Thôi Trang


Lăng Họa hẹn buổi trưa, Tần Hoàn giờ tỵ đã bước ra khỏi cửa.

Lão phu nhân An Quốc Công vẫn phái người chú ý động thái của Tần Hoàn, lo lắng hắn sống chết không chịu đi, bây giờ nghe người nói tam công tử đã rời nhà từ một canh giờ trước, hơn nữa hình như còn rất vui vẻ vội vội vàng vàng đi.

Lão phu nhân An Quốc Công buồn bực cả ngày trời, "Sao nó lại bỗng nhiên nghĩ thoáng vậy?"Một vị ma ma cười nói, "Có lẽ tam công tử đã hiểu chuyện hơn rồi.

""Nó không hiểu chuyện đâu, nếu như hiểu chuyện đã không học theo thói xấu Yến Khinh rồi.

"Vị ma ma nói, "Lão phu nhân xin bớt buồn phiền, Lăng tiểu thư là một người biết đối nhân xử thế, tam công tử chúng ta cũng không thoát khỏi tay của nàng, có lẽ nàng ấy vừa dùng biện pháp thu hút dụ dỗ, tam công tử đương nhiên là vui vẻ rồi.

"Lão phu nhân An Quốc Công nghe vậy không biết nên vui vẻ hay buồn phiền, "Hoàn Ca có một vị hôn thê như vậy, tốt thì tốt, ba năm nay, phủ An Quốc Công chúng ta không biết được bao nhiêu người ao ước coi trọng, khiến ta luôn cảm thấy may mắn vì năm đó Nhị điện hạ làm làm lỡ thời gian mới không hủy hôn khi Lăng Họa đến gõ Đăng Văn Cổ, nhưng bây giờ nhìn thấy Lăng Họa và Lăng gia càng ngày càng phát triển, trong lòng ta càng ngày càng thấy không ổn.

""Vì sao lão phu nhân lại cảm thấy không ổn?""Hoàn Ca là một đứa không có chí tiến thủ, nhà chúng ta có một người vợ như vậy, ta sợ Hoàn Ca nhà chúng ta không áp chế được nàng, sau này chẳng phải phủ An Quốc Công sẽ bị nàng nuốt chửng sao?""Lão phu nhân người quá lo lắng rồi.

"Lão phu nhân An Quốc Công lắc đâu, lo như vậy không thừa đâu.


Lăng Họa thật sự lợi hại, hai năm trước có rất nhiều người khen ngợi nàng, phủ An Quốc Công cũng theo đó được hưởng lợi, hiên ngang mà sống, một năm này, người kính nể nàng lại nhiều hơn, phủ An Quốc Công cũng vì thế mà thận trọng hơn.

Nàng là một vị hôn thê chưa xuất giá, theo lý thuyết, tuổi còn nhỏ phải đến bên cạnh vị hôn phu trông chừng, rất hợp quy củ, thế nhưng từ sau khi nàng gõ Đăng Văn Cổ, nàng lại đích thân đến phủ An Quốc Công, nói trước mặt lão phu nhân rằng, con người nàng có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, yêu thích sự sạch sẽ, không mong vị hôn phu của mình vấy bẩn, bên cạnh những giai nhân phấn son, nàng muốn sắp xếp một người ở bên cạnh vị hôn phu tương lai, trông chừng cho an tâm, nếu như bà đồng ý, hôn sự này vẫn giữ, nếu bà không đồng ý, hôn sự này liền hủy bỏ, ngược lại, Lăng gia bây giờ do nàng làm chủ, việc hủy hôn vẫn dễ như trở bàn tay.

Lão phu nhân An Quốc Công lúc đó sợ ngây người, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không hề đùa giỡn của Lăng Họa, rốt cuộc vẫn không nói ra hai chữ từ hôn, vậy nên bà đã đáp ứng.

Ba năm qua, Tần Hoàn và Lăng Họa đều 16 tuổi, đến lứa tuổi thành hôn, bà sợ Lăng Họa đổi ý, lại sợ Lăng Họa gả về sẽ thâu tóm phủ An Quốc Công, nội tâm ngày càng đấu tranh không ngừng.

Đáng tiếc, những thứ này Tần Hoàn đều không hiểu.

Hắn cuối cùng cũng không làm gì cả, học cũng không học, vì phản kháng mà từ bỏ mọi thứ, cũng chạy đi làm người quần là áo lượt.

Cũng may hắn không phải độc đinh của phủ An Quốc Công, nếu không bà cũng giống hai vị Hầu gia Hậu phủ, bị làm cho tức chết.

"Haizz, hai năm nay nàng luôn thường xuyên đưa thiếp mời đến, cứ ba hôm gặp Tần Hoàn một lần, vậy mà năm nay nàng ở Giang Nam nửa năm, lại đi Lũng Tây mấy tháng, bận rộn không ngừng nghỉ, một năm rồi chưa gửi thiếp mời cho Tần Hoàn, hôm nay chờ Tần Hoàn trở về xem nói thế nào! Xem xem nàng bàn muốn bàn chuyện hôn sự hay không, nếu nàng nói đến thì chúng ta cũng nên nhanh chóng chuẩn bị.

Vô luận thế nào chăng nữa, nên cưới vẫn phải cưới.

" Lão phu nhân An Quốc Công dặn dò, "Phái người đến Tụ Hiền Lầu thăm dò, tìm hiểu tin tức báo về.

""Vâng!"Tần Hoàn đương nhiên cũng cảm nhận được nổi khổ tâm của lão phu nhân An Quốc Công, hắn vui vẻ ở Tụ Hiền Lầu đợi Lăng Họa bàn về chuyện hủy hôn.

Ban đầu hắn còn nghĩ rằng cả đời sẽ phải sống trong lòng bàn tay của Lăng Họa, không cách nào thoát được, không ngờ Lăng Họa có ngày lại bỏ qua cho hắn.

Hắn sao có thể không vui vẻ sắp bay khỏi mặt đất cho được chứ?Tần Hoàn vui vẻ xe không ngồi, ngựa không cưỡi, tràn đầy sức sống tản bộ trên đường đi đến Tụ Hiền Lầu.


Trình Sơ hôm qua bị mọi người chuốc say, hôm nay tỉnh rượu nhớ ra một nghìn bản tập thơ đều mang tặng người khác, quên để lại cho mình một bản, vì vậy vội vội vàng vàng chạy đến Thi cục Tứ Hải mua thêm, trên đường đi liền đụng phải Tần Hoàn, hắn so với dáng vẻ hằng ngày không quá giống nhau, người trên đường đi ngang qua đều lén nhìn hắn, Trình Sơ cũng bị hắn gợi lòng hiếu kỳ, gọi một tiếng, "Tần tam huynh.

""Trình Huynh!" Tần Hoàn cả khuôn mặt đều thể hiện ý cười, giấu cũng không giấu nỗi, sau khi nhìn thấy Trình Sơ, hắn còn búng tay một cái.

Trình Sơ: "!.

"Trình Sơ nghi hoặc nhìn hắn, "Huynh!.

đang có chuyện gì vui sao?""Ta! " Tần Hoàn vừa muốn thốt ra câu ta sắp hủy hôn rồi, nhưng cảm thấy chuyện còn chưa có kết quả, hắn không thể để lộ, lỡ Lăng Họa vì hắn vạ miệng khiến nàng mất mặt mà đổi ý thì sao?Vậy nên hắn lập tức im miệng, vội vã luống cuống nói, "Dù sao cũng là chuyệt tốt, chỉ có điều không thể nói cho huynh biết được.

"Trình Sơ: "! "Trình Sơ quan sát Tần Hoàn một lượt.

Trình Sơ càng quan sát, Tần Hoàn càng thêm khẩn trương, lập tức rời đi, "Ta! dù sao cũng là chuyện tốt, không liên quan đến huynh, ta đi đây.

"Hắn vậy mà nhanh chóng chạy đi xa.

Trình Sơ: "! "Hắn im lặng trong chốc lát, "Đồ ngu này!"Vậy nên không thèm để ý đến nữa, vội vã chạy đến Thi cục Tứ Hải mua sách.

Còn Hậu phủ Đoan Kính, Yến Khinh hôm qua thật sự say không hề nhẹ, sau khi được quản gia phái người đưa về, ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.


Hải Đường Túy ngoài rượu thơm ngon ra, còn có một thứ, chính là uống nhiều khi say cũng không khó chịu, thế nên sau khi Yến Khinh say rượu tỉnh lại, ngủ đủ giấc tinh thần đều rất sảng khoái.

Quản gia đêm qua vì Tiêu Chẩm đêm hôm khuya khoắt chẳng biết tại sao lại thâm trầm chăm chú nhìn tiểu Hầu gia nhà mình môt lúc lâu, sau khi tiễn người đi cũng không sao ngủ ngon được, nghe nói Yến Khinh thức dậy, liền nhanh chóng đến hỏi thăm.

Yến Khinh chỉ nhớ bản thân mình uống một vò Hải Đường Túy bồi lễ của chủ nhân Tây Vân Sơn đưa cho, hoàn toàn không nhớ đến việc Tiêu Chẩm đến đây vào lúc đêm hôm khuya khoắc như vậy.

Hắn vô cùng buồn bực, "Tiểu Chẩm? Đêm qua hắn đến tìm ta? Ta đắc tội hắn à? Không có đâu!"Tuy đều ở Kinh thành, nhưng hắn không bằng lòng cùng qua lại với đám Hoàng thân quốc thích, cả năm nay chưa nhìn thấy Tiêu Chẩm thì đắc tội chỗ nào?Quản gia kể chuyện hôm qua Tiêu Chẩm đến phủ, nói gì, biểu tình như thế nào, tỉ mỉ miêu tả lại, "Tiểu Hầu gia, người cẩn thận nhớ kỹ lại xem.

"Yến Khinh không nghĩ ra đươc, mãi mới lên tiếng, "Hắn có bị bệnh không?"Quản gia: "! ""Đừng để ý hắn!" Yến Khinh nhẹ phất tay, tự đi nghịch chim trong lồng.

Quản gia: "! "Được rồi, Tiểu Hầu gia nói không đắc tội thì là không đắc tội, ngược lại có Thái hậu ở đây, xem như vô tri vô giác đắc tội, Nhị điện hạ cũng không thể làm gì Tiểu Hầu gia.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận