“Cũng may là phát hiện kịp thời, nếu không e là Hoa Đà tái thể cũng không thể cứu nổi. Được rồi, người nhà có thể vào thăm bệnh nhân.”
Bác sĩ vừa rời đi, anh đã không chờ được nữa mà lập tức lao vào phòng bệnh, nắm lấy tay cô, phải tận mắt nhìn thấy cô thì nỗi sợ trong lòng anh mới vơi đi được phần nào.
“Tiểu Nguyệt, là tại anh không tốt, tất cả là lỗi của anh, sau này anh sẽ không đi đâu nữa, một bước cũng không rời.”
Dì Đào đứng bên cạnh không biết phải chen vào như thế nào, chỉ nhìn cô một cái rồi ra ngoài.
Nhưng dì ấy chỉ mới bước đến cửa thì anh đã nhẹ giọng: “Dì Đào!”
Dì Đào không lên tiếng, cũng không ngoảnh đầu lại, còn anh thì vẫn đặt mắt ở chỗ Tiểu Nguyệt, đến chớp mắt cũng không nỡ.
“Dì Đào, có phải trong tôi rất thảm hại không? Ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được, đã vậy còn bị thù hận chi phối, hết lần này đến làn khác khiến cô ấy phải tổn thương, phải thất vọng.”
Anh dường như cảm nhận được gì đó trong ánh mắt của dì nên mới nói ra những lời này, dù sao thì những lời này không phải không thể nói ra được.
“Cao tổng, cậu có biết yêu là gì không? Nếu cậu muốn chiếm hữu con bé, ép con bé phải ở bên mình, làm theo ý mình để thoả mãn dục vọng, bớt đi một chút áy náy, vậy thì…”
Dì Đào còn chưa nói xong, anh đã ngắt lời: “Tôi không có suy nghĩ đó, tôi chỉ muốn được ở bên cô ấy, chăm sóc cô ấy, chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm, dùng cả đời để bù đắp, để yêu thương cô ấy. Thứ tôi cần, hoàn toàn không phải là loại dục vọng rẻ mạt. Tôi thừa nhận, tôi thật sự cảm thấy dằn vặt, cảm thấy tội lỗi, nhưng nó không phải là lí do khiến tôi yêu cô ấy. Tình yêu của tôi dành cho cô ấy… xuất phát từ tâm, từ sự rung động mà ngay cả tôi cũng không biết tự khi nào. Có lẽ dì sẽ không tin nhưng đó là sự thật.”
“Vậy còn Cao phu nhân thì sao? Bà ấy là mẹ cậu.” Dì Đào không phải muốn làm khó dễ gì anh, nhưng quả thật đây là những chuyện không thể nào tránh khỏi.
“Bà ấy không chấp nhận cũng chẳng sao cả, cứ để thời gian quyết định tất cả đi. Hiện tại, tôi chỉ muốn ở bên cô ấy như này thôi, thật yên bình biết bao.” Anh gối đầu lên tay cô, khẽ nhắm mắt, không muốn tiếp tục suy đến những chuyện phiền não nữa.
Dì Đào thấy vậy cũng không lên tiếng, nhẹ nhàng ra ngoài, đóng cửa lại.
“Thôi vậy, chờ tiểu thư tỉnh lại rồi tính tiếp.” Dì Đào thở dài, có nhiều chuyện dì vốn dĩ không thể can thiệp vào, vẫn phải để cô tự đưa ra quyết định.
…
Trong cơn mê man, Tiểu Nguyệt đã mơ một giấc mơ rất dài, cô mơ thấy mẹ cô không chết, ba cô không vào tù, cả nhà ba người cùng quay quần bên nhau cười đùa vui vẻ.
Không những vậy, cô còn mơ thấy Cao Nhất Thành, vào lần gặp đầu tiên anh đã thích cô, cả hai cùng nhau trải qua những ngày tháng tươi đẹp.
Trong mơ, anh là thật lòng thích cô, còn cười với cô, quan tâm, chăm sóc cô, thậm chí anh còn không chê cô phiền, không xem cô là nghiệt chủng, cho dù cô có làm gì, có bướng bỉnh hay là trẻ con đòi anh đưa đi chơi thì anh vẫn vui vẻ chiều theo ý cô, còn hôn vào môi cô, thật ngọt ngào và ấm áp.
Mặc dù biết đây chỉ là mơ nhưng cô thật sự không muốn tỉnh lại, cô tham lam muốn ở lại trong giấc mộng tươi đẹp này, tận hưởng khoảng trời hạnh phúc chỉ dành cho riêng cô.
Vì có những thứ, chỉ có ở trong mơ, cũng có những việc, chỉ trong mơ cô mới dám làm, cô sợ sau khi tỉnh lại, cuộc sống của cô vẫn sẽ là địa ngục, vẫn đau đớn và thống khổ như vậy.
Cô cảm thấy sợ hãi, cảm thấy tiếc nuối, cô thà rằng ở lại nơi này mãi mãi cũng không muốn quay về thế giới thực tại.
Ở thực tại, cô chỉ có một mình, còn dì Đào cũng không thể nào mãi mãi ở bên cô, dì còn có gia đình, còn có thế giới của riêng mình. Đến cuối cùng, vẫn không có ai cần cô, không có ai… ôm lấy cô, vỗ về cô.
Tiểu Nguyệt thà rằng… mãi mãi không tỉnh lại cũng không muốn đối diện với sự thật tàn nhẫn, vì trái tim vỡ nát của cô, từ lâu đã không thể đón nhận thêm bất kì thương tổn nào, cho dù chỉ là một ánh mắt chán ghét cũng là quá sức đối với cô. Cũng như một cái cây bị sâu mục lâu ngày, chỉ cần một ngọn gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến nó bị đổ sập.