Thói Quen

Biên dịch: Lam

Chờ nhóm bạn tan, cũng đã tới mười giờ, tôi nhức đầu chóng mặt về tới chỗ ở, hôm nay uống không ít, mọi khi lần nào cũng đều có Hướng Đông thay tôi, hôm nay không có Hướng Đông ở đây, tất cả đám bạn đều lại mời rượu nên tôi đành phải tự mình uống hết toàn bộ. Người Trung Quốc có một điểm rất lạ lùng, trên bàn rượu không đem người chuốc rượu đến gục thì sẽ giống như là rượu uống không ngon, cả đám người đỏ mắt, rót rượu cho nhau mà giống như đánh vật vậy, không đem đối phương chuốc gục thề không bỏ qua. Nếu ai mời bạn rượu, bạn nói không uống sẽ giống như là xem thường người đó, lập tức đỏ mặt với bạn, dù thế nào bạn cũng phải uống sạch một hơi mới tính là xong xuôi.

Lần dò mở cửa, vào phòng, uống nhiều rượu như vậy, tôi cư nhiên còn có thể đi về, không gục xuống giữa đường, tôi cũng phải tự khâm phục chính mình. Quăng cơ thể nặng nề lên ghế sôpha, nằm nửa người, tôi khó chịu xoay người tới lui. Khi đi về bị gió lạnh thổi qua, cảm giác tuy rằng tỉnh táo lại được một chút, nhưng hơi rượu lại trào ngược lên mạnh mẽ, trong dạ dày khó chịu như sông cuộn biển gầm. Qua một lát, tôi rốt cuộc cũng nhịn không nổi, lảo đảo lết tới phòng vệ sinh, ôm bồn cầu bắt đầu nôn điên cuồng.

Sau khi nôn xong trong dạ dày trống rỗng, dù trở mình không còn cảm giác khó chịu, nhưng lại dâng lên từng cơn đau mơ hồ. Ừ thì, mấy ngày nay liên tục không ăn cơm cho đoàng hoàng. Điểm tâm thì cả ngày không ăn, những bữa khác cũng là lúc nào cảm thấy đói bụng, mới đi ra ngoài tùy tiện ăn chút gì đó tạm bợ cho qua đi. Cộng với mấy hôm nay ngày không đủ ba bữa, dạ dày bắt đầu có chút kháng nghị, hôm qua lại bị rượu thúc một cú, xem như bộc phát ra luôn.

Tôi ngồi dưới sàn, nghỉ tạm một lát, mới chật vật đứng lên, vốc nước lạnh mà súc miệng qua loa, rửa mặt, một tay ấn dạ dày, một tay vịn tường, loạng choạng đi ra ngoài. Hừ, nhớ kỹ thì lúc trước đã từng mua thuốc dạ dày rồi, để ở đây nhỉ? Tôi chịu đựng cơn đau dạ dày càng ngày càng mãnh liệt hơn, tìm kiếm khắp nơi trong phòng, rốt cuộc Hướng Đông đã cất nó ở nơi nào rồi, làm sao mà tìm hoài không thấy vậy chứ?!

Bên trong dạ dày càng ngày càng đau, khó chịu giống như bị lửa thiêu, tôi không chịu nổi nữa mà cố gắng lấy tay dùng sức ấn chỗ dạ dày, cuộn người lại nằm trên giường… Chịu đựng cơn đau đang cuộn trào như sóng, tôi lần mò lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm thấy số của Hướng Đông gọi sang. Chờ một lúc, thanh âm lo lắng của Hướng Đông truyền đến: “Diệc Thiên, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?!”


Không biết vì sao, nghe được giọng Hướng Đông tôi chợt cảm thấy tủi thân đến muốn khóc, nỗ lực kìm nén tâm tình của mình, tôi cố gắng bình ổn mở miệng: “Hướng Đông, anh để thuốc dạ dày ở chỗ nào? Sao em tìm khắp mà không thấy?!”

“Em đau dạ dày?!” Giọng Hướng Đông có chút nôn nóng, âm lượng cũng nâng cao: “Có phải lại không ăn điểm tâm đúng không?! Em…, thuốc dạ dày để trong ngăn kéo thứ hai của cái tủ dưới TV, trong một cái hộp màu xanh biếc, vừa mở ngăn kéo ra là có thể nhìn thấy ngay.”

“Ừ…” Tôi từ trên giường ngọ nguậy đứng lên, chân bước loạng choạng tới phòng khách, mở ngăn kéo tủ dưới TV, lấy cái hộp màu xanh biếc bên trong ra, vừa mở đã thấy, bên trong quả nhiên có thuốc đau dạ dày.

“Tìm thấy chưa?!” Giọng Hướng Đông nôn nóng hỏi.

“Thấy rồi!”

“Dùng nước ấm uống thuốc, đừng dùng nước lạnh! Uống ly nước ấm, sẽ đỡ hơn một chút!”

“Ừ…” Tôi vừa trả lời, vừa chậm rãi đi đến nhà bếp, cầm phích nước lên mới phát hiện ngày hôm qua đã hoàn toàn quên nấu nước. Tôi chán nản buông phích nước xuống, phích đặt không vững, vang lên một tiếng “BANG”, phích nước đổ trên mặt đất.

“Diệc Thiên, Diệc Thiên! Làm sao thế?!”

“Không có nước ấm…” Tôi dựa vào tường, nửa ngồi dưới đất, say rượu làm dạ dày càng đau hơn, khiến tôi kìm không được nước mắt của chính mình chảy ra.


“…” Hướng Đông ngừng một lúc lâu, mới nói: “Không có việc gì, Diệc Thiên, anh nghĩ ra cách rồi. Em chờ một chút, lập tức sẽ tốt thôi!”

Tôi cuộn tròn thân mình, chịu đựng sự co rút đau đớn trong dạ dày, sau khi có cảm giác như đã trải qua rất lâu, đột nhiên ngoài cửa có tiếng đập mạnh liên hồi. Ai đó? Tôi chầm chậm lê tới cửa, mở hé cửa, người đàn ông trung niên ngoài cửa thoạt nhìn mặt có hơi quen quen, nhưng mà đầu óc tôi hiện tại quay cuồng quả thực không nhớ ông ta là ai nữa.

“Có phải Diệc Thiên không? Bác là bác Vương sống ở tầng dưới, tiểu Hướng nói cháu đau dạ dày, nhờ bác qua xem.” Ông vừa nói vừa đỡ thân thể lờ đờ lảo đảo của tôi, đỡ tôi đến ghế sôpha ngồi xuống, mới nói: “Cháu chờ một chút, bác rót cho cháu ly nước uống thuốc.” Nói xong bước nhanh ra cửa, xách một phích nước nóng lại, tìm một cái ly rót nước đưa đến trong tay tôi.

Tôi nói tiếng cảm ơn, vội vàng nhận lấy, cũng không lo lắng bị bỏng, nhấp miệng vài cái, cầm thuốc trong tay nuốt xuống.

Sau khi uống chút nước ấm, cơn đau dạ dày đã có phần thuyên giảm, tôi ôm bụng, dựa nghiêng vào ghế sôpha. Bác Vương nhìn bộ dáng của tôi, nhíu nhíu mày, nói: “Cứ vầy chắc không thể giảm đau hơn rồi, bác phải đưa cháu đi bệnh viện thôi.”

“Không không, không cần phiền thế.” Tôi mệt mỏi lắc đầu, nói: “Lát nữa sẽ tốt mà.”


“Không thể không đi, đợi lát nữa ngộ nhỡ đau hơn thì sao?!” Bác Vương không đồng ý mà phản bác, vừa nói vừa đỡ tôi từ ghế sôpha lên, thuyết phục: “Nên đi bệnh viện cho chắc. Đi thôi, đừng cùng bác Vương cháu khách sáo!”

Sau khi xuống cầu thang, bác Vương gõ cánh cửa bên trái, la to: “Mình ơi, tôi đưa bạn của thằng nhóc tiểu Hướng đi bệnh viện, mình ngủ trước đi nhé, đừng chờ tôi.”

Cánh cửa “Rầm” một tiếng, một phụ nữ trung niên xuất hiện, hỏi: “Làm sao vậy? Thằng bé không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, không có việc gì!” Bác Vương vừa đỡ tôi đi xuống, vừa nói: “Mình ngủ tiếp đi, giúp tôi gọi điện thoại cho tiểu Hướng nói một tiếng cho nó biết.”

Tôi choang váng quay cuồng được đỡ xuống lầu, đặt vào trong xe, không đợi đến bệnh viện, đã hôn mê bất tỉnh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận