Thời Khắc Rung Động

Cao Nhất Thành tìm kiếm cô ở khắp nơi nhưng lại không nhìn thấy cô đâu cả, hơn nữa anh cũng biết rằng cô đã chạy hướng nào, nếu chỉ chạy theo linh cảm thì không biết đến khi nào mới tìm được.

Không nghĩ nhiều, anh liền lấy điện thoại ra gọi cho người của mình, nhưng đầu dây bên kia vừa bắt máy thì anh đã nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Nguyệt.

“Không cần nữa, tôi tìm thấy người rồi.”

Vừa tắt máy xong anh đã vội vàng chạy sang lề đường bên kia, nắm lấy cổ tay của cô, ôm cô vào lòng: “Anh cuối cùng cũng tìm được em rồi, chúng ta cùng nhau trở về nhà có được không?”

Cô gái nhỏ dường như vẫn chưa nhận ra được tình cảm của anh, cơ thể cô lại run rẩy, cô cho rằng anh đến đây là để bắt mình trở về, rồi sẽ lại đánh mình, mắng mình.

Tiểu Nguyệt hốt hoảng đẩy anh ra, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đó là chạy trốn, chỉ cần cô chạy đến một nơi không ai có thể tìm thấy, vậy thì không còn ai có thể làm hại cô được nữa.

“Đừng đuổi theo tôi! Đừng đuổi theo tôi nữa!” Miệng cô lẩm bẩm, đâm đầu chạy về phía trước, nhưng chưa chạy được mấy bước thì đã bị anh ngăn lại, anh nắm chặt lấy hai tay cô, không cho cô có cơ hội chạy thoát khỏi anh.

“Tiểu Nguyệt, là anh đây! Anh là Nhất Thành, em không nhận ra anh sao?”

Cô gái nhỏ bị kích động, điên cuồng vùng vẫy. Là Anh thì sao chứ? Là Cao Nhất Thành thì đã sao? Trong trí nhớ của cô, anh là người luôn khiến cô đau đớn, tổn thương. Trong trí nhớ của cô, anh chưa từng trai cho cô sự ấm áp hay bất kì một chút hi vọng nào, vì niềm hi vọng của cô đều bị anh làm lụi tàn chỉ trong một nốt nhạc, vô cùng tàn nhẫn.

Trước kia, cô rất thích anh đồng thời cũng rất sợ anh, còn hiện tại, trong cô chỉ còn lại nỗi sợ hãi và kinh hoàng mà anh đem đến, anh khiến cho cô cảm thấy lạnh lẽo và khốn khổ, chỉ muốn chạy trốn.


“Buông tôi ra đi được không? Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà!” Tiểu Nguyệt nức nở, run rẩy cầu xin anh buông tay mình ra, để cô trở về ngôi nhà trước kia của mình, nơi có ba, có mẹ, có cả vườn hoa thơm ngát do chính tay mẹ cô trồng. Nhưng mà nơi đó… từ lâu đã đổi chủ, nó vốn dĩ không còn là nhà của cô.

Cao Nhất Thành cảm thấy tức giận một phần nhưng trái tim lại đau đớn vạn phần, anh hạ giọng: “Tiểu Nguyệt, không phải em nói yêu anh, muốn ở cùng anh sao? Em cùng anh trở về đi có được không? Chúng ta cùng nhau xây dựng tổ ấm, xây dựng nên một “ngôi nhà” mà em muốn, có được không?”

Tiểu Nguyệt không kháng cự nữa, hai tay cô buông thõng xuống, đầu hơi cúi, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên đôi gò má ửng hồng.

Nhất Thành cứ tưởng cô đã đồng ý, đôi môi dần giương lên nở nụ cười, nhưng ngay sau đó cô lại đẩy anh ra, cô hét lên: “Tiểu Nguyệt ghét anh!!! Tiểu Nguyệt không muốn nhìn thấy anh!!!”

Nụ cười của anh trở nên cứng đờ và gượng ghịu hơn bao giờ hết, anh không ngờ lại có thể nghe thấy những lời này do chính miệng cô nói ra. Cô ghét anh? Không muốn nhìn thấy anh?

Không phải chứ? Tiểu Nguyệt sao có thể ghét anh, sao có thể không cần anh? Rõ ràng trong lòng Tiểu Nguyệt chỉ có anh, cho dù anh có đối xử với cô như thế nào thì tình yêu đó cũng sẽ mãi mãi không thay đổi. Rõ ràng, rõ ràng là cô sẽ không bao giờ từ chối anh.

Vậy mà hôm nay cô lại đẩy anh ra, còn hết lần này đến lần khác từ chối anh mặc dù anh đã hạ mình xuống van nài cô.

Trong chốc lát, sự thịnh nộ trong anh lại bùng lên, anh trầm mặc: “Trần Tiểu Nguyệt, anh cho em nói lại một lần nữa, em thật sự không muốn trở về cùng anh?”

Tiểu Nguyệt lùi về sau, hai tay bấu chặt vào váy, dứt khoát nói: “Không muốn, Tiểu Nguyệt không muốn.”

Anh cười tự giễu, ánh mắt nhìn cô dần trở nên ảm đạm, đây là lần đầu tiên anh bỏ qua cái tôi của mình để cầu xin một người, thật lòng muốn ở bên một người, vậy mà cuối cùng lại bị từ chối, bị lạnh nhạt.

“Được, vậy em hãy nhớ kĩ những lời hôm nay mà mình nói. Là chính em nói ghét anh, không muốn nhìn thấy anh, anh sẽ đáp ứng em.” Nói xong, anh liền quay phắt đi, mang theo nỗi hậm hực băng sang đường bên kia.

Tiểu Nguyệt mím môi nhìn theo bóng lưng anh, không hiểu sao lại cảm thấy có chút hụt hẫng, có lẽ cô không ghét anh đến vậy, cũng không hận anh, mà chỉ không muốn tiếp tục bị tổn thương, tiếp tục bị xem là một kẻ rác rưởi trong mắt anh.

Chợt, có một chiếc xe tải lao nhanh đến, tài xế dường như đang trong trạng thái không được tỉnh tảo.

Tiểu Nguyệt hoảng loạn, cô nhỏ giọng, cả cơ thể như bị căng cứng: “Nhất Thành! Không được, không được.”

Chiếc xe đó vẫn đang lao thẳng về phía anh, Tiểu Nguyệt không suy nghĩ được gì nhiều, cô chỉ biết, cô không thể để chiếc xe đó tông vào anh, như vậy sẽ rất đau, sẽ chảy máu.

Đứng trước cửa tử thần, Tiểu Nguyệt tỉnh táo hơn bao giờ hết, cô vội vàng lao ra đường, cô dùng sức lực nhỏ bé của mình, đẩy anh ra, còn bản thân mình, còn bản thân mình thì lại không màng đến.

Tên tài xế đó mơ màng mở mắt, phát hiện ra có người đang đứng ở phía trước, nhanh chóng phanh gấp, chỉ là… đã quá muộn.

Tiếng phanh xe vang lên inh ỏi, cô gái với chiếc váy trắng bị kéo lê một đoạn.


Cao Nhất Thành đứng hình tại chỗ, anh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh chỉ nhớ khi nãy, trước khi bị chiếc xe tải đụng vào, cô còn nhìn anh mỉm cười.

“Xảy ra tai nạn rồi!”

“Là một cô gái!”

“Đừng để tên tài xế đó chạy thoát!”

“Nhanh lên, mau ngăn hắn lại!”

“Đừng nhìn nữa, gọi cấp cứu đi!”

“Mau gọi cấp cứu!”

“Nhanh lên đi! Cô ấy hình như sắp không xong rồi, máu chảy nhiều quá!”

Khắp không xong? Cơ thể Nhất Thành run lên, anh chậm rãi bước từng bước loạng choạng về phía cô, chỉ vài mét nhưng lại như cả vạn trượng.

“Cho qua, làm ơn cho qua, tôi là… tôi là chồng cô ấy!” Anh dường như không nói thành lời, trước mắt trở nên mờ nhạt không rõ.

Khi biết anh là chồng của Tiểu Nguyệt mọi người liền né sang một bên nhường đường cho anh.

Tiểu Nguyệt lúc này hơi thở yếu ớt, cô nằm trên một vũng máy đỏ tươi, cả chiếc váy trắng cũng bị nhuộm đỏ, kiều diễm lại mang theo vẻ ngoài kinh hoàng.


Nhất Thành quỳ xuống bên cạnh cô, muốn chạm vào cô nhưng lại không có dũng khí.

Rõ ràng lúc nãy cô còn nói ghét anh, vậy sao cô lại đẩy anh ra, để bản thân chắn chiếc xe đó thay cho anh chứ? Rốt cuộc là vì cái gì mà cô lại thay anh làm vậy?

Bỗng, đôi mắt Tiểu Nguyệt dần hé mở, vừa mơ hồ lại vừa vô hồn, không tìm thấy tiêu cự.

Nhưng anh còn chưa kịp vui mừng thì đôi mắt ấy đã khép lại, cơ thể bất động, lạnh lẽo.

“Xe cứu thương đến rồi!”

“Người ở bên này! Nhanh lên đi!”

“Anh gì đó ơi, phiền anh tránh ra một chút!”

“Anh ta là chồng của cô gái ấy, hình như là bị sốc rồi.”

“Còn trẻ vậy đã có chồng rồi sao?”

“Nói gì vậy? Bớt bớt cái miệng lại giùm đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận