Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Dường như anh không nghe thấy lời tôi gọi, vẫn bước về phía trước. Nhưng tôi biết anh nghe thấy, bởi bước chân anh khựng lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng anh, anh vẫn không quay đầu.
Rất lâu sau khi bóng dáng anh biến mất, tôi mới bước lên tầng như người mất hồn, bố mẹ tôi vô cùng tức giận, hỏi tôi đi đâu, tôi trực tiếp vọt vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.
Bố mẹ vẫn không ngừng trách móc tôi, nhưng tất cả tựa như đang cách tôi một vách ngăn. Thân thể tôi ngồi ở đây, mà linh hồn lại không biết đang ở nơi nào.
Dần dần, tất cả âm thanh đều biến mất, chỉ còn tôi, ngồi trong bóng đêm.
Đến lúc tôi nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng
Tôi không rửa mặt, không đánh răng, trực tiếp ngã xuống giường, nhưng không thể nào ngủ được, nghĩ đến từ ngày mai, tôi và Trương Tuấn đã không còn quan hệ gì nữa, tôi khó chịu giống như bị người ta lăng trì, cảm thấy ghê tởm buồn nôn, tựa như ngay lập tức sẽ nôn ra, chạy đến buồng vệ sinh, tôi vốn không ăn cơm tối, nên không thể nôn ra cái gì, chỉ ngồi trên mặt đất nôn khan.
Một đêm giằng co, không hề nhắm mắt, rất nhanh đã đến sáu rưỡi, đồng hồ báo thức vẫn như trước, vang lên không chút cảm tình, nhắc nhở tôi đã đến giờ học tiếng Anh.
Tôi giống như đang ở giữa thế giới sụp đổ rốt cuộc cũng tìm được chút việc để làm, lấy sách tiếng Anh ra, nhốt mình ngoài ban công, dắt cổ họng đọc to, điên cuồng muốn ghi nhớ bài tiếng Anh, nhưng trong đầu có nhớ được gì không, tôi cũng không rõ lắm.
Sau khi mẹ ngủ dậy, vốn định giáo huấn tôi sao tối qua về muộn thế, nhưng lại thấy tôi đang đứng ở ban công vất vả học tập, nên mẹ không nói gì.
Mẹ làm món trứng cuộn, sữa nóng. Tôi không muốn ăn, mẹ hỏi tôi: “Sao thế? Bữa sáng nhất định phải ăn, nếu không cả ngày sẽ không có sức.”
Tôi không muốn để mẹ nhìn ra điểm khác thường, bưng bát lên, bắt buộc ép buộc mình phải ăn sáng.
Em gái vừa ăn sáng, vừa cò kè mặc cả với mẹ tháng này cho nó bao nhiêu tiền tiêu vặt. Đầu tôi trống rỗng, bên tai ong ong, không nghe rõ hai người họ đang nói gì, nhưng khi mẹ hỏi tôi, tôi lại có thể đối đáp như thường.
Mẹ hỏi: “Chiều nay con còn ra ngoài tìm bạn à?” Mọi khi vào cuối tuần, tôi đều đi gặp Trương Tuấn.
Trong lúc mất tự chủ, nước mắt tôi liền chảy xuống, ngay cả thời gian che giấu cũng không có, tôi lập tức cúi đầu, giơ cái bát lên ngang mặt, làm như đang uống sữa, dùng bát che đi khuôn mặt, chỉ có tôi mới biết một giọt nước mắt đã chảy vào sữa, trên mặt bát sữa trắng mịn, giọt nước mắt tạo ra những vòng tròn gợn sóng.
Giữa lúc hoảng hốt, tôi nghe thấy một giọng nói bình tĩnh “không ra đi”, xa xôi xa lạ hoàn toàn không giống giọng nói của mình.
Cả một ngày, tôi đều cầm sách, siêng năng học tập, nhưng từ sáu rưỡi sáng đến mười giờ tối, số trang tôi đã xem, chỉ có
Buổi tối, tôi nằm trên giường, thầm nhủ với mình, trên thế giới này ai rời bỏ ai thì vẫn phải sống, bây giờ tôi đau khổ, một năm sau, tôi hoàn toàn không nhớ rõ đau khổ của bây giờ nữa, mười năm sau, khi người ta nhắc đến tên Trương Tuấn, có lẽ tôi sẽ suy tư nửa ngày mới biết anh là ai.
Tất cả đều đã là quá khứ, tất cả đều đã là quá khứ!
Khuyên giải mình hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng đợi được đến bình minh để tới trường.
Lúc Dương Quân nhìn thấy tôi, kinh ngạc hỏi: “Có phải cậu cày cả đêm không? Sao sắc mặt khó coi vậy?”
“Ừ, làm bài tập mãi đến ba bốn giờ.”
Dương Quân chịu kích thích lớn, lập tức bắt đầu học bài.
Tôi biết, chẳng bao lâu nữa tin tôi và Trương Tuấn chia tay sẽ lan truyền ra cả trường, rất nhiều loại ánh mắt sẽ nhìn tôi, tự tôn của tôi không cho phép tôi vì thất tình mà suy sút, cả một ngày, tôi đều buộc mình đọc sách, học tập, cho dù hiệu suất thấp đến mức gần như không có hiệu quả gì.
Sau khi Trương Tuấn “đá” tôi, hồng nhan tri kỷ Hoàng Vi kia ngày nào cũng về nhà cùng anh.
Tôi vẫn biết Hoàng Vi thích anh, nhưng anh lại rất ngốc, anh luôn cho rằng quan hệ giữa Hoàng Vi và mình chỉ là tình bạn thuần khiết. Tôi không biết bây giờ quan hệ giữa anh và Hoàng Vi là gì, nhưng chuyện họ luôn đi có đôi có cặp là sự thật, tất cả các bạn cùng lớp đều bắt đầu nói Trương Tuấn có bạn gái mới là Hoàng Vi.
Nỗi sợ từ trước đến giờ của tôi đã thành sự thật, tôi trở thành một trong những cô bạn gái cũ của Trương Tuấn, tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt đồng tình hoặc vui sướng khi người khác gặp họa.
Tôi cố gắng làm ra vẻ mình chẳng hề quan tâm, ở trong lớp, tôi trở nên vô cùng hoạt bát, không ngừng bày ra những trò đùa dai với Dương Quân, lúc nào cũng đùa giỡn, ngày nào cũng cười đến đau cả miệng, sợ rằng người khác không biết tôi đang vui vẻ.
Thẩm Viễn Triết thường về nhà cùng tôi sau giờ học, nói chuyện phiếm với tôi, thỉnh thoảng còn rủ tôi cùng đến trường, đi đi về về có đôi công khai như vậy, lời đồn về tôi và cậu ấy rất nhanh đã nổi lên hừng hực khí thế, tôi chẳng những không ki kị, mà còn thường xuyên về nhà, thường xuyên đi học cùng Thẩm Viễn Triết hơn, làm cho lời đồn ngày càng sống động.
Cuối tuần nào Lâm Y Nhiên cũng hẹn tôi đến thư viện cùng học, Dương Quân giúp tôi tìm chọn những bài tập khó, cùng thi giải bài với tôi, cùng chăm chỉ học tập với tôi, sau đó, Thẩm Viễn Triết cũng gia nhập nhóm học tập ngày cuối tuần với chúng tôi.
Tôi cảm thấy rất vui vì trong khoảng thời gian khó khăn nhất này, bên cạnh tôi còn có tình bạn, họ không đề cập đến bất cứ chuyện gì, mà làm tất cả những gì người bạn có khả năng làm được.
Nhà trường tổ chức buổi trao đổi kinh nghiệm học tập nhàm chán ở đại giảng đường. Tôi học theo Trần Kính, dùng một phút đồng hồ để hoàn thành nhiệm vụ trong ba phút. Đến giờ, tôi mới hiểu, không phải Trần Kính không muốn nói ra, mà là giáo viên giảng bài không hay, lên lớp chúng tôi không cần phải nghe, bài tập cũng không cần làm.
Sau buổi trao đổi, tôi nhanh chóng ra khỏi đại giảng đường, khi đi đến trước khu dạy học, bị học sinh đứng đầu khối 11 gọi lại, hỏi tôi về vài điều không hiểu trong học tập. Tôi không có tâm tình gì, nhưng bỗng nhớ tới Trần Kính, vì thế đứng lại, kiên nhẫn nghe cậu ta giãi bày thắc mắc của mình, sau đó chọn câu trả lời thích hợp nhất, trọng tâm nhất.
Dần dần, những người nghe xung quanh tôi càng ngày càng nhiều, tụ tập thành một vòng tròn nhỏ hẹp, còn có đàn em khóa dưới mua đồ uống cho tôi.
Tôi đang kiên nhẫn giải đáp, bỗng nhìn thấy Trương Tuấn và Hoàng Vi sóng vai đi đến, đại khái vì nụ cười của Hoàng Vi quá chói mắt, thế nên tôi cũng cười tươi sáng, còn vẫy vẫy tay với Trương Tuấn, thoải mái chào hỏi, anh lại biến sắc, hung hăng liếc nhìn tôi một cái, bước nhanh rời đi.
Tôi vẫn cười tươi sáng, khoái trá trả lời vấn đề của mấy em lớp dưới, đến khi giải đáp xong, tôi vẫn duy trì nụ cười, đi vào khu phòng học, Đồng Vân Châu đứng bên cửa sổ nhìn ra hành lang, mặt lạnh lùng hỏi: “Cậu có từng thích Trương Tuấn không?”
Tôi cười cười, không nói chuyện. Tôi biết trái ngược với yêu là hận, mà anh đã trở lại bình thường, tôi luôn giỏi về ngụy trang.
Tôi rất buồn, vô cùng đau khổ, nhưng tôi không thể để cho người khác thấy tôi đang vô cùng đau khổ.
Tôi thấy thật may vì tâm hồn bị một lớp da bao bọc, cho nên, tâm hồn của chúng ta với tâm hồn, thân thể đi với thân thể trải qua cuộc sống hàng ngày.
Khoảng thời gian ấy, tôi cũng không dám nhớ lại, mỗi lần nhớ lại, chỉ có nỗi đau khổ, mỗi ngày rốt cuộc mình làm những gì, đều không nhớ ra. Tựa như, mỗi ngày đi đến trường, đều cần hít sâu một hơi, cảm giác tôi không phải đang đến trường, mà là đi đánh giặc.
Cứ lơ lửng như vậy cho đến cuối kỳ.
Kết quả thi cuối kỳ được công bố, tôi vẫn đứng thứ nhất trong khối, ngay cả tôi cũng không tin nổi. Lâm Y Nhiên, Dương Quân, Thẩm Viễn Triết đều biết, hai tháng này, toàn bộ sức lực của tôi đều dành để giả bộ vui vẻ, không chú tâm mấy vào chuyện học tập. Nhưng học tập đại khái giống như nổ máy xe, chỉ cần vào quỹ đạo, tất cả sẽ tự nhiên mà đi thẳng.
Tuy rằng không biết mình đứng thứ nhất như thế nào, nhưng tôi rất vui vì mình được đứng thứ nhất trong khối. Thành tích đứng đầu cả khối chính là câu trả lời rõ ràng với mọi người, La Kì Kì không bị tổn thương! La Kì Kì không cần quan tâm đến chuyện Trương Tuấn không thích cô ấy!
Đây là điểm tốt khi được làm con chim đại bàng, tất cả mọi người đều nghĩ bạn vô cùng mạnh mẽ, loại cảm xúc như đau thương sẽ không tồn tại trong bạn.
Học sinh cấp Ba đã không còn được nghỉ đông nữa, nhà trường tuyên bố chỉ được nghỉ vào lễ mừng năm mới, những ngày khác vẫn lên lớp bình thường, vì thế, sau kỳ thi, chúng tôi vẫn lên lớp.
Vào ngày tết, tôi không đến nhà cô Cao chúc tết, chỉ viết một thiệp chúc mừng, gửi qua bưu điện cho cô ấy. Bởi tôi không biết phải đối mặt thế nào, không biết giải thích thế nào.
Tôi bắt đầu đếm ngày thi vào đại học, hy vọng nhanh chóng chấm dứt cuộc sống nơi đây, lại một lần nữa tôi giống như hồi tiểu học, thầm mong được trốn tránh, hóa ra nhiều năm qua đi như vậy, tôi vẫn là người gặp phải chuyện khó khăn lại muốn trốn tránh.
Nghỉ tết xong, bước vào thời kỳ nước rút trước cuộc thi vào đại học, phía cuối lớp dựng lên một bảng số, đó chính là số ngày còn lại chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học, ngày nào giáo viên cũng thay đổi số trên tấm bảng đó, nhắc nhở mọi người ngày mùng 7 tháng 7 đang dần đến gần.
Dưới áp lực vô cùng nặng nề của kỳ thi đại học, các bạn trong lớp đều vùi đầu ôn tập, trên mặt ai cũng bị phủ một lớp màu xám,ngay trước mắt, nhưng những vất vả trước mắt cũng phải trải qua từng ngày một.
Tôi bắt đầu thật sự chấp nhận chuyện mình và Trương Tuấn đã tách ra, tôi trở nên trầm mặc, không lớn tiếng đùa giỡn với Dương Quân nữa, cũng không cười to đến mỏi cả miệng. Nhưng, trước áp lực của kỳ thi đại học, ai cũng trở nên trầm mặc, không vui vẻ, nên thay đổi của tôi có vẻ hết sức bình thường.
Thời gian trôi qua hết ngày này đến ngày khác, Trương Tuấn giống như đã biến mất, đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy anh.
Hồi cấp Hai, lớp học của chúng tôi ở hành lang khác biệt, nhưng vẫn thường xuyên “tình cờ gặp”, còn giờ đây ngày nào chúng tôi cũng đi cùng một cầu thang, cùng một hành lang, mà lại không đụng mặt nhau. Xưa, nay đối lập, tôi mới hiểu được ngày đó là anh có lòng, còn nay đã vô tình.
Trong đêm dài yên tĩnh, tôi thường nghĩ mình đã làm gì mà lại đánh mất anh. Không cần chờ đến mười năm sau bỗng nhiên quay đầu, tôi cũng biết nhất định mình đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng tôi lại không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì.
Chẳng lẽ tôi không nên học tập tốt? Chẳng lẽ tôi chỉ nên yêu đương, không cần học tập? Chẳng lẽ tôi không nên làm một cô gái độc lập kiên cường? Chẳng lẽ tôi không nên có tự tôn tự ái? Chẳng lẽ tôi phải dùng sự suy sút để biểu hiện mình coi trọng anh? Chẳng lẽ tôi phải khóc rống kêu to, cắt cổ tay, nhảy lầu để giữ anh lại?
Nỗi đau khổ của tôi không thể nói cho bất kỳ ai, tôi chỉ có thể nói hết với cuốn nhật ký. Trong những trang nhật ký của tôi tràn ngập đủ loại ảo tưởng, ảo tưởng về vài năm sau, tôi và Trương Tuấn vẫn có thể ở bên nhau. Tưởng tượng cảnh gặp lại, viết tất cả vào cuốn nhật ký.
Thậm chí tôi còn dùng những ảo tưởng ấy để cổ vũ bản thân cố gắng học tập, nỗ lực từ bỏ những khuyết điểm, tôi nói với mình rằng chỉ có như vậy, một ngày nào đó trong tương lai, tôi mới có thể đủ ưu tú đứng trước mặt anh, làm cho anh lại yêu thích tôi.
Trong niềm hy vọng về tương lai, những ngày trước mắt tôi đã không còn tuyệt vọng như trước, tôi cũng không khổ sở nhiều như trước nữa.
Tôi thoải mái học tập, so với những bạn bị bài tập đè nặng, tôi quả thật giống người ở thế giới khác, ngày nào cũng ngủ đúng giờ, không thức đêm.
Các bạn trong lớp cảm thấy tôi thật thần kỳ, lên lớp không nghe giảng, hầu như không làm bài tập về nhà, thế mà vẫn có thể ngồi vững ở vị trí thứ nhất, ngay cả em gái tôi cũng không thể hiểu được. Tôi nói với nó, ba năm cấp ba quan trọng nhất là lớp 10 và lớp 11, phần lớn kiến thức đều học xong hết ở lớp 10 và 11 rồi, lớp 12 chỉ là hệ thống hóa lại, nếu hiểu được tất cả những kiến thức ở lớp 10 và lớp 11, khắc ghi nó trong đầu, thì lớp 12 không cần phải nỗ lực nhiều.
Em gái tôi đang học lớp 10, lời tôi nói có ý nghĩa thật sâu sắc, nhưng nó hoàn toàn không nghe vào đầu được chút gì.
Trong nỗi dày vò đau khổ, cuối cùng cũng đến tháng sáu.
Hai cuộc thi thử, tôi vẫn giữ được vị trí thứ nhất trong khối. Quan Hà đứng thứ hai mươi trở lên, thành tích của Trương Tuấn ổn định ở vị trí trên dưới ba mươi.
Sau khi kết thúc cuộc thi thử cuối cùng, ngoài học sinh lớp 12 ra, các lớp khác đều được nghỉ hè. Giáo viên nói làm xong bài thi, chúng tôi cũng sẽ nghỉ. Thời gian còn lại, thư viện và phòng học ở trường sẽ luôn mở cửa, để cho học sinh chúng tôi tự do ôn tập, chuẩn bị thi vào trường đại học, cao đẳng.
Một tuần, tôi lướt lướt qua môn tiếng Anh, còn những môn khác không hề đụng đến, Dương Quân thật sự không chịu được, kéo tôi đến thư viện, buộc tôi phải làm mấy bài tập cậu ấy đưa ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui