Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tại sao tình yêu khi còn trẻ, lại đơn thuần mà vụng về, thành khẩn mà sắc nhọn? Tại sao khi chúng ta không hiểu về tình yêu, yêu thương không cần nhận lại điều gì, mà đến khi chúng ta hiểu được thế nào là yêu, lại miễn cưỡng không muốn buông tay?

Tâm tư của thiếu nam thiếu nữ

Trước kỳ thi cuối kỳ, thầy chủ nhiệm nói cho chúng tôi một tin tức tốt, nhà trường sẽ tổ chức một trại hè thiên văn học và hải dương học, chọn những học sinh có thành tích học tập xuất sắc và cán bộ lớp ưu tú đi Bắc Kinh và Thanh Đảo. Sau khi chọn lựa cẩn thận, lớp tôi đã chọn được Lâm Y Nhiên, Dương Quân, Thẩm Viễn Triết và tôi.

Thanh Đảo (nghĩa Đảo Xanh), là thành phố nằm phía Đông tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Thanh Đảo là thành phố nghỉ mát ven biển miền Bắc nổi tiếng Trung Quốc, nhất là vào mùa hè. Hãy kéo xuống dưới để ngắm vài cảnh đẹp của Thanh Đảo. ^^

Tôi kích động không tả nổi, ôi, thủ đô của tổ quốc, tôi còn chưa đến bao giờ, quan trọng nhất là hoàn toàn miễn phí!

Sau khi trở về, tôi nói với bố mẹ, họ vui mừng lập tức khoe với tất cả bạn bè đồng, làm cho tiếng tăm của tôi lại nổi lên như diều gặp gió trong mắt mọi người.

Vừa thi cuối kỳ xong, chúng tôi đã chuẩn bị xuất phát, thành tích thi chỉ có thể chờ sau khi trở về mới biết được.

Vô cùng không may là, một ngày trước khi lên đường, Dương Quân chơi bóng rổ bị bong gân, không thể không để lỡ cơ hội tham gia trại hè thú vị này.

Ngày xuất phát, xe của trường đến tận dưới nhà đón tôi.

Vì muốn kịp giờ tàu hỏa, nên mới rạng sáng đã phải xuất phát rồi. Đến khi tôi kéo hành lý lên xe, mới phát hiện hầu hết mọi người đã ngồi trên xe, cực kỳ náo nhiệt.

Trong xe hơi tối, mọi người đều ngồi trên ghế của mình, tôi không nhìn rõ lắm ai với ai, chỉ có thể dắt cổ họng gọi to: “Lâm Y Nhiên.”

“Ở đây.”

Tôi lập tức chạy đến, đặt mông ngồi xuống: “Cậu giữ chỗ cho tớ à?”

Lâm Y Nhiên cười gật gật đầu.

Các bạn trong xe đều mang theo nỗi háo hức đến thủ đô, vừa nói chuyện vừa hát hò. Đằng trước không biết là học sinh của lớp nào, họ quay đầu lại, so đáp án bài thi toán với tôi và Lâm Y Nhiên. Tôi kinh ngạc thầm than, bấy giờ mới phát hiện chiếc xe này tụ hội đầy đủ những học sinh xuất sắc nhất trong khối tôi.

Đến nhà ga, tôi cao hứng mừng rỡ đứng bật dậy, các bạn khác cũng đứng cả lên, mặt đối mặt với một người, phát hiện đó là Trương Tuấn. Cậu muốn giơ tay lấy ba lô, tôi cũng muốn lấy ba lô của mình, hai bàn tay đúng lúc chạm vào nhau, tim tôi bỗng nhảy dựng lên, cả người như bị điện giật, lập tức rút tay lại. Chỉ trong chớp mắt, đã ra vẻ bình tĩnh lấy hành lý, lúc này mới biết khi mang lên thì dễ dàng, đến khi lấy xuống lại có chút khó khăn, kiễng mũi chân, cũng không kéo xuống được.

Trương Tuấn lấy ba lô của mình xong, thuận tay nhấc ba lô của tôi xuống, đưa cho tôi, cậu không nói câu nào, tôi cũng không rên một tiếng nhận lấy.

Tôi không biết nụ cười của mình có tính là cảm ơn không, nhưng dù sao tôi vẫn cười, sau đó không biết mình đã xuống xe và đi vào nhà ga thế nào.

Còn hơn hai giờ nữa mới đến giờ tàu. Nhưng nhà trường lo lắng vì có nhiều người, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên để thời gian tương đối dư dả, không ngờ chúng tôi ai cũng nhanh nhẹn, mọi chuyện đều rất thuận lợi.

Trưởng đoàn là một cô giáo trẻ, triệu tập chúng tôi lại, đầu tiên tự giới thiệu: “Cô họ Hình, là giáo viên chủ nhiệm lớp 10-4, cũng là trưởng đoàn lần này, em nào có chuyện gì có thể tìm cô.”

Giáo viên môn lý của chúng tôi cũng tự giới thiệu: “Thầy họ Vương, là giáo viên lý của lớp 10-5 và lớp 10-6, là phó đoàn của hoạt động lần này, hoan nghênh các em có việc gì hãy tìm thầy trao đổi, nhiệm vụ của thầy cô chính là đảm bảo an toàn cho các em ra ngoài và lại đảm bảo các em về nhà an toàn.”

Sau khi cô giáo Hình nói mấy vấn đề yêu cầu kỷ luật, chỉ định Thẩm Viễn Triết và Trương Tuấn là hai người phụ trách quản lý các bạn, nếu các bạn có chuyện gì, chưa tìm họ được, cũng có thể tìm Thẩm Viễn Triết hoặc Trương Tuấn.

Sau cuộc họp nhỏ đó, có bạn lấy bộ bài Tây ra, bắt đầu ngồi thành một vòng chơi bài. Tôi ngồi trên ghế, cắn ngón tay, nghĩ về chuyện của một tháng cùng chơi cùng đùa sắp tới, cuộc hành trình tới Bắc Kinh lần này dường như cũng có rất nhiều điều không may.

Thẩm Viễn Triết thật có duyên, quen biết tất cả mọi người, có người kéo cậu đi đánh bài, cậu thấy tôi và Lâm Y Nhiên ngồi không ở một chỗ, cười xin miễn, lại gần chỗ chúng tôi.

Sau một lúc thất thần, tôi hỏi Thẩm Viễn Triết: “Quan Hà chắc phải đứng trong top 3 của lớp 10-4, vì sao lớp 10-4 không có Quan Hà đi?”

“Vốn có cậu ấy, nhưng cậu ấy không đi, hình như trong nhà có chuyện gì đó.”

Tôi khẽ thở dài, nhất định cô ấy rất muốn đi.

Tuy hoạt động lần này cơ bản nhà trường phụ trách về chi phí, nhưng khi ra khỏi nhà luôn cần đến tiền, mẹ tôi không giàu nhưng cũng cho tôi một ngàn năm trăm tệ, chỉ sợ bố dượng của Quan Hà không thể hào phóng như vậy.

Ngồi trên tàu hỏa, khác biệt giai cấp trong đám bạn lập tức thể hiện ra.

Chuyến đi này, tất cả chi phí đều là nhà trường chi, nhưng cũng có giới hạn, ví dụ như, ngồi tàu hỏa chỉ có thể ngồi ghế cứng. Những bạn có gia đình bình thường như tôi đương nhiên đều chọn ghế ngồi cứng, nhưng những bạn giống Trương Tuấn, Cổ công tử và vài bạn có gia cảnh đều tự bỏ tiền ra mua vé giường nằm. Tuy nhiên, bây giờ là ban ngày, sau khi họ đặt hành lý ở toa có giường nằm, vì muốn vui chơi náo nhiệt, nên liền chạy ra chỗ ghế ngồi cứng chơi cùng mọi người.

Một đống người bọn họ cùng chen chúc trên hai hàng ghế sáu chỗ cùng nhau chơi bài, vô cùng náo nhiệt.

Mọi người đều giống con khỉ được tháo bỏ xiềng xích, con trai con gái đều không câu nệ gì ngồi chung một chỗ, hưng phấn nói nói cười cười, mở ra vài nhóm chơi bài, còn có đám vây lại xem bói, bói chuyện tương lai, bói chuyện tình yêu, chốc chốc lại truyền ra tiếng cười to.

Lâm Y Nhiên không biết chơi bài, lại không thể trò chuyện thân quen với người khác ngay, nên chỉ im lặng ngồi một chỗ; còn tôi là vì Trương Tuấn ở đây, nên cũng không đi đâu chơi gì cả.

Bởi muốn chăm sóc cho chúng tôi, nên Thẩm Viễn Triết liền ngồi nói chuyện phiếm với chúng tôi, làm cho ba người lớp 10-5 chúng tôi không hợp với mọi người lắm.

Tôi nói với cậu ấy: “Cậu không cần chăm sóc bọn tớ đâu.”

Thẩm Viễn Triết cười cười: “Nói chuyện cũng vui mà.” Cậu chỉ vào đám người giới thiệu cho tôi và Lâm Y Nhiên, “Trương Tuấn, lớp trưởng lớp 10-4, vừa rồi cô giáo Hình đã giới thiệu, các cậu chắc cũng gặp cậu ấy rồi. Ngồi cạnh cậu ấy là Chân Vận, biệt danh Chân công tử, bố cậu ấy chính là cục trưởng Chân lần trước đã đến trường thị sát, Trương Tuấn chơi rất thân với Chân công tử, Chân công tử đây mồm miệng rất lợi hại, tính tình kiêu hãnh, nhưng không phải người xấu, ngồi đối diện Chân công tử chính là Cổ công tử tiếng tăm lừng lẫy.”

Tôi và Lâm Y Nhiên đều chỉ nghe qua tên họ, chưa thấy họ bao giờ, dù sao họ đều là con ông cháu cha, nhưng nhìn chằm chằm mấy lần, phát hiện con em cán bộ cao cấp này cũng thật bình thường, ôn hòa cùng cười đùa với mọi người, nhìn Chân công tử, tôi hỏi: “Sao cậu ấy có thể đi, thành tích của cậu ấy không tốt đến vậy chứ? Cậu ấy cũng không phải là lớp trưởng, không phải là cán bộ ưu tú.”

Thẩm Viễn Triết cười nói: “Nhà trường đã sớm lên kế hoạch mỗi lớp có bốn người đi, nhưng vì có vài người không đi được, nên những người khác cũng có thể đi, chỉ cần không phạm sai lầm, tự chi trả chi phí thì có thể tham gia, không chỉ Cổ công tử, Chân công tử mà có cả Hoàng Vi đang bói cho mọi người kia cũng là những người tự bỏ tiền ra để tham gia hoạt động này.”

Cô gái kia trang điểm nhạt, đeo đồ trang sức, có lẽ vì đang trong kỳ nghỉ, lại ở bên ngoài, nên giáo viên cũng không quản. Tôi hỏi: “Cậu ấy là học sinh lớp nào?”

“Lớp 10-2.”

Tôi cảm thấy cái tên Hoàng Vi này đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng không nhớ là ở đâu, Lâm Y Nhiên khẽ “A” một tiếng.

Tôi lập tức hỏi: “Cậu biết cậu ấy à?”

Lâm Y Nhiên chắc không ngờ tôi lại phản ứng nhanh như vậy, liếc nhìn Thẩm Viễn Triết một cái, đỏ mặt, thấp giọng nói: “Tớ có một cô bạn tiểu học học cấp Hai ở trường Tam Trung, nghe cậu ấy nói trường có một nữ sinh tên Hoàng Vi, đã cắt cổ tay tự tử vì nam sinh, phải tạm nghỉ học.”

Lại là một nữ sinh chơi bời bên ngoài, khó trách tôi cảm thấy tên cô ấy quen quen, tôi không hỏi gì nữa, thoáng nhìn qua Hoàng Vi, rồi hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Đến buổi tối, Trương Tuấn, Cổ công tử, Chân công tử, Hoàng Vi đều đến toa xe có giường nằm của mình.

Nhìn thấy Trương Tuấn đi rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nói với Thẩm Viễn Triết: “Chúng ta chơi bài nhé!”

Lâm Y Nhiên lắc đầu: “Tớ không biết chơi.”

Tôi cười nói: “Cậu cùng một nhà với tớ, tớ giúp cậu, cực kỳ đơn giản, dễ hơn tiếng Anh cả triệu lần, cậu học tiếng Anh tốt như vậy, cái này nhất định sẽ học được.”

Cô ấy và Thẩm Viễn Triết đều biết tiếng Anh là nỗi đau của tôi, cười rộ lên, thực ra Y Nhiên nhìn thấy lúc nãy mọi người chơi hay như vậy, trong lòng cũng muốn chơi rồi, có điều lòng tự trọng của cô ấy cũng cao, không muốn vì sự yếu kém của mình, mà để cho người cùng nhà với mình bị thua theo.

Thẩm Viễn Triết đi lấy hai bộ bài, ba người chúng tôi và lớp trưởng lớp 10-6 cùng chơi, hai cậu con trai kia một nhà, hai cô gái chúng tôi một nhà, họ đều biết chơi, Y Nhiên không biết chơi, nhìn qua là biết họ đang ở thế cao, nhưng rất nhanh đã xuất hiện kết quả tương phản.

Lâm Y Nhiên là ôn hòa mà không chất phác, chỉ sau vài ván đã chơi rất khá, hơn nữa tôi biết cô ấy có trí nhớ cực tốt, một trăm linh tám lá bài, lá bài nào đã ra, lá bài nào còn chưa ra, trong đầu cô ấy rất rõ ràng, hơn nữa cộng thêm kỹ thuật của tôi, hai người chúng tôi chơi khá là ăn ý. (Bạn ết lấy hai bộ bài: 54*2=108 lá bài, chơi gộp như thế mình cũng không biết là kiểu gì nữa, bạn nào biết không, nói cho mình với ^^.)

Cậu lớp trưởng lớp 10-6 cảm thán: “Thật không ngờ học sinh ngoan giỏi cũng chơi bài siêu như vậy.”

Lâm Y Nhiên rất hưng phấn, mím môi cười.

Bốn người chúng tôi đánh bài đến tận hơn bốn giờ sáng, đều vô cùng buồn ngủ, nên gục hết xuống bàn, có người dựa vào cửa sổ ngủ.

Dù khi ngủ, Lâm Y Nhiên vẫn ngồi rất nữ tính nhã nhặn, tôi thì cuộn tròn, dựa vào người cô ấy, tư thế thật không thoải mái, nên ngủ cũng rất khó chịu, lúc ngủ lúc tỉnh, sáng ra tỉnh dậy thật mệt mỏi.

Cổ công tử, Chân công tử, Trương Tuấn, Hoàng Vi đều lại đây. Chắc họ ngủ rất ngon, tinh thần thoải mái sảng khoái vô cùng. Cô Hình và thầy Vương hôm qua một người ngủ trên giường, một người ngủ trên ghế ngồi cứng, lúc này họ đổi cho nhau, cô Hình nhìn chúng tôi, đưa vé cho thầy Vương đi nghỉ ngơi.

Cô Hình nhẹ nhàng nói với đám Cổ công tử, hỏi họ có thể cho các bạn mượn chỗ ngủ một lúc không, bốn người đều nói không thành vấn đề. Bởi vì nhiều người, cô cũng không tiện chỉ định, nên để bốn người họ tự quyết định.

Bốn người đương nhiên đều đưa vé giường nằm cho những người bạn thân thiết của mình trước, Trương Tuấn đi tới, cười tặng vé cho Thẩm Viễn Triết, tôi hơi giật mình, thì ra họ không chỉ quen biết thông thường.

Thẩm Viễn Triết không khách khí, cười hỏi: “Tớ nhường cho bạn nữ trước được chứ?”

Trương Tuấn cười lắc đầu: “Cậu làm chủ.”

Thẩm Viễn Triết đưa vé cho Lâm Y Nhiên: “Cậu đến chỗ giường nằm ngủ một lúc đi.”

Lâm Y Nhiên khó xử nhìn tôi, tôi cười giục cô ấy: “Đi nhanh lên, hôm qua tớ cứ cựa quậy, làm cho cậu không ngủ được mấy, đợi cậu ngủ trước rồi tớ lại ngủ tiếp.”

Lâm Y Nhiên đi đến toa giường nằm, chỗ ngồi của cô ấy bỏ trống, Thẩm Viễn Triết bảo Trương Tuấn ngồi xuống, không ngờ Trương Tuấn lại ngồi xuống luôn, còn ngồi ngay cạnh tôi, lòng tôi đang bị đè nén, thật muốn chạy quá, nhưng cậu ngồi bên ngoài, nếu tôi muốn ra, còn phải nói chuyện với cậu nữa

Lớp trưởng lớp 10-6 vẫn đang dựa vào xe ngủ gà ngủ gật, Thẩm Viễn Triết dường như rất tỉnh táo, trò chuyện với Trương Tuấn. Trong lòng tôi thật phiền muộn, nằm úp sấp xuống bàn, bắt đầu ngủ. Thẩm Viễn Triết vừa nói chuyện, vừa giúp tôi sửa lại cái gì đó trên bàn, quan tâm hỏi: “Cậu muốn ăn chút gì đã rồi hãy ngủ không?”

Tôi buồn rầu nói: “Không cần.”

Đám bạn lại túm tụm vào một chỗ đánh bài, chỗ ngồi sáu người chen chúc tám người, chỗ bốn người ngồi thành năm, sáu người ngồi. Ngoài mặt thì thấy tôi đang ngủ, nhưng thực tế thì sao mà ngủ được chứ, hai lỗ tai dựng thẳng lên thật cao, lúc nào cũng nghe động tĩnh từ Trương Tuấn.

Thẩm Viễn Triết và Trương Tuấn rốt cuộc cũng bị kéo đi đánh bài, chỗ bên cạnh tôi liền bỏ trống. Tôi cầm mấy quyển sách làm gối đầu, cuộn mình nằm xuống, chân khoát lên chỗ ngồi đối diện, bắt đầu nỗ lực ngủ. Dù rất mệt mỏi, trong xe lúc nào cũng ầm ĩ, tư thế ngủ lại cổ quái, nhưng tôi vẫn ngủ say như chết.

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, cũng đã là buổi chiều, có con trai đang hát, có con gái đang giải thích kết quả bói toán. Không biết họ đang chơi bài thế nào, nghe thấy một bạn nữ kêu to: “Cổ công tử, cậu là heo à? Bài này mà cũng dám bỏ?”

Dù sao tuổi còn trẻ, ảnh hưởng của xã hội bên ngoài đối với chúng tôi còn có hạn, hơn nữa những học sinh ở đây phần lớn đều có thành tích học tập xuất sắc, mỗi người đều tràn đầy niềm tin cho tương lai, mấy cậu Cổ công tử và Chân công tử kia, mọi người đều không để vào mắt.

Tôi nhắm mắt lại mỉm cười, trong không gian nhỏ hẹp này, hơn ba mươi thiếu niên ở cùng nhau, thật sự là một loại thể nghiệm rất kỳ diệu.

Mùa hè trên tàu hỏa rất oi bức, năm đó toa ghế ngồi cứng lại không có điều hòa, tôi ngủ mà mồ hôi chảy khắp người, mệt mỏi ngồi dậy, tìm nước uống, đến khi uống xong mấy ngụm nước, đeo kính vào, mới phát hiện chỗ ngồi bốn người này, chỉ ngồi có hai người, người đối diện tôi kia, chính là Trương Tuấn!

Rốt cuộc cậu đã ngồi đó từ lúc nào? Tại sao cậu không đánh bài?

Tôi ngạc nhiên giật mình, căn bản không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết ngây ngốc nhìn cậu.

Hai chúng tôi mặt không chút thay đổi nhìn nhau trong vài giâ đầu óc trống rỗng của tôi mới có chút sóng não, khom người lấy dụng cụ rửa mặt dưới chỗ ngồi rồi đi rửa mặt. Rửa mặt xong, tôi không về chỗ của mình, làm bộ như muốn xem các bạn bói toán, tìm đại một chỗ trống rồi ngồi xuống.

Trương Tuấn vẫn ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không rõ cậu nghĩ gì, mà cứ ngồi một mình như vậy.

Rất lâu sau, có một nhóm chơi bài thiếu người, gọi cậu, cậu mới đi đánh bài.

Nhìn cậu rời đi rồi, tôi mới cầm dụng cụ rửa mặt, quay trở về chỗ ngồi.

Lâm Y Nhiên trở về từ toa giường nằm, trả lại vé cho Thẩm Viễn Triết, Thẩm Viễn Triết hỏi tôi muốn ngủ không, tôi lắc đầu: “Tớ ngủ đủ rồi.”

Cậu ấy trả lại vé cho Trương Tuấn, Trương Tuấn liếc nhìn sang tôi, nhận vé, đưa cho một bạn nữ. Mọi người cứ như vậy thay phiên nhau ngủ trên giường, lại có đám bạn chơi bài nên còn ghế trống để nằm ngủ, cũng coi như đều được nghỉ ngơi.

Thời gian còn lại, đôi lúc tôi chợp mắt ngủ gật, hoặc là đọc sách, dù sao cũng tránh tiếp xúc với Trương Tuấn.

Đến buổi tối, Trương Tuấn vừa đi, tôi bắt đầu dồi dào sức sống, ban ngày tôi và Lâm Y Nhiên đều ngủ nhiều rồi, nên có thể chơi bài thâu đêm.

Sáng sớm, Trương Tuấn vẫn đưa vé nằm cho Thẩm Viễn Triết, Thẩm Viễn Triết vẫn tặng vé cho Lâm Y Nhiên, Lâm Y Nhiên đi đến toa giường nằm nghỉ ngơi, tôi cũng làm giống ngày hôm qua, cuộn mình ngủ trên ghế ngồi cứng. Hôm nay nhiệt độ cao hơn hôm qua, trong xe vô cùng oi bức, lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, khó chịu như vậy nên ngủ cũng không yên.

Trong lúc mơ màng, bỗng có cảm giác gió mát phất phơ, khô nóng bay đi, thể xác và tinh thần dần dần yên ổn, ngủ ngon hơn nhiều.

Khi nửa mơ nửa tỉnh, mới phát hiện là Thẩm Viễn Triết ngồi đối diện, luôn quạt cho tôi, tôi vừa cảm động vừa thấy không yên, vội đứng lên: “Cảm ơn cậu.”

Cậu ấy mỉm cười: “Chỉ tiện tay thôi, cần gì phải khách khí?”

Lớp trưởng lớp 10-6 ngồi gần đang đánh bài, nói đùa: “Lần sau tớ cũng muốn cậu tiện tay.”

Mọi người ồn ào cười to, đều nhìn về phía Thẩm Viễn Triết nói: “Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn!”

Trương Tuấn cũng nắm bài cười cười, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.

Tôi vốn đang cười, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cậu, lại không cười nổi nữa, tránh đi tầm mắt của cậu, vội vàng lấy đồ rồi đi rửa mặt, lúc rửa mặt xong trở về, thấy Thẩm Viễn Triết ngủ gục trên bàn.

Có cho có nhận, có nhận có cho, tôi nhìn quanh tìm một chiếc quạt, nhìn thấy bàn bên cạnh có một chiếc quạt không ai dùng, tôi lại gần, vừa định vươn tay ra lấy, một bàn tay đã bao trùm chiếc quạt trước.

(Có cho có nhận, có nhận có cho: nguyên văn là đầu đào báo lí, nghĩa là cho quả đào thì nhận lại quả mận.)

Trương Tuấn cầm lấy chiếc quạt, “ba” một tiếng mở ra, vừa nhìn những lá bài trong tay vừa quạt, giống như không hề nhìn thấy tôi.

Tôi yên lặng trở về.

Người bán hàng trên tàu đúng là có lời về bán bộ bài và quạt, tôi đã bỏ ra năm đồng để mua một chiếc quạt, dù nó đắt nhưng vẫn cần dùng, ngồi bên cạnh Thẩm Viễn Triết, tôi vừa đọc sách vừa quạt cho cậu ấy ngủ.

Đến khi Thẩm Viễn Triết tỉnh ngủ, cũng đã tới Bắc Kinh.

Trong toa tàu hỏa chật chội, mọi người đã nhanh chóng quen biết nhau, ai cũng thích Thẩm Viễn Triết, ngay cả những bạn vì lời đồn đại mà không thích cậu giờ cũng thấy thích cậu.

Cậu luôn chú ý đến những bạn trầm mặc hướng nội, giúp đỡ họ, khi chơi bài luôn nhớ gọi họ cùng chơi, khi chuyển vé giường nằm cũng nhớ tới họ, không vì họ trầm mặc mà coi thường họ. Trương Tuấn và Chân công tử đều đã tặng vé giường nằm cho Thẩm Viễn Triết, nhưng từ đầu đến cuối Thẩm Viễn Triết không đến toa giường nằm nghỉ ngơi lần nào, lúc nào cũng nhường cơ hội cho người khác.

Cô giáo Hình nhìn thấy tất cả, cảm thán nói: “Chả trách chủ nhiệm lớp em không phải quan tâm chuyện gì, chuyện gì cũng được em làm tốt rồi.” Cô thấy các bạn đều nhìn Thẩm Viễn Triết, lập tức nói thêm: “Nhưng mà, Trương Tuấn lớp cô cũng tốt, năm nay may mà có em ấy, nếu không cô làm sao quản được mấy học sinh ngang ngược như Tống Bằng chứ.”

Cô Hình nói, mọi người đều cười. Hai nam sinh tệ nhất trường tôi đều ở lớp 10-4, hai cậu đó không phải là những học sinh nghịch ngợm bình thường, đúng là cô Hình cũng không dễ quản, nhưng cô ấy rất thông minh, biết lấy ác trị ác, không hề để ý những chuyện Trương Tuấn đã làm trước đây, để cậu làm lớp trưởng, đi quản bọn Tống Bằng.

Đến Bắc Kinh, hai người ở một phòng, tôi ở cùng phòng với Lâm Y Nhiên. Chân công tử và Cổ công tử ở một phòng, Trương Tuấn và Thẩm Viễn Triết ở cùng phòng.

Mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi, cùng nhau nghe giảng viên đại học giảng giải những kiến thức về thiên văn học.

Một đám thiếu nam thiếu nữ trẻ trung ở cạnh nhau thật vui vẻ, chuyện khó chịu duy nhất chính là đến từ tôi và Trương Tuấn.

Quan hệ giữa Trương Tuấn và Thẩm Viễn Triết càng ngày càng tốt, hai người trao đổi máy ảnh, người này chụp cho người kia, người kia lại chụp cho người này, lúc nào cũng như hình với bóng.

Tôi và Lâm Y Nhiên đều không có máy ảnh, Thẩm Viễn Triết vì muốn giúp chúng tôi, lúc nào cũng gọi chúng tôi lại, chụp ảnh cho chúng tôi. Lâm Y Nhiên đương nhiên rất thích ý, đến đâu cô ấy cũng chụp ảnh để mang về cho bố mẹ xem, vì thế luôn ở bên Thẩm Viễn Triết. Tôi lại rất buồn bực, bởi vì như vậy có nghĩa là luôn ở cùng một chỗ với Trương Tuấn, muốn đi riêng, nhưng Thẩm Viễn Triết và Lâm Y Nhiên luôn kéo tôi vào, cẩn thận quan tâm đến tôi, muốn chuồn cũng không được.

Vì bốn người thường chơi cùng nhau, nên ngay cả cô bạn Lâm Y Nhiên hiền hòa cũng nói nói cười cười với Trương Tuấn, còn tôi vẫn không nói tiếng nào với Trương Tuấn.

Thẩm Viễn Triết phát hiện ra tôi và Trương Tuấn vẫn không nói chuyện nhiều, cho rằng khi ở trên tàu hỏa, chúng tôi một người ngủ buổi sáng, một người ngủ buổi tối, nên không có cơ hội quen nhau, cố ý giới thiệu chúng tôi với nhau: “Đây là Trương Tuấn, lớp trưởng lớp 10-4, là bạn tốt của tớ; đây là La Kì Kì học cùng lớp với tớ, cũng là bạn tốt của tớ, hai cậu làm quen một chút.”

Tôi và Trương Tuấn đều là ngoài cười nhưng trong không cười, gật gật đầu, cười nói: “Chào cậu.”

Thẩm Viễn Triết và Lâm Y Nhiên đều cho rằng trước đây chúng tôi không quen biết, tôi và Trương Tuấn vẫn cứ duy trì trầm mặc, không ai chịu nói chúng tôi đã từng học cùng lớpThẩm Viễn Triết cao hứng lôi kéo chúng tôi cùng chơi, nhưng cậu cũng sớm phát hiện, tôi với Trương Tuấn hoàn toàn không nói gì với nhau, hai người đều không vừa mắt nhau, không nể mặt nhau.

Hoạt động nào Trương Tuấn tham gia, tôi đều không muốn tham gia; Trương Tuấn đề nghị đi đâu chơi, tôi nhất định không chịu đi.

Nhưng thật ra Trương Tuấn không từ chối tham gia những hoạt động có tôi, vậy mà lúc nào cậu ta cũng không quên gây sự với tôi.

Có lúc, rõ ràng tôi và Thẩm Viễn Triết đang tán gẫu rất vui vẻ, đột nhiên cậu ta lại chen ngang, câu nào câu nấy cũng nhằm thẳng vào tôi mà châm chọc, làm cho tôi với Thẩm Viễn Triết hoàn toàn không nói được gì, chỉ có thể xấu hổ chấm dứt đề tài.

Khi leo đến đỉnh núi Hương Sơn, đúng lúc mặt trời lặn, chân trời ráng màu đỏ cam, đẹp như tranh vẽ. Tôi nhờ Thẩm Viễn Triết chụp cho tôi một kiểu ảnh, hai người đang hi hi ha ha chụp ảnh, Trương Tuấn đứng bên cạnh bỗng châm chọc khiêu khích, không phải châm chọc tư thế của tôi thì cũng cười nhạo vẻ mặt không tự nhiên của tôi, khiến cho Thẩm Viễn Triết vô cùng xấu hổ, càng không ngừng hoà giải, cậu ta lại càng nói càng hăng.

Hương Sơn:

Người khác nói tôi, có lẽ tôi sẽ cười, nhưng cậu ta là Trương Tuấn, cho dù da mặt tôi có dày hơn cả hai lớp Trường Thành, cậu ta cũng có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tôi, làm tôi vừa xấu hổ vừa quẫn bách vừa khó chịu, nói với Thẩm Viễn Triết: “Tớ không muốn chụp nữa, không cần chụp cho tớ.”

Thẩm Viễn Triết càng không ngừng an ủi tôi, bảo Lâm Y Nhiên khuyên tôi, tôi chỉ lắc đầu, kiên quyết không chịu chụp ảnh nữa.

Trương Tuấn thấy tôi không chụp ảnh, ngậm miệng lại, tôi lạnh lùng hỏi cậu ta: “Người xấu không lộ mặt, cậu vừa lòng chưa?”

Cậu ta không nói gì.

Từ khi đi Hương Sơn, bất cứ chỗ nào, trừ khi giáo viên yêu cầu chụp ảnh tập thể, tôi tuyệt không chụp ảnh nữa.

Nhưng Trương Tuấn vẫn không vừa mắt với tôi, chúng ta đi Di Hoà Viên [1] chơi, cả quãng đường, Trương Tuấn đều khó chịu với tôi, lúc nào cũng bới móc để chế nhạo tôi. Khiến cho tôi hoàn toàn không nhớ rõ Di Hoà Viên trông to bé xấu đẹp thế nào nữa, chỉ nhớ rõ cậu ta chế nhạo tôi, cậu ta lại chế nhạo tôi, cậu ta lúc nào cũng chế nhạo tôi!

Cho tới giờ tôi mới biết Trương Tuấn lại là người xấu như vậy, trong trí nhớ của tôi, cậu ta là người khi không hài lòng sẽ xoay người bước đi, chỉ biết đánh nhau, không biết cãi nhau.

Nhiều lúc tôi rất buồn bực, rốt cuộc tôi là đã làm gì đắc tội với Trương Tuấn chứ? Vì sao lúc nào cậu ta cũng nhằm vào tôi? Thật ra tôi cũng không muốn xung đột với cậu ta, lúc nào cũng cố gắng lảng tránh, không muốn tiếp xúc với cậu ta, cho dù tiếp xúc, tôi cũng tránh nói chuyện với cậu ta. Nhưng cậu ta cứ làm vậy với tôi, tôi cũng không phải tượng đất, để mặc cho cậu ta bắt nạt, vì thế chỉ có thể đánh trả, làm cho mẫu thuẫn giữa hai người càng ngày càng sâu nặng, đến mức vừa mở miệng là có thể chọc đối phương, chỉ hận không thể để người kia lập tức biến mất.

Chân công tử đứng bên cạnh vui sướng nhìn người khác gặp nạn, thường xuyên đổ thêm dầu vào. Cổ công tử vốn là người khá ôn hòa, nhưng vì cậu ta đi cùng Chân công tử, lại có quan hệ tốt với Trương Tuấn, nên cũng đứng cạnh cổ vũ nhiệt tình, giúp Trương Tuấn một tay đả kích tôi.

Tuy tập thể của chúng tôi có hơn ba mươi người, nhưng vì đến từ nhiều lớp khác nhau, nên bất giác đã phân thành ba bốn nhóm nhỏ. Bọn Trương Tuấn và chúng tôi tạo thành nhóm lớn nhất, bởi thái độ của ba nhân vật trung tâm là bọn họ, nên tôi dần dần bị mọi người cô lập, bất kể làm việc gì, cũng không có ai chủ động gọi tôi.

Cô lập thì cô lập! Tôi cũng không phải chưa từng bị cô lập!

Tôi không thèm để tâm đến bọn họ, nên làm gì thì cứ làm. Không biết Lâm Y Nhiên có phát hiện tôi và bọn Trương Tuấn đang giao chiến với nhau không, dù sao cô ấy vẫn đối xử như trước với tôi, cả ngày đi cùng tôi, tôi làm gì, cô ấy làm cái đấy. Có được một cô bạn tốt tính như vậy, tôi không sợ bị bọn họ cô lập.

Thẩm Viễn Triết trở thành nhân bánh quy, phải phụ trách tập thể nhỏ này, cậu không muốn xảy ra mâu thuẫn gì; làm bạn tốt của tôi và Trương Tuấn, cậu hy vọng hai đứa chúng tôi không gây chuyện với nhau nữa. Cậu càng không ngừng làm công tác tư tưởng cho chúng tôi. Trước mặt tôi, cậu không ngừng nói tốt về Trương Tuấn, rồi lại chạy đến trước mặt Trương Tuấn, không ngừng nói những lời hay về tôi, chỉ hy vọng tôi và Trương Tuấn có thể thay đổi một chút “ác cảm nhau, có thể hòa bình ở chung.

Tôi không biết Trương Tuấn có phản ứng gì khi nghe Thẩm Viễn Triết lể kể về tôi, dù sao tôi cũng không phản bác những điều khoa trương của Thẩm Viễn Triết về Trương Tuấn, chẳng những không phản bác, mà còn làm vẻ mặt không chút để ý chăm chú lắng nghe.

Tôi vẫn nỗ lực ngăn cách bản thân bên ngoài thế giới của Trương Tuấn, nhưng trong lòng luôn khát vọng hiểu biết thêm nhiều điều về cậu. Tôi thích nghe Thẩm Viễn Triết nói Trương Tuấn rất có nghĩa khí, được đám con trai tin tưởng và coi trọng, ngay cả Tống Bằng cũng phục Trương Tuấn; thích nghe cậu kể Trương Tuấn cư xử khóe léo, không đùn đẩy trách nhiệm, lúc nào nên mềm sẽ mềm, lúc nào cần cứng rắn cũng biết cứng rắn; thích nghe cậu nói Trương Tuấn chăm chỉ học tập, làm việc lý trí, thích nghe cậu nói Trương Tuấn có bao nhiêu bạn bè quý mến, bội phục.

Tôi thậm chí còn hưởng thụ những điều Thẩm Viễn Triết nói về Trương Tuấn, bởi vì, bởi tôi không dám đi nói chuyện thẳng thắn về Trương Tuấn, lần đầu tiên có người không ngừng kể chuyện về cậu trước mặt tôi, nói đến vài giờ liền, hơn nữa toàn là những chuyện tốt, tôi lắng nghe với nhiều tâm tình phức tạp trong lòng, có vui sướng, có chua xót, kiêu ngạo.

Còn hai người chúng tôi vừa thấy nhau, lập tức sẽ bất hòa.

Thẩm Viễn Triết cũng thật vất vả, dè dặt cẩn trọng duy trì hòa bình giữa hai người chúng tôi, đồng thời tiếp tục nói những điều tốt về Trương Tuấn trước mặt tôi, ở trước mặt Trương Tuấn lại kể những lời hay về tôi, hy vọng một ngày nào đó chúng tôi có thể bị cậu cảm hóa, biến chiến tranh thành hòa bình.

Có một ngày vào buổi tối, Lâm Y Nhiên đi chơi bài, vì bàn ấy có Chân công tử, nên tôi tránh đi.

Một mình tôi ngồi trong phòng xem TV, Hoàng Vi cầm bộ bài đến tìm tôi chơi: “Có muốn bói không? Tớ xem rất chuẩn đấy.”

Tôi hơi ngạc nhiên, ngoài Thẩm Viễn Triết và Lâm Y Nhiên ra, mọi người đều có vẻ cô lập tôi, cô ấy chơi khá tốt với Trương Tuấn, sao lại không giúp đỡ Trương Tuấn, mà còn đến tìm tôi chơi? Có điều, đương nhiên tôi không từ chối ý tốt của cô ấy rồi, lập tức đáp lại: “Có!”

Hoàng Vi bảo tôi trộn bài ba lần, nói tên bốn nam sinh và bốn nữ sinh, sau đó bói những người ấy sẽ xảy ra chuyện gì trong cuộc sống của tôi.

Tôi trọn bài xong, cười thuận miệng nói: “Thẩm Viễn Triết, Dương Quân, Tiểu Đảo Nhất Thất Lang, Mã Đề, Lâm Y Nhiên. . .”

Hoàng Vi vừa bói cho tôi, vừa nói chuyện với tôi. Cô ấy nói: “Trên bài cho thấy cậu rất có duyên phận với Thẩm Viễn Triết, cậu và cậu ấy đang nói à?”

Nói chính là có ý yêu đương, năm đó mọi người ngại ngùng, tránh sự chú ý của phụ huynh và giáo viên, nên chỉ nói ngắn là nói. Tôi lập tức nói: “Hả? Không phải đâu.”

Hoàng Vi làm bộ “Cậu không phải lo lắng, tớ sẽ giữ bí mật giúp cậu”: “Không ít người nói sau giờ tự học buổi tối cậu ấy đưa cậu về nhà nhé!”

Nhà trường cấm yêu sớm, nhưng không cấm được tâm tư thiếu nam thiếu nữ, mọi người đều ngầm tóe ra ngọn lửa, tuy nhiên, tôi và Thẩm Viễn Triết thật sự không có gì, nên tôi thờ ơ giải thích: “Chúng tớ chỉ tiện đường.”

Hoàng Vi mỉm cười hỏi: “Rốt cuộc cậu có thích Thẩm Viễn Triết không?”

Tôi cảm thấy hơi phiền, tôi cũng có quen cô ấy đâu. Việc này ngay cả bạn tốt cũng không cần nói ra, sao cô ấy cứ phải tra hỏi mãi thế?

“Thích như bạn bè bình thường.”

“Vậy cậu có người trong lòng không? Là tớ nói người đặc biệt ấy.”

“Không có.”

“Thật không? Tớ không tin! Nhất định cậu có người trong lòng, ai vậy? Tớ nghi đó là người cũng tham gia trại hè này của chúng mình, đúng không?”

“Tớ chưa từng thích nam sinh nào.”

Tôi phủ định mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, đang định bỏ chạy lấy người, lại phát hiện không biết từ lúc nào, Thẩm Viễn Triết và Trương Tuấn đều đứng ở bên cạnh, đang nhìn chúng tôi bói. Tim tôi bỗng nhảy dựng, còn có cảm giác chua xót, hoàn toàn quên mất mình đang muốn làm gì, vẫn ngơ ngác ngồi đó.

Hoàng Vi cười tủm tỉm hỏi Trương Tuấn và Thẩm Viễn Triết: “Các cậu muốn xem bói không? Cực kỳ linh nghiệm.”

Thẩm Viễn Triết nói tên bốn nữ sinh, có tôi và Lâm Y Nhiên, Hoàng Vi lập tức nói: “Vừa rồi La Kì Kì nói tên bốn nam sinh cũng có cậu, bài nói cậu là người quan trọng trong lòng cậu ấy, cá cậu sẽ có duyên phận rất dài.”

Khẩu khí của Hoàng Vi thật mờ ám, làm cho tôi không tự nhiên, Thẩm Viễn Triết mỉm cười nói: “Bọn tớ học ba năm trung học trong cùng một lớp, đương nhiên có duyên phận rất dài rồi.”

Hoàng Vi thay đổi giọng điệu vui đùa với Thẩm Viễn Triết, giống như đang thử mà cũng giống như đang tác hợp, Thẩm Viễn Triết rất trấn định, quân đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, Thái Cực quyền đưa đẩy khóe léo, Hoàng Vi không có cách nào với cậu ấy.

Lúc đến lượt Trương Tuấn xem bói, cậu nhận bộ bài trong tay Hoàng Vi, thuận miệng nói tên mấy nữ sinh: “Đồng Vân Châu, Lí Tiểu Uyển, Lâm Y Nhiên. . .”

Chúng tôi đều kinh ngạc nhìn cậu ta, cậu ta với Lâm Y Nhiên không thân quen đến vậy chứ?

Nói đến cái tên thứ tư, cậu đột nhiên dừng lại.

Tôi làm bộ vô tình cầm điều khiển từ xa, đổi kênh truyền hình, trong lòng lại rất chờ mong.

Tay Trương Tuấn dừng lại trên bộ bài, mỉm cười rút một lá, nói ra cái tên cuối cùng: “Quan Hà.”

Thẩm Viễn Triết và Hoàng Vi đều cười rộ lên, tôi cũng vui vẻ cười, ánh mắt không chút ấm áp nhìn Trương Tuấn, che giấu tất cả hỗn loạn trong lòng.

Tối hôm sau, mọi người cùng ra ngoài ăn cơm. Mười hai, mười ba người ngồi cùng trên một chiếc bàn to, chia làm ba bàn, tôi vô cùng bất hạnh phải ngồi cùng bàn với Trương Tuấn.

Chân công tử rất có khả năng, tán gẫu với mọi người, chỉ chốc lát sau đã có một trận cười truyền ra. Tôi biết mọi người đều không thích mình, nên cũng không nói câu nào, chỉ cúi đầu ăn cơm, không chủ động gắp thức ăn, trước mặt có cái gì liền ăn cái đó.

Trà trong chén đã uống hết, tôi ngẩng đầu thoáng nhìn, phát hiện ấm trà đang trong tay Chân công tử, liền cúi đầu xuống, tiếp tục ăn cơm.

Trương Tuấn cầm ấm trà lên rót thêm cho tất cả mọi người, mọi người đều cười nói “cảm ơn”, rót đến tôi, tôi cầm lấy cốc trà: “không cần.” Thực ra, tôi cũng muốn uống, nhưng mấy ngày nay cậu ta khinh người quá đáng, tôi không muốn nhận sự giúp đỡ nào của cậu ta, cho dù chỉ là thuận tay.

Cả bà cậu, khiến cho cậu thật mất mặt. Cậu cầm ấm trà đứng trong giây lát, mỉm cười rót trà cho người tiếp theo, Chân công tử lại hừ lạnh một tiếng: “Có người nào đó không cần phải nể mặt làm gì.”

Tôi làm như nghe không hiểu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Chân công tử còn đang châm chọc khiêu khích, quả nhiên mồm miệng độc như rắn rết.

Không khí trên bàn rất căng thẳng, tôi nhịn một lúc, thật sự không nhịn thêm được nữa, ném mạnh đôi đũa lên bàn, nhìn chằm chằm Chân công tử hỏi: “Cậu nói đủ chưa? Trương Tuấn là anh cậu hay là em cậu, cậu ta bị câm điếc à? Muốn cậu ra mặt?”

Không ngờ Chân công tử còn cười tủm tỉm nói: “Trương Tuấn chính là anh tôi, sao nào? Cậu ấy không thèm so đo với cậu, tôi thay anh trai ra mặt, làm sao nào?”

Cổ công tử cũng vào góp vui: “Đường gồ ghề mọi người cùng giẫm, cậu nghĩ chúng tôi không thể rút đao tương trợ nhau à? Cậu cho rằng mình là ai? Giang lão gia cũng không ngang như cậu.”

Tiểu Dương: Chỉ nói là Giang lão gia không biết là nhân vật nổi tiếng nào của Trung Quốc, có thể là Giang Trạch Dân, ông từng làm Tổng bí thư và Chủ tịch nước.

http://vi.wikipedia.org/wiki/Giang_Tr%E1%BA%A1ch_D%C3%A2n

Thẩm Viễn Triết hoà giải: “Mỗi người nói ít đi một câu, cũng không phải chuyện to tát gì.”

Miệng con trai mà nói móc cái gì, thật sự còn đáng sợ hơn con gái gấp ba lần. Tôi đứng lên, đi ra ngoài quán ăn ngồi. Thẩm Viễn Triết cũng đi ra, tôi nói: “Tớ ăn no rồi mới ra, cậu không cần để ý đến tớ đâu.”

“Tớ cũng ăn no rồi.”

Cậu ấy ngồi cạnh tôi, cầm hai cốc nước giải khát lạnh, đưa cho tôi một cốc, muốn nói cái gì, lại không tiện mở miệng.

Tôi biết theo mẫu thuẫn giữa tôi và Trương Tuấn ngày càng lớn, tất cả mọi người cũng ngày càng loại trừ tôi ra, cậu ấy lại tốt với tôi, làm tôi thật sự khó xử.

“Thật ra cậu không cần giúp tớ, tớ cũng không quan tâm người khác đối xử với mình thế nào.”

“Tớ biết trong lòng cậu chu khổ sở.”

Tôi nhìn chăm chú vào những giọt nước nhỏ đọng lại bên ngoài chiếc cốc, thấy mũi mình hơi cay cay. Tôi khó chịu không phải vì bị mọi người loại trừ, chuyện đó hoàn toàn không tổn thương được đến tôi, mà là Trương Tuấn, tôi không hiểu nổi rốt cuộc mình đã đắc tội gì với cậu ta, sao cậu ta lúc nào cũng làm khó tôi như thế? Làm cho tôi không còn nổi một góc tránh né.

Lâm Y Nhiên đi ra, ngồi vào bên cạnh tôi, cúi đầu nói: “Kì Kì, tớ muốn nói mấy câu với cậu, hy vọng cậu đừng để ý.”

“Tớ hẹp hòi như vậy sao?”

“Cậu không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng chính vì không phải người lòng dạ hẹp hòi, nên tớ mới không thể hiểu vì sao vừa nãy cậu lại làm vậy với Trương Tuấn. Tớ thấy cậu như bây giờ là không tốt, cơ hội mọi người đi cùng nhau thế này rất quý giá, phải tận dụng chơi thật tốt với nhau, nhưng vì cậu và Trương Tuấn, làm cho chúng tớ đều lo lắng xấu hổ, cũng không dám nói nhiều lời. Vừa rồi Trương Tuấn thêm trà cho cậu, sao cậu lại từ chối? Cho dù bình thường có mâu thuẫn, Trương Tuấn nói vài câu không dễ nghe, nhưng tính cậu vốn thoải mái mà, Mã Lực cười nhạo cậu, cậu cũng đâu có tức giận; Dương Quân luôn trêu chọc cậu, cậu cũng không ngại, tại sao cậu lại để ý Trương Tuấn?”

Tôi cúi đầu suy nghĩ: “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu, tớ không nên để vì mình mà ảnh hưởng đến mọi người.”

Lâm Y Nhiên vẫn rất lo lắng: “Cậu không vui sao?”

“Không phải, tớ biết cậu quan tâm đến tớ, hy vọng mọi người đều không ghét tớ, nên mới nói những lời này.”

Lâm Y Nhiên bình thường trở lại, cười nói: “Tớ biết cậu ăn chưa no, vừa rồi tớ đã bảo người bán gói lại mấy cái bánh bao.”

“Cảm ơn.”

Lâm Y Nhiên cười tủm tỉm lắc đầu, Thẩm Viễn Triết cũng có suy nghĩ nhìn tôi.

Về đến chỗ nghỉ, mới hơn bảy giờ, có người đang chơi bóng rổ, có người đánh bài, có người xem tivi. Tôi ngồi một mình trong phòng, quyết định đi tìm Trương Tuấn, tôi muốn nói chuyện với cậu để giải quyết vấn đề giữa chúng tôi.

Tìm một nam sinh, tôi hỏi cậu ấy xem Trương Tuấn

“Trương Tuấn nói hơi mệt, không đi ra ngoài chơi, một mình nghỉ ngơi trong phòng ấy.”

Tôi đến gõ cửa phòng Trương Tuấn, cậu nói: “Cửa không khóa.”

Tôi đẩy cửa mà vào, cậu đang đứng trước cửa sổ, quay đầu thấy là tôi, ngây ngẩn cả người.

Tôi đóng cửa: “Tớ muốn nói chuyện một chút với cậu.”

Cậu ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, mời tôi ngồi lên giường.

Tôi im lặng rất lâu, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cậu cũng không chút nóng nảy, ngồi yên lặng, không nhìn ra những biểu hiện khó chịu thường ngày.

Rất lâu sau, tôi thở dài nói: “Tớ biết cậu không muốn nhìn thấy tớ, ghét tớ, nhưng không nên để vì chúng ta mà ảnh hưởng đến mọi người, tớ cam đoan sau này sẽ không chọc giận cậu nữa, cam đoan sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt cậu, cam đoan dù cậu có nói gì cũng chỉ tán thành mà không phản đối, cũng phiền cậu để tớ được yên.” Tôi nói xong, lập tức đứng lên, định rời đi.

Cậu lập tức bắt lấy ống tay áo của tôi: “Không phải tớ không muốn nhìn cậu.”

“Còn không phải cậu không muốn nhìn thấy tôi?” Tôi tức giận đến dừng bước, vùng khỏi tay cậu ta, chỉ vào cậu ta chất vấn, “Vì né tránh cậu, tôi đi rất nhanh ở Hương Sơn, cố gắng tiến về phía trước, cậu bảo tôi không thông cảm cho các bạn đi chậm, được thôi, tôi thông cảm! Đi Cố Cung (còn gọi là Tử Cấm Thành), tôi nghe theo ý cậu, đi cuối cùng, cậu lại châm chọc tôi là cái đuôi của mọi người! Tôi nói chuyện với các bạn, cậu lại xen ngang, chen lời của người khác, được, tôi im lặng! Cậu lại châm chọc tôi không có ý thức tập thể, làm gì cũng chỉ có một mình, giả bộ thanh cao thâm trầm! Tôi chụp ảnh, tháo kính ra, cậu cũng nói. Cậu nói xem, tôi bỏ kính ra hay không thì liên quan gì đến cậu hả? Tôi đã rất nỗ lực lảng tránh cậu, cậu còn muốn gì nữa…”

Trong khi tôi nói, cậu cũng đã lại gần, tôi đang nổi nóng, hoàn toàn không để ý, chỉ lùi về sau từng bước theo bản năng, cho đến khi lùi đến bức tường, vẫn trừng mắt nhìn cậu, tức giận khiếu nại: “Chúng ta dù gì cũng quen biết từ trước, đều là học trò của cô giáo Cao, dù cậu ghét tôi, cũng không nên để mọi người đều xa lánh tôi như vậy…”

C đột nhiên cúi đầu muốn hôn tôi, tôi vội trốn theo bản năng, cậu không hôn lên trán tôi được, đôi môi hôn lên tóc tôi.

Tiếng nói của tôi lập tức biến mất, cứng miệng, hoảng sợ trừng mắt nhìn cậu, hai tay cậu chống bên tường, cúi đầu nhìn tôi, tuy rằng vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng sắc mặt cũng hết đỏ lại trắng, hiển nhiên cũng vô cùng xúc động.

Đầu tôi trống rỗng, ngây người trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng cúi người xuống, chui ra từ dưới cánh tay cậu, mở cửa liều mạng chạy về phòng mình, đóng sập cửa lại, thân mình kề sát vào ván cửa, lòng còn kinh hoàng không yên.

Tim đập nhanh rất lâu sau, mới dần ổn định và có ý thức. Tôi siêu vẹo như người say rượu đi đến bên giường nằm xuống. Càng nghĩ càng bi thương, càng nghĩ càng phẫn nộ, Trương Tuấn thật quá tự tin về mình, dường như chỉ cần là nữ sinh, liền sẽ thích cậu.

Tôi bi ai nghĩ, có phải lúc ấy tôi nên tát mạnh cho cậu ta một cái, đánh cho cậu ta tỉnh táo lại; hay là kiễng chân lên, hôn lại cậu một cái, dù sao tôi thích cậu nhiều năm như vậy, rốt cuộc giữa chúng tôi ai có ý xấu với ai cũng không thể nói chính xác được.

Nhưng tôi lại vô dụng chạy mất! La Kì Kì, thật muốn tát mày một cái!

Lâm Y Nhiên đã trở lại, hỏi tôi: “Cậu đói không? Muốn ăn bánh bao không?”

Tôi rúc mình trong chăn, mơ hồ nói: “Không cần đâu.” Tôi sớm đã tức giận đến no rồi.

Thanh Đảo:

[1]Di Hòa Viên hay cung điện mùa hè – là một cung điện được xây dựng từ thời nhà Thanh, nằm cách Bắc Kinh 15 km về hướng tây bắc. Di Hòa Viên (nghĩa đen là “vườn nuôi dưỡng sự ôn hòa”) đến nay vẫn còn được bảo tồn tốt. Nơi đây nổi tiếng về nghệ thuật hoa viên truyền thống của Trung Quốc.

Di Hòa Viên có lịch sử tồn tại trên 800 năm với nhiều tên gọi khác nhau. Đầu đời nhà Tấn, một cung điện tên là Kim Sơn Cung đã được xây dựng tại nơi mà ngày nay là Di Hòa Viên. Năm 1750, vua Càn Long xây Thanh Y Viên tại khu vực này để mừng sinh nhật mẹ ông. Năm 1860, trong Chiến tranh Nha Phiến, liên quân Anh – Pháp bắn phá khiến Thanh Y Viên bị hư hại nặng. 28 năm sau, Từ Hi Thái Hậu lấy ngân quỹ vốn dùng để hiện đại hóa hải quân ra trùng tu hoa viên trong vòng 10 năm và đặt tên là Di Hòa Viên. Năm 1900, trong loạn Quyền Phỉ, liên quân 8 nước lại phá hoại hoa viên lần nữa. Khi Từ Hi hồi cung tại Bắc Kinh năm 1903, bà cho đại trùng tu hoa viên.

Hai cảnh nổi bật ở Di Hòa Viên là Vạn Thọ Sơn và hồ Côn Minh. Hoa viên rộng 294 mẫu, trong đó diện tích hồ chiếm 220 mẫu. Vườn chia làm ba khu vực: khu hành chính (chủ yếu là Nhân Thọ Điện – nơi Từ Hi tiếp các quan lại và giải quyết quốc sự), khu nghỉ ngơi (gồm các điện và vườn hoa) và khu phong cảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui