Thực ra điều mà Mộc Vận Đồ ra lệnh, chẳng qua là để bọn họ xé quần áo của Nhan Điệp Y ra thôi, khiến cho cô mất mặt, rồi ném cô ra góc phố nào đó là xong chuyện.
Nhưng bọn họ thấy Nhan Điệp Y xinh đẹp kiêu kì, khó lòng cưỡng lại được điều xấu đang nghĩ.
Vào lúc Nhan Điệp Y thấy hai người bọn họ xông qua, bọn họ chỉ dùng sức, rõ ràng là đang xem thường cô, cô chỉ nhếch mép cười, lách qua khe hở giữa hai người bọn họ, rồi xoay người, giơ tay lên và dùng lực đánh vào gáy một người đàn ông.
Thứ cô dùng là mưu trí, tuy chỉ là phụ nữ, nhưng lại có thể đánh một cách chính xác vào chỗ mềm yếu ấy, chỉ nghe đối phương hét lên một tiếng, trong chốc lát cả thân người đổ xuống, ngất!
Người còn lại thấy đồng bọn của mình ngất đi, lập tức hướng về cô mà giơ nắm đấm! Nhan Điệp Y không kịp né, nhanh chóng giơ hai tay lên đỡ, nhưng sức không đủ, kinh hãi mà lùi về phía sau hai bước.
Lúc này người bị cô đánh ban nãy mơ mơ hồ hồ đứng dậy, hai bọn họ đứng cùng một chỗ nhìn nhau, không đợi cô phản ứng lại, bọn họ đã lao vè phía cô!
Nhan Điệp Y nghe thấy tiếng nắm đấm vung xuống, cô không dám đối diện trực tiếp, chỉ có thể tránh đi, rồi nhanh chóng vòng qua sau lưng một người, vỗ lên vai hắn, cười: “Xin lỗi nha!”
Người kia bị cô chọc tức, Nhan Điệp Y thầm đắc ý, giơ tay nắm lấy cổ tay của hắn, dùng sức mà kéo, chỉ nghe thấy một tiếng ‘cắc!’, cổ tay của người kia đã bị trật khớp.
Nhan Điệp Y buông cổ tay hắn ra, tốc độ lùi về phía sau, lớn tiếng nói: “Thế nào? Còn muốn tiếp tục không?”
Người đàn ông bị trật khớp kia nhìn đồng bọn của hắn, hai bọn họ mắt đối mắt, biết rằng rất khó có thể khiến Nhan Điệp Y nghe theo, nhưng nếu bây giờ thả cô đi, bản thân lại không biết báo lại như thế nào.
Trong tình huống trước mắt, một tên lấy khẩu súng bên người ra, Nhan Điệp Y kinh ngạc, nhìn vào khẩu súng kia mà không biết làm sao.
“Đừng đông!”
Người đàn ông kia giơ khẩu súng về phía Nhan Điệp Y, ra lệnh cho cô: “Nếu không tao sẽ bắn chết mày!”
Nhan Điệp Y đột nhiên nghĩ ra, đoán được rằng bọn họ đang lo lắng điều gì, thế là cố gắng để giọng nói mình bình tĩnh nhất có thể: “Nổ súng ở đây, chắc chắn sẽ gây chú ý đến mọi người trong phủ, nếu như truyền đến chỗ Mộc thiếu, các anh cũng không yên ổn đâu nhỉ? Các anh cũng chỉ là làm thay người khác, tôi biết rằng sẽ khó khăn, nếu như bay giờ các anh thả tôi đi, tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật.”
“Cái này…”
Có người có chút do dự, thấy đồng bọn bị dao động, người còn lại kiên định nói: “Không được, ai biết được cô ta có thực sự giữ được bí mật hay không.
Hơn nữa nếu cứ như thế mà đi về, chúng ta ăn nói làm sao?”
“Không sai!”
Tên cầm súng bị thuyết phục, tay cầm súng lại chắc chắn hơn, nói với đồng bọn: “Mau ra trói cô ta lại, kéo vào trong ngõ!”
Rồi lại nói về phía Nhan Điệp Y: “Đừng động!”
Nhan Điệp Y biết rằng bọn họ không dám nổ súng, nhưng cậy trong tay có súng, nên muốn hù dọa cô thôi.
Thế là cô hạ hai tay xuống, đứng yên.
Nhìn người đàn ông kia cởi thắt lưng, vung vẩy mà đi về phía cô.
Nhan Điệp Y chớp mắt vài cái, nhắm chuẩn túi da bên chân hắn, đột nhiên vụt lên, cướp lấy khẩu súng trong túi da ấy, cười lạnh một tiếng rồi chĩa súng về người đàn ông đang cầm súng kia.
“Bây giờ chúng ta hòa rồi!”
Nhan Điệp Y ngẩng cao đầu, ung dung cười nói: “Tôi đã nói sẽ coi chuyện này như chưa xảy ra, thế nên, đừng ép tôi phải nổ súng.”
Nói đoạn, cô lật tay súng lại, đổ hết đạn bên trong ra, đem cả súng lẫn đạn đặt xuống đất, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của hai người kia, rồi quay người trở lại sảnh trước trong phủ.
Vừa vào sảnh đã thấy Mộc Thần Thu cùng Mộc Vận Đồ nói chuyện gì đó với nhau, Mộc Thần Thu vừa nhìn thấy cô, mặc kệ Mộc Vận Đồ ở phía sau, trực tiếp đi tới trước mặt cô, tức giận hỏi: “Cô vừa đi đâu đấy?”
“Ở đây ngột ngạt quá, tôi đi loanh quanh chút thôi.”
Nhan Điệp Y cười trừ, cô không định nói chuyện ban nãy cho Mộc Thần Thu nghe, nếu cô đoán không nhầm, người vô duyên vô cớ làm phiền cô như vậy, có lẽ là vị nào đó đang có mặt ở đây, nếu cô cũng không tổn thất gì, vậy thì cho qua chuyện này cũng không sao.
Mộc Thần Thu quét mắt qua người cô một lượt, mặt có chút ửng đỏ, trán thì lấm tấm mồ hôi, tóc tai cũng rối cả lên, trên quần áo còn có cả bụi, nhìn kiểu gì thì cũng thấy cô rất kì cục.
“Cũng không còn sớm nữa rồi, để tôi đưa cô về!”
Mộc Thần Thu biết cô không muốn nói chuyện đã xảy ra, hắn cũng không hỏi thêm nữa, Mộc Vận Đồ lúc này đi tới, thấy Nhan Điệp Y chẳng hề hấn gì tức trắng cả mặt, nhưng lại không thể tỏ thái độ gì trước mặt Mộc Thần Thu, chỉ có thể âm thầm cắn răng, phóng ánh mắt sắc như dao về phía Nhan Điệp Y.
“Anh Thần, giờ anh muốn đi đâu thế?”
Mộc Vận Đồ kéo vạt áo của hắn: “Em đã về đây mấy ngày ròi mà anh chưa đi dạo phố cùng em buổi nào đâu đấy!”
“Hôm nay không được, hôm khác đi!”
Mộc Thần Thu nói với Mộc Vận Đồ bằng giọng nhẹ nhàng hiếm thấy, đến cả Nhan Điệp Y cũng nghe ra sự yêu chiều trong đó.
“Thế sao anh lại phải đi cùng cô ta?”
Mộc Vận Đồ chu mỏ, mở to mắt, bày ra vẻ mặt vô cùng ấm ức.
Một vẻ ngây ngơ mà người khác nhìn vào cũng muốn khóc.
Nhan Điệp Y bất đắc dĩ thở dài, Mộc Vận Đồ nhìn Mộc Thần Thu với vẻ mặt như thế, rõ ràng không phải là vẻ mặt với một người anh trai, hơn nữa bọn họ cũng chỉ là anh em trên danh nghĩa thôi, Mộc Thần Thu không lẽ vẫn không biết xíu gì về chuyện này sao?
“Bọn anh có chuyện cần xử lý, Tiểu Thất ngoan, em đi chơi trước, hôm khác anh đi dạo phố mua đồ cùng em.”
Thái độ của Mộc Thần Thu vẫn dịu dàng như thế, nếu đổi lại là người khác chắc chắn đã không thể kiên nhẫn được như thế, nhưng Tiểu Thất này lại là người mà cha nuôi và hắn yêu thương nhất, thế nên lại là một vấn đề khác.
Mộc Vận Đồ dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn chằm chằm vào Nhan Điệp Y, quay đầu cái lại thay đổi vẻ mặt, vui cười với Mộc Thần Thu: “Thế chốt đấy nhé, anh không được nuốt lời đâu đấy!”
Lúc này cô ta mới vui vẻ mà rời đi.
Mộc Thần Thu bất lực thở dài, nhưng Nhan Điệp Y lại nghĩ sang ý khác rồi hỏi: “Chúng ta đi được chưa?”
Mộc Thần Thu nhìn cô một cái, lại thấy nụ cười tươi như hoa ấy, hắn không nói gì, chỉ quay đầu rồi rời đi.
Nhan Điệp Y lắc đầu, nhanh chân bước ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên nghe Mộc Thần Thu nhỏ giọng nói: “Ba ngày sau, tôi sẽ đi Thương Châu.”
“Thương Châu?” Nhan Điệp Y kinh ngạc, làng thổ phỉ lớn nhất Thương Châu chẳng phải là Lôi Gia Trại của Lôi Cửu sao?
Lôi Gia Trại là làng thổ phỉ lớn nhất ở Thương Châu, chủ nhân tên là Lôi Cửu.
Vốn dĩ bọn họ cùng với Thanh Bang ở Bắc Bình nước sông không phạm nước giếng, nhưng Lôi Cửu kia lại gan to hơn trời, dám cướp trên chuyến tàu kia, trên tàu ngoại trừ những người có tiếng trong thương giới, còn có cả hàng của Thanh Bang.
Lôi Cửu cho một vài tên quay lại báo tin và yêu cầu tiền chuộc, chuyện này truyền đến tai Mộc Gia, khiến ông vô cùng tức giận, Mộc Thần Thu sớm đã muốn tìm Lôi Cửu để nói về chuyện khóa Bát Bảo Cát Tường, tình cờ có cơ hội này, hắn liền đề nghị sẽ dẫn vài người đến Lôi Gia Trại để lấy lại hàng.
“Nghe nói địa hình Lôi Gia Trại hiểm trở, phòng thủ thì dễ mà tấn công thì khó…”
Nhan Điệp Y trầm tư trong chốc lát, có chút lo lắng nói: “Không phải là do tôi bi quan, nhưng lần này e là anh khó mà hành động.”
“Không phải tôi, mà là chúng ta.”
Mộc Thần Thu đỗ xe trước nhà Nhan Điệp Y, quay đầu nhìn cô, nói: “Cô phải đi đến Thương Châu cùng tôi.”
“Cần tôi giúp đỡ à? Được thôi, cần tôi làm gì?”
Nhan Điệp Y có chút vui mừng, ban nãy cô còn nghĩ làm sao mới thuyết thục được Mộc Thần Thu, bảo hắn cho cô đi cùng đến Lôi Gia Trại, không ngờ rằng hắn lại nói ra trước.
“Đợi đến lúc tôi bắt được Lôi Cửu, hi vọng cô có thể đóng giả thành Huyết Ảnh, hỏi hắn một vài câu.”
Mộc Thần Thu vốn dĩ không muốn làm như thế, chỉ là thân phận của hắn đặc biệt, nếu lúc đó còn lấy thân phận Huyết Ảnh xuất hiện, e là khó càng thêm khó.
Chỉ có thân phận Huyết Ảnh này mới dễ dàng khiến Lôi Cửu nói ra, vậy nên không cách nào khác, hắn mới nghĩ ra cách tìm người đóng giả Huyết Ảnh, chú Quân không tiện xuất hiện, vậy chỉ có Nhan Điệp Y mới giúp được.
“Cái này không vấn đề gì!”
Nhan Điệp Y nghĩ cũng không nghĩ mà lập tức đồng ý luôn, tính cách cô vẫn luôn hào sảng như vậy, huống hồ gì người cần giúp là Mộc Thần Thu.
Cứ nghĩ đến việc có thể cùng hắn kề vai tác chiến, Nhan Điệp Y thấy tâm tình mình tốt hẳn lên.
“Vậy thì cô chuẩn bị trước, đến giờ thì đi cùng tôi!”
Mộc Thần Thu nói xong thì đẩy cửa bước xuống xe, hắn hôm nay đến đây cũng là để dọn thi thể hôm nọ chứ không có ý định ở lại nhà Nhan Điệp Y.
Hai người nhân lúc xung quanh không có ai, liền khiêng thi thể giấu vào trong xe, Nhan Điệp Y muốn đi cùng Mộc Thần Thu, nhưng lại nghe Mộc Thần Thu nói: “Cô nghỉ ngơi sớm đi, những thứ này để tôi xử lý.”
Nhan Điệp Y đột nhiên cảm thấy trong tim mình ấm áp lạ thường, sự quan tâm nhỏ nhặt này, đối với cô chính là cảm giác hạnh phúc vô bờ bến.
Lúc này đây cô mới phát hiện ra, bản thân mình thực sự thích người đàn ông này rồi.
Chỉ là trong tim cô bây giờ, nhất định là quan tâm đến chuyện báo thù hơn tất cả, cũng giống như cô, có những chuyện vĩnh viễn chẳng thể buông bỏ được.
Nhan Điệp Y nghĩ, bây giờ như thế này cũng tốt, cô sẽ mãi ở bên cạnh Mộc Thần Thu, cùng hắn điều tra chân tướng.
Đợi một ngày chân tướng đã rõ ràng, hiểu dược nỗi oan của mười tám năm trước, thấy được hung thủ, bọn họ có thể tự do sinh sống rồi.
Hi vọng rằng ngày ấy có thể đến sớm hơn một chút.
Nhan Điệp Y thở dài, lại đẩy cửa một lần nữa, đi vào trong viện.
Trời đã tối hẳn, chỉ có vầng trăng khuyết treo lơ lửng, cứ chập chờn lúc sáng lúc tối, khiến lòng người cũng dấy lên nỗi buồn khó tả.
Vừa vào trong phòng, cô nghe thấy có tiếng gõ cửa, cô đáp lại một tiếng, mở cửa ra thì thấy Khưu Bách Vũ.
“Nhị thiếu?”
Nhan Điệp Y nhanh chóng đỡ lấy y, cả người Khưu Bách Vũ đều là màu trắng, khắp nơi đều tỏa ra mùi rượu nồng.
“Điệp Y”, Khưu Bách Vũ gặp Nhan Điệp Y thì chỉ có cười, không ngừng gọi tên của cô..