Chương 15: Cuộc thi mẫu
Vì lớp 12 sẽ phân lớp học tốt và không tốt, mà tiêu chuẩn căn cứ chính là cuộc thi cuối kỳ, nên cuộc thi cuối kỳ hai lớp 11 rất quan trọng.
Trước đây các bài thi đều lấy thang điểm một trăm, nhưng bắt đầu từ bây giờ, lấy tiêu chuẩn thi vào đại học cao đẳng, thang điểm một trăm đã trở thành thang điểm một trăm năm mươi.
Để chúng tôi thích ứng với sự thay đổi đó, giáo viên cũng chuẩn bị sẵn sàng cho chúng tôi, nhà trường tổ chức một cuộc thi mẫu.
Thành tích của cuộc thi mẫu được công bố, tôi vẫn đứng thứ nhất, hai môn lý, hóa đạt điểm tối đa. Trương Tuấn đứng thứ hơn ba mươi trong khối, Quan Hà chỉ đứng thứ hơn năm mươi.
Thành tích học tập của tôi ngày càng tốt lên, Trương Tuấn không đề cập đến chuyện học tập trước mặt tôi, nhưng tôi cũng biết anh đang rất cố gắng. Cho dù bị ốm cũng không quên xem tiếng Anh, đôi khi đến nhà anh chơi, tôi thường thấy cả đống giấy nháp dày, ghi rất nhiều bài tập. Tôi rất hiểu sự buồn khổ khi mình vất vả chăm chỉ, mà lại không thu hoạch được thành công.
Tâm trạng của Trương Tuấn không tốt, tôi nghĩ cách làm anh vui vẻ, nhưng anh vẫn buồn bực không vui, ngày nào cũng buồn bã ỉu xìu, gần như hoàn toàn mất đi tự tin.
Cuối tuần, anh tới tìm tôi đi hát, tôi đề nghị hai người đến bờ sông tản bộ.
Lúc dạo quanh bờ sông, tôi bắt đầu kể với anh quá trình học tiếng Anh của mình, tôi mới nói hơn một nửa, anh đột nhiên không kiên nhẫn, tức giận, nhìn tôi nói: “Trong đầu em ngoài học tập ra, còn có gì nữa không?”
Tôi ngây người, lúc ấy vừa thấy ấm ức vừa thấy bực tức, tôi toàn tâm toàn ý muốn giúp anh, thậm chí chia sẻ khoảng thời gian thống khổ đã từng trải qua, vậy mà anh lại tức giận với tôi.
Tôi đè nén nỗi ấm ức, xoay người bước đi: “Tâm trạng anh không tốt, em đi trước.”
Anh bắt lấy tay tôi, bực tức và bất mãn lâu ngày làm anh không khống chế được cảm xúc: “Từ khi chúng ta ở bên nhau, em luôn tức giận, hơi một tí là không nói chuyện với anh, muốn chia tay với anh, dù có phải là anh sai hay không, anh đều phải nhận sai trước, em mới bằng lòng tiếp tục ở bên anh, nhiều khi anh không thể hiểu được, nếu em không thích anh, sao lại đồng ý ở cùng một chỗ với anh?”
“Sao em lại không thích anh?”
“Những nữ sinh khác đều hy vọng được ở bên bạn trai, bạn trai không đưa cô ấy về nhà, cô ấy sẽ giận dỗi, nhưng em lại không muốn ở bên anh, mỗi ngày anh về nhà cùng em, em lại không vui; những nữ sinh khác đều rất thích có nhiều thời gian bên bạn trai mình, nhưng mỗi lần anh mời em đi chơi, em luôn ra sức khước từ không muốn đi, từ trước đến giờ em cũng không thèm để ý anh ở bên những nữ sinh khác, mặc kệ anh chơi với họ thế nào, em cũng không có phản ứng gì, cứ như anh và em không hề có quan hệ gì với nhau. Trong lòng em chỉ có học tập, căn bản không quan tâm anh làm cái gì, vị trí của anh trong lòng em, có lẽ còn không quan trọng bằng một nửa việc học tập của em.”
Tôi dùng sức vùng khỏi tay anh, lạnh lùng nói: “Anh thấy những nữ sinh khác tốt, vậy anh đi mà tìm họ.”
Anh đứng sau tôi nói: “Em yên tâm, từ giờ, anh tuyệt đối không đến quấy rầy em, không cản trở em, em cứ chuyên tâm mà làm trạng nguyênỉnh.”
Tôi thẳng lưng ngẩng ặt, bước đi thật nhanh, cho đến khi thân ảnh của tôi biến mất khỏi tầm mắt anh.
Tôi vô cùng buồn khổ, không rõ vì sao tôi thành tâm thành ý muốn tốt cho anh như vậy, mà anh lại không cảm nhận được. Tôi vô cùng ấm ức, trách anh không hiểu lòng tốt của tôi.
Mãi đến rất nhiều năm sau, tôi mới hiểu, lúc ấy, tôi không sai, anh cũng không sai. Chúng tôi chỉ sai vì tuổi còn quá nhỏ, chưa hiểu được tình yêu của nhau.
Tôi vào lúc ấy, chỉ biết rằng tôi thích anh, hy vọng anh tốt, nên vội vàng muốn giúp anh, nhưng phương pháp lại sai mất rồi.
Trương Tuấn vào lúc ấy, là một cậu con trai kiêu ngạo, tự trọng. Anh muốn chăm sóc tôi, chứ không phải nhận sự chăm sóc của tôi. Vì ở bên người ưu tú mà anh lặng lẽ nỗ lực, áp lực rất lớn, cũng rất lo lắng, anh muốn biết chắc rằng tôi có tình cảm với anh, chứ không phải tôi học tập xuất sắc thế nào. Nhưng, ở độ tuổi ấy của anh, anh chỉ có thể nhìn thấy tôi luôn miệng nói đến chuyện học tập, mà không thể nhìn thấy lòng tôi chỉ đang hy vọng anh có thể tự tin, vui vẻ.
Tôi không đi tìm Trương Tuấn, Trương Tuấn cũng không tới tìm tôi. Chúng tôi bắt đầu chiến tranh lạnh.
Trước kỳ thi cuối kỳ, chúng tôi thi thể dục lần cuối để lấy chứng chỉ, nghe đồn là nếu thành tích không đạt, sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp, cũng không có tư cách tham gia thi vào đại học.
Ngoài gập bụng ra, thành tích những bài thi khác của tôi đều vô cùng thê thảm, nếu chạy tám trăm mét mà không đạt tiêu chuẩn, tôi sẽ… tôi cũng không biết mình nên làm cái gì bây gi.
Ngày thi chạy tám trăm mét, sáng sớm trời có mưa nhỏ, không khí ẩm ướt mát mẻ, tất cả con trai trong lớp đều chúc mừng tôi: “Ông trời đang giúp cậu đấy, cậu nhất định có thể qua.”
Tôi đau khổ nhíu mày nói: “Cảm ơn lời chúc của mọi người.”
Lúc thi, con trai lớp tôi dàn đều quanh sân thể dục cổ vũ tôi cố lên, nhưng tôi vẫn chẳng khá hơn tí nào, hai chân cứng đờ, chạy càng ngày càng chậm, họ không thể tin được than thở: “Mới là vòng thứ nhất thôi!”
“La Kì Kì, đằng trước có một triệu tệ chờ cậu ấy.
“La Kì Kì, đằng sau có tên dê cụ đang đuổi theo cậu kìa, ô —— ô —— chạy nhanh lên nào!”
“La Kì Kì, đằng sau có một đám hổ hung mãnh đang đuổi theo cậu, không chạy nhanh lên chúng sẽ làm thịt cậu đó, ngao —— ngao —— “
…
Giáo viên thể dục trẻ tuổi không hiểu nổi, sân thể dục thành thảo nguyên châu Phi từ khi nào thế? Cười ra lệnh cho đám con trai lớp tôi ngậm miệng lại.
Con trai lớp tôi dùng đủ mọi cách cũng không thể làm tôi chạy nhanh hơn. Tôi vốn rất có niềm tin, hy vọng mình bỗng chốc có thể chạy nhanh một chút, nhưng đến lúc nhìn thấy Trương Tuấn đứng trong đám người, sức lực toàn thân tôi đều trôi đi hết, lòng chỉ còn nỗi cam chịu.
Chạy xong vòng thứ nhất, thầy giáo nhìn đồng hồ bấm giây lắc đầu: “Hai phút ba mươi giây.”
Con trai lớp tôi lo lắng nóng nảy, đám Dương Quân và Mã Lực đều cười giễu: “La Kì Kì, sao cậu chạy ‘tốc độ’ thế nhỉ?”
Đang lúc tôi gian nan đấu tranh với vòng hai, Trương Tuấn đột nhiên chạy tới bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, kéo tôi chạy về phía trước. Bàn tay anh mạnh mẽ cường tráng, tôi thấy mình như hết hơi, thở phì phò, nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đám con trai lớp tôi reo hò, từ “La Kì Kì, cố lên”, biến thành “Trương Tuấn, cố lên! Trương Tuấn, cố lên!”
Tất cả tiếng ồn ào huyên náo trên sân thể dục đều biến mất, tôi nghĩ mình đang bay trong gió, trước mắt cái gì cũng mờ ảo, nhớ tới rất nhiều năm trước, vào ngày mưa gió mù mịt, mưa đá đầy trời, anh nắm tay tôi chạy, và cũng mang đi cả trái tim tôi.
Nhiều ngày, nhiều năm qua đi, chua xót nhiều hơn, ngọt lành chỉ còn một chút, nếu lại có một lần nữa, tôi có bằng lòng hay không? Có phải tôi không nên để anh nắm lấy tay mình?
Đến khi phát hiện Trương Tuấn kéo tôi dừng lại, tôi đã mơ hồ chạy đến điểm cuối.
Giáo viên thể dục không nói chúng tôi vi phạm quy tắc, làm như không phát hiện ra điều gì, bấm đồng hồ, tiếc nuối nói: “Tổng cộng bốn phút hai mươi giây, không thể đạt tiêu chuẩn.”
Con trai lớp tôi đều vây quanh thầy giáo xin cho tôi: “Thầy ơi, cho bạn ấy qua đi ạ, chúng ta nhân đôi thành tích của vòng hai lên, vòng đầu không tính.”
“Nếu không tuần sai thi lại, để Trương Tuấn nắm tay Kì Kì chạy từ đầu, nhưng như vậy sẽ phiền lắm!”
“La Kì Kì mà không được thi đại học, cậu ấy thấy vui, nhà trường cũng không vui đâu!”
“Thầy ơi, thầy nể chúng em đi, chúng em nhất định sẽ mang ơn thầy.”
Thầy thể dục bị mọi người xin mệt mỏi, chấm bút, sửa lại thành tích, ngoài miệng không nói gì, chỉ đưa thành tích ra trước mắt Trương Tuấn, để Trương Tuấn nhìn thoáng qua rồi lập tức bước đi.
Con trai lớp tôi còn định chạy đến văn phòng xin thầy, Trương Tuấn nói: “Qua rồi.”
Đám con trai nhảy dựng lên hoan hô, Mã Lực vui đùa với tôi và Trương Tuấn: “Từ khi hai cậu nắm tay nhau chạy, sân thể dục lại có gấp đôi người xem, các cậu cũng cận thận đấy, chủ nhiệm lớp có thể tìm các cậu nói chuyện.”
Tôi vụng trộm nhìn Trương Tuấn, Trương Tuấn lại không nhìn tôi lấy một cái, nhấc chân bước đi.
Tôi ngẩn ngơ, vội chạy theo anh. Anh không để ý tới tôi, tôi nhẹ giọng cầu xin: “Anh nói chuyện với em một chút.”
Tôi càng nói, anh càng lạnh lùng nghiêm mặt, một câu không nói. Tôi cũng không nói được nữa, nhưng lại không chịu buông tha, chỉ có thể chạy bước nhỏ sát theo anh.
Tôi theo anh một đường, anh một đường không để ý đến tôi.
Tôi vẫn theo anh lên tầng, anh sắp đi vào phòng học, tôi túm lấy góc áo của anh, anh bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu nhìn tôi, tựa như đang đợi tôi nói gì đó, học sinh trong lớp đều tò mò ngẩng đầu, nhìn chúng tôi từ cửa sổ, dưới cái nhìn chú mục của họ, tôi cảm thấy xấu hổ, vội buông Trương Tuấn ra, anh có vẻ thất vọng, không nói lời nào, quay người đi vào lớp.
Tôi buồn bã ỉu xìu trở lại phòng học, vừa tiến vào lớp, liền nằm úp sấp trên bàn, vì mũi cứ cay cay, nước mắt chảy vọt ra ngoài hốc mắt.
Dương Quân hỏi: “Làm hò?”
Tôi lắc đầu.
“Chia tay?”
Tôi lắc đầu.
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống ống tay áo.
Dương Quân hỏi: “Cậu muốn ra ngoài một chút không?”
Đến khi nước mắt đã bị ống tay áo thấm hết, đến khi giọng nói không tiết lộ mình đang yếu đuối, tôi mới ngẩng đầu lên, cười nói: “Tớ không muốn lên lớp.”
Dương Quân sảng khoái nói: “Không thành vấn đề, tớ lai cậu đi nông thôn chơi.”
Tôi và Dương Quân thu dọn sách vở rồi trốn tiết, không hề lo lắng đến bài trắc nghiệm lý vào tiết sau.
Tôi biết đau buồn cũng không giải quyết được gì, nếu tôi nhất định sẽ mất đi Trương Tuấn, tôi không thể lại mất đi học tập. Nhưng ngày đó tôi không thể khống chế nỗi bi thương trong lòng, không thể vào đầu được chữ nào, thầm nghĩ phóng túng bản thân.
Buổi tối tôi cũng không ngủ ngon, luôn nằm mơ, khi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, trong đầu lại toàn hình ảnh của Trương Tuấn, trong mơ tôi luôn khóc.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vừa vang lên, tôi liền buộc mình rời giường đọc sách, thời gian sa đọa phát tiết đã chấm dứt, không vào đầu cũng phải đọc. Sở dĩ con người được xưng là sinh vật cao cấp, là bởi vì chúng ta có trí tuệ, có thể dùng lý trí để khắc chế những hành vi sai trái.
Trong khi Trương Tuấn và tôi tiếp tục chiến tranh lạnh, cuộc thi cuối kỳ cũng đến.
Tôi vẫn là người đứng đầu vượt xa các bạn khác, Trương Tuấn lại thi rối tinh rối mù, đứng thứ hơn một trăm tám mươi, mà Quan Hà chỉ đứng thứ hơn sáu mươi trong khối.
Khi xem bảng thành tích, tôi đột nhiên nhận ra, đã rất lâu rồi Quan Hà không tiến vào top 20, ngay cả Dương Quân, Lâm Y Nhiên cũng đều lo âu vì thành tích của mình, huống chi là Quan Hà? Trên vai Quan Hà không chỉ chịu trách nhiệm về bản thân, mà còn có toàn bộ hy vọng của mẹ cô ấy.
Tôi gọi điện thoại nói chuyện với Quan Hà, cô ấy cười nói: “Bạn La Kì Kì của tôi, không phải học sinh nàohông minh như cậu, dù xảy ra chuyện gì cũng có thể yên ổn ngồi trên vị trí thứ nhất trong khối, còn tớ phải nỗ lực học tập.”
Cô ấy rất lịch sự, nhưng tôi lại cảm thấy giọng điệu cô ấy mang theo vẻ trào phúng, ý tại ngôn ngoại, tôi nói: “Tớ biết bây giờ chương trình học rất nặng, nhưng chính vì chương trình học nặng, nên mới cần phải thư giãn đúng lúc, buổi tối đi trượt patin với tớ nhé, từ nghỉ hè đến giờ, rất lâu rồi chúng mình không cùng chơi với nhau.”
Có lẽ cô ấy nghĩ đến thời gian nghỉ hè, tuần nào tôi cũng dạy cô ấy trượt patin, do dự một lúc, rốt cuộc cũng đồng ý yêu cầu của tôi.
Trên sân trượt patin có rất nhiều người, tâm tư của hai người cũng không đặt trên giày trượt patin, trượt một lúc, chúng tôi cùng ngồi nghỉ ngơi.
Hai người nói với nhau những câu chuyện không đầu không cuối, vài lần tôi muốn chuyển đề tài đến vấn đề học tập, Quan Hà đều vui đùa, lái sang chuyện khác.
Thấy sắp đến lúc phải trả lại giày trượt, tôi kiên trì, quyết định mở lời: “Quan Hà, lúc đầu thấy thành tích của cậu kém đi, tớ nghĩ đó chỉ là dao động bình thường, nên không để ý nhiều, gần đây mới phát hiện qua vài cuộc thi rồi mà vẫn vậy, đã xảy ra chuyện gì à?”
Quan Hà cười nói: “Người có thành tích kém đi không chỉ có mình tớ, đại khái là chúng tớ ngốc, không thể thích ứng với chương trình học nặng, căng thẳng ở cấp Ba.”
“Tớ không biết những người khác thế nào, nhưng tớ biết cậu không phải vậy, cậu rất thông minh.”
Quan Hà sửng sốt một chút, cười nói: “Ai nha, ở trước mặt cậu, tớ cũng không dám thừa nhận mình thông minh, cậu đừng trêu ghẹo tớ!”
“Từ ngày đầu tiên cậu chuyển trường đến lớp tớ, tớ đã để ý đến cậu, trong lòng tớ cậu vẫn là nữ sinh thông minh nhất, ưu tú nhất, tớ tin không phải vì cậu ngốc mà thành tích mới trượt xuống.”
Quan Hà không tin hỏi: “Cậu để ý đến tớ?”
“Tớ không lừa cậu đâu, thật sự là từ nhỏ tớ đã để ý đến cậu, hâm mộ cậu ưu tú, khát vọng bản thân mình có thể giống cậu, thậm chí âm thầm hy vọng ông trời cho tớ biến thành cậu. Cậu biết không? Sổ lưu niệm khi tốt nghiệp tiểu học, tớ chỉ nhờ một người ghi vào thôi, chính là cậu đấy. Lên cấp Hai còn thường xuyên lật xem cuốn sổ đó, mỗi lần nhìn thấy chữ viết của cậu, lại thấy vô cùng khổ sở, không rõ một người phải ưu tú đến mức nào mà ngay cả viết vài dòng chữ lưu niệm cũng đẹp đẽ như vậy.”