Ở một nơi khác, cơ thể nữ nhân vô lực lảo đảo chạm tay vào bức tường sát bên cạnh.
Không được rồi...
Sức chịu đựng đã đến giới hạn, từng tế bào sôi lên ép chặt khí quản, ngay lập tức ngã xuống ngất đi trong tích tắc.
- Vân...!Vân...!Cậu sao vậy, tỉnh lại đi.
Là tiếng của Linh, cô ấy đang rất lo lắng thế mà cô nghe thấy được nhưng không thể trả lời.
Cơ thể nhức mỏi, đầu như có sợi dây quấn chặt lấy, cực kì bức bối.
- Mau lên, gọi cấp cứu đi.
Nhân viên nam cầm điện thoại vội vàng gọi đến bệnh viện.
Trời càng lúc mưa càng to, hai con đường đến LEMONTree gần nhất đã tắc nghẽn vì ngập lụt.
Còn đường khác lại rất xa, đến khi được đưa vào viện đã hơn một tiếng.
Nhờ Linh nhắc nhở, Vân có uống thuốc trước đấy nên không quá nặng.
Bác sĩ dặn dò cô vài câu rồi ra khỏi phòng bệnh.
Bụng đói cồn cào mà mắt chỉ có thể nhìn hộp cháo dần nguội lạnh trên tay.
Vân mệt mỏi múc từng thìa đưa lên miệng.
- Nhớ ăn hết, quản lý mua cho đấy.
- Tin nhắn điện thoại hiện lên nhắc nhở.
- Không ngờ anh ta cũng quan tâm nhân viên.
Nghĩ lại chuyện lúc sáng, Linh còn chẳng biểu cảm đáng sợ bằng anh ta.
Cứ như người nằm dưới đất là Vân kia bị đột quỵ, nhìn anh ta cô còn muốn khóc hết nước mắt.
- Yên tâm đi, đang ăn mà.
- Nhắn vậy thôi, chứ ăn sao được, cổ họng rát quá! - Cậu gửi lời cảm ơn hộ tớ nha.
- Ừ.
Tầm chiều tối hết mưa tớ đến đón, nghỉ đi nha.
- Yêu cậu nhiều...
- Không nhận đâu! - Câu này Linh xin từ chối.
" Bịch "
- Ôi...!Cuộn len.
Vân tắt điện thoại cúi người nhặt lên trả lại cho bà lão tóc bạc tay đeo bao tay, mặc phong cách Anh Quốc, tà váy dài tới đầu gối giường bên cạnh.
Có phải bà ấy ở nhầm bệnh viện? Bộ đồ trên người chắc chắn là hàng chính hãng mới có thể toát lên khí chất Hoàng Gia như vậy.
- Cảm ơn con.
- Nghe giọng cô không nghĩ bà lão đã lớn tuổi như vậy đâu.
- Dạ.
- Giới trẻ ngày nay thích ăn mặc phong phanh nhỉ! - Bà lão cầm móc lên, định đan tiếp mà thấy Vân mặc mỗi áo khoác mỏng như thế hỏi thử.
- Sao không mặc ấm vào, trời mưa to lạnh lắm.
Trong phòng có mỗi hai bà cháu thì chắc bà lão nói cô rồi.
Áo len cũng tầm trên dưới 300 nghìn, cô định vào đông khi nào lạnh thật sự mới mua.
Nghe bảo năm nay sẽ ấm hơn năm trước.
Giờ ra đường mặc vậy vẫn chịu được.
Tiết kiệm chút đỡ được một tháng tiền điện.
- Trời cũng kho...!- Giọng khàn đặc tiếng được tiếng không trả lời bà lão.
- Không cần trả lời đâu, tội con bé.
Ốm thế cơ chứ.
May cho thời trẻ bà quan tâm đến sức khoẻ bản thân nên giờ mới được sống tới cái tuổi đáng ra phải ở dưới đất ngửi mùi đất.
Vân rất thích đan len nhưng đan không được đẹp, giờ có cơ hội nên ngồi đối diện bà lão chăm chú học hỏi thêm.
Bà ấy cũng chẳng nói gì, còn để thấp xuống cho Vân quan sát kĩ.
Đã lớn tuổi nhưng tay nghề bà lão thật sự không phải chê cười chỗ nào, tự nhiên trong lòng Vân thấy ngại khả năng của mình.
Hình như bà móc sai, một lúc vẫn chưa xong mấy bước cuối.
Cô muốn giúp bà nhưng hai bà cháu có quen biết gì đâu.
Ai ngờ bà lão đưa ra trước mắt cô buồn phiền hỏi:
- Ai da, thắt nhầm cái nút rồi.
Mà cháu biết đan len không? Giúp bà với, mắt bà kém quá.
Vân gật gật đầu nhận lấy.
- Cháu gái khéo tay thật.
- Dạ.