Thời Không Lụi Tàn


Thuốc Nổ ngồi sụp xuống mặt đất.
Đây là một lòng hang chật hẹp và tăm tối, chứa đầy những con chuột chạy theo đủ mọi hướng khác nhau, tạo ra những tiếng kêu lít nhít và lạo xạo.
Một người đàn ông trung niên ngồi xuống kế bên cậu.
Ông ta vừa thở ra một hơi nặng nề khó nhọc vừa hỏi:

“Một ít Phobos chứ?”

“Tôi không uống được rượu, ông biết mà Bác Sĩ.”

Thuốc Nổ đưa tay quệt lên quần áo, nơi đó dính đầy máu tươi của con người còn chưa khô hẳn.
Cậu liếm liếm đầu lưỡi, đôi mắt hơi khép lờ mờ.
Người đàn ông bắt cổ tay cậu lại can:

“Đừng có liếm máu bậy bạ như vậy, cậu mà bị bệnh truyền nhiễm thì cái chức này của tôi cũng toi theo.”

Thuốc Nổ trừng mắt nhìn người đàn ông, tròng mắt hơi chuyển sang màu trắng dã.
Người đàn ông giống như chẳng hề nhận ra vậy, lục từ trong cái túi quân dụng ALICE đặt ở bên hông ra hai thỏi nhỏ, quăng cho Thuốc Nổ:

“Cậu thử hai thứ này rồi nói cho tôi nghe cảm nhận xem?”

Thuốc Nổ cầm thỏi thứ nhất, đưa lên miệng rồi rít ra một hơi khói dài.
Đoạn, cậu ho sù sụ, nói với giọng điệu bực tức:

“Ông cho tôi cái gì thế này?”

“Xì gà đấy.
Sản xuất độc quyền ở La Habana, không dễ gì để mấy tay buôn lậu đem được qua trạm kiểm soát của Mẫu Tinh, tuồn được vào chiến trường này đâu, mỗi thỏi cũng bán giá trên trời tới vài ngàn đồng Hỏa Tinh Ducat.”

“Tôi chả quan tâm.
Vẫn theo quy tắc cũ!”

Người đàn ông cười cười, nhận lại điếu xì gà từ tay của Thuốc Nổ, đưa thẳng vào trong khoang miệng.
Ông ta cũng không cắn nhỏ nó ra, mà nuốt trực tiếp nó xuống dạ dày.
Thuốc Nổ quan sát từ đầu tới cuối quá trình này.
Khi ông ta hả họng lớn, chứng minh là mình đã nuốt hết toàn bộ nó xuống, Thuốc Nổ mới hài lòng đưa thỏi thứ hai lên miệng hút.
Cậu lẩm bẩm:

“Chà thứ gì đây? Thơm quá nhỉ!”

“Cà phê thỏi đấy.
Là sáng chế mới của chúng tôi, nhỏ gọn, tiện dụng, dễ mang theo, giúp cho binh lính có thể tỉnh táo trên chiến trường.”

Người đàn ông vừa nói vừa phà ra một hơi khói đen đặc.
Thuốc Nổ nhìn ngắm thỏi cà phê ở trên tay, trả lời với một tông giọng hài lòng hiếm có:

“Được rồi! Thứ tốt này, xem như tôi nhận vậy.
Ông thử nói coi, đám côn trùng Europa và Enceladeus ở ngoài kia còn có thể chịu được bao lâu?”

“Hẳn là không có cậu, vẫn có thể chịu được qua được đợt xung phong này chứ?”

Thuốc Nổ cười cười không đáp.
Người đàn ông hơi thở dài, giọng nói không khỏi trở nên ngập ngừng:

“Lưỡi Liềm Đỏ này, sau khi chiến tranh kết thúc, cậu có dự định gì chưa?”

“Bây giờ đã nói tới chuyện chấm dứt chiến tranh không khỏi còn quá sớm à?”

“Mục đích của Diệp Gia khi phong cậu làm Nguyên Soái danh dự của Hỏa Tinh đã gần như đạt được rồi.
Hội chứng Napoleon (*) đang lan truyền trong quân đội Mẫu Tinh như lửa cháy.
Thậm chí tướng lĩnh cấp cao của họ cũng vừa căm ghét, vừa nể sợ cậu.
Cứ với đà này, chẳng bao lâu nữa, chiến tranh sẽ chấm dứt với sự độc lập của chúng ta thôi.”

Thuốc Nổ liếm liếm môi, từ chối bình luận.
Người đàn ông vẫn kiên trì tiếp tục:

“Cậu không có một ước mơ nào à? Chẳng hạn như kiếm một công việc ổn định, cưới vợ, lập gia đình?”

“Giết người có được xem là một ước mơ không?”

“Tôi sẽ không phán xét cậu về mặt đạo đức.
Có điều sau bao nhiêu năm tháng như vậy, cậu không thấy nó vô nghĩa lắm sao?”

Bên ngoài vang lên một tiếng rít cao vút.
Thuốc Nổ đưa đồng thời hai ngón trỏ lên bịt tai lại.
Chỉ khoảng năm giây sau, tiếng bom nổ ầm vang ở phương xa.
Từ phía đó vọng lại những âm thanh la hét thảm khốc bằng tiếng Europa:

“Là chủng virus sinh hóa Corona biến dị! Mọi người mau đeo mặt nạ vào”

Thuốc Nổ gác chân lên đùi, gối hai tay ra phía sau, vẫn thản nhiên:

“Vậy còn ông, Bác Sĩ? Ước mơ của ông là gì?”

“Tôi có một đứa con gái nhỏ năm tuổi rưỡi.
Có một lần lúc tôi gọi về cho gia đình, tôi có kể cho nó nghe về ước mơ lúc nhỏ của mình, trở thành phi hành gia đầu tiên vượt ra khỏi phạm vi Thái Dương Hệ.
Từ đó, nó vẫn luôn lẽo nhẽo muốn được nhìn tôi trong bộ đồ phi hành gia.”

Người đàn ông nở một nụ cười ấm áp hiến thấy giữa chiến trường này.
Thuốc Nổ giật lấy tấm ảnh ông ta đang vân vê trên tay, nhìn vào hình đứa bé con nhỏ xíu được ông ôm trong lòng:

“Trắng trẻo thế này mà ăn thì ngon lắm đây.”

“Cậu đừng có đùa, đừng mơ mà tôi tiết lộ chỗ ở gia đình mình cho tên đồ tể như cậu biết.”

Thuốc Nổ hơi quệt nước dãi đang chảy ra trên khóe miệng, phải một lúc sau mới như tìm được câu trả lời thích hợp nhất nói:

“Tùy ông, dù sao bàn ăn thiếu một món cũng không chết đói được.
Mà ngày xưa ông cũng tốt nghiệp từ khoa vật lý vũ trụ ra nhỉ? Cuối cùng sao lại lưu lạc đi làm cái nghề bác sĩ chiến trường này?”

“Trong chiến tranh thì ước mơ của một con người nào có ý nghĩa gì.” – Người bác sĩ than thở.

Thuốc Nổ cười hục hặc:

“Cũng đúng thôi, bây giờ nó không còn là ước mơ của ông nữa, chỉ còn là ước mơ của con gái ông.
Làm sao mà ông có thể nghiêm túc theo đuổi?”

“Cậu nói như vậy là sai rồi.
Ước mơ sinh ra vì chính bản thân mình, tuy rất mạnh mẽ nhưng dễ đổi thay, không ai có thế thích một thứ mãi mãi.
Nhưng ước mơ sinh ra vì người quan trọng với mình sẽ khác.
Chúng ban đầu tuy có thể yếu ớt, thiếu động lực, song chúng sẽ tồn tại lâu dài theo thời gian, càng ngày càng mãnh liệt.”

Ông ta nói tới đây thì gạt đi:

“Thôi, không nói chuyện của tôi làm gì.
Chán chết! Nói chuyện của cậu đi.
Cậu đã nhớ ra được tới đâu rồi?”

“Ông nói thế thì đúng là gần đây trong đầu tôi có những hình ảnh rất mơ hồ, rất kỳ lạ.
Tôi mơ thấy tôi được tổ tiên của Diệp gia là Diệp Tử Hà kéo ra khỏi đáy biển một nơi nào đó.
Trông thực sự giống như ở Thuộc Địa Tinh Europa.
Thật quái đản phải không? Diệp Tử Hà đã là người của một thế kỷ rưỡi về trước rồi, tại sao tôi lại có liên hệ được với ông ta chứ?”

“Cái ký ức này chưa hẳn là đúng, có thể là cậu chịu ảnh hưởng của hội chứng FMS (**).
Có điều, nó sẽ giúp gợi ý ra được một phần những gì cậu từng thực sự trải qua.
Cậu nhớ thêm được chi tiết nào nữa không?”

“Không hẳn! Chỉ là một ít suy luận thôi.
Như ông cũng biết người Diệp Gia vốn là những Bonapartist (***) nhỉ.
Họ đã nói điều gì đó về lễ kỷ niệm lớn trong vòng 400 năm.
Nếu vậy thì chúng có phải diễn ra đâu đó vào ngày 15/08/2169?...
Làm sao khuôn mặt của ông lại tái trắng thế kia?”

×— QUẢNG CÁO —

Người đàn ông đang lục lọi cái túi ALICE, tay hơi run run nhưng giọng điệu vẫn tỏ ra bình tĩnh:

“Tiến trình hồi phục trí nhớ của cậu rất khá rồi.
Bây giờ không phải là lúc cậu cố quá mà nên nghỉ ngơi đầy đủ, như vậy mới có sức chiến đấu tốt được.
Tôi sẽ tiêm cho cậu một liều an thần.
Cậu cũng ngủ một tí đi, khi tỉnh dậy sẽ tốt hơn nhiều.”

“Bác Sĩ à, tại sao những liều Thuốc an thần mà ông mang theo cho tôi đều có mùi tanh tưởi của cá vậy? Hay chúng không phải là thuốc an thần?”

Người đàn ông cảm giác như trái tim của mình đã nhảy ra tới tận cổ họng.
Thuốc Nổ nói tiếp:

“Chậc chậc, mà thôi, ở trong chiến tranh cũng không thể đòi hỏi quá nhiều được.
Nhanh chóng đi, tôi còn phải trở lại chống đỡ cho bọn côn trùng ngoài kia nữa.
Thật là rách việc.”



“Này, nãy giờ anh đang ngồi lẩm bẩm cái gì đấy?” – Kng Rthr vẫy vẫy đôi tay kim loại trước mặt Thuốc Nổ

“Anh không thấy người này thực sự giống anh à?”

“Nhóc nghĩ nhiều rồi, nếu quan sát kỹ anh ta hơi gầy và không đẹp trai bằng tôi được.”

Kng Rthr hơi xì xì, người Latem không có mũi nên âm thanh phát ra từ miệng:

“Đẹp trai thì có cái ích lợi gì? Cuối cùng ai mà chẳng phải trở lại vòng tuần hoàn của những cơn mưa sắt.”

Thuốc Nổ cười mỉm.
Đối với người Latem, tất nhiên nó chẳng quan trọng bởi vì bọn họ cũng không có nhu cầu giữa nam và nữ để tạo ra thế hệ sau.
Cậu nhìn kỹ vào tấm ảnh ở trên màn hình của Kng Rthr.

Trái ngược hẳn những lời cậu nói với Kng Rthr, cậu gần như tin tưởng chắc chắn, đây chính là cậu chứ không phải là bất kỳ một ai khác.
Thuốc Nổ đã được Diệp Tử Hà của Diệp Gia tìm thấy dưới đáy biển ngầm của vệ tinh Europa vào khoảng năm 2169.
Đó là điểm tận cùng ký ức, cậu còn có thể mơ hồ nhớ được khi truy vết ngược dòng.
Trước đó xảy ra điều gì, trong não cậu chỉ là một khoảng trắng mênh mông.

Tuy nhiên, chắc chắn, ông ta phải biết được điều gì đó về Thuốc Nổ, từ trước khi ông ta đào được cậu ra từ đáy biển Europa rồi.
Không thể ngẫu nhiên mà một phi hành gia của NASA lại dở chứng chui sâu vào trong đất đá, vượt qua lớp đáy biển ngầm của vệ tinh sao Mộc này để đưa cậu từ đó ra được.

Thuốc Nổ giơ ngón tay, che khuất nụ cười tươi rói của người đàn ông trong khuôn hình, miệng lẩm bẩm:

“Rút cuộc, mày là ai?”

Kng Rthr lay người cậu, chỉ vào cái tên lửa nằm ở chính giữa khoang ngầm này nói:

“Dù sao nó cũng đã được làm gần xong cả rồi.
Anh biết nhiều như thế, có thể giúp tôi hoàn thành nó được không? Làm ơn đi mà.”

“Ông ngoại của nhóc đâu?”

Kng Rthr trầm ngâm không nói gì, Thuốc Nổ lắc đầu đáp:

“Nhóc đừng có đùa, hành tinh Nori-V này chính là đại diện cho địa ngục.
Những hiểu biết của tôi về khoa học không đủ để tạo ra được một quả tên lửa có thể thoát khỏi từ trường và lực hút của nó.”

Con bé ngần ngừ một lát rồi hỏi nhỏ:

“Vậy nếu có cái này thì sao?”

Cô nhóc khẽ cạy cơ thể mình ra, Thuốc Nổ chỉ nghe thấy những tiếng rỉ rét chói tai.
Phải một lúc lâu sau, cô bé mới rút ra được từ bên trong cơ thể một mảnh hợp kim nhỏ, màu trắng sáng cực kỳ đặc trưng.
Cô nhóc làm xong động tác này thì giống như bị thoát lực, cả người đều xìu hẳn xuống.
Thuốc Nổ cầm nó trong lòng bàn tay, ngạc nhiên về sức nặng kinh khủng bất chợt kéo người cậu đi:

“Ồ, cái này không phải là Wykium à?” – Cậu lẩm bẩm.

Thứ hợp kim này là nguyên liệu chính làm nên con Robot NTDM – 3797 mà cậu đã từng quan sát được trong danh sách những thứ Tưởng Giới mở bán.
Ngay từ lúc đó, cậu đã dự đoán nó được làm từ những nguyên tố siêu nặng trong bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học.

Quả nhiên, bây giờ được cầm một khối trực tiếp, nhìn ngắm dưới Tổ Nhãn Lausiv mới thấy, nó gồm không ít những nguyên tố có số nguyên tử từ khoảng 145 tới 150, kết hợp với một số nguyên tố khác như Oxy, Carbon và Cobalt trong mạng lưới cấu trúc cực kỳ hoàn hảo.

Cậu có thể thấy lý do nó tồn tại ở trạng thái ổn định như thế, trái ngược hẳn với các nguyên tố siêu nặng thông thường, là vì cấu trúc này ở trong bốn chứ không phải ba chiều.
Dù Thuốc Nổ còn xa mới gọi là một nhà hóa học chuyên nghiệp, nhưng cậu cũng phải trầm trồ thán phục về độ vững chắc kỳ diệu của nó, cảm giác giống như một lúc viết ra hàng chục phương trình toán học, để rồi tất cả chúng đều có cùng một nghiệm thỏa mãn chung vậy.

Kng Rthr yếu ớt nói:

“Đối với Latem, đây chính là kim loại của Hoàng Gia, anh nghĩ xem, nó có thể được sử dụng trong tên lửa được hay không?”

Thuốc Nổ nhớ lại những tính chất của Wykium mà Tưởng Giới mô tả và những gì cậu xem ở đây.
Nếu dát một lớp cực mỏng của nó bên ngoài tên lửa, hẳn là về sức bền chịu lực không có vấn đề gì, dù còn phải thí nghiệm mới chắc chắn được.
Lúc bấy giờ phải tính toán thêm về nhiên liệu, quỹ đạo và các vấn đề thiết kế khí động học khác thôi.

Cậu bất tri bất giác đang định gật đầu, khẳng định có thể thử, Peaky vang lên tiếng thông báo:

[Cập nhật nhiệm vụ]

[Tên nhiệm vụ: Trái tim con người.
Được giao bởi: Kng Rthr.
Phân loại nhiệm vụ: Chuỗi nhiệm vụ cấp A-, dự đoán.
Hệ số độ khó: 0,7.
Đang tiến hành]

Những trường hợp Peaky thay đổi phân loại nhiệm vụ trong lúc giữa chừng vốn không hề hiếm, nhưng đột ngột tăng từ cấp E lên tận cấp A- thế này, không khỏi khiến Thuốc Nổ ngạc nhiên.
Nếu nó là nhiệm vụ cấp A- thì đã thật sự đáng để cậu bỏ thời gian ra làm.

Cậu quay đầu nhìn lại Kng Rthr, cảm giác như cô nhóc sau khi lấy thứ hợp kim này ra khỏi người, cơ thể càng gầy gò, rỉ sét hơn một phần, nhưng ánh mắt lại trở nên sáng rõ.
Thuốc Nổ nhấc nhấc Wykium trên tay nhẹ giọng khuyên:

“Chừng này chắc chắn không đủ để làm một cái tên lửa đưa người Latem lên tới quỹ đạo hành tinh được, cùng lắm chỉ có thể phóng một cái vệ tinh quan trắc cỡ nhỏ lên đó thôi.
Nhóc vẫn muốn làm chứ?”

Cậu cũng không có nói rõ ra là chế tạo thứ có thể phóng người Latem lên, bản thân cậu còn chưa có cái trình độ đó.
Cô nhóc nghe tới câu này thì hơi chần chừ mất năm giây, quay đầu lại nhìn tên lửa nằm chính giữa cái buồng ngầm, ngay đằng sau cô nhóc, đoạn gật đầu chắc nịch:

“Vệ tinh thì vệ tinh, tôi không vấn đề gì cả.”

Thuốc Nổ bỗng nhiên nghiêm giọng lại:

“Nhóc không vấn đề gì nhưng tôi thì có vấn đề rất lớn đấy.
Hình như không có lý do gì để tôi phải giúp nhóc cả?”

“Anh đừng nói láo.
Ngay lúc đầu gặp, anh vừa mới thoát ra khỏi không gian bậc cao đúng không? Tôi chưa từng thấy sứ giả Eguh nào rời khỏi thành phố này ra chiến trường mà còn được đặc cách quay về cả.”

Con nhóc há miệng hít một hơi sâu vào trong lá phổi không tồn tại của nó, kết luận đanh thép:

“Bởi vậy, anh chính là lính đào ngũ!” ×— QUẢNG CÁO —

Thuốc Nổ liếm liếm môi:

“Vậy để lính đào ngũ này triệt hạ tất cả mối đe dọa đối với bản thân nhé?”

“Anh sẽ không làm vậy đâu?”

“Tại sao?”

“Tuy chỉ thoáng qua, tôi nhìn thấy ánh mắt của ông ngoại tôi trong anh.
Cả hai đều là ánh mắt của những người có đam mê mãnh liệt đối với vẻ đẹp của vũ trụ.”

Thuốc Nổ hơi bật cười:

“Nhóc nói đúng mà cũng sai.
Cuối cùng nhóc có ma mãnh mấy, vẫn còn nét ngây thơ của trẻ con.”

“Tôi không phải là trẻ con! Không giống các anh, mỗi người Latem đều được sinh ra với cơ thể và trí tuệ đầy đủ.”

“Thôi được rồi, chuyện đó cũng không quan trọng.
Nhóc nói đúng, ta rất có đam mê với vũ trụ.
Nhưng cũng nói sai, ta không có hứng thú chút nào với việc làm tên lửa thoát ra khỏi tinh cầu chết giẫm này.
Có điều may mắn cho nhóc là ta lại rất có hứng thú với nhóc, ít nhất là cho tới lúc này.
Ta muốn làm vài thí nghiệm thú vị với Akatsa.
Nếu trong thời gian này nhóc chịu nghe lời, ta sẽ tham gia dự án của nhóc.”

“Không thành vấn đề, bao lâu thì KR – 1 có thể lên tới quỹ đạo.”

Thuốc Nổ nhìn về phía quả tên lửa đặt ở giữa buồng ngầm lắc lắc đầu:

“Đừng nghĩ việc phóng thành công một quả tên lửa lên vũ trụ là chuyện giỡn chơi.
Không có vô số lần thử nghiệm thì đừng mơ tới hoàn thành.
Riêng thứ này, chắc chắn phải tạo lại.
Thiết kế của nó có vấn đề, khi chịu phải áp lực từ một phía của mưa sắt, chắc chắn nó sẽ bị bẻ hướng đột ngột.
Đây là điều tối kỵ với tên lửa.
Nó sẽ nghiêng như thế này…Và rồi… Kabooom!”

“Cơ chế kiểm soát và trộn nhiên liệu lỏng của nó cũng có vấn đề, chúng không đủ nhạy để hoạt động trong điều kiện từ trường của hành tinh này… Chắc chắn sẽ… Kaboom.
Và điều quan trọng nhất, đó là chống lại sét trong khí quyển của Nori - V như thế nào.
Ở nơi này không thể trông cậy vào một ngày trời quang mây tạnh để phóng được.
Một tia sét đúng vị trí hoàn toàn có thể đánh cháy động cơ tên lửa…Nó sẽ rơi ngược trở lại mặt đất…Và rồi…Kaboom!”

Kng Rthr không cho là đúng:

“Anh chưa làm nên được việc gì thì cũng đừng có chê bai công sức của người khác như thế! Ông ngoại tôi có thể một mình làm ra hết đống này, tất nhiên phải giỏi hơn anh rất nhiều đấy.”

“Được rồi! Tôi cũng không phải khinh thường ông ngoại nhóc, chỉ là tôi đang nói sự thật thôi.
Vậy đi, trước hết tôi cần phải đi kiếm vật liệu để làm thí nghiệm đã.
Cứ nói mãi cũng chẳng được tích sự gì.
Thành phố này không có nơi nào có nhiều nhôm à? Tôi phải thiết kế lại vỏ ngoài của nó một chút.”

Cô nhóc chỉ vào lớp Alumin bên ngoài cơ thể hỏi:

“Ý anh là thứ này?”

“Là nhôm chứ không phải Alumin.”

Cô nhóc lắc đầu nguầy nguậy.
Thuốc Nổ đã đoán được điều này khi đi trên đường tới đây.
Ở thành phố này, thứ nhiều nhất chính là sắt.
Nhôm cũng không hề hiếm nhưng phần lớn đều tồn tại dưới dạng bột mịn chứ không phải nguyên khối, nên chúng dễ dàng bị oxy hóa thành Alumin cả.
Cậu tặc lưỡi:

“Vậy thì tôi phải trở lại không gian bậc cao một chuyến rồi.
Ở gần đây có nơi nào có thể tiến nhập chiến trường dễ dàng?”

“Anh đi từ đây về phía biên giới của thành phố, sau đó rẽ trái, đi dọc theo nó khoảng hai trăm mét là tới.”

“Được rồi! Nhóc chờ ở đây đi.
Trong lúc tôi đi lấy nguyên liệu hãy tranh thủ luyện tập cách điều khiển kim loại mà tôi đã dạy.”

“Còn phải xem anh làm ăn ra sao đã.”

Thuốc Nổ đi đúng theo chỉ dẫn của Kng Rthr về phía chỗ giao giới giữa không gian bốn chiều và không gian năm chiều kia.
Nơi đó đúng là tồn tại một vũng nước nhỏ.
Tuy vậy, điều cậu hoàn toàn không ngờ tới là vũng nước này lại không đủ để cậu chui lọt qua.
Cái hồ ở trung tâm mộ phần tuy lớn nhưng lại không dẫn tới chiến trường mà dẫn ra bên đầu kia của Nori-V, Thuốc Nổ lại càng không điên nhảy vào đó.

Cuối cùng, cậu đành phải dùng ma pháp Frogcitem Cean để tập hợp kim loại lại và Defiomorde để làm nóng chảy xung quanh chúng, tạm thời tạo thành một cái xẻng công binh xiên xẹo tới mức chính cậu nhìn vào cũng không chịu nổi.
Cậu dùng nó đào bên cạnh một cái hố để vũng nước mở rộng ra.

Khi cậu qua được tới khu vực bên kia, chỗ đầu ra của cậu bị một tảng kim loại to lớn và nóng hừng hực bịt kín.
Thuốc Nổ phải rất vất vả mới có thể dùng cái xẻng đẩy được nó ra kịp lúc, suýt nữa thì sức nóng đã khiến cho vũng nước bốc hơi hết.
Nếu vậy, đường ra sẽ bị tắc, cậu chỉ đành quay về lại thành phố Latem phía bên kia.

Thuốc Nổ chửi thề một câu về kẻ dở hơi nào đi đặt tảng kim loại ngay trên vũng nước liên kết không gian.
Khi cậu đứng dậy đã phát hiện mình đang ở trong một cái doanh trại Tesseract của người Latem, bốn phía xung quanh lửa cháy rợp trời.
Cậu còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra, ở phía sau một góc lều đã vang lên tiếng nói:

“Sư đoàn chúng ta vây chặt nơi này như nêm rồi.
Quét hết toàn bộ một lượt xem còn kẻ nào sống sót không? Nếu có thì dùng vũ khí nam châm giữ chặt chúng ở trong doanh trại.
Chúng ta cần một số đối tượng để thử nghiệm vũ khí mới.”

Thuốc Nổ nghe hệ thống dịch thuật thông báo đây là tiếng Orcim thì giật bắn người.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cậu vội vàng hô nhỏ:

“Orpeatolitten!”

Chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Thuốc Nổ cũng không bất ngờ gì điều này, khoảng cách từ cậu tới trại huấn luyện cũ bây giờ ắt hẳn là rất xa.
Nhớ lần trước Vương Mẫn chỉ đưa cậu từ Đại Việt tới Bắc Kinh thôi mà đã phải vẽ thêm đủ thứ vòng tròn phức tạp, chẳng biết là năng lực phụ trợ của hệ nào.
Chứng tỏ, bản thân phạm vi dịch chuyển của ma pháp này không hề lớn.

Thuốc Nổ lại chưa từng đi qua nơi nào khác xung quanh đây để chọn làm điểm đến.
Cậu đành gấp rút dùng phương án dự phòng:

“Stiingprioeon!”

Vị trí của cậu đã được chuyển dời vào bên trong một cái thùng phuy lớn nằm ngay gần đó.
Thuốc Nổ phải bịt mũi lại vì mùi dầu máy khó chịu tràn ngập trong không gian kín này.
Cậu hơi hé cái nắp nhìn ra ngoài.

Đối diện cậu xuất hiện hai thứ có dáng vẻ kỳ dị.
Mỗi một trong số chúng đều có bốn cái chân máy bò trên mặt đất.
Chúng được cấu tạo bằng sáu trục lớn, xoay chuyển tự do khiến cho chúng cực kỳ cơ động.
Phía bên trên không gì đặc biệt mà chỉ là một cái hộp hình lập phương thần bí.
Thuốc Nổ có thể thấy được cơ cấu điều khiển những cái chân máy đều nằm trong hộp này.

Tiếng của người Orcim lúc nãy chính là vang ra từ đây.
Thuốc Nổ không khỏi nhíu mày kỳ quái.
Theo cậu quan sát, thứ này không phải điều khiển từ xa, nhưng cấu tạo của nó thì quả thật là một cái máy chứ không có dấu hiệu hẳn hoi của sinh vật sống như người Latem.
Vậy người Orcim đang nói chuyện từ chỗ nào?

Hèn gì cuộc chiến tranh này kéo dài dai dẳng như vậy.
Một bên thì đánh chết xong sẽ hồi sinh, một bên còn chẳng biết trốn ở đâu, hình dáng ra sao.
Đánh không được vào nơi chí tử của đối phương thì phải bao giờ mới chấm dứt được?

Thuốc Nổ đang định rời khỏi nơi này, nào ngờ hai tên người Orcim lại hì hục mang đống dầu máy này ra khỏi doanh trại, đem tới chỗ đóng quân của chúng.
Thuốc Nổ thấy thế thì nán lại một phen, xem đám người này định thử nghiệm vũ khí gì mà nghiêm túc như vậy.

(*) Hội chứng Napoleon – Napoleonist Syndrome: Hội chứng mà binh lính trong quân đội và thậm chí dân chúng các nước đồng minh chống Napoleon gặp phải.
Họ tôn thờ Napoleon đến độ vượt qua cả chính lòng yêu nước của bản thân mình.
Lưu ý, không nhầm lẫn với hội chứng phức cảm Napoleon (Napoleon Complex)

(**) False Memory Syndrome: Hội chứng sai lệch ký ức

(***) Bonapartist: Người ủng hộ Napoleon, dòng họ Napoleon hoặc phương pháp cai trị đất nước kiểu Napoleon.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui