Chương 1: Yến KhinhLăng Họa rất thích hoa hải đường, nên liền đặc biệt mua một ngọn núi, trồng toàn là hải đường.
Vào lúc hoa hải đường nở rộ nhất, Lăng Họa cùng tỳ nữ thân cận đi đến Tây Vân Sơn ngắm hoa.Giữa đường đi, nàng nhìn thấy một thiếu niên dáng vẻ vô cùng đẹp mắt, thiếu niên một thân gấm tím hào hoa phú quý, cưỡi Thanh Tông mã, cầm một chiếc cung tên hình trăng khuyết, ba mũi tên cùng bắn ra, ba phát ngay ngắn, ba con hưu sao đang chạy trốn đồng loạt ngã xuống đất, một đám đệ tử chạy đi săn thú ngay lập tức lớn tiếng khen, đồng loạt hô một tiếng hay.Thiếu niên thu cung tên, gương mặt đắc ý, hàng lông mày khẽ nhướng, tinh thần phấn chấn, gương mặt vốn đẹp mắt tinh xảo ngay lập tức tăng thêm ba phần kiêu ngạo.Thiếu niên mang theo làn gió mát ái mộ, mười dặm chi lan say cả đình hoa.Lăng Họa nhìn phía xa, hỏi người bên cạnh, "Người kia là ai? Ngươi có biết không?"Lưu Ly lập tức nở nụ cười, "Đó là tiểu Hầu gia Hậu phủ Đoan Kính, tiếc là một tay có tài bắn cung lại không dùng vào con đường chính đạo.""Hả? Sao lại nói vậy?"Lưu Ly cười nói, "Không muốn đến thư viện học tập, cũng không muốn vào quân đội tòng quân.
Lại nói muốn cả đời quần áo lụa là, ăn no chờ chết sung sướng biết bao!"Lăng Họa bật cười, "Vậy sao?""Vâng! Lão Hầu gia Hậu phủ Đoan Kính và Hậu gia đều bị hắn ta làm cho tức chết.
Bây giờ Hậu phủ Đoan Kính chỉ có một mình hắn, vừa hay, không ai quản hắn được!"Lăng Họa: "..."Nàng dường như đã thoáng nghe qua chuyện này rồi.Nàng chăm chú nhìn gương mặt thiếu niên trong thoáng chốc, dặn dò, "Ngươi đi hỏi thăm một chút, ta có hải đường khắp núi, để hắn ngắm hoa ba ngày, đổi lại ba con hươu sao hắn vừa săn được, xem hắn có bằng lòng hay không?"Lưu Ly: "...."Nàng nhìn Lăng Họa, "Tiểu thư, người nghiêm túc?""Đúng vậy, ta muốn ăn thịt hươu.""Ba con đều muốn?""Muốn hết."Lưu Ly bước xuống xe ngựa, vẫy tay dẫn theo vài tên thị vệ, đi theo nàng đến khu vực săn bắn kia.Đi tới gần, Lưu Ly khẽ chào Yến Khinh, "Tiểu Hầu gia Yến Khinh, người có muốn ngắm núi hoa hải đường không?"Yến Khinh xoay người, vẻ mặt nghi hoặc. Lưu Ly chỉ tay về phía xa xa, "Chính là ngọn núi này."Yến Khinh càng cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn nói thật, "Rất muốn ngắm.
Có người nói ngọn núi trồng rất nhiều hải đường, lúc nở rộ, biển hoa đỏ hồng đẹp tuyệt, nhưng chủ nhân nó chưa từng mở cửa cho người ngoài, người nhìn thấy được cũng vô cùng ít.
Ta không biết chủ nhân ngọn núi này, vậy nên chưa từng được tận mắt thấy hải đường sơn"Lưu Ly nhoẻn miệng cười, "Ngọn núi này là của tiểu thư nhà tôi, tiểu thư vừa lúc đi ngang qua đây, muốn ăn thịt hươu, Tiểu Hầu gia Yến Khinh nếu có thể từ bỏ ba con hươu sao vừa mới săn được, tiểu thư mời người ngắm hải đường ba ngày."Yến Khinh nhìn Lưu Ly một lượt, "Tiểu thư nhà ngươi? Là vị nào?"Lưu Ly chớp mắt, không nói chuyện.Yến Khinh nhất thời cảnh giác lui về sau một bước, "Không phải là âm mưu gì đấy chứ!? Tiểu thư nhà ngươi có phải thấy ta tướng mạo đẹp mắt, muốn bắt ta cưới nàng?"Lưu Ly: "...."Nàng tỏ vẻ cạn lời, "Tiểu thư nhà tôi chính là muốn ăn thịt hươu! Tiểu Hầu gia Yến Khinh suy nghĩ nhiều rồi!"Yến Khinh nghiêm túc đánh giá vẻ mặt của Lưu Ly một lúc, thấy nàng không giống đang giở trò, thở phào một hơi, "Ba con không phải hơi nhiều rồi sao? Tiểu thư nhà người khẩu vị lớn thật đấy, không phải là một người béo đấy chứ!?"Lưu Ly hít sâu một hơn, "Người có đồng ý hay không? Nếu không đồng ý thì bỏ đi."Yến Khinh cũng hít sâu một hơi, có hơi tiếc nuối nhìn thoáng qua ba con hươu sao nằm ngay hàng vừa mới săn được, miễn cưỡng nói, "Thôi được."Lưu Ly nhướng mắt về phía sau, vài tên hộ vệ lập tức tiến lên, khiêng hươu sao đi.Yến Khinh đau lòng nói, "Cũng lâu rồi ta chưa ăn thịt hươu!"Lưu Ly làm như không nghe thấy, ném một miếng ngọc bài cho hắn, "Phép tắc của Tây Vân Sơn, một miếng ngọc bài chỉ cho phép một người vào, Tiểu Hầu gia Yến Khinh phải tự đi, không thể mang theo người khác, có mang theo cũng vô dụng, sẽ không vào được."Yến Khinh nhận lấy ngọc bài, ngọc bài mỏng nhẹ, chỉ bóp một cái liền vỡ, hắn rất nghi ngờ bản thân chỉ cần không cẩn thận sẽ làm ngọc bài vỡ vụn, lập tức hô một tiếng, "Nếu ngọc bài vỡ thì phải làm sao?""Vậy thì không đi được rồi, Tiểu Hầu gia Yến Khinh hãy cẩn thận một chút!" Lưu Ly không quay đầu mang người rời đi.Yến Khinh: "...."Hắn nhìn thấy đám người Lưu Ly khiêng ba con hươu sao đi cực nhanh, giống như có người truy đuổi phía sau vậy, chớp mắt đã biến mất dạng, đột nhiên cảm thấy bản thân hình như bị lừa rồi.Hải đường gì mà có thể ngắm ba ngày? Một ngày đã đủ rồi, ba ngày là quá quá rồi!"Đáng ra hắn nên lấy một con hươu sao đổi lấy một ngày ngắm hải đường.
Hai con còn lại để bản thân ăn!Hắn dùng tay gõ đầu một cái, lẩm bẩm, "Đồ ngốc!""Biển hải đường Tây Vân Sơn, có thể ngắm ba ngày, huynh đệ à, ngươi buôn bán thật có lời đấy.""Đúng vậy! Ta sớm đã thèm khát biển hoa hải đường này rồi, có người nói một năm bốn mùa đều sẽ nở, mỗi mùa đều không giống nhau.""Gió xuân thổi mười dặm, mưa bay tựa mỹ nhân." Một người nói."Hải đường yêu kiều giữa ngày hạ, đỏ thấu nhánh hoa lê." Một người nói tiếp."Ý Thu lạnh như nước, đêm trăng nhuốm hoa đào" Một người nối lời theo."Tuyết đông áp hải đường, rơi phủ cánh hồng mai." Một người không cam lòng chậm ở phía sau."Có thể ngắm ba ngày, đời này không còn gì hối tiếc!" Trình Sơ hâm mộ nói, "Yến Khinh huynh, huynh có đi cũng chỉ là trâu gặm mẫu đơn, không ngâm thơ tác phú uổng công ngắm hoa, chi bằng huynh nhường ta đi?"Yến Khinh chớp mắt, "Mười vạn lượng bạc, cơ hội ngắm hoa liền nhường cho ngươi! Muốn không!""Muốn!"Yến Khinh ném ngọc bài cho hắn, "Trước mặt trời lặn hôm nay, đưa bạc đến phủ ta."Trình Sơ vội vàng tiếp lấy ngọc bài, cẩn thận nâng trong tay, điên cuồng mừng rỡ, "Được, ta đây liền sai người đem ngân lượng qua.""Mười vạn lượng, một lượng cũng không được thiếu.""Không thiếu không thiếu.".