Thời Không Lụi Tàn


Khi những hình ảnh trên màn hình tắt đi hết, Mirage Spacehopper chỉ nói đúng một câu:

“Liệu đây có phải là cách mà chúng ta đối xử với những người hùng của Namuh?”

Đoạn, anh ta bước xuống khỏi bục phát biểu.
Chờ anh ta bên cạnh chỗ ngồi là người anh trai Marvelrick Spacehopper:

“Em làm tốt lắm”

“Anh hai, những thứ em có thể làm cho anh chỉ tới đây thôi.
Em nói điều này là vì tôn vinh những người đồng đội đã ngã xuống, chứ không phải để giúp cho công cuộc đấu tranh chính trị của anh.”

Marvelrick Spacehopper mỉm cười gật đầu nhẹ một cái.

Loài người là sinh vật dễ dàng bị kiểm soát bởi cảm xúc nhất.
Phần lớn mọi người ở đây đều không trực tiếp chứng kiến được hành động của Mikhail và đồng bọn, ở thành phố Namuh trung tâm.
Những gì họ thấy được chỉ là một Mikhail đã chiến đấu tới giây phút cuối cùng cho độc lập của Hiến Quốc.

Tỷ lệ ủng hộ Quân Đoàn dâng lên cao.
Đã bắt đầu có những người tỏ ra không đồng tình với những giả thuyết thiếu căn cứ đầy đủ của phía Học Viện.
Ở xung quanh Thuốc Nổ, nhiều người đặt ra những thuyết âm mưu về lý do Mikhail giết người, về những thứ cứu cánh biện minh cho phương tiện của hắn ta.

Phu nhân Tereshkova thở ra một hơi, khuôn mặt bà vẫn bình tĩnh:

“Tôi mong mọi người bên dưới hãy kiên nhẫn.
Tôi muốn mọi người biết rằng, tôi cũng không có bất cứ thành kiến gì với Mikhail cả, chỉ là liên quan của cậu ta với sự việc lần này dù ít hay nhiều, chúng ta cũng phải làm rõ, không thể để cảm xúc chi phối đánh giá khách quan được.
Tôi sẽ mời thân nhân của một người đã bị Mikhail giết chết ngày hôm đó lên đây để đối chứng.”

Ở bên dưới có một người trẻ tuổi bước lên.
Cậu ta mặc ở trong một bộ đồ màu đen hơi giống suit, bên ngoài khoác áo choàng rộng màu trắng, kiểu blouse nhưng không có túi, trên đầu quấn một cái khăn màu trắng.
Cậu ta đang nâng di ảnh của một người phụ nữ trung niên trên hai tay, bước đi nặng nề và chậm rãi.

Giọng nói của cậu ta hơi nhỏ so với những người phát biểu nãy giờ, nhưng Thuốc Nổ có thể nghe được ẩn chứa trong đó sự kiên quyết:

“Chào mọi người, tôi tên là Sushan Rajk, học viên cấp lớp một của Học Viện.
Trên tay tôi chính là di ảnh của mẹ tôi, Sudina Modi, người đã chết một cách thảm khốc trong tay một con quái vật không biết thương xót cho con người, vào cái ngày mà Hỏa Giới xâm lược Namuh.”

Có một khoảng lặng tới gần mười giây sau khi cậu ta nói lời này.
Mọi người ở bên dưới không ai tỏ ra thúc giục hay mất kiên nhẫn cả, đều đoán cậu ta đang điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Thuốc Nổ nghe tiếng Sushan lại vang lên tiếp tục, lần này đã to và rõ hơn khá nhiều:

“Thứ đã giết mẹ tôi ấy.
Đấy là một con Pyrocelot hung hãn với bộ lông cháy đỏ rực.
Nó đã cào cấu cơ thể bà không còn ra hình dáng nào cả.
Cái chết của bà cực kỳ đau đớn và thê thảm nhưng tôi lại không có đủ năng lực để báo thù.”

Những người bên dưới đều chợt dâng lên dấu chấm hỏi to đùng, việc này thì có liên quan gì tới Mikhail? Cậu ta vẫn đều đều:

“Tôi rất cảm ơn Học Viện và Hiệu Trưởng Tereshkova đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong thời gian qua.
Những ngày tháng ở Học Viện là những ngày tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Tuy nhiên, tôi không thể vì thế mà nói dối trước tất cả mọi người.
Mikhail không liên quan gì tới cái chết của mẹ tôi cả.
Tại đây, tôi cũng chính thức xin phép được rút khỏi Học Viện và gia nhập Quân Đoàn.”

Mọi người đều xì xầm bàn tán về tình huống xảy ra ngoài dự kiến này.
Bên trong Học Viện có một tiếng hô lớn vang lên:

“Thằng hèn”

Tiếng hô này đã kích thích hàng loạt tiếng hô khác xỉ vả trực tiếp về phía Sushan.

“Nhát chết!”

“Phản bội!”

“Con chó của Quân Đoàn!”

“Mày không khác gì thằng hề.”

“Xem như tao nhìn nhầm người.”

“Mày đi chết đi!”

Sushan cắn răng cúi đầu một cái chào mọi người rồi đi thẳng ra khỏi quảng trường, không quay đầu lại.
Bước chân của cậu ta nhanh nhẹn gấp rút nhưng động tác của nửa thân trên cứng nhắc như robot.
Cậu ta đi loanh quanh không có định hướng, có khi chỉ vòng vòng một chỗ, cuối cùng lại tới được bờ sông Xyts.

Sushan trang trọng đặt di ảnh của mẹ một bên, ngồi xuống thảm cỏ ven sông thẫn thờ.

Chợt có một bàn tay vỗ vai cậu ta rồi người đó ngồi xuống bên cạnh:

“Lau nước mắt đi, trông cậu khó coi quá đấy.”

Sushan quẹt quẹt đáy mắt, lúc này mới nhìn rõ được người vừa tới:

“Anh Trần…”

“Có xứng đáng không?” – Thuốc Nổ hỏi.

“Em cũng không biết nữa.”

Thuốc Nổ nhặt lấy một hòn đá, quăng về phía bờ sông.
Lực tay mạnh mẽ của cậu khiến cho hòn đã bay đi rất xa.
Nó nảy trên mặt nước năm lần rồi bay thẳng sang bờ bên kia.
Thuốc Nổ xoa xoa hai bàn tay, lại nói tiếp:

“Cậu không tin Mikhail đã chết à?”

“Hắn đã nổ tung cùng với chiến hạm kia rồi còn gì.
Nhưng những kẻ đồng lõa của hắn, em nhớ mặt từng người một, bọn chúng cũng không có ở trên con tàu đó.
Em tin rằng Mikhail đã chết nhưng em không tin vào công lý của Namuh sẽ được thực thi trên những kẻ còn lại.”

Thuốc Nổ nghiêm giọng:

“Tôi không phải cha mẹ cậu để có quyền đánh giá quyết định của cậu.
Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu là, quyết định này có thể dẫn cậu tới những nguy hiểm cậu không lường trước được.
Liệu cậu đã sẵn sàng?”

“Anh đã biết hết rồi à?”

“Khi cậu muốn gia nhập Quân Đoàn, tôi đã hiểu được ý nghĩ của cậu.
Cậu không tin rằng bọn chúng mất tích trong Vách Tường nghĩa là chúng đã chết.
Cậu bám víu vào hi vọng, có thể bọn chúng vẫn còn đâu đó ở ngoài kia, bên ngoài Vách Tường.
Phải chăng là một hành tinh, hay là một thiên thạch, bất cứ thứ gì đó ẩn nấp tốt trước Quái Thú Vũ Trụ.
Nói chung, cậu không tin chúng lập ra kế hoạch bài bản như thế, chỉ để chết lãng nhách ở trong tay con Không Gian Hỏa Thú.
À, đúng hơn là…”

Thuốc Nổ nhấn mạnh:

“…Cậu bám víu vào hi vọng cậu có thể tự tay giết chúng báo thù.
Hi vọng đó chỉ thực hiện được khi gia nhập Quân Đoàn.”

Sushan mỉm cười tự giễu:

“Anh vẫn luôn đáng tin cậy như vậy.
Ẻm có cảm giác ở bên cạnh anh dù là phá giải được toàn bộ Tưởng Giới cũng không có chút khó khăn là mấy.
Xin lỗi vì đã không kể trước với anh.
Chỉ là…Đây là vấn đề của riêng em, em không thể ích kỷ lôi người khác vào trận chiến vô nghĩa, thậm chí còn không chắc có mang lại kết quả này được.”

“Cậu không muốn hoàn thành Tưởng Giới theo ước nguyện của ba cậu nữa à?”

Lần này, nụ cười của Sushan đã bật ra thành tiếng, đôi mắt cậu ta ảm đạm vô hồn:

“Phá giải thế giới ạ? Đó chỉ là mơ mộng viển vông của con nít.
Sau khi đi cùng với anh ở Hỏa Giới, em đã nhận ra mình yếu đuối như thế nào.
Nếu không có anh thì em và Margar đã chết không biết bao nhiêu lần khi còn trong đó rồi.
Những lúc em lựa chọn đi tiếp, không phải là bởi vì em dũng cảm, mà bởi vì em biết, dù cho bầu trời có sụp xuống, vẫn có người ở đó gánh vác cho mình.”

Thuốc Nổ vỗ lưng động viên cậu ta:

“Có lẽ tôi đã lo lắng thừa rồi.
Cậu đã biết được giới hạn của chính mình.
Điều đó sẽ giúp ích rất nhiều để cậu sống sót sau này đấy.
Hẹn gặp lại!”

Thuốc Nổ đứng lên bước đi.
Sushan nói với theo:

×— QUẢNG CÁO —

“Anh Trần, chúng ta có thể được xem là bạn bè phải không?”

Thuốc Nổ quay đầu lại, mặt đối mặt với cậu ta chằm chằm trong năm giây rồi đáp:

“Tôi không hiểu rõ ý cậu hỏi là gì.
Nhưng chỉ cần tương lai cậu không cản đường tôi, chúng ta sẽ vẫn được xem là người quen biết.”

Thuốc Nổ không trở lại quảng trường mà đi vào trong một con hẻm kín vắng bóng người.
Tại đây đã có một người mặc áo xanh của Quân Đoàn chờ sẵn cậu.
Hắn ta không chỉ trùm mũ áo kín người mà còn mang theo một cái mặt nạ.
Ngoài việc hắn có vóc dáng của một người đàn ông, Thuốc Nổ không có thêm được bất cứ một thông tin gì về người này.
Hắn nói bằng một giọng bằng bằng không cảm xúc:

“Cậu tới rồi, vào đi!”

Họ mở cửa đi vào trong một căn nhà bên cạnh.
Ở đấy, ngoài khoảng sân tương đối rộng, và một cái đình ngồi nghỉ ở chính giữa thì chẳng có thứ gì.
Hai người không nói câu nào, ăn ý tới hai cái ghế đối diện nhau mà an tọa.
Người kia lên tiếng:

“Miêu tả hắn cho tôi đi!”

“Hắn cao khoảng một mét năm tám tới một mét sáu, khuôn mặt thì… Tôi không giỏi miêu tả lắm, anh có giấy bút không?”

Người kia móc trong túi ra một cuốn sổ tay và bút chì.
Thuốc Nổ nhanh chóng vẽ lại, phác họa khuôn mặt của một người.
Đó là đàn ông, thân hình lùn tịt, khuôn mặt lờ đờ như người ốm đói lâu ngày, đôi mắt trơ trơ gây mất thiện cảm.

Người kia khẽ khen ngợi:

“Cậu vẽ đẹp đấy.
Có thứ này thì việc tìm người kia sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cậu có muốn sau này hợp tác với tình báo của chúng tôi?”

“Cái này thì xin được miễn” – Thuốc Nổ cười cười.

Chỉ khoảng hai phút sau, người kia đã đáp lại:

“Có kết quả rồi.
Trong Quân Đoàn hoàn toàn không có kẻ nào giống như anh đã mô tả cả.”

“Không thể nào.
Rõ ràng khi tôi gặp hắn, hắn đang mặc áo của Quân Đoàn mà.
Anh đã tra cả thông tin của những cựu thành viên của Quân Đoàn trước đây hoặc là thành viên Quân Đoàn đã hi sinh chưa?”

“Dữ liệu tôi có là tất cả thành viên trong vòng hai mươi năm trở lại rồi.
Không có người nào hợp với mô tả của cậu hết.”

“Tôi có thể kiểm tra bằng tay?”

Người kia hơi chần chờ một lúc rồi nói:

“Thực ra cũng không phải bí mật cấp cao gì.
Cậu có thể tự nhiên.”

Thuốc Nổ bắt đầu lật giở từng trang trên máy tính cầm tay ghi tên các thành viên của Quân Đoàn.
Trong đó, phần lớn đều có độ bảo mật mức 5, thông tin cá nhân rất chi tiết và đầy đủ.
Thuốc Nổ có thể thấy được cả những thành viên cao cấp nhất của Quân Đoàn tại đây như tổng chỉ huy vùng một Philip Danz hay thống soái Marvelrick Spacehopper, tất cả đều có độ bảo mật mức 1.

Ở độ bảo mật đó, Thuốc Nổ ngoài cái tên và chức vụ ra, chẳng biết được gì nữa.
Điều cậu hết sức ngạc nhiên là lão Kohei của gia tộc Taniguchi cũng ở trong danh sách này, không những thế còn là độ bảo mật mức 1, ngang bằng với cấp chỉ huy cao nhất của Quân Đoàn.
Thậm chí lão còn không có họ mà chỉ có mỗi cái tên là Kohei.

Cuối cùng của bản danh sách chính là Mirage Spacehopper.
Ngoài biệt danh của anh ta là Tấm Khiên của Namuh thì đến cả chức vụ trong Quân Đoàn là gì cũng không có, còn độ bảo mật thì ở mức 0.

Thuốc Nổ đóng file tài liệu lại, lắc lắc đầu:

“Đúng như anh nói, hắn không tồn tại trong danh sách này.”

“Cậu định làm gì tiếp theo?”

“Phu nhân Tereshkova đã cho tôi phương án dự phòng trong trường hợp này.
Tôi vốn cũng không muốn sử dụng vì nó có thể tạo nên một số rắc rối về sau, nhưng tới hiện giờ thì bắt buộc phải lấy ra thôi.”

Đoạn, Thuốc Nổ nói lớn vào không khí:

“Peaky!”

[Tôi đây] – Từ trong hư vô có giọng ngọt ngào nữ tính đáp lại.

Người kia lập tức đứng lên, bước ra phía một góc khác của khoảng sân.
Thuốc Nổ vẫn tiếp tục:

“Tôi muốn truy cập vào dữ liệu công dân của Namuh”

[Mời xác nhận quyền truy cập!]

Thuốc Nổ đưa lấp lóe ra một cái dấu ấn nhỏ phía bên dưới tay áo.
Peaky quét qua một lần rồi lên tiếng:

[Quyền truy cập đã được xác nhận thuộc về Tereshkova Ye.
Vui lòng đưa mẫu đối chứng!]

Thuốc Nổ đưa hình ảnh mình đã vẽ lên.
Peaky chạy một lúc mới trả về kết quả:

[Không tìm thấy đối tượng trong hồ sơ công dân của Namuh]

Thuốc Nổ không thể ngờ được đến tận Peaky cũng không thể tìm kiếm ra người này.
Cậu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

“Peaky, cô có thể tìm được những người có khuôn mặt giống nhất với người này được không?”

[Chờ tôi một chút!]



[Đã có kết quả đối chiếu.
Đang bắt đầu loại bỏ những kết quả có độ tương thích dưới 20%.]

[Hoàn tất, người duy nhất phù hợp với hồ sơ là một học viên của Học Viện tên là Bùi Phương Linh, độ phù hợp khuôn mặt 47%.
Học viên được xác nhận đã chết 21 năm về trước]

“Chết ở trong Hỏa Giới?”

[Là chết ở trong Thủy Giới]

“Có thể tra ra được lý lịch của cô ta, thân nhân, hay bất cứ người nào có liên quan?”

[Rất tiếc, hồ sơ đã bị xóa]

“Là ai có quyền hạn xóa thông tin công dân trong hệ thống của Namuh?”

[Người xóa không ai khác chính là tài khoản này – Tereshkova Ye]

Thuốc Nổ day day trán suy ngẫm.
Tình huống càng lúc càng rối tinh rối mù.
Ban đầu cậu nghĩ có thể dễ dàng tìm ra được tên lùn quái vật mang áo của Quân Đoàn đã đập đập cửa phi thuyền của cậu, lúc họ đang ở điểm Lagrange giữa Lỗ Đen, Sao Lùn Trắng và Sao Lùn Đen khi trước.
Hắn rất có khả năng đã nhìn thấy được thí nghiệm của người Ángelos đối với một vị thần năm xưa.

Nào ngờ, đi một vòng lớn, lại quay trở về phu nhân Tereshkova.
Rút cuộc, vũng nước đục này sâu như thế nào, Thuốc Nổ không thể biết được.
Chỉ là cậu nghĩ tốt nhất lúc này không nên nói sự thật lại với phu nhân Tereshkova.

×— QUẢNG CÁO —

“Tình hình ở quảng trường lớn sao rồi?” – Thuốc Nổ hỏi.

[Vì không có đủ bằng chứng nên không có ai bị kết tội trong sự việc lần này.
Kế hoạch tái thiết Namuh cũng đã được thông qua với việc người Học Viện sẽ phải đóng góp 60% Tưởng Tệ mình kiếm được vào việc cung cấp thêm năng lượng cho Namuh.
Những người khác lặn vào Tưởng Giới, mức đóng góp vẫn như cũ là 50%.
Hạn ngạch tối thiểu cũng đã được đề ra]

Đây có lẽ là kết quả mọi người hài lòng nhất.
Cán cân quyền lực của Namuh vẫn sẽ cân bằng, không ảnh hưởng tới quá trình xây dựng và ổn định lại Hiến Quốc.
Thuốc Nổ tò mò:

“Lúc khảo sát kết quả cuối cùng, cô không hỏi ý kiến của tôi à?”

[Ma pháp của tôi được tạo ra với mục đích tái lập chính xác những phản ứng hóa học ở trong não bộ của người dân Namuh, sau khi chịu ảnh hưởng của nhân tố thông tin bên ngoài.
Từ đó, tôi có thể tạo lập biểu khảo sát với độ chính xác 100% so với thực tế, dù không hỏi trực tiếp ý kiến của tất cả mọi người.
Nếu cậu không theo dõi toàn bộ buổi tranh luận, thì kết quả khảo sát từ cậu là kết quả được tôi tái lập, chứ không phải do cậu trả lời.]

“Ồ thật thú vị, điều đó có nghĩa là tự cô có thể mô phỏng một xã hội nhiều thành viên vận hành mà không cần sự hiện diện của con người?”

[Rất tiếc, tôi không thể tự sáng tạo ra các mẫu mà chỉ có thể sao chép từ người Namuh ở trong thực tế]

“Ồ, vậy sao…” – Thuốc Nổ lẩm bẩm.

Ma pháp bậc bốn này đã chạm tới một phạm trù cực kỳ nguy hiểm về đạo đức và triết học, đó là nhân bản con người cũng như khái niệm linh hồn.
Thuốc Nổ không biết ai là người tạo ra Peaky, hay những giới hạn mà họ đặt ra cho nó là gì.
Cậu chỉ biết, tốt hơn là nên giữ một mức độ cảnh giác nhất định với cái ma pháp này.

Cậu sang chào người đeo mặt nạ kia một tiếng.
Hắn hỏi:

“Đã tìm được chưa?”

Thuốc Nổ giả vờ lắc lắc đầu:

“Chỉ e là tôi tạm thời cũng không có đầu mối.
Có thể hắn có khả năng nào đó trong Tưởng Giới để dấu đi nhân dạng thật sự.”

Người đeo mặt nạ vuốt cằm:

“Điều này cũng không phải là không thể.
Chỉ là những năng lực có khả năng biến đổi nhân dạng hoàn hảo, không để lại dấu vết gì là rất hiếm có.
Bản thân tôi cũng chỉ nghe nói tới một, hai chủng tộc làm được, đều là những giống loài cấp cao nhất trong cựu vũ trụ.”

Thuốc Nổ vẫy tay:

“Chuyện này, thôi đành vậy.
Cảm ơn anh đã giúp đỡ, nếu có tình huống gì mới cần hỗ trợ thì tôi sẽ liên lạc.”

“Vinh hạnh của tôi!”

Khi Thuốc Nổ vừa rời khỏi con hẻm, đi ra tới đường lớn thì đã gặp phải những kẻ không mong muốn.
Đó là hơn mười cái bóng áo trắng đang vây quanh lấy cậu, cố ý che chắn mọi lối thoát khả dĩ của Thuốc Nổ lúc này.
Cậu vẫn còn có thể nhận ra một trong hai tên cầm đầu, chính là tên đã sử dụng ma pháp từ trường để cản thanh kiếm của cậu, lúc nó bay về phía Giáo Đế.

Thuốc Nổ nói với giọng lạnh lùng, dửng dưng:

“Chư vị Giáo Hội bao vây tôi ở đây là có ý đồ gì?”

Nhiều người dân ở xung quanh thấy có biến đã vội vàng tránh rắc rối càng xa càng tốt.
Tên dùng ma pháp lên tiếng:

“Thằng nhóc, mày ỷ có Học Viện che chở nên vô pháp vô thiên.
Không chỉ cướp lấy vật tế dâng cho Mada vĩ đại, giết người của Giáo Hội, lại còn ngang nhiên ám sát Giáo Đế đại nhân, tội ác chồng chất.
Hôm nay, chính là ngày chết của mày.
Mày có gì trăng trối thì nói ra luôn đi.
Nếu chúng hợp lý thì chúng ta, thay mặt Mada vĩ đại nhân từ sẽ giúp mày hoàn thành ước nguyện.”

Thuốc Nổ hơi ngoáy tai, trỏ vào tên vừa nói, giọng lười biếng:

“Trừ ngươi còn ra dáng một chút, những kẻ còn lại chính là đem theo góp vui.
Ta chẳng hiểu các người lấy tự tin ở đâu ra, hay là ở trên Namuh hoành hành bá đạo với dân lành quen rồi, nên nghĩ ai cũng ăn hiếp được.
Tuy ta không có vũ khí nhưng giết các người chẳng khó khăn gì.
Chỉ là, ta không muốn giết người trước mặt hắn mà thôi.”

Mọi người đều nhìn theo ngón tay trỏ vừa dịch chuyển của Thuốc Nổ.
Ở đó có một cái bóng màu xanh cao kều trên nền ngược sáng đang chậm rãi bước tới.
Hai người đi bên cạnh hắn đều mặc đồ Quân Đoàn, cao không dưới một mét tám, nhưng so với hắn chẳng khác gì người lùn.
Kẻ đó lên tiếng:

“Đã lâu không về lại thành phố Namuh trung tâm, đến cả Giáo Hội Mada cũng đã mạnh mẽ như vậy, có thể thay Chấp Chính Giả định đoạt số phận của các công dân Namuh.
Việc này, ta phải nói chuyện với Giáo Đế một chút, hi vọng hắn sẽ có lý do thuyết phục được ta không giết các người.”

Xung quanh Thuốc Nổ có những tiếng lạch phạch khi người ta ngã ngồi xuống đất.
Thoáng chốc, tầm nhìn trở nên quang đãng, trên mặt đất chỉ còn mỗi Thuốc Nổ là đứng thong dong quan sát.

Tên nói chuyện với cậu đang đưa ra một bộ mặt tím tái khủng khiếp giống như cha chết mẹ chết mà lắp bắp:

“Chỉ… Chỉ… Chỉ huy… Mirage!”

Hắn ta vừa nói vừa bò lùi lại.
Bỗng nhiên trên tay hắn cảm thấy dinh dính nước, đưa tay lên thì có màu vàng và hơi có mùi khai khai.
Hắn giật bắn người, liếc về phía một kẻ khác đã ướt hết cả quần ngay phía sau lưng, với khuôn mặt ghê tởm.
Một trong hai người đi cạnh Mirage Spacehopper là phụ nữ.
Cô ta giật giật khóe môi, bịt mũi lại nói:

“Thật là gớm ghiếc, còn không mau cút đi?”

Đám người của Giáo Hội Mada giống như được đại xá mà vội vàng ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Thuốc Nổ thấy vậy cười cười rồi xoay người bỏ đi.

“Cậu không cảm ơn tôi à?” – Mirage Spacehopper nói.

Thuốc Nổ quay đầu lại, vẻ mặt cân nhắc:

“Hình như anh có mâu thuẫn gì lớn với giáo hội Mada thì phải.
Bởi vậy, bọn chúng mới sợ anh như thế.
Việc này là việc riêng giữa hai bên, vốn chẳng có một xu quan hệ gì tới tôi mà tôi phải cảm ơn?”

Người phụ nữ ban nãy đang định nói gì đó đã liền bị Mirage Spacehopper chặn lại:

“Cậu nói vậy cũng đúng! Vốn những kẻ đó không làm gì được cậu.
Tôi rất thích cá tính của cậu.
Đừng lãng phí thời gian ở nơi này.
Hãy gia nhập Quân Đoàn dưới trướng của tôi, tôi sẽ cho cậu thấy thế giới thực sự của những kẻ mạnh của Namuh.
Chắc chắn cậu sẽ không hối hận.”

Thuốc Nổ bật cười:

“Chỉ huy Mirage à! Có lẽ trước khi tìm cách thuyết phục người khác, anh nên tìm hiểu rõ xem thứ người ta muốn là cái gì đã.
Tấm Khiên của Namuh còn chưa đủ thú vị để khiến cho tôi quan tâm đâu.”

“Chỉ huy…”

Cả hai người đi bên cạnh Mirage Spacehopper đều tỏ ra cực kỳ không hài lòng với câu trả lời của Thuốc Nổ.
Thuốc Nổ không mấy xa lạ với biểu cảm này.
Đó là biểu cảm của những tên cấp dưới trung thành nhất của Lưỡi Liềm Đỏ, khi cậu còn là nguyên soái danh dự của Hỏa Tinh thời Tinh Chiến ở Liên Bang.
Một biểu cảm lúc thần tượng lớn nhất của mình bị ngang nhiên xúc phạm.

Mirage Spacehopper cười nhếch miệng, nhướng mày một cách ẩn ý:

“Tôi đã biết những gì cậu làm ở trong con hẻm kia.
Có điều, tôi sẽ tạm thời xem như là không biết.
Tôi không hối thúc cậu.
Nếu một lúc nào đó cậu suy nghĩ lại hoàn toàn có thể tới tìm tôi.”

Anh ta nói xong câu này thì cũng không tiếp tục trò chuyện mà cất bước rời đi.
Thuốc Nổ đến một chút hứng thú cũng nhấc lên không nổi, trở lại ký túc xá của mình ở trên thiên thạch của Học Viện, vốn đang quay quanh Namuh.
Giao thông đi lại đã khôi phục nhưng cậu cũng phải chờ rất lâu mới đủ số lượng người để tàu khởi hành.

Lúc cậu về tới ký túc xá thì cũng đã là hai chu kỳ Namuh sau đó.
Thạch Hào không biết đã đi đâu.
Andrey đang vừa thu dọn và sắp xếp một số hành lý, vừa chào Thuốc Nổ:

“Ồ, chàng trai, đã trở về rồi đấy à.
Lâu ngày quá không nhìn thấy cậu, cũng không liên lạc được làm tôi rất lo lắng.
Cậu vẫn ổn lúc Hỏa Giới xâm lược chứ?”

“Tôi ổn, anh có sao không? Đang làm gì thế?”

“Cậu chưa biết à? Kế hoạch tái thiết Namuh đã được triển khai rồi.
Mọi người đều lo lắng không biết Tưởng Giới trạm có vấn đề gì sau sự cố không.
Đúng lúc này thì đột nhiên chu kỳ của Kim Giới mở ra, ai ai cũng thở phào trút được gánh nặng.
Kim Giới chính là quê hương của ma pháp.
Tuy nguy hiểm gần như cao nhất trong các thế giới nhưng…cậu biết đấy… tôi nhất định phải trở lại một phen.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui