Trời mưa ngày càng nặng hạt.
Xe ngựa của bọn Thuốc Nổ lúc đi lúc nghỉ, cuối cùng đành phải dừng lại ở một cái quán trọ nhỏ ven bờ sông.
Trước hiên quán trọ đầy nạn dân đang ngồi chụm lại thành từng nhóm lớn trú mưa, ai nấy đều ướt át, hôi mùi ẩm mốc.
Trong quán lại cực kỳ vắng vẻ, chỉ có mỗi ba cái bàn là có khách đang ngồi.
Một là một cặp vợ chồng trẻ, người vợ còn đang có thai, nhìn vào chắc cũng phải được sáu, bảy tháng rồi.
Bàn thứ hai là một đám trung niên, thanh niên nhân đang ngồi, người chính giữa ăn mặc như một võ quan của triều đình Đại Việt.
Thuốc Nổ không quen thuộc với phục trang của họ nên cũng chẳng biết là quan mấy phẩm.
Bàn cuối cùng là một nam tử có vẻ như đã say bí tỉ, nằm gục xuống mặt bàn.
Năm người Thuốc Nổ vừa đặt hành lý xuống, chưa kịp gọi thức ăn đã nghe tên võ quan lên tiếng:
“Thần Sơn năm xưa làm gì có được danh tiếng lẫy lừng giang hồ như bây giờ chứ, đều là một tay bổn quan gây dựng nên cả.”
Thuốc Nổ và Nhạc Phi Tiếu vừa nghe thấy hai chữ Thần Sơn thì đã không nhịn được mà dỏng tai lắng nghe cuộc đối thoại ở bàn bên đó.
Một thanh niên có vẻ nhỏ nhất trong đám liền lên tiếng:
“Nghe đồn những chưởng môn của Thần Sơn đều đã ngoài sáu, bảy mươi tuổi, làm sao có thể có người sư thúc còn trẻ như đại nhân đây vậy.”
Tên võ quan cốc đầu người thanh niên một cái, giọng không khỏi bất giác to hơn:
“Ngươi thì biết cái gì.
Sư thúc chẳng qua chỉ là gọi theo bối phận, ta và đám người sư phụ của bọn họ vốn là đồng môn đồng thế hệ.
Là các vị sư huynh của ta khi qua đời nằng nặc đòi ta trông giữ những đứa đệ tử, chứ không thì ta đây cũng chẳng có tâm tình gì mà đi quản bọn tiểu tử đó.
Cũng bởi vì trên núi lâu ngày quá buồn chán nên ta mới phải xuống triều đình xin một chức quan nhỏ mà sống qua ngày.”
“Nói vậy thì võ công của đại nhân hẳn phải rất cao cường?” – Một người khác hỏi.
“Đâu thể chỉ gọi là cao cường.
Giang hồ vốn có câu Tinh Hà ngôn, Uông Trực kiếm, chính là để chỉ hai bí pháp võ công danh tiếng nhất trong chốn võ lâm Nam Bắc.
Tinh Hà ngôn đích thị Cửu Ngôn Quyết của đại chưởng môn Thần Sơn Đoàn Tinh Hà, vận dụng nội công vào trong lời nói.
Chín chữ nói ra, ngay cả đỉnh cấp cao thủ cũng phải nhượng bộ thoái lui.
Uông Trực kiếm đích thị Đằng Vân Khoái Kiếm của đại thái giám tổng quản Minh Triều Uông Trực.
Kiếm nhanh như chớp, khinh công như ma quỷ, mắt chưa thấy người mà hồn đã lìa khỏi xác.
Có điều gặp phải Di Hỏa Chưởng và Khống Vật Đại Pháp của bổn quan đây, chỉ e là hai thứ kia cũng phải quỳ gối mà xin vâng.”
Chung quanh có vài tiếng ồ kinh ngạc nhưng phần lớn đều lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Tên võ quan quay sang nói chuyện với chủ quán:
“Này điếm chủ, ở chỗ lão có một cái bình và một quả trứng không, có thể đem ra cho ta mượn một chút.
Những thứ võ công của ta không thể thí nghiệm bừa bãi lên con người, sẽ gây ra án mạng.”
Cả đám đều hiếu kỳ nhìn hắn, ngay cả hai vợ chồng ở bàn bên kia cũng thỉnh thoảng đưa mắt liếc sang.
Được một lúc thì chủ quán đã đem ra hai thứ đầy đủ.
Tên võ quan làm vẻ hào phóng, vứt luôn cho lão một quan tiền rồi hô:
“Xem đây!”
Từ trong tay hắn bỗng bùng lên một ngọn lửa sáng chói.
Mọi người xung quanh đều giật bắn cả, vội tránh hắn xa xa.
Hắn làm bộ như không khống chế được ngọn lửa, tay run run, đưa sát ngọn lửa vào chiếc bình rồi đổ xuống.
Chiếc bình là thủy tinh trong nên mọi người vẫn quan sát rõ được những gì diễn ra bên trong.
Ngọn lửa rời khỏi tay hắn nhưng không lập tức tắt ngay mà vẫn cháy bập bùng giống như lửa ma trơi.
Hắn hét lên một tiếng:
“Đó chính là Di Hỏa Chưởng trong truyền thuyết.
Lần này ta sẽ cho các ngươi mở mắt cái gì là Khống Vật Đại Pháp.”
Hắn đặt một tay xuống bàn, ngay bên dưới vị trí của cái bình kia rồi nhanh tay đặt quả trứng lên trên miệng bình.
Hắn há miệng hét lên một tràng dài, khuôn mặt lẫm liệt, cương nghị, rất có phong phạm của một võ lâm cao thủ.
Được tầm năm giây thì ngọn lửa ở trong bình phụt tắt, chỉ thấy quả trứng dần dần co hẹp lại sau đó trơn tuột một cái chui thẳng vào trong bình.
Hắn giơ cái bình lên cho mọi người xem kỹ.
Cả đám đều thử lắc lắc cái bình nhưng không ai có thể rút được quả trứng ra khỏi bình cả.
Mọi người đều bái phục:
“Không thể nào, Khống Vật Đại Pháp lại có uy lực như vậy, có thể cách không điều khiển quả trứng chui vào trong cái miệng bình này mà không làm nó vỡ, quả là Đại Pháp số một ở trên giang hồ.
Nếu ai đó đứng từ xa mà nhẹ nhàng vuốt ve trái tim ta một cái như thế thì ta làm gì mà còn tính mạng.”
“Ngươi chẳng lẽ lại bỏ quên cái Di Hỏa Chưởng kia, điều khiển được cả ngọn lửa.
Đây chính là chuyện chỉ có thần tiên mới có thể làm được, không ngờ lần này tại hạ lại có thể nhìn thấy.
Quả là cái phúc hiếm có trong đời.”
“Đại nhân, xin hãy nhận của tiểu tử ba lạy.
Tiểu tử không cần cái gì Tinh Hà ngôn, Uông Trực kiếm, chỉ cần theo đại nhân học hai môn Khống Vật Đại Pháp và Di Hỏa Chưởng này.
Học được một hai thành hỏa hầu của đại nhân khi nãy là đã có thể dùng cả đời không hết.”
Võ quan cười xòa đáp lại:
“Chuyện này thì cũng dễ nói.
Có điều ngày hôm nay không thích hợp, cứ uống rượu, uống rượu cái đã.”
Có kẻ thông minh đã vội vàng lên tiếng:
“Điếm chủ đâu rồi, mau đem hai mươi cân rượu San Lùng ra đây để ta tiếp đãi vị đại nhân này.
Đi đâu cả rồi, nhanh cái chân lên.”
Đám người kia cũng vội nhao nhao lên tiếng, gọi thêm đủ thứ loại cả rượu cả thức ăn ngon lên mời tên võ quan, mới đó mà đã phải ghép thêm cái bàn mới để đủ số chén rượu.
Thuốc Nổ nhìn đống chén rượu cái cao, cái thấp, cái ngắn, cái dài, không khỏi hoa cả mắt.
Cậu không uống được rượu, lại càng chẳng hiểu được quy luật rượu ngon thì cần phải có chén tương ứng của người ở cái thời kỳ này.
Có điều, cậu biết chắc chắn tên võ quan đó chỉ dựa hơi vào ba cái trò mèo quào để đánh lừa thiên hạ.
Nói đến cái ngọn lửa ma trơi kia, đó hiển nhiên là một loại chất rắn nào đó rất dễ cháy, chỉ cần tên võ quan tác động nho nhỏ là đã bùng lên ngọn lửa rồi.
Ánh sáng ở trong quán thì lại nhá nhem ảm đạm nên chẳng ai để ý tới nguồn cháy mà chỉ trông nó giống như một ngọn lửa đang lơ lửng tự nhiên.
Còn về quả trứng chui được vào trong chai thì nó đã là thí nghiệm khoa học kinh điển về chênh lệch áp suất rồi, ở Liên Bang đem đi lừa trẻ con còn chưa chắc thành công.
Nhạc Phi Tiếu thì không nghĩ được tới thế, hắn đã sống trên đỉnh Thần Sơn này hơn mười năm trời.
Đến con chuột hoang chạy ra chạy vào đỉnh núi hắn còn quen mặt chứ đừng nói tới một vị sư thúc tổ nào đó tự nhiên chui ra như thế này.
Dù cho có là sư thúc tổ thật đi nữa thì Nhạc Phi Tiếu cũng không thể chịu nổi cách mà tên võ quan nói về sư phụ của hắn cũng như cái giọng điệu khoe khoang khoác lác ta đây vô địch thiên hạ như vậy.
Nhạc Phi Tiếu đứng lên, đi về phía tên võ quan, giơ cái lệnh bài màu xanh nước biển mà hắn hay đeo bên hông lên hỏi:
“Các hạ có nhận ra cái lệnh bài này.”
×— QUẢNG CÁO —
Tên võ quan chỉ hơi ngước mắt nhìn hắn một cái, cũng chả thèm nhìn cái lệnh bài lâu lấy một giây mà đã đáp:
“Tiểu tử, muốn học võ công thì tìm tới thứ gì đó thực chất hơn đi.
Cái lệnh bài nát này đem bán cũng chẳng ai thèm, ngươi đưa cho ta làm cái gì.
Mà ngươi cũng đã già lắm rồi đi, còn bày đặt ăn mặc như kiểu thư sinh thế, không thấy xấu hổ à? Đi đi, đi đi, thật là xúi quẩy.”
Nhạc Phi Tiếu vẫn chưa bỏ cuộc:
“Các hạ có thể võ công cao cường, nhưng chừng đó thì làm sao chứng minh được các hạ là người Thần Sơn.”
Tên võ quan nói với giọng điệu bực dọc:
“Cậu thật là phiền toái.
Muốn bổn quan chứng minh? Được, bổn quan chứng minh cho cậu xem.”
Đoạn hắn làm ra vẻ thần bí, đặt ngửa mặt hai bàn tay lên đùi, hít thở sâu và chậm rãi, lưng dựa vào ghế thẳng đứng, hai bàn chân khoanh ra thành hình chữ V.
Hắn cứ ngồi yên như thế tầm mười giây thì quay lại nói với lão chủ quán:
“Điếm chủ!”
Chỉ hai từ đơn giản nhưng lão chủ quán đã ôm tai ré lên một tiếng.
Từ trong tai, mũi, miệng của lão đã chảy ra từng hàng máu tươi.
Nhạc Phi Tiếu đang định tiến lên quan sát thì đám người xung quanh đã xô đẩy cậu về lại chỗ cũ:
“Này này, tới cũng phải có thứ tự trước sau chứ, sao cậu lại chen lên lúc tôi đang hiếu kính đại nhân vậy hả?”
“Cậu nghi ngờ đại nhân cái gì? Tưởng đeo thanh kiếm bên người thì có thể ra anh hùng xưng là đại hiệp được sao, chút nhãn lực cũng không có.
Đi đi, đi đi, đừng tự ở đây rước lấy nhục.”
“Tiểu tử, nghi ngờ sư phụ của ta chính là nghi ngờ bổn thiếu.
Bây giờ tuy sư phụ chưa nhận ta làm đệ tử nhưng tất sau này sẽ nhận.
Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
Giờ ngươi muốn chết như thế nào, ta sẽ thành toàn cho.”
Thuốc Nổ không nhịn được mà cười thầm.
Với độ quen thuộc về máu của cậu thì liếc mắt cái đã nhận ra thứ chảy ra khỏi tai, miệng lão chủ quán không phải là máu người mà là máu heo, bò, gà, vịt gì đấy.
Tất lão chủ quán và tên võ quan đã thông đồng sẵn, đợi có đông khách thì đem ra mà khoe khoang khoác lác một phen.
Tên võ quan thì được ăn uống, có khi vận khí tốt thì còn lừa được chút tiền.
Chủ quán thì bán được hàng, lỡ sau này có ai tới bảo tên võ quan lừa đảo thì chủ quán chỉ cần chối phắt quan hệ là xong.
Kể ra hai người này cũng có chút tiểu thông minh, có điều không sử dụng vào việc gì đàng hoàng mà lại đi lừa người.
Thuốc Nổ cũng chẳng vạch trần hai người kia.
Nhạc Phi Tiếu về chỗ ngồi, trên miệng vẫn còn buông vài lời hậm hực.
Thuốc Nổ thấy đồ ăn được bày ra thì cũng gắp cho cậu ta vài miếng thịt ăn cho tiêu bớt cơn tức.
Bàn bên kia lúc này đã đổi chủ đề:
“Đại nhân, lần này người phương Bắc tới phạm lãnh thổ của nước ta, đại nhân có suy nghĩ như thế nào?”
“Còn suy nghĩ như thế nào nữa, tất nhiên là đại triển thần oai, diệt sát hết quân thù rồi.” – Một kẻ khác lên tiếng.
Trong đám người nhao nhao có tiếng đồng tình.
Tên võ quan vuốt vuốt chòm râu không tồn tại của hắn làm ra vẻ cao nhân mà đáp:
“Lần này ta xuất quan cũng chính là vì chuyện của muôn dân thiên hạ.
Giết giặc thì rất dễ, song mạng của người Tàu cũng là mạng, chẳng khác gì mạng của dân ta.
Sống trong đời, nhiều lúc chỉ là thân bất do kỷ.
Ta ngày đêm suy nghĩ phương pháp vẹn toàn, cuối cùng nghĩ ra được một cái tuyệt diệu kế.”
Cả đám người đều ra vẻ chờ đợi, có kẻ đã không nhịn được lên tiếng:
“Đại nhân nói, là cách ra sao?”
“Ta định lên đường một chuyến tới Bắc Kinh, là thủ đô của Bắc triều, dùng ba tấc lưỡi mà thuyết phục Minh đế dừng cuộc chiến phi nghĩa này lại.
Vì thiên hạ mà nguyện góp chút sức mọn của mình.”
“Da trâu thổi cũng không khỏi lớn quá rồi” – Thuốc Nổ đổ mồ hôi nghĩ.
“Tên này chỉ e cũng chẳng phải cao thủ võ lâm gì, không có chút phong phạm của tông sư.
Nếu ra Bắc cứ nói năng xằng bậy như vậy mà gặp phải những kẻ như thái giám họ Uông thì còn chi là tánh mạng.”
Đám người kia thì lại không cho là thế, đều đang ca ngợi võ quan nhân đức.
Hắn đằng hắng một tiếng, đợi cho mọi người trật tự rồi mới kể khổ:
“Chỉ là từ đây ra Bắc Kinh đường xá xa xôi cách trở, tiền lộ phí đi lại e là có chút khó khăn.
Ta vốn ngày thường chỉ chú tâm luyện võ ở trong phủ đệ, nào có tích trữ được bao nhiêu đồng.
Thật là khó nghĩ quá.”
Một vài người nghe tới đây liền tỏ vẻ nghi ngại nhưng phần lớn trong đó, đặc biệt là bọn thanh niên thì hè nhau mà góp tiền lại để giúp đỡ tên võ quan.
Dù sao thì bản lãnh cao thủ của hắn cũng là được mọi người tận mắt chứng kiến.
Thậm chí còn có một số người chạy ra chỗ đám nạn dân bên ngoài, hạch sách họ về cái gọi là thiên hạ đại sự để ép họ góp tiền cho chuyến đi không biết có thật hay không này.
Người chồng ngồi ở bàn bên thấy tình cảnh này thì chắp tay nói với tên võ quan:
“Nhà tại hạ sắp có thêm người, cũng không có dư dả gì mà đóng góp.
Có điều, tại hạ có một ý hay để đại nhân có thể tham khảo.
Đại nhân cũng là người trong quan trường, chắc được biết hiện tại quân đội triều đình đang tập trung không nhỏ ở Thu Vật, cách đây chẳng bao xa.
Trấn giữ ở đó võ có Lê Niệm đại nhân, văn có Lương Thế Vinh đại nhân, đều là bậc tài cao chí lớn, có thể tin tưởng được.
Sao đại nhân đây không tới Thu Vật, trình bày rõ ràng mà xin chút lộ phí đi đường.”
Vài người khác cũng nhanh chóng đồng tình:
“Đúng vậy a, các ngươi đã nghe bài hịch Lương đại nhân đọc cho tướng sĩ ở Thu Vật chưa? Đúng là khí thế hào hùng, lời lẽ khẳng khái, ta nghe xong chỉ muốn lao ra giết giặc lập công.
Nước Đại Việt ta có những nhân vật như Lương đại nhân hay đại nhân đây thì còn sợ gì lũ giặc ngoại bang kia chứ.”
“Hẳn nhiên là thế.
Lần đi viễn chinh Lão Qua thất bại, chỉ là do đối phương có thần tiên giúp sức.
Lần này chiến tranh, Đại Việt ta và Minh Triều đều có hỗ trợ, chúng ta lại bình hùng tướng giỏi, nào sợ chi ai.”
“Đại nhân, nếu đại nhân không biết đường tới Thu Vật, tiểu nhân nguyện xin dẫn đường.”
×— QUẢNG CÁO —
Tên võ quan mỉm cười, hơi ra chiều lúng túng.
Hắn đang định đáp lời thì từ ngoài quán có tiếng hí vang, một đoàn người ngựa đông đảo mặc áo dạ hành, bịt kín khuôn mặt đã xuất hiện.
Bọn chúng phi một vòng xung quanh cái quán nhỏ rồi tất cả đều dừng lại xuống ngựa, động tác đều tăm tắp như đúc từ một khuôn ra.
Thuốc Nổ cùng với Nhạc Phi Tiếu nhìn nhau trao đổi ngầm, đều biết được đây toàn là võ lâm cao thủ.
Tên bịt mặt cầm đầu rút gươm ra chém thẳng vào cái cột trước cửa quán Lưỡi gươm xẹt qua mà không gặp bất cứ một trở ngại gì, cây cột đã chia làm hai nửa mà đổ ầm xuống.
Hắn lên giọng quát nạt:
“Kẻ không có liên quan liền cút hết khỏi đây.”
Nạn dân đều sợ hãi mà bỏ chạy tán loạn.
Đám người trong quán cũng bị dọa phá lá gan nhưng ngẫm lại bên mình cũng có cao thủ nên chưa vội trốn mà tìm mất mặt.
Một kẻ trong đó lớn giọng hô:
“Giặc cướp phương nào, thiên đường có lối ngươi không đi mà hôm nay lại dám vào địa ngục đây gây sự?”
Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe một tiếng tuốt gươm vang lên, chính là tên đứng đầu kia ra tay.
Hai người đứng cách xa nhau cả năm sáu mét nhưng kiếm khí đã cắt tay của tên vừa nói ra làm hai nửa.
Lần này thì đã không còn ai phát ra một âm thanh nói chuyện nào ngoại trừ tiếng la như heo bị chọc tiết của kẻ kia.
Chỉ còn xen lẫn vài tiếng nuốt nước bọt nho nhỏ của người xung quanh.
Một tên áo đen khác ngay bên cạnh tên cầm đầu hét:
“Ai đang chứa chấp Chu Hy, mau giao hắn ra đây.”
Hắn mở hành lý lấy ra một quyển trục họa truy nã, trên đó vẽ hình đúng là tên sứ thần Chu Hy của Đại Minh khi trước.
Thuốc Nổ nhìn hoạt bút thì không khỏi nhíu mày, ra chiều suy nghĩ.
Ngoài cậu ra thì có vẻ chẳng ai ở trong cái quán này biết Chu Hy là thần thánh phương nào.
Một tên áo đen từ đằng sau lưng lấy ra một thứ trông như cây gậy dài.
Thuốc Nổ nheo mắt nhìn kỹ đường nét thì mới phát hiện ra đây là một cây súng hỏa mai.
Hắn nạp thuốc súng vào đầu miệng, đánh lửa dây dẫn nổ rồi chĩa thẳng vào người phụ nữ đang mang thai.
May mắn là Nhạc Phi Tiếu nhanh tay nhanh mắt dùng một miếng xương nhỏ ở trên bàn bắn thẳng vào tay tên cầm súng kia.
Tiếng nổ rất lớn vang lên.
Khói bay mù mịt.
Viên đạn rơi trúng ngay chân bàn bên dưới người phụ nữ.
Một số tên áo đen tinh ý đã nhìn sang Nhạc Phi Tiếu bên kia.
Nhóm người còn lại trong quán càng hoảng sợ hơn, nhưng ai cũng nghĩ đoạn xương vừa rồi là do tên võ quan làm.
Một kẻ dũng cảm nhất trong bọn đã vội đem chỗ dựa ra:
“Các người đừng có làm càng.
Hôm nay có vị đại nhân này ở đây, các ngươi dám ngang nhiên giết người thì không còn ai cứu được các ngươi nữa.”
Tên áo đen đứng đầu vừa liếc mắt qua một cái, võ quan trung niên đã sợ xanh cả mặt.
Hắn theo thói quen mà giơ chiếc bình có quả trứng lên trước, cố lộ ra cái vẻ mặt mà hắn cho rằng là thế ngoại cao nhân nhất lúc đó mà nói:
“Mấy ngày nay trời có điềm xấu, ta không muốn sát sinh.
Thôi để ta thể hiện ra chút bản lĩnh cho các ngươi thấy khó mà rút lui.
Từ đâu lại về đó đi.”
Hắn khoát khoát tay một cái, đang định lật lại mánh cũ mà xài thì gã thủ lĩnh đã vung chân tung cú đá.
Cái bình bay thẳng vào góc quán rồi vỡ tan tành, bao nhiêu thủy tinh, lòng trứng đều văng ra lộn xộn hết cả.
Gã đưa tay bóp cổ tên võ quan nhưng không nhìn vào hắn mà nhìn vào Nhạc Phi Tiếu ở một bên mở miệng:
“Việc của Cẩm Y Vệ, chưa tới lượt bọn giang hồ lừa gạt xen vào.
Ngươi! Nói đi.
Ngươi có quan hệ gì với Chu Hy.”
Nhạc Phi Tiếu cũng chẳng hề sợ gã áo đen.
Hắn rút từ trong bọc ra một thanh đoản kiếm, trông màu mè cứ như một vật trang trí, cắm thẳng lên mặt bàn.
Ở đầu cuối của chuôi kiếm có hình một miếng kim loại dạng trăng khuyết được gắn chặt vào, trong khi chỗ tay cầm nối liền với lưỡi kiếm thì được khắc họa một hình mặt trời tối giản.
Thủ lĩnh nhìn không chớp mắt, giọng nói đã thêm ba phần cẩn thận:
“Nhật Nguyệt thần kiếm! Các hạ là người của Thần Sơn?”
“Thiên chân vạn xác”
Nhạc Phi Tiếu đập bàn một cái.
Bốn chiếc cốc trà trên bàn đều bay lên không trung, xoay tại chỗ mấy vòng rồi rơi xuống.
Cả quá trình không có bất cứ giọt nước trà nào tràn ra ngoài.
Thủ lĩnh nhìn thấy một màn này thì ánh mắt đanh lại, hơi hạ giọng nói tiếp:
“Hóa ra là ngoại công lưu phái của Thần Sơn.
Cẩm Y Vệ bọn ta cũng chẳng sợ Thần Sơn, song ở đây là địa bàn của các ngươi, chúng ta không thể không nể mặt Tinh Hà Đồng Tử.
Thế này đi, ngươi nói cho ta biết, Chu Hy có phải là do Thần Sơn các ngươi nhúng tay vào?”
“Tại hạ bình sinh còn chưa nghe thấy Chu Hy cái tên này bao giờ.”
“Được rồi, ta tin vào tín dự của Thần Sơn.
Anh em, đi thôi!”
Bọn này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh không kém.
Mới thoáng một chốc, tiếng ngựa đã vang lên tận xa tít tắp, sắp ra khỏi vùng thính trường của mọi người rồi.
Đám người trong quán giờ mới hoàn hồn lại, không khỏi từng đám trút ra một hơi nhẹ nhàng.
Có người liền lên tiếng:
“Trời ạ, lúc đại nhân bị tên điên kia nắm cổ nhấc lên, ta cứ tưởng là đám bọn mình chết tới nơi rồi chứ.
May mà có năm… ba vị đại hiệp của Thần Sơn đây giúp đỡ, đến giờ nghĩ vẫn còn sợ.”
Hắn định nói là năm người nhưng khi nhìn lão già ăn mặc như người dân tộc miền núi, gầy gò ốm yếu và con bé Quỷ Nhỏ đang ngủ say sưa kia thì hắn tự động loại ra khỏi danh sách “người của Thần Sơn”.
Kẻ đứng bên cạnh đã đáp ngay:
“Đến bây giờ ngươi còn gọi hắn là đại nhân sao.
Rõ là tên lường gạt, làm gì có cao thủ nào mà hoàn toàn không chịu nổi một đòn như thế? Tên đó đâu, mau lôi hắn ra đây, trả lại tiền cho ta, lúc nãy ta đưa cho hắn tổng cộng một quan hai mươi tiền chính là tiền ăn cả tháng của cả nhà ta năm cái miệng đó.”
Mọi người nhốn nháo một hồi nhưng không biết tên võ quan kia đã chạy đi đâu mất.
Mà chính ra thì cũng chẳng biết tên đó có phải là võ quan thật hay chỉ là khoác lác nữa.
Được một lúc thì họ lại nhao nhao sang cảm tạ, làm quen với bọn Thuốc Nổ bên này.
Thuốc Nổ chẳng có lý do gì để làm quen thân với đám người này cả còn Nhạc Phi Tiếu thì trên mặt đã lộ hẳn ra vẻ chán ghét, rõ ràng là không chịu nổi những kẻ đi tung hô tên Thần Sơn giả dạng kia.
Họ cũng không phải là hạng sẵn sàng đem mặt nóng mà dán lên mông lạnh, tới cuối cùng thì đều ai làm việc nấy mà tách ra.
Kẻ thì ở lại tiếp tục ăn uống, kẻ thì thuê một gian trọ còn lại phần lớn thì đều thấy mưa đã ngớt mà rời đi.
Lúc này thì tên chủ quán mới ló đầu ra từ phía sau bếp, vẻ mặt như vừa quyết định xong một việc trọng đại lắm, đi tới chỗ bọn Thuốc Nổ lên tiếng:
“Chu Hy… Chu Hy nào kia sẽ không phải là cái tên cả người đầy máu rạng sáng nay tới thuê phòng trọ ở chỗ tôi chứ?”
.