà lại bị Tiểu Nguyệt phá đám, còn để cho cô được lợi, há chẳng phải là cô ta đang tự đào hố chôn mình sao?
“Trần Tiểu Nguyệt, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.” Cô ta tức giận bỏ đi, vì cô ta biết nếu bây giờ cô ta làm quá mọi chuyện lên thì chắc chắn anh sẽ lại càng thêm không vui, hơn nữa mọi chuyện cũng đã thành ra như vậy, càng giải thích lại càng rối, phóng lao thì phải theo lao, xem như lần này cô ta đã quá xem thường cô rồi, nhất định sẽ không có lần sau.
Ở trong phòng, anh bế cô vào phòng tắm, xả vòi nước lạnh ngắt lên người cô, để cho dòng nước lạnh lẽo gặm nhấm thân thể cô, khiến cô tỉnh táo lại.
Cơ thể Tiểu Nguyệt run bần bật, há miệng thở dốc: “Lạnh… lạnh quá!”
Khi cô vùng vẫy muốn thoát ra, anh đã siết chật lấy hai cổ tay cô,đè cô xuống, ánh mắt tức giận như có đóm lửa bên trong, vô cùng hung tợn, anh quát: “Nằm im đó cho tôi!”
Tiểu Nguyệt bị anh doạ cho khiếp sợ, ngoan ngoãn ngồi lại trong bồn tắm, không dám nhúc nhích, để cho mực nước càng lúc càng dâng lên cao, kìm hãm cô, nhấn chìm cô, lạnh đến mức không ngừng run rẩy, bờ môi dần trở nên nhợt nhạt.
“Hức… lạnh… lạnh quá! Tiểu Nguyệt không muốn ngâm mình trong nước lạnh, Tiểu Nguyệt muốn ra ngoài!” Cô nhỏ giọng, không dám phản kháng.
Cao Nhất Thành tắt vòi nước, anh đứng thẳng người, nhìn cô bằng nửa con mắt sau đó xoay người: “Cô ngồi ở đó tự mình bình tĩnh lại đi, không có sự cho phép của tôi, không được ra ngoài. Đã nghe rõ chưa?”
Cánh cửa phòng tắm đóng lại, chỉ còn một mình cô ở đó, cô cảm thấy sợ hãi, đầu óc mênh mang trống rỗng, cô vội vàng bước ra khỏi bồn tắm, nhưng vì gấp gáp nên cô đã không cẩn thận bị trượt ngã.
“Rầm!”
Nghe thấy tiếng động, Cao Nhất Thành nhanh chóng quay trở lại, anh cọc cằn nói: “Trần Tiểu Nguyệt, cô lại muốn thế nào đây?”
Tiểu Nguyệt đau đến mức không đứng dậy nổi, mái tóc rũ rượi ngẩng mặt lên nhìn anh, không phân biệt được đâu là nước, đâu là nước mắt: “Tiểu Nguyệt cảm thấy sợ lắm, đừng bỏ Tiểu Nguyệt lại một mình có được không?”
Cô bò đến nắm lấy ống quần anh như đang bám víu vào cọng cỏ cứu mạng, mặt cúi gầm xuống, cổ họng vang lên tiếng nghẹn ngào như sắp vỡ vụn.
Cao Nhất Thành chán ghét người con gái này đến tột cùng, anh dùng lực đá cô ra khỏi người mình, trầm ngâm nói: “Đừng hòng lợi dụng việc này mà quyến rũ tôi, cô nghĩ cô đáng giá đến mức khiến tôi phải thương tiếc? Cho dù cô có bị độc chết, cũng không liên quan đến tôi.”
Tiểu Nguyệt run rẩy lùi về sau, không còn dám nhìn thẳng vào mặt anh nữa, miệng lẩm bẩm: “Trong mơ anh sẽ không như vậy, trong mơ anh sẽ dịu dàng với Tiểu Nguyệt, sẽ cười với Tiểu Nguyệt.”
“Trong mơ?” Cao Nhất Thành gầm gừ bước đến, cúi người xuống bóp lấy cằm cô: “Ai cho phép cô mơ thấy tôi? Vậy bây giờ cô mở to mắt ra mà nhìn kĩ xem, đây là mơ hay là thật? Hửm?”
Tiểu Nguyệt không chút do dự tự bấu vào tay mình, thật sự rất đau, hoàn toàn không phải là mơ, giọng cô run run: “Tại sao đây không phải là mơ chứ?”
Anh hừ lạnh, chán ghét hất cằm cô ra: “Cô cũng nên tỉnh táo lại rồi đấy, đừng khiến tôi cảm thấy buồn nôn hơn nữa.”
“Tiểu Nguyệt… rốt cuộc đã làm sai điều gì?” Cô vươn tay ra, dùng bàn tay lạnh ngắt của mình nắm lấy ngón trỏ của anh, rụt rè không dám tham lam nắm cả bàn tay.
Đôi mắt anh nheo lại, nhìn từng giọt nước mắt của cô rơi xuống mà trong lòng cảm thấy chua xót. Có lẽ là vì Tiểu Nguyệt có một đôi mắt rất đẹp, một đôi mắt biết nói, chỉ cần nhìn thấy cô khóc là lòng anh lại xốn xang, thâm tâm gào lên thảm thiết.
“Cô thật sự không biết sao? Bản thân cô chính là một sai lầm, từ khi sinh ra đã là tội nghiệt mang dòng máu của kẻ ác nhân, cho dù cô có nói gì, làm gì… cũng vô dụng thôi. Tôi sẽ không bao giờ thích cô và cô nên hiểu rõ điều đó.” Anh dứt khoát rút tay lại, dáng vẻ ảm đạm nhưng lại mang theo ngập tràn sát khi và sự hung hãn.
Tiểu Nguyệt vốn dĩ không thể nghe hiểu lời anh nói, nhưng cô lại hiểu rất rõ câu “tôi sẽ không bao giờ thích cô” của anh.
Đôi mắt cô dần trở nên thất thần nhưng vẫn không thể nào ngăn được nước mắt rơi xuống, ướt đẫm cả khuôn mặt.
Chợt, Tiểu Nguyệt không hiểu vì sao lại mỉm cười, cô hồn nhiên nói: “Vậy nếu như… em không phải là Tiểu Nguyệt, liệu anh có thích em không?”
“Sẽ không, cho dù cô có hoá thành ai đi chăng nữa… Cao Nhất Thành tôi… cũng sẽ không dao động.” Anh lạnh giọng, ánh mắt đặt lên người cô như có một tảng băng ngàn năm, phả ra hàn khí.
Tiểu Nguyệt cúi đầu, cô xem như đã hiểu rồi, trong lòng anh chỉ có một mình Hồ Tuyên, không có Tiểu Nguyệt,cho dù chỉ là một chỗ trống nhỏ hẹp anh cũng tiếc không chừa lại cho cô.
Tiểu Nguyệt chậm rãi đứng dậy, khập khiễng vác thân xác ướt nhẹp của mình bước ra khỏi phòng tắm, đi ra khỏi phòng của anh.
Từ đầu đến cuối, Cao Nhất Thành không nói lời nào, cũng không thèm ngoảnh mặt lại nhìn cô dù chỉ một lần, mặc kệ cho bước chân cô có khó nhọc, mặc kệ cho cơ thể cô run lên bần bật vì lạnh, anh đều không muốn để tâm đến, hai tay siết chặt thành quyền.
Tiểu Nguyệt trở về phòng của mình, cô ngồi bó gối ở một góc tường, lặng lẽ mà khóc, không dám phát ra bất kì âm thanh nức nở nào.
“Dì Đào… Tiểu Nguyệt nhớ dì, khi nào dì mới quay lại chứ? Tiểu Nguyệt… thật sự rất sợ, ở đây… không ai cần Tiểu thư cả, không có ai thương Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt… không muốn ở lại đây nữa, Tiểu Nguyệt… muốn về nhà, ở đây… không phải nhà của Tiểu Nguyệt.” Cô ngồi dưới nền đất lạnh lẽo, mặc cho cơ thể vẫn đang ướt sũng, run rẩy vì lạnh. Vì hiện tại… trong lòng cô cảm thấy đau nhói, đau đến mức không còn cảm nhận được nỗi đau của thể xác. Cảm giác hiện tại cứ như là… trái tim của cô sắp bị nghiền nát ra vậy, vô cùng thống khổ và tuyệt vọng.