Thời Thanh Xuân Không Thể Nào Quên

Editor: Bạch Diện Thư Sinh

Đó là một đêm rét mướt, mưa lớn trên bầu trời ảm đạm tựa như làn đạn dày đặc bắn phá khắp mặt đất, nước mưa băng giá ngấm sâu trong quần áo như một cây kim sắc nhọn đâm vào da.

Bạn học Lộ Nhẫm Giai vốn dĩ đang trên đường trở lại trường học, đột nhiên mưa lớn nổi lên khiến cho cô không hề có sự chuẩn bị, trong nháy mắt giống như một con gà con đơn độc bị rơi xuống sông, run rẩy giữa gió lạnh thấu xương, cuối cùng cô đành phải trú mưa cách không xa mái hiên quán cà phê “Tình yêu”.

“A, mưa lớn quá, trong chốc lát sẽ không tạnh được.” Lộ Nhẫm Giai tuyệt vọng nhìn ra mưa lớn bên ngoài vừa nói.

Tâm trạng buồn chán, Lộ Nhẫm Giai cứ như vậy mặc quần áo ướt sũng đứng ở bên ngoài, quần áo tàn tạ giữa gió lạnh thấu xương. Đúng rồi, Lộ Nhẫm Giai vỗ vỗ đầu thầm nghĩ, tại sao không đi vào trong cửa tiệm. Nhưng mà, trên người không mang theo tiền sẽ bị người ta đuổi đi, như vậy càng thêm khó xử.


Nghĩ như vậy, Lộ Nhẫm Giai chậm rãi quay sang, lén lút liếc mắt nhìn quán cà phê một cái. Mắt vừa liếc qua, đúng lúc dừng lại ở chiếc áo len màu xanh nhạt mà Hạ Sâm đang mặc trên người, trong cửa tiệm ánh sáng màu vàng chanh êm dịu chiếu rọi làm cho khuôn mặt của Hạ Sâm càng thập phần ấm áp.

Hạ Sâm dường như cảm nhận được ánh nhìn đến từ bên ngoài cửa sổ sát đất, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc thoáng qua, anh hướng về phía Lộ Nhẫm Giai đang ngây ngốc đứng ngoài cửa sổ mà mỉm cười gật gật đầu.

Lộ Nhẫm Giai giống như một con chuột nhỏ bị phát hiện đang ăn vụng, hoảng hốt quay mặt về, ánh mắt hướng góc 45 độ nhìn màn mưa lạnh lẽo.

Đing linh linh. Cửa quán bỗng nhiên mở ra, ánh sáng vàng chanh mờ mờ từ trong quán tỏa ra ngoài, hơi ấm xua đuổi cái lạnh khắp bốn phía xung quanh, lại là gương mặt đẹp đẽ kia, anh ta là thiên sứ sao? Anh ta tới truyền bá giáo lý Phúc Âm có phải không?


“Vào bên trong ngồi đi, trong quán có lò sưởi.” Hạ Sâm nhàn nhạt nói.

“Ờ.” Lộ Nhẫm Giai nhẹ nhàng cúi thấp đầu, chui qua khoảng không gian nhỏ dưới cánh tay của Hạ Sâm đang chống lên cửa, nhanh nhẹn chạy trốn vào bên trong quán cà phê.

Hạ Sâm thản nhiên thu hồi cánh tay, cửa quán tự động nhẹ nhàng đóng lại.

Là như vậy, Lộ Nhẫm Giai 17 tuổi và Hạ Sâm 27 tuổi đã gặp gỡ như vậy. Cô nhớ rõ ngày hôm đó, Hạ Sâm mời cô uống cà phê rất ngọt, giúp cô hong khô quần áo ấm áp, vẻ mặt tươi cười rất đẹp với cô.

Từ đó về sau, Lộ Nhẫm Giai liền biến quán cà phê “Tình yêu” thành căn cứ tự học của mình, mỗi khi có thời gian rảnh lại chạy đến trước mặt Hạ Sâm để anh cảm nhận được sự tồn tại của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận