Edit:Salad
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức rèm chiếu vào cửa sổ, chiếu sáng gương mặt thanh tú của cô gái đang ngủ trên giường.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, Lâm An mở hai mắt mê mang , nhìn phòng to như vậy, ở trên giường ngây người một lúc lâu mới nhớ ra đây là phòng mà cô đã ngây người ở năm.Lâm An là một hộ sĩ nhỏ ở bệnh viện tổng hợp trong nội thành, tuy không tính là quá thông minh lanh lợi,nhưng làm việc lại rất cần cù chăm chỉ, công việc cũng rất ổn.
Một ngày nào đó nửa năm trước , hàng xóm đã chuyển nhà mười mấy năm trước bà cố nội Tống đột nhiên phái người tới tìm cô, hỏi đã có bạn trai chưa. Lâm An thấy bà cố nội Tống gia hỏi chuyện có chút kỳ quái, nhưng cô cũng ăn ngay nói thật.
"Cháu chưa có bạn trai đâu, bà." Bởi vì khi còn nhỏ Lâm An thường xuyên đến nhà cách vách chơi với bà Tống sống một mình. Đến khi bà nội Tống dọn đến nội thành, bà cũng thường gọi điện cho Lâm An.
Bà nội Tống vừa nghe, cười đến nếp nhăn trên mặt hằn thành một vết sâu, "Đứa bé ngoan, lần này bà sẽ giới thiệu hôn sự cho con, cháu nội của bà cũng chưa có đối tượng đâu."
Vì thế Lâm An liền xem mắt với Tống Thừa Nhiên, Tống Thừa Nhiên là một trong bốn bác sĩ khoa ngoại giỏi nhất của bệnh viện tổng hợp, anh là thủ khoa danh giá, khôn khéo tài năng, trên người treo tới mấy chục vinh dự. Mấy năm trước Tống Thừa Nhiên từ nước ngoài trở về, đã được lãnh đạo bệnh viện tổng hợp mời mọc lôi kéo mãi, dùng lương cao để giữ lại.
Tuy tuổi còn trẻ, chỉ mới 28 tuổi, nhưng đã là chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện, năng lực cũng không kém so với một đám bác sĩ thâm niên 40 50 tuổi. Bề ngoài xuất chúng, tính cách trầm ổn, có rất nhiều fangirl trong bệnh viện.
Đối với nghé con Lâm An mới đến mà nói, lập tức cô liền thấy thích người đàn ông vừa có giá trị nhan sắc cao vừa có năng lực xuất chúng này, trải qua mấy lần bà Tống cực lực tác hợp, bọn họ biết nhau chưa đến một tháng liền hẹn hò.
Sau lại biết được bà Tống tuổi tác đã cao, không còn khỏe mạnh lâu nữa. Mà bà Tống có một nguyện vọng trước khi lâm chung là muốn chứng kiến Tống Thừa Nhiên kết hôn. Vì tâm nguyện của bà Tống Tống Thừa Nhiên hiếu thuận liền thuận theo bà Tống tác hợp kết hôn.
Chính là... Lâm An sâu kín mà thở dài,căn bản là cô không nghĩ tới ngày kết hôn bởi vì mình uống rượu rất vui vẻ nên trực tiếp bỏ qua chuyện quan trọng nhất trong đêm tân hôn!
Xong việc cô thường xuyên uyển chuyển nhắc tới chuyện này với Tống Thừa Nhiên, nhưng anh đều diện khuôn mặt than, không có một tia phản ứng, thậm chí còn đến thư phòng ngủ. Với một lý do mỹ miều là sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi.Cho nên, đến bây giờ đối với Lâm An phòng này vẫn là một chỗ mới mẻ!
Tiền sẽ luôn luôn dồi dào khi giấu vật này dưới gối
Lâm An hối hận mà ôm đầu mình, chờ rửa mặt xong xuống lầu liền thấy trên bàn cơm đã để hai chiếc bánh sandwich, trứng chiên cùng sữa bò vẫn còn nóng.Đây là bữa sáng Tống Thừa Nhiên chuẩn bị.
Sinh hoạt của anh cực kỳ có quy luật, hoàn toàn không có một hoạt động giải trí.10 giờ tối mỗi ngày đều đúng giờ lên giường ngủ, 6 giờ sáng mỗi ngày đồng hồ báo thức không kêu cũng rời giường, làm xong bữa sáng cho hai người liền đến phòng chạy bộ cạnh thư phòng chạy bộ. Đến giờ làm việc liền đi đến bệnh viện, đi làm về liền ở trong thư phòng đọc sách viết nghiên cứu, cực kì không thú vị.
À quên nói, người đàn ông Tống Thừa Nhiên này còn mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không thích tiếp xúc cùng người khác, hận không thể thời thời khắc khắc đều đeo găng tay.Trong nhà sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, hoàn toàn đều do Tống Thừa Nhiên ban tặng.
Lâm An đột nhiên cảm thấy, Tống Thừa Nhiên có thể tiếp thu cô lười nhác xuất hiện ở trong sinh hoạt của anh đúng là một kỳ tích.
Tuy có lúc Tống Thừa Nhiên và Lâm An đều cùng nhau ở nhà nhưng lại không chạm mặt nhiều, mà có chạm mặt thì Tống Thừa Nhiên cũng có thể có mắt không tròng mà đi qua.Cho dù trải qua bao nhiêu cách trở, Lâm An vẫn khuất phục dưới nhân cách và mị lực cùng với y thuật tinh vi của Tống Thừa Nhiên mà cực kì sùng bái anh!
...
Bệnh viện có mùi nước sát trùng gay mũi, cùng với gió lạnh, Lâm An sờ sờ cánh tay đột nhiên nổi da gà, liền đứng dậy đóng cửa sổ lại.
"Lâm An, nên đi kiểm tra phòng bệnh rồi." Vừa vặn chị Lưu y tá trưởng đi qua nhắc nhở một câu. "Kiểm tra phòng xong nhớ báo cáo tình trạng người bệnh cho bác sĩ Tống."
Lâm An lập tức đáp ứng, "Được, em đang định đi đây."
Lâm An cứ theo lẽ thường đi kiểm tra phòng, nhóm người bệnh sau giải phẫu đã khôi phục không tồi, chỉ cần dặn dò một chút những việc cần chú ý là được.
Không biết có phải do cô là vợ của Tống Thừa Nhiên hay không, Tống Thừa Nhiên lại điều riêng cô làm hộ sĩ duy nhất phụ trách sự vụ trong văn phòng anh.Vừa mới bắt đầu Lâm An còn cảm thấy Tống Thừa Nhiên muốn làm chuyện tình yêu văn phòng với cô nữa chứ ,nhưng sau này mới phát hiện là Tống Thừa Nhiên cảm thấy hộ sĩ khác phụ trách văn phòng của anh sẽ luôn có một ít chuyện ngoài ý muốn phát sinh.Ví dụ như trên bàn làm việc tự nhiên có một đống hoa cỏ, mùi nước hoa của hộ sĩ, hộ sĩ lại cố ý té lăn trên đất, lộ ra đôi chân dài chuẩn bị câu dẫn Tống Thừa Nhiên.
Tống Thừa Nhiên sợ phiền toái, nên liền điều Lâm An đến khu vực anh hoạt động để tránh phiền toái.Lúc ấy còn có mấy hộ sĩ lắm mồm nói Lâm An câu dẫn được Tống Thừa Nhiên rồi, nhưng đến cuối cùng phát hiện ra thái độ của Tống Thừa Nhiên đối với Lâm An cũng lạnh lùng xa cách giống như đối đãi với các cô.
Kỳ thật, trong bệnh viện cũng không có ai biết quan hệ thật sự của bọn họ. Tống Thừa Nhiên không thích ầm ĩ đông người, tiệc cưới cũng chỉ có bà nội Tống, cha mẹ Lâm An cùng với họ hàng thân thích có quan hệ tốt tham dự.
Mấy người ở trong vòng giao tiếp của bọn họ, cơ hồ cũng không ai biết bọn họ đã kết hôn. Tống Thừa Nhiên không nói chuyện này với người trong bệnh viện, tự nhiên Lâm An cũng không dám nói đến.Cho nên ở bệnh viện bọn họ vẫn duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới.
Lúc này, Lâm An đã chạy đến văn phòng của Tống Thừa Nhiên, cửa mở rộng ra, Lâm An thò đầu nhìn vào bên trong liền thấy một người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía cô đứng ở bên cửa sổ.
Dáng người người đàn ông thon dài, mi dài mỏng ,mũi cao thẳng , môi hơi mỏng mím chặt, ngũ quan rõ ràng thâm thúy, giống như tượng điêu khắc của Hy Lạp,mắt đen u ám thanh lãnh nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, áo blouse trắng theo gió nhẹ nhẹ nhàng bay bay,trên người anh luôn lộ ra một chút bí ẩn với hơi thở mùi bạc hà.
Tiền sẽ luôn luôn dồi dào khi giấu vật này dưới gối
Mây trắng chậm rãi trôi nhẹ ở trên bầu trời màu lam, cảnh sắc thiên nhiên làm cho nét lạnh nhạt của Tống Thừa Nhiên nhu hòa hơn một chút.Nửa năm qua, cơ hội bọn họ gặp mặt cũng không nhiều. Ở bệnh viện, cũng chỉ là nói chuyện đơn giản với nhau về công việc. Mỗi lần Lâm An có dịp ở chung với Tống Thừa Nhiên,thì anh lại phải đi công tác hoặc có việc gấp.
Lần này có cơ hội tốt như vậy,đương nhiên cô sẽ nhìn Tống Thừa Nhiên thật lâu. Nhất thời Lâm An nhìn đến xuất thần, không lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh.
"Có việc gì sao?"
Một giọng rất lãnh đạm truyền đến, Lâm An hoàn hồn mới chú ý đến Tống Thừa Nhiên đã quay lại đối mặt với mình,nhưng không nhìn cô, mà đang bắt đầu lật xem tư liệu.
Bàn làm việc của anh cũng giống như con người anh, chỉnh tề, tất cả đồ vật đều bày biện có nề nếp, không có một hạt bụi, vô hình tạo cho người ta một loại áp lực thật lớn.Tay Tống Thừa Nhiên sạch sẽ thon dài, ngón tay với khớp xương rõ ràng chậm rãi dao động trên trang giấy ,một đoạn cổ tay trắng nõn ngẫu nhiên sẽ theo động tác lật giấy mà lộ ra từ trong cổ tay áo blouse trắng tinh khiết trông rất đẹp mắt.Lâm An phát hiện mình lại thất thần, liền chạy nhanh tiến lên báo cáo tình huống phòng vừa kiểm tra cho Tống Thừa Nhiên.
Tống Thừa Nhiên cúi đầu nghe xong, nhàn nhạt lên tiếng, "Ừ."Đây tính là đã đáp lại.
Anh cầm lấy bút máy, bắt đầu ký cái gì đó ở trên tư liệu,trong văn phòng chỉ có tiếng bút máy viết loạt xoạt ở trên giấy.
Thấy người đứng trước bàn còn chưa rời đi, Tống Thừa Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đạm mạc liền vừa lúc với đối diện Lâm An, như là đang hỏi vì sao cô còn ở đây.
"Tống... Bác sĩ Tống." Lâm An nhìn khuôn mặt anh tuấn cùng mũi cao thẳng của Tống Thừa Nhiên, mới hạ quyết tâm như một hơi nói ra hết những gì đã chuẩn bị từ lâu, "Anh đêm nay có muốn đi xem phim cùng em hay không? Em đã mua được hai tấm vé, ở..."
"Không đi."
Đầu Tống Thừa Nhiên cũng chưa từng nâng lên một chút, tiếp tục viết. Lý do của anh không phải là "Không rảnh", mà là gọn gàng dứt khoát cự tuyệt lời mời của Lâm An.
Lâm An có chút miệng đắng lưỡi khô, tựa hồ đã quen với sự cự tuyệt của anh, cô cười hì hì một tiếng, "Là em đã suy xét không chu toàn, em còn phải đi xem phim cùng bạn nữa... Em đi trước đây, không quấy rầy anh làm việc nữa."
Quan hệ của bọn họ thật sự là không giống vợ chồng, cô muốn thân thiết với Tống Thừa Nhiên một chút,nên suy xét thật lâu, mới quyết định mời anh cùng đi xem phim, lại không nghĩ đến...
Lâm An xoay người vừa định rời đi, chân còn chưa bước ra một bước, phía sau liền truyền đến giọng lạnh lùng của Tống Thừa Nhiên, "Lâm An."
Tiếng này đối với Lâm An giống như tiếng trời, cô cho rằng Tống Thừa Nhiên đã hồi tâm chuyển ý muốn đáp ứng thỉnh cầu của cô nên vui vẻ đến độ nhảy nhót lên, mặt đầy vui vẻ nhìn Tống Thừa Nhiên, "Bác sĩ Tống đồng ý rồi hả..."
"Ở bệnh viện, không được nói chuyện khác ngoài chuyện công việc với anh." Tống Thừa Nhiên dùng ngữ khí đạm mạc nói, đáy mắt thâm sâu tràn ngập bình tĩnh.
Như là bị người khác dùng một chậu nước đá dội từ đầu xuống dưới chân, nhiệt tình của cô đều bị dập tắt, tươi cười của Lâm An đọng lại ở trên mặt, thật lâu mới nghẹn ra một câu.
"Được."