Gia Anh khóc, đau đớn trong sự dằn vặt, day dứt của bản thân.Cậu hận bản thân mình nếu mình nhanh hơn chút nữa có lẽ Ánh Như đã không gặp chuyện.Phía phòng bên kia, cuối cùng Ánh Như cũng tỉnh lại."Ơn trời, con đã tỉnh lại rồi.
Lâm Ánh Như, con có nhận ra bố mẹ không?"Bố Ánh Như chạy đến bên cô, lo lắng hỏi han.
Lâm Ánh Như quay qua nhìn bố rồi nhìn mẹ.
Cô khẽ gật đầu.
Thấy vậy, bố Ánh Như mừng lắm.
Họ sau khi nghe tin con gái mình nhập viện đã bị sốc rất nặng, cuống cuồng tới viện."Con có bị đau ở đâu không? Con có đói không?"Thấy bố lo lắng, sốt ruột nên Ánh Như đã lên tiếng."Con, con không sao bố, bố đừng lo!"Ánh Như thều thào, giọng mệt mỏi.
Thấy con gái có vẻ mệt mỏi, bố cô bèn ra ngoài để cho cô được nghỉ ngơi.Gia Anh bây giờ mới hớt hải, tìm đến được phòng của Ánh Như.
Cậu gặp bố mẹ Ánh Như."Con chào chú ạ, chú cho con hỏi Ánh Như tình trạng thế nào rồi ạ.
Bạn ấy đã tỉnh lại chưa ạ?""Gia Anh à, cái Ánh Như nó tỉnh rồi, cũng nói chuyện được rồi nhưng còn yếu và mệt mỏi lắm!""Chú cho con gặp Ánh Như một lát được không ạ? Con chỉ xin nói với bạn ấy một câu thôi ạ!""Chú e rằng cái Ánh Như chưa muốn gặp ai đâu.
Nó khá mệt mỏi sau chuyện vừa xảy ra nên không muốn gặp ai cả."Gia Anh lúc này tay buông thõng xuống, từng giọt lệ cứ tuôn ra trong vô thức."Tại con, nếu con đến đó sớm hơn, Ánh Như đã không gặp chuyện.
Tất cả là tại con!""Tất cả là chuyện không may thôi con.
Cô chú cũng báo cảnh sát rồi, sẽ sớm bắt được hung thủ thôi!"Bố Ánh Như ngập ngừng, nói tiếp."Chú phải cảm ơn con mới đúng.
Nếu không có con đến kịp, không biết cái Ánh Như nhà chú sẽ ra sao rồi.
Vết thương của con thế nào rồi, có nghiêm trọng lắm không?""Dạ, con không sao đâu chú! Chỉ là vết thương sây sát ngoài da thôi ạ!""Cũng may rồi, mà sao hai đứa chú tưởng đi cùng nhau cơ mà?"Gia Anh cúi mặt xuống, khoé mắt vẫn còn đỏ."Ánh Như với con đang trên đường định về nhà thì có xảy ra mâu thuẫn.
Bạn ấy giận con nên bỏ về trước, con thanh toán tiền xong định đuổi theo cậu ấy thì con nghe điện từ mẹ con nên mất khoảng một lúc mới đuổi kịp Nhi.
Con không ngờ rằng cơ sự lại thành ra thế.
Nếu con..."Bố Ánh Như vỗ nhẹ vào vai Gia Anh."Con ngồi xuống đi.
Chú cảm ơn con rất nhiều vì trong suốt những năm đi học Ánh Như chỉ có con là bạn.
Con chưa bao giờ than thở hay bỏ mặc Ánh Như vì tính cách của con bé.
Chú biết nó khá đỏng đảnh lại hay dỗi nên nhiều lúc gây phiền toái cho mọi người, đặc biệt là con."Ông nắm tay Gia Anh."Gia Anh à, chú biết mọi chuyện xảy ra đều không phải lỗi của con.
Con không phải suy nghĩ, dằn vặt về điều đó.
Chú chỉ mong trước kia, bây giờ và sau này, Gia Anh vẫn ở bên cạnh bảo vệ và che chở cho Ánh Như nhé!"Nói đến đây, Gia Anh tròn mắt nhìn ông ấy.
Bố Ánh Như không trách Gia Anh mà ông ấy còn mong muốn Gia Anh luôn luôn ở bên cạnh Lâm Ánh Như.Gia Anh nắm chặt tay bố Ánh Như, nói."Con hứa, con hứa với chú.
Từ nay con sẽ luôn luôn ở bên Lâm Ánh Như để bảo vệ, lo lắng cho cậu ấy dù bất cứ giá nào.
Con sẽ không bao giờ để cậu ấy phải một mình nữa!"Bố Ánh Như nhìn Gia Anh, xoa đầu và nở một nụ cười hài lòng.
Bấy giờ, bố mẹ Gia Anh đi tìm cậu, mới đến phòng của Ánh Như.
Hai người hỏi thăm bố Ánh Như về tình trạng cô ấy.
Bố Ánh Như quay ra, nhìn Gia Anh."Chú nghĩ con nên về nghỉ ngơi đi.
Sáng mai khi Ánh Như đỡ mệt con sang thăm con bé cũng được.
Bây giờ con ở đây cũng không giải quyết được gì lại còn mệt hơn.""Chú Vũ nói đúng đó con, nghe bố mẹ về nghỉ đi.
Sáng mai Ánh Như đỡ hơn, con sang thăm cũng được mà!"Nói đến đây, Gia Anh có vẻ xuôi lòng.
Cậu cùng bố mẹ chào bố Ánh Như rồi trở về phòng.Về giường, Gia Anh không tài nào chợp mắt được.Cậu vẫn còn canh cánh trong lòng vì những gì xảy ra với Ánh Như.
Trong đầu cậu tự đặt ra những câu hỏi khác nhau về Ánh Như.
Cậu lo cho Ánh Như rất nhiều!Không biết có phải do linh tính mách bảo, đêm ấy cậu tỉnh dậy đi qua phòng Ánh Như định đưa lại chiếc điện thoại đánh rơi khi nãy cho chú Vũ.Cậu bắt gặp cảnh tượng trong phòng là Lâm Ánh Như đang giãy giụa, kêu gào.
Còn chú Vũ đang cố gắng để giữ Ánh Như lại."Bỏ ra, mau bỏ ra.
Cút đi, đừng động vào tôi.
Đồ khốn!"Liên tục là những tiếng kêu gào cùng với tiếng khóc thất thanh của Ánh Như càng làm Gia Anh thêm hoảng hốt.Cậu lao vào, giúp bố Ánh Như.
Chú Vũ quay ra nhìn Gia Anh với ánh mắt ngạc nhiên."Sao con giờ này không nghỉ mà còn sang đây?""Con định qua đưa cho chú chiếc điện thoại của Ánh Như rơi khi nãy với lại con thấy lo cho Ánh Như quá nên đi ngang qua phòng và thấy như này."Mất tầm 10 phút, Ánh Như mới ổn định lại tinh thần được.
Bác sĩ tiêm cho cô thuốc an thần.Bấy giờ, Gia Anh và chú Vũ mới yên tâm hơn một chút.
Gia Anh chủ động, quay sang nói với chú Vũ trước."Chú, chú để con ở lại trông chừng Ánh Như đêm nay đi.
Con không chợp mắt nổi nếu Ánh Như còn hoảng loạn như này.
Chú cứ nghỉ ngơi một chút đi ạ.
Sáng mai chú thay ca với con là được mà!""Nhưng con còn đang bị thương, không nghỉ ngơi thì sức đâu ra mà hồi phục cơ thể.""Con khoẻ lắm, chú yên tâm ạ!"Gia Anh mỉm cười nhẹ, nắm lấy tay bố Ánh Như.Cứ như vậy, Gia Anh nắm lấy tay Ánh Như, trông cô suốt cả đêm chỉ sợ cô lại giật mình hoảng loạn.Và rồi một chuyện bất ngờ đã xảy ra vào sáng hôm sau.
Lúc này, Gia Anh đã ngủ quên thiếp đi lúc nào không hay.Một giọng nói quen thuộc, cất lên..