Gia Anh quay qua Ánh Như, nở một nụ cười tươi rói, rạng rỡ như ánh bình minh.
Ánh Như ngạc nhiên, có xen chút bối rối, chăm chú ngắm nụ cười của Gia Anh."Nhìn mình gì kĩ thế, có gì trên mặt sao?"Gia Anh thắc mắc."Không có chi, mà Gia Anh bảo gái xinh trước mặt là ai vậy, Ánh Như đâu có thấy ai đâu?""Sao có người ngốc đến thế chứ?"Gia Anh thầm nghĩ."Kia kìa!"Gia Anh chỉ tay về trước.
Ánh Như tò mò, hướng mắt về trước."Đâu, đâu, là ai cơ, Ánh Như có thấy ai đâu nhỉ?"Trương Gia Anh khẽ cốc nhẹ đầu Lâm Ánh Như."Ngốc vừa!""Ahh, đau mình."Lâm Ánh Như liếc nhìn Trương Gia Anh, lườm nhẹ.Cái nét tinh nghịch của Lâm Ánh Như mỗi lần bị chọc là thứ làm Trương Gia Anh thấy thích thú.
Có lẽ vì tính trẻ con, ngây thơ của Ánh Như khiến Gia Anh mới quyết định trở thành tri kỉ trong suốt những năm tháng học trò."Gia Anh, Gia Anh cậu thử đoán xem ai sẽ là người chủ nhiệm lớp mình? Thầy hay cô?""Cậu lo mở sách ra ôn bài đi.
Bớt hỏi mấy câu không liên quan đến bản thân đi.""Xí, có liên quan đến mình nha.
Lớp mình mà không để ý à.
Cậu trả lời mình đi, đi mà!"Thấy thái độ nài nỉ của Lâm Ánh Như, Trương Gia Anh bèn trả lời."Ừ, thì...!mình đoán là cô!""Đấy, đấy, cậu cũng đoán là cô giống mình nhỉ hi hi!""Ừ, Bánh Bao ngốc nghếch!"Gia Anh nghĩ thầm.Trương Gia Anh nhìn thấy điệu bộ thích thú pha chút tinh nghịch của Lâm Ánh Như thì thấy khoái chí lắm, cậu tủm tỉm cười.
Cậu đồng hành với Ánh Như đến giờ cũng đã gần 15 năm rồi, đi cùng nhau từ những năm tháng cấp 1, cấp 2 và giờ là những ngày tháng đầu tiên của trung học phổ thông, thời kì đẹp nhất của học sinh.Tuy vậy, Gia Anh chỉ cười với Lâm Ánh Như, trong suốt thời gian đi học cậu chưa bao giờ cười riêng với con gái.
Bây giờ vẫn vậy."Gia Anh ơi, cậu có thể giảng giúp mình bài toán này được không?"Bạn nữ ngồi đối diện với chỗ ngồi của Gia Anh quay xuống, tay khẽ hất tóc sang một bên, nở một nụ cười tươi rói, đôi mắt long lanh nhìn say đắm cậu.
Lâm Ánh Như nghe thấy vậy, vội đặt bút xuống bàn, mắt nhìn về phía bạn nữ kia rồi quay qua nhìn Gia Anh.Gia Anh vẫn lạnh lùng, cắm cúi làm bài tập."Cô đang ở dưới phòng chờ.
Cậu có thể mang xuống hỏi cô đấy!""Nhưng mình thích nghe cậu giảng hơn, cậu giảng mình dễ hiểu, lần nào mình cũng làm được bài hết á!"Bạn nữ kia nũng nịu, điều đó càng làm Lâm Ánh Như thấy nóng mắt.
Nhưng cô tôn trọng Trương Gia Anh, cô tin Trương Gia Anh sẽ xử lý được với những trường hợp thế này."Mình giảng sao dễ hiểu bằng cô được, cậu cứ đi hỏi cô đi.
Đảm bảo dễ hiểu hơn nhiều.
Thế nhé! Giờ mình có việc rồi, xin lỗi cậu!""Lâm Ánh Như, đi học thôi!""Ơ, ơ...!mình..."Nói rồi, cậu ta cầm tay Lâm Ánh Như, mặc cho sự ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra của cô bạn thân, rồi đi thẳng ra phía ghế đá.
Còn cô bạn kia mắt tròn to ngạc nhiên xen lẫn sự tức tối."Này, cậu làm cái gì đấy.
Buông tay mình ra!""Ôn bài chứ còn gì nữa! Cậu bỏ sách Toán ra, mình giảng lại chỗ nào chưa hiểu cho! Mau!""Mình đâu có nhờ cậu giảng trên lớp, hứ!""Giảng ở nhà vào buổi tối cậu toàn ngủ gật với ăn, có bao giờ chịu chú tâm vào bài vở đâu?""Bây giờ cậu đang "phốt" mình hay gì, Trương Gia Anh?"Lâm Ánh Như hét lớn, nhìn cậu bằng ánh mắt tức giận."Sao hét lớn thế muốn để các trường biết tên mình à mà gọi cả tên họ?""Ừ, đấy.
Muốn cho tất cả các bạn nữ xinh gái trong trường này biết tên cậu!"Ánh Như phụng phịu, quay mặt đi.Gia Anh lại nhẹ nhàng, dỗ dành cô bạn thân của mình."Thôi nào, các bạn nữ xinh gái khác biết là toi đấy.
Cậu không sợ mất bạn mình à?"Ánh Như vẫn im lặng, cúi mặt xuống, bĩu môi."Thôi thôi, lại lỗi mình.
Mình xin lỗi vì đã nói xấu Lâm Ánh Như ạ.
Tí tan học đi ăn gà đi.
Mình mới biết quán gà mới mở ngon lắm."Lâm Ánh Như nghe thấy đồ ăn là quay ra ngay, mọi giận dỗi mau chóng tan biến."Thật không, mình tạm tha lần này.
Lần sau cậu còn trêu mình thì mình không bao giờ chơi với cậu nữa!""Ừ, mình hứa!"Nào, ngoắc tay làm tin nào.
Gia Anh đưa tay về chỗ Ánh Như, hai người ngoắc tay nhau như hai đứa trẻ con vậy."Giờ hết giận chưa?""Ừ, hết giận rồi.
Mà khi nãy cậu làm thế với bạn nữ kia có ổn không, không sợ bị ghét à?""Sao phải sợ chứ, mình có làm gì sai đâu mà sợ ghét.
Mà có ghét thì mình cũng chịu thôi, chơi với Lâm Ánh Như là được rồi!""Nhí nhố, hừm!""Giờ ngồi xuống học đi, tí mình dẫn đi ăn!""Ô kê!"Cả hai nhìn nhau cười, khoái chí.
Từ trước đến giờ, Trương Gia Anh luôn tự tin vỗ ngực về các môn tự nhiên.
Điểm cậu ta lúc nào cũng nhất lớp.
Lâm Ánh Như thì ngược lại, cậu ấy học tự nhiên khá kém, nên điểm lúc nào cũng lẹt tẹt."Này, cậu tập trung vào giùm mình chút đi.
Chiều muộn lắm rồi đó!""Mình cũng muốn lắm chứ bộ mà tại học không vào đó, mấy công thức này lại cứ giống giống nhau mình không tài nào nhớ nổi!"Gia Anh lại quay qua, kiên nhẫn chỉ dạy lại các công thức và cách áp dụng chúng."Cuối cùng cũng xong, Ánh Như đã hiểu hết chưa? Còn chỗ nào chưa hiểu nữa đưa đây mình giảng lại cho!""Không, mình hiểu hết rồi.
Cảm ơn Gia Anh nha!"Lâm Ánh Như làm hành động dễ thương.Trương Gia Anh phì cười, xoa đầu cô ấy."Nào, được rồi.
Giờ thẳng tiến ra quán gà thôi cô nương!"Trương Gia Anh lấy xe, cẩn thận gạt chỗ để chân sẵn để chờ Lâm Ánh Như."Ánh Như, lên xe!"Cô ngồi lên xe, bám vào người Gia Anh.
Ngồi sau Gia Anh, cô nghĩ lại.Nếu không có Gia Anh, giờ này mình chắc còn ở lại trường ôn bài.Trương Gia Anh, cậu học giỏi thật đấy!.