Gần đây Trương Tuấn bị bạn gái đá.
Cô bạn gái này rất xinh đẹp, nhưng có một tật xấu, đó là thích tra hỏi tình sử của anh. Cô điều tra rõ ràng tình sử của anh, tổng cộng có sáu cô bạn gái cũ, mỗi một người đều cẩn thận đặt ra câu hỏi, chỉ trừ một người, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì năm người kia đều là chủ động nói lời chia tay với Trương Tuấn, chỉ có một cô gái đó, là Trương Tuấn nói ra lời chia tay. Dựa theo logic của bạn gái, nếu bạn chủ động đá người ta, đương nhiên là thật sự không có cảm tình, nhưng năm cô gái kia lại không giống vậy, ai biết bạn đã cạn tình, hay vẫn còn tro tàn có thể cháy lại? Lâu ngày mà, điều đầu tiên còn có thể bỏ qua, điều thứ hai kia rất đáng nghi.
Chính vì vậy mà những cuộc đối thoại trước đây thường là thế này
“Bạn gái nào của anh xinh đẹp nhất?”
“Anh thích nhất bạn gái nào?”
Trương Tuấn cũng không thích trả lời mấy vấn đề này, nhưng khi con gái dong dài, thượng đế cũng phải khóc, so với chuyện bị cô dong dài không ngừng nghỉ, không bằng thành thành thật thật trả lời một lần cho xong.
“Bạn gái xinh đẹp nhất… anh nghĩ… hình như cô ấy đang ngồi đối diện mình.”
“Thích nhất à? Không có thích nhất, chỉ có thích duy nhất, chính là em.”
Anh dỗ dành cô như trẻ con. Bạn gái cũng chưa từng trải qua đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, còn chưa hiểu được điều không thể quên trong cuộc đời lại cất giấu sâu nhất trong lòng.
Anh vẫn đối xử rất tốt với cô, ngày qua ngày thật sự an ổn.
Nhưng, một ngày nào đó, bạn gái không biết nghe ở đâu được tin người bạn gái anh nói lời chia tay là sinh viên của Thanh Hoa, lập tức nảy sinh hứng thú, hỏi đi hỏi lại cô gái kia có bộ dáng gì.
Anh muốn mau chóng trả lời cho có lệ, nhưng không biết vì sao bạn gái lại đột nhiên nóng nảy, muốn anh phải nói ra điều gì đó không tốt về cô gái kia, phải nói ra khuyết điểm của cô gái kia làm cho anh chán ghét, nếu không sẽ chia tay với anh.
Anh cúi đầu suy nghĩ đã lâu, trong lòng nổi lên sự mệt mỏi, ngẩng đầu nói với bạn gái: “Đối với anh, khuyết điểm duy nhất của cô ấy chính là không yêu anh.”
Bạn gái ngây ngốc nhìn anh một lúc, thật bình tĩnh nói: “Chúng ta chia tay đi!”
Anh nói: “Được!”
Họ đã chia tay, nhưng Trương Tuấn vẫn cố gắng giải quyết mọi việc giúp bạn gái.
Giúp cô ấy tìm phòng ở, chuyển nhà, sau khi tất cả mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa, anh mới nhẹ nhõm rời đi.
Bạn gái cảm thán, “Chả trách những bạn gái cũ đều coi trọng, tự hào nói anh trên trời tìm được dưới đất không, mà lại không chịu làm bạn gái của anh.” nói: “Là anh không có phúc.”
Cô vô tình nhìn thấy vạt áo anh có vết bụi bẩn, định giơ tay lau giúp anh, Trương Tuấn lại lập tức lùi về phía sau từng bước, bạn gái không để ý, tự giễu cười cười, thu tay lại: “Vì sao cô ấy không thích anh?”
Trương Tuấn nghịch chìa khóa xe, tạo ra tiếng vang đinh đinh đang đang, vẻ mặt mang ý cười, “Ai? Ai không thích anh? Anh nghĩ mọi người đều thích anh!”
Bạn gái không nói nữa, tiễn anh xuống tầng, vẫy tay nói lời tạm biệt.
Trương Tuấn ngồi trong xe, vô thức ngâm nga bài hát của Trương Học Hữu, một tay lái xe, một tay mở đĩa CD trong xe, vừa thấy là Thái Y Lâm hát, lười đổi đĩa, liền tắt luôn, mở radio.
Người dẫn chương trình nói về tình hình giao thông, anh vừa lái xe, vừa chuyển kênh, trong âm thanh lúc có một giọng nam, lúc có một giọng nữ, cao hứng trong chốc lát lại chuyển kênh ngay, tựa như cuộc sống vỡ nát.
Rốt cuộc cũng tìm được kênh ca nhạc, lại vừa mới đến khúc nhạc dạo, anh dừng lại.
Giọng nữ trung rất ấm áp, dễ nghe, tiếng nhạc cũng nhẹ nhàng, chậm rãi vang lên bao trùm không gian nhỏ hẹp trong xe, câu hát đầu tiên đã thu hút sự chú ý của Trương Tuấn.
Muốn hỏi anh có còn nhớ rõ tên em không
Khi biển người thủy triều xuống hết lần này đến lần khác
Năm tháng chứa đựng những điên cuồng, nồng nhiệt và lãng mạn
Dường như đã qua mấy đời
Anh xuất hiện làm em muốn bỏ mặc tất cả
Sao lại không có lý trí như vậy
Mới hạnh phúc không bao lâu vì sao em lại kiên trì đó nhất định là
Chuyện khó quên nhất trong lòng
Đi qua núi cao và biển lớn, vui sướng và đau thương không phải không có cô đơn
May mắn từng có trái tim ấm áp của anh còn
Anh tới quá đột ngột, em muốn ghi nhớ cả cuộc đời
Ngốc nghếch ngại ngùng
Nhưng lúc ấy thực sự nghĩ anh ôm em
Là ám chỉ cho lời hứa hẹn
Trải qua chia tay và trùng phùng, chờ đợi và thất vọng
Em vẫn còn cô đơn
May mắn hốc mắt đã từng rơi lệ vì anh còn nhìn thấy ánh sáng tình yêu
Mấy năm nay anh đã vượt qua như thế nào
Xin hãy đồng ý một chuyện
Nếu em có thể gặp lại anh một lần
Xin để em vẫn nhìn thấy
Bộ dáng xán lạn của anh
Bài hát: Quang (ánh sáng) ca sĩ: Lưu Nhược Anh
http://.youtube.com/watch?v=NHKo1lK5YyE
Trong tiếng hát, ý cười trên mặt Trương Tuấn chậm rãi rút đi, tầm mắt chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt có đau thương mơ hồ.
Khi còn trẻ, anh từng toàn tâm toàn ý yêu một cô gái, nhưng cô gái này không yêu anh, hoặc không thể nói là không hề yêu, phải nói là không thật sự yêu.
Vào lúc ấy, hai người đều rất trẻ, thường xuyên có tranh chấp, chỉ vì một chút việc nhỏ, Kì Kì lại không để ý tới anh. Anh yêu rất khiêm tốn, nhiều lần thoả hiệp để giữ cô lại, chỉ hy vọng một ngày nào đó cô sẽ cảm động, có thể cúi đầu nhìn thấy anh dâng trái tim mình đến trước mặt cô.
Nhưng, không có!
Trước mặt cô quá xán lạn, cô không muốn cúi đầu, thầm nghĩ bay về phía trước
Một lần, trước kỳ thi cuối kỳ, giữa họ xảy ra tranh chấp lớn nhất, không ai chịu nói chuyện với ai, chiến tranh lạnh, thực ra, anh cũng không muốn chiến tranh lạnh với cô, lòng anh ngây thơ hy vọng lúc này đây cô có thể nói với mình một câu “Em sai rồi, chúng mình làm hòa nhé”, anh thật ngây thơ khi dùng cách này để giữ lấy trái tim khó nắm bắt của cô, muốn cô để ý đến mình.
Trong khi lo lắng chờ đợi, tất cả những gì anh chờ được chỉ là thất vọng, Kì Kì vẫn làm theo ý mình, vẫn sống như trước, thờ ơ trước chuyện anh rời đi, mà anh, mỗi giây mỗi phút trong đầu đều là hình ảnh của cô.
Khi có thành tích thi, thành tích của anh vô cùng sút kém, mà cô chẳng những dẫn đầu xa xa, còn bỏ xa người đứng vị trí thứ hai, tất cả bạn bè bên cạnh đều khuyên anh chia tay, cô gái này vốn không cần anh.
Nhưng, anh luyến tiếc, cho dù biết rõ cô không cần mình, anh vẫn không nỡ chia tay.
Nhà trường mời các học sinh ưu tú đã thi đỗ đại học về trao đổi với học sinh khóa dưới, Kì Kì ngồi cách anh không xa ở đằng trước, người bên trên nói cái gì, một câu anh cũng chưa nghe, mà luôn luôn nhìn cô.
Hai mắt cô sáng ngời, nhìn nhóm sinh viên Thanh Hoa và Bắc Kinh, khi thì trầm tư, khi thì mỉm cười, anh cảm thấy khổ sở, anh chẳng phải là những nam sinh ưu tú đó, có thể hấp dẫn khiến cô nhìn với ánh mắt chăm chú.
Từ hồi nghỉ đông năm lớp 11, khi cô giáo Cao hỏi Kì Kì muốn vào Thanh Hoa hay Bắc Kinh, anh liền cảm thấy áp lực cuồn cuộn mà đến, bắt đầu hoang mang đoạn tình cảm này cuối cùng sẽ thoát ra ở nơi nào?
Lúc ấy, anh nói với mình rằng chỉ cần hai người yêu nhau, anh sẵn sàng cố gắng hết sức mình, nhất định có thể vượt qua khó khăn để được ở bên nhau.
Mà ngày đó, anh nhìn Kì Kì, rõ ràng gần trong gang tấc, lại cảm thấy cô đang cách anh ngày càng xa, giữa hai người tựa như bị vắt ngang bởi một Hồng Câu, dù cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua.
Hồng Câu: chia cắt Hoàng Hà và Hoài Hà trong chiến tranh ở Trung Quốc cổ đại. (chú thích ngắn gọn)
Bi thương dày đặc tràn ngập trái tim anh, anh luôn làm những chuyện ngây thơ. Thầm nói với lòng mình, nếu sau đó, cô nghiêng đầu liếc mắt một cái, như vậy sẽ chứng minh duyên phận vẫn còn, anh sẽ đi tìm cô, nhận lỗi với cô. Nói với cô rằng dù cô muốn bay xa về phía trước như thế nào, anh cũng dùng hết sức mình đuổi theo.
Nhưng, không có.
Gần hai tiếng đồng hồ, Kì Kì không liếc nhìn anh lấy một lần. Thật giống như trong cuộc sống của cô, chưa bao giờ tồn tại một người như anh.
Anh cười nói với lòng mình, nhìn đi, ông trời nói các người không có duyên phận, nói cho mình không biết tự lượng sức, buông tay thôi!
Kết thúc buổi trao đổi, cô vẫn giống trước, rất nhanh đã biến mất trong đám người, tựa như không nhớ mình còn có một người bạn trai.
Trái tim anh đã chùng xuống thấp nhất, nhưng sự kiêu ngạo vẫn làm anh duy trì nụ cười.
Anh cùng Quan Hà nói nói cười cười, dường như không có chuyện gì đi ra giảng đường, trong lòng lại vẫn nghĩ đến cô.
Ở một góc quẹo, cô bỗng xuất hiện ngay trước mắt, nhưng đứng bên cô là một thiếu niên có thần thái bay cao, vô cùng khí thế —— trạng nguyên của tỉnh, giờ đang là sinh viên của một trường đại học hàng đầu, đại học Thanh Hoa, Trần Kính.
Hai người họ thấp giọng nói chuyện, vẻ mặt đều tự tin như nhau, đều kiên định như nhau.
Trong nháy mắt, anh đột nhiên nghĩ đến một từ rất chính xác để hình dung họ: bỉ dực tề phi. (bỉ dực tề phi: sát cánh bên nhau cùng bay cao.)
Kì Kì cần một nam sinh như vậy, mới có thể chiến đấu cùng cô trên bầu trời.
Anh nỗ lực để mình không cần, coi như mọi chuyện đều không sao cả, nhưng, tận sâu trong lòng anh hiểu mình ngây thơ thế nào, thậm chí anh không có dũng khí đi đối mặt với Kì Kì, mà chỉ vội vàng trốn chạy.
Ngay giữa lúc anh bàng hoàng nhất, Kì Kì đưa ra lời chia tay anh.
Anh nói với bản thân mình, đây là kết quả tốt nhất. Hai người thật sự không hợp với nhau, nhưng mỗi đêm, anh luôn nhớ tới cô, từ nhỏ đến lớn, thân ảnh của cô khắc ghi tràn ngập trong từng trang trí nhớ của anh, anh muốn vứt bỏ tất cả những thứ đó, giống như anh bỏ lại tất cả thời thanh xuân, sự hủy diệt đau khổ này làm anh khó có thể chấp nhận mình đã m
Lý trí nói với bản thân hết lần này đến lần khác, Kì Kì ở bên anh cũng không vui vẻ, cô luôn do dự, giãy giụa, tức giận, hai người ở một chỗ đều đau khổ như vậy, không bằng chỉ để một người đau khổ.
Nhưng mặc kệ lý trí phân tích bao nhiêu, cảm tình lại luôn đau đớn không chịu nổi, anh không nỡ buông tay.
Trải qua giãy giụa thống khổ, anh quyết định cho bản thân một cơ hội cuối cùng, anh dốc sức học tập, nếu cuộc thi giữa kỳ sắp tới có thể lọt vào top 10 trong khối, anh còn có hy vọng ở bên Kì Kì, cùng bước về phía tương lai, như vậy anh cũng không buông tay; còn sau khi phải trả giá tất cả nỗ lực, mà vẫn ở xa xa sau lưng cô, vậy thì buông tay thôi!
Không thể có được cô, ít nhất có thể chúc phúc cho cô, để tùy ý cô, không có vật cản nào mà bay cao.
Sau khi cho bản thân một cơ hội cuối cùng, anh đứng trước mặt cô, hèn mọn thỉnh cầu cô trở lại bên cạnh mình.
Câu đầu tiên cô nói lại là khiển trách anh thi cuối kỳ quá kém, không có tự chủ khống chế bản thân.
Vào khoảnh khắc đó anh thật thất vọng vì lý trí tỉnh táo của cô, đồng thời cũng bội phục lý trí tỉnh táo của cô, cô gái này, làm cho anh vừa yêu vừa hận.
Kì Kì trở về bên cạnh anh, anh cũng nỗ lực hết mình. Vì cuộc thi, hơn nữa còn vì tương lai của anh và Kì Kì.
Mỗi một lần nhìn thấy cô, vui buồn và ưu thương trong lòng anh cuồn cuộn đan xen, có lẽ sau cuộc thi cuối kỳ, anh sẽ hoàn toàn buông cô ra, có lẽ đây là thời gian cuối cùng anh có được cô trong cuộc đời này.
Bởi vì mỗi một ngày đều là ngày cuối cùng, nên anh nỗ lực làm mình vui vẻ, cũng nỗ lực làm cô vui vẻ, dè dặt cẩn trọng bảo vệ mỗi một ngày của họ.
Ánh mắt Kì Kì nhìn anh lại vẫn cất giấu rất nhiều ưu sầu, có lẽ trong lòng cô đang day dứt lựa chọn giữa tiền đồ và tình yêu.
Anh biết cô không muốn vì tình yêu mà từ bỏ mọi thứ, Quan Hà nói Kì Kì vô cùng xem thường tình yêu của Anna Karenina, con gái tuyệt không thể đặt tình yêu lên trên hết, vì câu này, mà anh đọc liên tục quyển sách đó ba lần.
Sau tất cả những cố gắng lớn nhất của anh, kết quả thi giữa kỳ còn không được vào top 20.
Ngày có kết quả thi, một mình anh ngồi cả đêm bên hồ sen trong trường, có lẽ Kì Kì là tất cả những giờ phút thanh xuân của anh, mất cô có nghĩa là sẽ mất đi tất cả kỷ niệm hạnh phúc, nhưng anh phải từ bỏ.
Trên cây cầu nhỏ, anh vốn định nói lời chia tay cô, nhưng lại không có cách nào khống chế bản thân hôn cô.
Anh hỏi Kì Kì, em sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ anh chứ?
Kì Kì lại nói, mười năm sau, anh hỏi em sẽ tốt hơn.
Anh vô cùng hy vọng mười năm sau mình có cơ hội hỏi cô, nhưng, mười năm sau bên cạnh cô sẽ là một người con trai khác.
Anh không có dũng khí đối mặt nói ra lời chia tay, chỉ có thể viết ra lời chia tay trên lá thư.
Tối hôm đó, anh đau khổ không chỗ phát tiết, anh muốn đi uống rượu, muốn đi đánh nhau, nhưng anh biết Kì Kì sẽ khinh bỉ anh như vậy.
Anh chỉ có thể dùng lý trí để khống chế.
Vụng trộm đi vào trường tiểu học năm xưa, vào một phòng học không bóng người, ngồi trên chỗ họ đã từng ngồi, để mặc mình bị ngâm trong nỗi bi thống.
Cô bé Kì Kì ngốc nghếch đó, cậu bé Trương Tuấn xấu xa đó…
Cô đã từng rất bướng bỉnh giơ mũ lên, che ánh nắng cho anh ngủ, mấy tiếng liền không hề đổi tư thế.
Cô từng vừa thấy anh nhìn mình, liền nói năng lắp bắp.
Cô mặc chiếc váy mới đến trường, lại tránh sau lưng mọi người, đi dọc theo chân tường, anh nói câu “Váy của cậu rất đẹp”, cô không vui mừng, mà lại làm như mình làm ra chuyện gì dọa người lắm, mặt đỏ bừng lên, không rên một tiếng bước nhanh rời đi, mấy ngày cũng không để ý tới anh, anh sợ tới mức không dám nói năng lung tung trước mặt cô nữa.
Sau khi xem những phim về cảnh sát, anh nói với cô, chúng ta sáng tạo ra một loại ám hiệu riêng nhé. Cô mím môi không hé răng, đại khái cảm thấy anh thật nhàm chán, anh bị kích động đổi tên mình thành “Trường Cung”, đổi tên cô thành “Tịch Tứ”, nói với cô, đó là ám hiệu sau này của hai đứa, nói với cô, sau này cậu hãy gọi “Tịch Tứ gọi Trng, Tịch Tứ gọi Trường Cung”, tôi sẽ nói “Trường Cung đây, Trường Cung đây”. Anh bảo cô gọi “Trường Cung”, cô cười trong sáng, lại mím môi không nói gì nữa.
Cô mang một túi thịt bò khô mẹ làm đi, anh hỏi cô “Cậu ăn mảnh hả? Có phần của tôi không?” Cô nhanh chóng liếc nhìn anh một cái, không nói gì, lấy ra hai tờ giấy trắng, cẩn thận chia thịt bò khô ra làm đôi, anh muốn lấy đi, cô lại cầm tay anh, không cho anh lấy, không đợi anh có phản ứng gì, cô đã lập tức rụt tay lại, đầu cúi thấp gần như sắp chạm vào mặt bàn, hai bàn tay nhỏ bé vặn vẹo vào nhau, lại vội lấy ra một tờ giấy trắng khác, lấy từ hai phần thịt bò khô kia ra tờ giấy đó thành một phần nhiều nhất, “Đây là của cô giáo Cao, vừa nãy quên.” Tiếng nói của cô rất nhỏ chẳng khác gì tiếng muỗi kêu, anh nhận lấy hỏi “Cậu nói gì, tôi chẳng nghe thấy gì cả, chỉ chợt nghe thấy một con muỗi kêu hừ hừ, hừ hừ hừ hừ, rốt cuộc cậu hừ hừ cái gì thế?” Cô xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại không nói lời nào. Cả buổi học, dù anh làm gì, nói gì, ngay cả ánh mắt cô cũng không chịu liếc nhìn anh, nhưng đến khi anh ăn xong phần thịt bò khô của mình, cô lại để phần của mình sang cho anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bài tập, hừ hừ nói nhỏ: “Cho cậu, răng tớ hơi đau, khó nhai.”
Sau khi vào cấp Hai, hai người không học cùng một lớp, nhưng anh thường xuyên gặp được cô, mỗi lần nhìn thấy cô, giống như đang soi gương, làm cho anh không nhịn được xem kỹ bản thân một chút.
Nhìn thấy thành tích học tập của cô tốt lên rồi, anh liền cảm thấy bản thân mình cũng không thể quá kém cỏi, dù sao đều là học trò của cô giáo Cao, hai người cùng đi thi đoạt giải, vì vậy anh vừa chơi bên ngoài, vừa cố gắng duy trì thành tích.
Nhìn thấy cô tuy ra vào quán karaoke và phòng khiêu vũ, mà không phóng túng, không theo phong trào, luôn cầm quyển sách, không coi ai ra gì chỉ làm chuyện của mình, anh liền cảm thấy dù tất cả mọi người đều nghiện ngập, anh cũng không thể lây dính.
Kì Kì rất có dũng khí làm theo ý mình, mặc kệ những cô gái xung quanh xinh đẹp, rực rỡ, dụ hoặc thế nào, cô cũng có thể mặc một bộ quần áo tối màu, khó xem nhất thản nhiên đi ngang qua, không hề để ý người xung quanh thấy thế nào, mỗi lần nhìn thấy cô như vậy, đều đã nghĩ phải ngâm đầu mình trong một chậu nước lạnh, để vứt bỏ tất cả những ý tưởng điên rồ hỗn loạn trong đầu.
Ba năm cấp Hai, nếu không có một Kì Kì từng giờ từng phút luôn ở bên nhắc nhở anh, có lẽ thành tích học tập của anh đã sớm sút kém không dậy nổi, có lẽ anh đã sớm vì xúc động nhất thời mà lăn lộn với người ta
Lên cấp Ba, khi phát hiện Kì Kì học ở lớp bên cạnh, anh cảm thấy ông trời cũng đang giúp đỡ mình.
Trong đợt tập quân sự, Kì Kì phơi nắng làm da mặt bị tổn thương, anh đi hỏi Đồng Vân Châu xem nên làm gì bây giờ, sau đó bí mật đưa lọ kem chống nắng cho cô, nhưng cô lại ngốc nghếch mơ hồ, tức giận ném trả cái đó cho Tống Bằng, anh chỉ có thể cười khổ.
Khi anh bị ốm, Kì Kì đã vụng trộm trốn ra khỏi nhà, đến bên anh, khi đó, thật là hạnh phúc, có thể nắm tay cô, nói chuyện với cô, còn có thể hôn cô. Anh biết cô nhát gan, cảnh giác cao, vì thế luôn cẩn thận không vượt qua giới hạn của cô, chỉ dám hôn lên tay và hai má cô, ngay cả môi cô cũng không dám chạm vào, nhưng dục vọng giấu kín này tra tấn anh khó có thể đi vào giấc ngủ trong đêm khuya, anh an ủi bản thân, không sao, dù sao cũng có cả đời mà!
Cả đời ư? Thậm chí chỉ ngày mai thôi cũng không có!
Trương Tuấn gục xuống bàn, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Trong phòng học tăm tối, chỉ có một mình anh, không cần giả bộ kiên cường, cũng không cần để ý con trai không nên khóc, vì vậy, anh để mặc toàn bộ thương tâm chảy vọt tới ánh mắt.
Anh ở trong phòng học mãi đến đêm khuya mới về nhà.
Trong đầu vẫn là quá khứ xoay vòng không thể quên đi, không ngờ Kì Kì lại hiện ra trước mặt anh như một kỳ tích.
Anh vô cùng hoảng hốt, dường như thời gian vẫn chưa trôi qua, anh vẫn là Trương Tuấn ngồi cạnh Kì Kì làm bài tập, anh thầm mong mình có thể đến gần bên cô, cười chọc cô, “Anh nói đùa với em đấy, hai ta ra bờ sông tìm đá nhé!”
Nhưng Kì Kì trước mắt này tràn ngập lý trí khắc chế, biểu tình vô cùng bình tĩnh, lời nói có ngữ điệu rõ ràng, hợp lý, không hề giống cô gái lo lắng sợ hãi vì bị bạn trai nói lời chia tay.
Anh biết Kì Kì như vậy chỉ cần ngủ một giấc, sẽ suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa lý trí chấp nhận chia tay.
Anh đưa cô về nhà, nghĩ đây là lần cuối cùng, tim anh như bị dao cắt, chỉ có thể nói với bản thân một lần lại một lần, yêu cô thì không thể níu kéo cô.
Một đoạn đường ngắn ngủi, anh gần như đã dùng tất cả lý trí của bản thân, vừa đến dưới tầng, anh lập tức xoay người bước đi, không dám đứng lại một lát, anh sợ bản thân đổi ý.
“Trương Tuấn!”
Nghe thấy tiếng gọi của Kì Kì, nhưng, anh không thể quay đầu, lại càng không dám quay đầu!
Chia tay làm cảm tình của anh rơi xuống vực thẳm.
Trước đây, tuy anh oán trách Kì Kì không đủ yêu thương anh, nhưng, anh biết đó là chuyện không thể miễn cưỡng, anh cũng không hận cô.
Sau đó, anh lại bắt đầu chậm rãi hận cô.
Sau khi họ chia tay, anh còn phải nỗ lực khắc chế bản thân nhớ nhung cô, mỗi lần nhìn thấy cô, đều cảm thấy ngực mình khó chịu, mà cô lại lập tức làm như không có việc gì, mỗi ngày cãi nhau ầm ĩ với bạn cùng lớp, cười vui thoải mái, thành tích học tập lại không hề bị ảnh hưởng.
Anh bắt đầu đi học và về nhà cùng Hoàng Vi, anh biết rõ những lời đồn đại, lại ngây thơ hy vọng lời đồn đại sẽ rơi vào trong tai Kì Kì, thậm chí anh còn ti bỉ lợi dụng Hoàng Vi, tạo ra những lần vô tình gặp Kì Kì, để cho cô nhìn thấy anh và Hoàng Vi ở cùng một chỗ, anh chỉ muốn kiếm tìm dấu vết của sự để ý một chút đến anh trong mắt cô, nhưng, không có! Kì Kì vĩnh viễn cao hứng phấn chấn, tinh thần sáng láng.
____________
Tiểu Dương: Chắc các bạn còn nhớ đoạn Kì Kì viết rất nhiều từ “Trường Cung” ra giấy, cô ấy nói đó là thói quen nhiều năm nay, viết như vậy lòng sẽ bình tĩnh hơn.
Anh từng nghĩ sau khi mình nỗ lực hết sức, dù thế nào cô cũng cảm thấy khổ sở vì anh rời đi, cho dù không phải vì tình yêu của họ, nhưng giữa họ còn có những kỷ niệm từ nhỏ cơ mà, chẳng lẽ cô chưa từng quý trọng tình cảm giữa họ sao? Chẳng lẽ cô không hề khổ sở một chút nào khi mất anh?
Nhưng, cô không có!
Cô và Thẩm Viễn Triết cùng đến trường và cùng về nhà, vừa nói vừa cười, mỗi một lần nhìn thấy họ, anh đều làm như không thèm quan tâm, vậy mà trong lòng lại thấy khó chịu nhổ tung, anh không nhịn được hoài nghi, Kì Kì thật sự đã từng thích anh? Có lẽ, đối với La Kì Kì, ngoài việc học tập và tiền đồ của mình ra, những người con trai đi bên cạnh cô dù là ai cũng không quan trọng.
Cuộc sống của Kì Kì vẫn diễn ra theo lẽ thường, vẫn đứng đầu khối trong mỗi kỳ thi, cô cười hì hì nói với những người khác: “Trương Tuấn chia tay với tớ, nhưng chúng tớ vẫn là bạn bè.”
Cô là người lý trí, hiểu chuyện và hào phóng như vậy đấy, nhưng anh lại vô cùng thất vọng, trong lòng anh còn thất vọng hơn anh nghĩ đến nhiều.
Điều làm anh thương tấm nhất xảy ra sau khi họ chia tay một thời gian.
Nhà trường mở đại hội giới thiệu kinh nghiệm học tập của các học sinh ưu tú, Kì Kì đứng trước mặt tất cả học sinh trong trường, giới thiệu kinh nghiệm học tập của mình, những người khác đều cầm bản thảo đọc, mà cô lại tay không, không hề chuẩn bị bước lên đài, chẳng hề để ý đến mọi chuyện, còn mang theo vài tia không kiên nhẫn, nói mấy câu vô cùng đơn giản, sau đó bước về chỗ ngồi, bộ dáng của Kì Kì rất giống Trần Kính năm đó, bởi vì trong lòng đã có mục tiêu từ trước, nên không thèm quan tâm đến vinh dự ở ngoài mặt.
Anh ở dưới đài nhìn cô, có chua xót, cũng có kiêu ngạo.
Kết thúc đại hội, cô bị một đám đàn em lớp 11 vây quanh, vẻ mặt cô không còn tia không kiên nhẫn như nãy giờ, mà là vô cùng kiên nhẫn. Anh đi qua bên cạnh đó, nhìn thấy cô từ xa, ngực liền đau đớn, nhức nhối, thậm chí tầm mắt không thể dừng lại trên gương mặt cô, chỉ có thể tận lực lạnh lùng không có biểu tình gì, nhìn đi nơi khác, nhưng cô cười cao hứng phấn chấn, vẫy vẫy tay với anh, thân thiết gọi anh, “Trương Tuấn!” Như anh là một người bạn học bình thường của cô, giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tim anh như bị con dao găm hung hăng đánh chém.
Cô coi tình cảm giữa họ hoàn toàn không tồn tại!
Cô lý trí hào phóng, có phong độ, giỏi giang, để cho anh đến làm kẻ ngây thơ keo kiệt, không có phong độ.
Anh thương tâm và tức giận, mặc kệ người khác nhìn anh như thế nào, chê cười anh như thế nào, anh cũng quyết định cắt đứt quan hệ với cô, những nơi La Kì Kì xuất hiện, anh nhất định lảng tránh, từ đây vĩnh viễn không gặp lại! Bất luận kẻ nào nhắc tới La Kì Kì trước mặt anh, anh nhất định sẽ trở mặt, tất cả bạn bè đều cấm kỵ của anh, không hề đề cập tới La Kì Kì, hành động của anh đủ nói với họ, là, tôi bị thương! Chỉ vì có thể rời xa cô ấy.
Kể từ đó, mãi cho đến khi tốt nghiệp cấp Ba, anh không gặp La Kì Kì lần nào, cũng chưa từng nghe thấy tin tức gì về La Kì Kì, anh dùng tất cả nỗ lực ngăn cô ra khỏi thế giới của mình.
Lúc này đây, anh hạ quyết tâm, muốn hoàn toàn triệt để quên cô!
Từ khi tốt nghiệp cấp Ba, thẳng đến khi thi đại học, rời quê hương, anh chỉ nhìn thấy La Kì Kì hai lần.
Một lần là vào buổi tiệc tối liên hoan tốt nghiệp, La Kì Kì đột xuất bị kéo lên làm người dẫn chương trình, anh vẫn cúi đầu, không muốn nhìn cô, nói chuyện với các bạn cùng lớp, không muốn nghe giọng nói của cô, tiệc tối vừa mới bắt đầu không lâu, anh liền thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ rời đi, rốt cuộc tối hôm đó La Kì Kì làm gì, nói gì, đều không liên quan đến anh! Thậm chí ngay cả cô mặc quần áo gì anh cũng không biết rõ.
Một lần cuối cùng là sau khi thông báo kết quả thi đại học, sáng sớm anh đi chạy bộ rèn luyện thân thể, trên đường trở về gặp được cô, anh vốn nghĩ xoay người bước đi, nhưng, trong mưa phùn và sương mù, cô đứng trên cầu, ném từng hòn đá xuống nước sông, trên mặt có đau thương mơ hồ, đột nhiên anh lại không thể nhấc nổi đôi chân, thậm chí bắt đầu nảy sinh một ảo giác, cảm thấy La Kì Kì đang vì anh mà thương tâm.
Nhưng, anh lại tự mình đa tình, La Kì Kì tri thức yên lặng nhìn anh một lúc, không nói câu gì, một lúc lâu sau cũng quay người bước đi.
Anh nhìn bóng dáng cô dần dần biến mất trong làn mưa bụi, nghĩ từ giờ trở đi, cô sẽ hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời mình, thế giới của cô anh không thể chạm tới, điều anh có thể làm chỉ là hy vọng cô mãi mãi hạnh phúc, có một người con trai ưu tú có thể bay cao cùng cô.
Hóa ra nỗ lực hận như vậy, đơn giản chỉ là vì yêu.
Vô cùng khổ sở, nhưng anh không hối hận vì mình đã yêu cô gái này, đã hận cô gái này.
Trương Tuấn về nhà, suy nghĩ vẫn không yên tĩnh.
Chốt cửa cất giữ những kỷ niệm được mở ra, giống như con mãnh thú bị nhốt lâu ngày được thả, không thể tự khống chế bản thân.
Mở tính, lên mạng tìm bài hát, anh muốn biết bài hát kia tên là gì.
Bài “Quang” ca sĩ Lưu Nhược Anh hát.
(Tiểu Dương: Phần trước mình đã chú thích.)
Anh nhấn vào nút nghe, tiếng hát vang lên, bởi vì ấn tượng tốt, bây giờ nghe thấy nó còn rung động lòng người hơn.
Muốn hỏi anh có còn nhớ rõ tên em không
Khi biển người thủy triều xuống hết lần này đến lần khác
Năm tháng chứa đựng những điên cuồng, nồng nhiệt và lãng mạn
Dường như đã qua mấy đời
Anh xuất hiện làm em muốn bỏ mặc tất cả
Sao lại không có lý trí như vậy
Mới hạnh phúc không bao lâu vì sao em lại kiên trì đó nhất định là
Chuyện khó quên nhất trong lòng
Trương Tuấn dựa vào ghế nằm, yên lặng lắng nghe.
Anh vẫn luôn tin rằng mình đã quên, nhưng thật ra, anh lại cất giấu những kỷ niệm đó ở chỗ sâu kín nhất, mặc cho thời gian thấm thoát, tro bụi của năm tháng vùi lấp nó, nhưng, nó vẫn ở nguyên chỗ đó.
Nhiều năm sau, lần đầu tiên anh hỏi bản thân, vì sao không thể quên?
Có lẽ những năm tháng đó khắc ghi vui cười và sầu bi ở tuổi thanh xuân của anh, thời niên thiếu chân thành tha thiết và vụng về, nỗ lực mà không được như mong muốn, nếu không có cô, có lẽ thành tích thi vào đại học của anh sẽ không tốt như vậy, không thể thoải mái lựa chọn trường đại học và chuyên ngành mình thích; cô cũng cho anh biết làm thế nào để đuổi theo giấc mơ, thực hiện giấc mơ, một cô gái nhỏ bé cũng có thể vì giấc mơ mà bất khuất, anh là một đại nam nhi há có thể không làm được sao? Vì thế, anh mới có thể từ chối nhận công việc làm ăn của bố, kiên trì làm thiết kế cảnh quan lâm viên mà mình thích, mới có thể nỗ lực không than vãn sau vô số thất bại, mới có thể hưởng thụ niềm vui sướng sau khi nỗ lực thu hoạch được thành công, mới có thể thực sự lý giải cái gì là cảm giác thành tựu.
Cô để lại ánh sáng trong trái tim anh, làm cho cuộc đời anh rực sáng và thú vị hơn.
Yêu cô, làm bản thân anh trở nên tốt hơn!
Di động của anh kêu tút một tiếng báo hiệu có tin nhắn.
Anh không có tâm tình để ý, nhưng đối phương vô cùng cố chấp, không ngừng gửi tin nhắn, lặp đi lặp lại những sáu lần, anh cầm lấy điện thoại di động, là một dãy số xa lạ.
“Xin hỏi đó có phải là Trương Tuấn không?”
Cả sáu tin đều giống nhau như đúc.
Anh trả lời, “Đúng, bạn là ai?”
“Tớ là Quan Hà, hy vọng cậu còn nhớ rõ tớ, tớ có chút việc muốn nói với cậu.”
Trương Tuấn quá bất ngờ, “Đương nhiên nhớ rõ, tớ không quen viết tin nhắn, bây giờ sẽ gọi cho cậu.”
Điện thoại còn chưa thông, tin nhắn mới lại đến, “Vậy cậu nhất định còn nhớ rõ La Kì Kì?”
Trương Tuấn không biết trả lời tin nhắn này thế nào, càng không biết mình có nên gọi điện thoại cho Quan Hà không, anh mờ mịt nhìn về phía trước, âm thanh từ máy tính đang phát ra câu nói “Anh tới quá đột ngột, em muốn ghi nhớ cả cuộc đời” .
Quan Hà hiển nhiên cũng không cần anh trả lời, một tin nhắn nữa đã đến, “Ngày sinh nhật hồi lớp 11 của cậu, Kì Kì tặng cho cậu một bình thủy tinh đựng những ngôi sao may mắn, cậu đã từng đọc câu nói bên trong chưa?”
Lần này, anh không còn can đảm để gọi điện thoại, tựa như thế này mới có thể bảo vệ bản thân ở một khoảng cách an toàn, anh gửi tin trả lời, “Có ý gì?”
“Vậy cậu chưa đọc rồi. Nếu cậu còn chưa vứt bỏ nó, thì mở những ngôi sao may mắn ra và đọc câu nói của cô ấy đi.”
Anh còn chưa hiểu ý cô, một tin nhắn nữa đã tới, “Nếu cậu đã ném đi, coi như tớ chưa nói gì.”
“Rốt cuộc cậu có ý gì?”
“Ý của tớ rất rõ ràng.”
Trương Tuấn ngây ngốc nắm di động thật lâu, đột nhiên nhảy dựng lên, vội vàng đi vào phòng ngủ.
Anh mở ngăn tủ cuối cùng lấy ra một chiếc va li đen kiểu cũ, va li bị khóa, chìa khóa anh đã ném qua cửa sổ từ nhiều năm trước. Mấy năm nay anh không nhớ rõ, nhưng sau khi mua phòng, lại lập tức mang nó từ nhà cũ về đây.
Anh đi tìm một thanh sắt nhỏ, ngồi xếp bằng trên sàn bắt đầu mở khóa.
Đã rất nhiều năm không làm mấy việc thế này, tay nghề đã sớm kém đi, nhưng ổ khóa này cũng thật dễ mở, chỉ tốn chút thời gian đã mở được ra.
Trong va li chứa rất nhiều thứ, anh còn nhớ rõ ngày Kì Kì cười chào hỏi mình, anh trở về từ trường, chỉ muốn lập tức ném đi tất cả những gì có liên quan đến La Kì Kì, để chúng vào một hộp giấy to, vứt tất cả vào thùng rác. Nhưng anh lại không nỡ ném đi, còn tìm chúng về, lấy một chiếc va li, nhét tất cả những thứ đó vào, khóa lại.
Anh bắt đầu lấy từng thứ ra ngoài.
Hơn mười con khủng long, mua ở nhà thiên văn Bắc Kinh, muốn để Kì Kì chơi, nhưng Kì Kì không thích nhận quà của anh, anh căn bản không dám đưa.
Một cái hộp trang sức, bên trong là sợi dây chuyền vàng có mặt trái tim mà Kì Kì không muốn nhận, Quan Hà nhặt nó từ trong thùng rác, trả lại cho anh.
Trương Tuấn cười khổ một chút, ban đầu vận mệnh đã ám chỉ kết cục sẽ là chấm dứt, nhưng anh vẫn khăng khăng một mực.
Một quyển album rất đẹp, bên trong là ảnh chụp Kì Kì ở Thanh Đảo, Kì Kì không chịu chụp ảnh, anh chỉ có thể nhờ hai cậu bạn Chân công tử và Cổ công tử chụp giúp, tất cả các bức ảnh đều chụp sau lưng Kì Kì, mặc dù hơi kỳ quái, nhưng ảnh chụp cũng rất tự nhiên độc đáo, lúc làm quyển album, anh còn ngọt ngào nghĩ chờ đến lúc hai người kết hôn đến Thanh Đảo hưởng tuần trăng mật, sẽ lấy nó ra, dọa chết cô!
Trương Tuấn chỉ mở ra rồi thoáng nhìn, lập tức đặt nó sang một bên.
Rốt cuộc, anh phát hiện ra bình thủy tinh, những ngôi sao may mắn cô gấp, nhưng anh cũng không được may mắn.
Mở bình thủy tinh ra, cầm một ngôi sao may mắn lên, đột nhiên anh hiểu được ý của Quan Hà…
Anh chọn một ngôi sao may mắn màu xanh lục, nhẹ nhàng cẩn thận mở ra.
Mở được một nửa, liền nhìn thấy trên tờ giấy có những chữ viết tay nho nhỏ, hô hấp của anh ngay lập tức trở nên dồn dập, không khống chế được bản thân, chậm rãi vuốt thẳng tờ giấy ra.
“Nghe nói anh thổ lộ với Quan Hà, em quyết định không để ý tới anh. Em nghĩ chỉ cần mình không để ý tới anh, là có thể không thích anh.”
Trương Tuấn lập tức mở tiếp một ngôi sao may mắn.
“Khi đứng trên bàn đánh bóng, điều em sợ nhất chính là nhìn thấy anh, nhưng anh không xuất hiện, em thật cao hứng.”
“Khi em diễn thuyết, thấy được anh, biết rõ không có khả năng, nhưng lại thật sự hy vọng anh nhìn thấy em.”
“Nói cho anh một bí mật nhé, không phải em thích tìm những hòn đá đẹp đâu, mà em chỉ thích tìm chúng cùng anh thôi.”
“Anh nằm ngủ trên tảng đá to, em dùng mũ giúp anh che ánh nắng mặt trời, chỉ cần anh vẫn ngủ, em sẽ nguyện vĩnh viễn che nắng cho anh.”
“Nói cho anh một bí mật lớn nè, em vô cùng ghen tị, vô cùng ghét anh và Quan Hà nói chuyện với nhau.”
“Khi em không vui, khi em vui vẻ đều viết hai chữ ‘Trường Cung’ lên giấy, giống như anh cũng không vui và vui vẻ cùng em, viết kín cả tờ giấy, cũng không rõ nó thật sự có ý nghĩa gì nữa.”
“Lần đầu tiên em rung động trước anh là vào ngày có mưa đá, anh nói anh sẽ bảo vệ em.”
Trương Tuấn không hiểu những lời này lắm, có ý gì? Kì Kì đã thích anh từ hồi tiểu học? Anh lại đọc lại những tờ giấy một lần nữa, vào lúc đó Kì Kì không để ý tới anh là vì hiểu lầm anh thích Quan Hà, mà không phải vì biết anh đã trộm bút máy.
Nhưng, vì sao cô lại lừa anh chứ?
Trong nháy mắt khi anh hiểu ra, thật giống như có một quả bom được chôn vùi trong đột nhiên bị nổ tung trong đầu, năm tháng nặng nề chẳng những không giảm bớt uy lực của nó, mà còn làm cho nó bành trướng hơn, đẩy tới chỗ đau khổ nhất bị năm tháng đè nén.
Nhưng dưới đau khổ chính là mừng rỡ như điên.
Trong lòng anh vô cùng kinh hoàng, bàn tay run rẩy, Kì Kì ơi Kì Kì, em thật sự đã yêu anh như vậy sao? Trương Tuấn ơi Trương Tuấn, mày thật sự là một thằng đại ngốc, vì sao không rõ nơi mềm mại nhất luôn được cất giấu sâu nhất?
Trương Tuấn rốt cuộc có can đảm, anh cầm di động lên, gọi điện thoại cho Quan Hà.
Mười năm không gặp mặt, nhưng không có hàn huyên tâm tình, anh vừa mở miệng liền nói: “Tại sao cậu biết bên trong ngôi sao may mắn có chữ viết?”
Quan Hà vô cùng ngạc nhiên, tuy cô thật sự hy vọng Trương Tuấn không vứt đi món quà La Kì Kì tặng, nhưng dù sao cũng chỉ là vọng, dù sao mấy năm nay cô cũng từng trằn trọc nghe nói vô số tình sử oanh oanh liệt liệt của anh. Cô nói: “Mười một năm trước tớ đã biết rồi, Kì Kì vụng trộm nói với tớ.”
Trương Tuấn trầm mặc, rất lâu sau, anh mới hỏi, giọng lạc đi: “Vì sao bây giờ cậu mới nói cho tớ biết? Vì sao không phải là năm đó?”
Quan Hà không nói gì.
Trương Tuấn chậm rãi khôi phục lý trí, hỏi: “Vì sao đột nhiên muốn nói cho tớ điều này?”
“Tớ không biết, có lẽ bởi vì tớ nhận được một bức thư của La Kì Kì, đột nhiên nghĩ cậu có còn nhớ rõ cô ấy không.”
Trương Tuấn rất muốn nhẹ nhàng bâng quơ nói “Đương nhiên nhớ rõ, cô ấy là một trong những bạn gái cũ của tớ mà”, nhưng anh không thể nói nên lời.
“Cậu còn giữ món quà cô ấy tặng, tớ sẽ nói cho cậu biết một việc. La Kì Kì về nước, mấy ngày nay đang ở nơi chúng ta cùng nhau lớn lên.”
Trái tim Trương Tuấn cuồng loạn nhảy dựng lên, ổn định giọng mình, hỏi: “Có số điện thoại của cô ấy không?”
“Tớ chỉ có địa chỉ hòm thư điện tử của cô ấy thôi, có điều, thế giới này cũng không lớn, La Kì Kì lại có bạn cùng lớp, cậu cũng có bạn cùng lớp, nếu cậu có chút lòng, khẳng định có thể tìm được cô ấy.”
Trong điện thoại truyền đến vài tiếng nói chuyện, Quan Hà nói: “Tớ muốn tắt điện thoại.”
Trương Tuấn nói: “Được, vừa rồi… Thật có lỗi! Dù là thế nào, cũng cảm ơn cậu đã cho tớ biết trong ngôi sao may mắn có chữ viết, những lời này rất quan trọng với tớ.”
Quan Hà trầm mặc một chút, nói: “Cảm ơn chính bản thân các cậu ấy, nếu Kì Kì đã quên cậu, quên tớ, cô ấy sẽ không viết thư cho tớ, nếu cậu đã quên cô ấy, cũng đã ném đi tất cả những gì có liên quan đến cô ấy, cho dù tớ có nói cậu cũng không thể biết được.”
Quan Hà nói xong, liền ngắt điện thoại.
Trương Tuấn ngơ ngác đứng một lúc, đột nhiên liền chạy ra ngoài cửa, lại chạy vào, đem tất cả những thứ vụn vặt đó để vào hộp, ôm hộp xuống tầng.
Lái xe hơn tám tiếng đồng hồ, về tới quê hương vào sáng sớm.
Thực sự trở về quên nhà, anh lại bắt đầu thấy hơi mê mang, anh rốt cuộc muốn làm gì?
Nói cho Kì Kì, anh đã hiểu lầm em? Không phải vì anh không yêu em mà chia tay với em? Anh nói tình yêu của anh đã tiêu hao hết chỉ là nói dối thôi?
Bởi vì niên thiếu kiêu ngạo và ngốc nghếch, giữa họ thật sự có hiểu lầm, nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy, những hiểu lầm này đã sớm không còn quan trọng nữa.
Anh dừng xe trước nhà mình, yên lặng ngồi.
Khi mở những ngôi sao may mắn, thời gian dần bị ngắn lại, ngắn đến mức dường như họ cãi nhau chia tay mới là ngày hôm qua thôi, thời gian mười năm không hề tồn tại, anh không quan tâm tất cả mà quay trở lại, hoảng hốt nghĩ mình đứng ở nơi điểm mốc của thay đổi này, có thể tìm lại những gì đã mất theo thời gian, sửa đúng tất cả sai lầm thời niên thiếu, mà khi xúc động tán đi, anh phát hiện, quá khứ đã trôi đi, mà tương lai —— đã không có tương lai nữa! Họ đã không thể quay đầu lại, cũng không thể đi về phía trước!
Anh ngồi rất lâu sau, châm một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa chậm rãi lái xe, đi qua hết ngã tư này đến ngã tư khác.
Trường tiểu học anh và Kì Kì cùng học, rạp chiếu phim họ từng đến xem, nhà trước của Kì Kì, sân trượt patin anh và Kì Kì từng đến…
Mấy năm nay anh có về thăm nhà vài lần, nhưng lần nào cũng đến đi vội vàng, đây là lần đầu tiên cẩn thận thăm lại chốn cũ.
Đi qua rất nhiều địa điểm, tất cả những ký ức anh cố gắng che giấu lại giống như màn ảnh, sống động hiện lên trong đầu anh.
Từ giữa trưa đến buổi chiều, anh đi qua tất cả những nơi mình và Kì Kì từng đến, Trương Tuấn vừa đi vừa cảm thấy sợ hãi, mong nhìn thấy thân ảnh cô trong đám người, ngay cả chính anh cũng không biết, rốt cuộc anh hy vọng gặp được cô hay là không hy vọng gặp được cô.
Tìm một ngày, anh vẫn không tìm thấy Kì Kì.
Anh không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình, chỉ cảm thấy mỏi mệt, mỏi mệt tràn ngập ép anh đến mức muốn suy sụp.
Anh dừng xe bên bờ sông mà trước đây Kì Kì thích nhất, cả người dựa vào tay lái.
Thực ra, cho dù tìm được cô thì làm được gì? Gặp và không gặp cũng có gì khác nhau đâu?
Ai biết cô đã kết hôn hay chưa, có bạn trai hay chưa?
Cho dù cô vẫn độc thân, quỹ đạo cuộc sống anh và cô đi qua cũng hoàn toàn khác biệt, ngoài tiếng “Chào anh/em” ra thì còn câu gì để nói chứ? Những hiểm lầm đã sớm bị năm tháng cọ rửa trở nên không hề quan trọng nữa.
Anh có thể nói với cô điều gì? Những năm gần đây, dù là thân thể hay tâm hồn, đều đã bị nhiễm một tầng lại một tầng bụi bậm. Thời gian mười năm, cũng đủ dài lâu để đắp nặn họ thành hai người hoàn toàn xa lạ. Anh đã không còn là cậu thiếu niên bồng bột vào năm đó, xóc nảy trong chốn hồng trần đã sớm làm anh chết lặng, ngay cả dũng khí nhảy ra khỏi con sông thời gian để theo đuổi cô cũng không có.
Chuyện cũ dùng để nhớ lại, không phải dùng để truy tìm.
Đầu anh nặng nề đập vào tay lái, một lần lại một lần, cứ như làm vậy có thể đập tan mười năm phong trần và tang thương.
Trương Tuấn nằm úp sấp thật lâu trên tay lái, biết rằng ánh hoàng hôn đỏ rực đã chiếu đến cửa sổ.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía cây cầu nhỏ ở xa xa, nơi đó không có một bóng người, chỉ có ánh chiều xán lạn mà lại tịch mịch đang thiêu đốt.
Ngày hôm nay đã sắp trôi qua!
Mà ngày mai, ngày mai lại là chân trời!
Anh châm một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa mở những ngôi sao may mắn ra.
“Em rất muốn hỏi anh, rốt cuộc là em tốt, hay là Quan Hà tốt, nhưng em sợ mình thất vọng, càng sợ anh nói dối, vì thế vẫn không dám hỏi anh, lại càng không thể hỏi.”
“Thực ra mỗi lần anh mời em đi chơi, em đều rất muốn đi, nhưng mà em không còn tiền để mời anh, chỉ có thể từ chối, chờ sau này em có tiền, em nhất định sẽ đồng ý.”
“Ngày sinh nhật em, điều em ước là hy vọng anh có thể mãi mãi yêu em, anh sẽ mãi mãi yêu em chứ?”
Trương Tuấn không muốn nhìn lại, mở cửa xe xuống xe, lững thững đi lên ven đường, nhìn phía bờ sông.
Đúng là ánh hoàng hôn xán lạn cuối cùng, nhuộm đỏ nửa bầu trời, cây bên bờ sông cũng bị ánh sáng nhuộm đỏ, nước sông sáng lấp lánh, tỏa ra nhiều tia sáng, cây cầu nhỏ bị tàn phá kéo dài bên bờ, chiếu xuống ảnh ngược của mình dưới mặt sông.
Ở bờ sông đối diện, có một cô gái mặc áo T-shirt trắng, quần đùi jeans màu xanh. Cô cúi người, dùng nước sông rửa hòn đá, mỗi lần rửa xong một hòn, liền trực tiếp túm vạt áo T-shirt lau khô, sau đó lại đặt vào một chiếc hộp sắt bên cạnh.
Ánh chiều và tia sáng của nước sông, làm thân ảnh đơn bạc của cô gái trở nên ấm áp và mơ hồ, không thấy rõ khuôn mặt cô, lại giống một giấc mơ nhẹ nhàng dừng lại.
Thân thể Trương Tuấn cứng đờ, điếu thuốc trượt khỏi đầu ngón tay, rơi xuống đất.
Kì Kì đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên kia bờ sông, Trương Tuấn lập tức ngồi xổm xuống, nấp sau đám cây cối, ngay cả bản thân anh cũng không rõ vì sao mình lại phản ứng ngây thơ kỳ quái như vậy.
Tầm mắt Kì Kì chậm rãi quét một vòng phía bên kia bờ sông rồi lại cúi đầu, tiếp tục rửa sạch hòn đá.
Nước mắt Trương Tuấn dần dần chảy tới hốc mắt, anh muốn khống chế, nhưng làm thế nào cũng không thể khống chế được, bàn tay anh dùng sức che kín đôi mắt, nhưng lại không có cách nào đè nén nỗi chua xót, chỉ có thể làm cho nước mắt thấm ướt lòng bàn tay.
Mười chín tuổi, một mình anh tránh đến trường tiểu học họ từng học, gục xuống bàn La Kì Kì từng ngồi, vì cô mà khóc, nhưng cô vĩnh viễn không biết có một thiếu niên vì cô mà rơi lệ.
Hai mươi chín tuổi, anh lại vì La Kì Kì mà rơi lệ, La Kì Kì sẽ biết sao?
Mười năm sau, họ lại đứng bên cây cầu trước đây, lại là một người trên cầu, một người dưới cầu.
Nhưng, khoảng cách giữa họ không chỉ là một cây cầu, còn có cả một Thái Bình Dương, cùng với ngăn cách thời gian mười năm, hồng trần tang thương.
Trương Tuấn không thể trở lại năm anh mười chín tuổi, La Kì Kì cũng không thể trở lại năm cô mười bảy tuổi, họ đều không còn khắc sâu trong trí nhớ tình yêu đối phương, thậm chí ngay cả họ cũng không rõ lắm, rốt cuộc họ quyến luyến con người, hay là khoảng thời gian niên thiếu đơn thuần, chân thành, tha thiết đó.
Gặp lại em thì sẽ thế nào? Gặp lại em lần này, đã không phải là em nữa, giống như dung nhan năm xưa đã từng quen biết sẽ mang theo những tang thương của năm tháng.