Thôi Trang


Hoàng đế nghe thấy vậy gương mặt nhất thời trầm xuống, nhìn về phía Thái tử.Thái tử phút chốc nổi giận, "Lăng Họa, ngươi ngậm máu phun người! Đừng đem bô đội lên đầu ta.

Ôn gia làm sao có thể đầu cơ trục lợi lương thực?"Lăng Họa không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, "Nếu không có chứng cứ rõ ràng, ta cũng không dám đến trước mặt Bệ hạ bàn chuyện thị phi.

Bởi vì Bệ hạ tín nhiệm, thần quản lý điều phối thủy vận, không dám xảy ra chút sai lầm nào, nhất là kho lương Giang Nam, bách tính nộp lên bao nhiêu lương thực, trong kho lương có bấy nhiêu lương thực, thị trường cho bao nhiêu lương thực, các nơi còn tồn bao nhiêu lương thực, ta đều ghi lại sổ sách, làm được thế nào trong lòng đều hiểu rõ, tháng trước ở U Châu, chủ nhà Ôn gia thông qua dòng họ các bên tạo quan hệ với chợ đen Giang Bắc, chi tiền qua ba cửa khẩu, tìm đến Hắc Thập Tam của Lục Lâm, đầu cơ trục lợi bán giá cao năm vạn thạch lương thực cho hắn.


Bệ hạ phái người đi điều tra thử xem, biết thần nói thật hay là nói giả."Lăng Họa nói có danh có tính, đầu đuôi gốc ngọn.Sắc mặt Thái tử liền biến đổi.Hoàng đế nổi giận, chất vấn Thái tử, "Lại có chuyện này sao?"Thái tử vội vàng nói, "Phụ hoàng, nàng ta nhất định đang nói bậy, nhi thần chưa từng nghe qua chuyện này.""Thái tử điện hạ chưa từng nghe qua, không có nghĩa là Ôn gia không làm." Lăng Họa ngữ khí ôn hòa, "Dù sao đi nữa, Ôn gia đã có lương thực đầu cơ trục lợi, nghĩa là không thiếu lương thực, không nên giữ quân lương ta chuyển về Lương Châu.""Ai biết có phải ngươi vì nói xấu Ôn gia mà bịa chuyện hãm hại." Thái tử trừng mắt với Lăng Họa, "Ai mà chẳng biết ngươi luôn không vừa mắt với bổn cung? Nếu không sao ngươi có thể bịa chuyện đến như vậy? Mấy năm nay người thường xuyên liên hệ với Lục Lâm, ai biết có phải ngươi đã mua chuộc Lục Lâm, Hắc Thập Tam gì đó rồi, chỉ để hãm hại Ôn gia kéo bổn cung rớt đài?"Lăng Họa cười lớn, "Thái tử điện hạ, ta không có lý do gì hãm hại ngài.

Mối thù với Triệu thái phó năm đó ta đã báo xong rồi.

Bây giờ ta và ngài không thù không oán.


Ta cống hiến vì Bệ hạ mà thôi.

Nếu không phải Ôn gia giam giữ quân lương ta chuyển về cho Lương Châu, ta cũng sẽ không tiến Cung."Nàng dừng một chút, nhìn về Hoàng đế, "Bệ hạ là minh chủ, không ai có thể làm chuyện bậy che mắt Bệ hạ được, nếu như Thái tử điện hạ không tin lời ta nói, ngài cũng có thể đi điều tra, chuyện lớn như vậy, đã làm tất sẽ để lại dấu vết, không đơn giản là lấy lòng Hắc Thập Tam là có thể làm được.


Cũng cần phải mua chuộc người trong nhà Ôn gai nữa, mới có thể từng bước vu oan hãm hại được, nếu không chỉ cần một sơ hở, kế hoạch đã bị phá hỏng, không ai ngu ngốc mà đi vụ oan người như thế được."Nàng nói đến đây, cười một tiếng, tiếp tục nói, "Thần tuy được Bệ hạ coi trọng tín nhiệm, nhưng chỉ có điều cũng chỉ ba năm ngắn ngủi mà thôi, có thể mua chuộc được cả ngàn dặm địa bàn từ U Châu đến chợ đen Giang Bắc đến cả Lục Lâm Tây Bắc.

Ta không có bản lĩnh đó.

Ngài đề cao ta quá rồi!"Thái tử bị chặn họng một lúc lâu không trả lời được.Hoàng đế đã tin Lăng Họa bảy tám phần, hắn trầm giọng hỏi, "Người làm thế nào biết được tin Ôn gia đầu cơ trục lợi lương thực?"Lăng Họa thản nhiên nói, "Hắc Thập Tam có một đệ đệ, lúc thần ở Lũng Tây, vô tình trêu chọc hắn, hắn muốn bỏ tà theo chính, đi theo thần cống hiến vì Bệ hạ, để thể hiện lòng trung thành, đã bán cho thần tin tức này."Thái tử cười nhạt, "Dưới váy nô lệ của ngươi nhiều người thật! Ngươi làm sao biết được tin tức này là thật?"Lăng Họa không để ý lời châm chọc của hắn, "Trong tay hắn có các tờ biên lai ấn dấu vân tay của người nhà họ Ôn trộm từ chỗ ca ca hắn, ngài nói xem, còn có thể là giả sao? Hơn nữa, ta có được tin tức này, tự nhiên cũng cần phải phân rõ thật giả, chỉ có điều dính đến Ôn gia, phải nhìn mặt mũi Thái tử điện hạ, ta cũng làm như không biết gì.


Nhưng Ôn gia cũng đừng ăn trong chén còn muốn lấy trong nồi.

Cũng quá đáng lắm rồi! Hai mươi vạn thạch quân lương, nói giữ liền giữ?"Nàng nhìn thái tử, nở nụ cười, "Cùng là trú quân, không thể bởi vì là nhà bố mẹ vợ của Thái tử, liền lấy đồ tốt chiếm hết về phần mình! Hắn ăn thịt, ngay cả cho người khác ăn canh cũng không được? Độc tài quá! Người nhà tổng binh Lương Châu cũng có nữ nhi, chỉ là không gả cho Thái tử điện hạ mà thôi, vậy nên liền chịu U Châu Ôn gia ức hiếp sao? U Châu Ôn gia muốn làm gì vậy? Muốn bỏ đói ba mươi vạn trú quân Lương Châu sao?"Nàng nói xong, nhìn về phía Hoàng đế bình tĩnh nói, "Bệ hạ, thần tử có thể phân chia địa vị, nhưng các tướng sĩ của ngài, lại chẳng phân biệt được địa vị như thế nào, trú quân U Châu ăn no còn trú quân Lương Châu chết đói, lòng bàn tay hay mu bàn tay của ngài đều là thịt mà!""Ngươi, đúng là nói bậy nói bạ, tà thuyết mê hoặc quân vương!" Thái tử tức giận muốn nổ tung.Lăng Họa.Lăng Họa nữ nhân này!Miệng lưỡi bén nhọn."Trẫm thấy ngươi mới là người cần phải tỉnh táo lại!" Hoàng đến cầm lấy tấu chương trên bàn đập về phía Thái tử, gầm lên, "Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi có biết việc tốt mà Ôn gia làm hay không?"Thái tử không dám tránh, thành thành thật thật đứng yên chịu bị tấu chương đập vào bả vai, hắn co người lại, lập tức lắc đầu, "Phụ hoàng, nhi thần không biết.""Nếu ngươi không biết, tại sao luôn vì Ôn gia cãi lại trước mặt trẫm?" Hoàng đế tức giận, "Trẫm cho ngươi bảy ngày, lập tức điều tra rõ vụ này, xem xem rốt cuộc Ôn gia có lén lút đầu cơ trục lợi lương thực đến chợ đen hay không, không được bao che! Nếu bị trẫm phát hiện ngươi bao che cho Ôn gia, Trẫm sẽ cho người xem thật kỹ.""Vâng, nhi thần lĩnh chỉ!""Còn nữa, ngươi lập tức nói Ôn gia thả hai mươi vạn thạch quân lương cho trú quân Lương Châu, không được chậm trễ! Nếu không, Trẫm tịch thu Ôn gia!"Thái tử sắc mặt tái nhợt, không dám nhiều lời nữa, "Vâng!"Hoàng đế không muốn nhìn thấy Thái tử nữa, phất tay, "Cút đi!"Thái tử cáo lui, trước khi đi, căm hận liếc nhìn Lăng Họa.Lăng Họa bình tĩnh nhìn Thái tử, sau đó thờ ơ thu tầm mắt lại.Sau khi Thái tử rời đi, Hoàng đế xoa xoa mi tâm.Lăng Họa nhìn Hoàng đế, trong lòng giật mình, sắc mặt bình tĩnh nháy mắt thay đổi, ủ rũ phiền não thở dài, "Thần lại đắc tội với Thái tử điện hạ rồi! Haizz!"Hoàng đến xoa tay, đưa mắt nhìn nàng, vẫn tức giận như trước, "Đắc tội nó thì làm sao?""Thần đang lo cuộc sống sau này." Lăng Họa tỏ vẻ rất lo lắng, "Thần sợ có một ngày, hài cốt cũng không còn."Hoàng đến bị chọc cười, "Tiêu Trạch không nhỏ nhen như vậy đâu!"Lăng Họa trong lòng trợn tròn mắt, Thái tử quả nhiên là đứa con Bệ hạ thích nhất, hắn không lòng dạ hẹp hòi thì chẳng lẽ nàng lòng dạ hẹp hòi à?Ánh mắt Thái tử nhìn nàng lúc rời đi, là hận không thể giết được nàng đấy chứ.Lăng Họa thở dài, "Bệ hạ, thần trước đấy nói để thần quản lý thủy vận năm năm, còn hai năm nữa là đến kỳ hạn, đến lúc đó, thần không cần gì nữa cả, người cho thần một kim bài miễn tử là được."Hoàng đế hừ một tiếng, "Không phải ngươi không sợ chết à? Trước đây có gan gõ Đăng Văn Cổ mà, bây giờ lại sợ sao?""Ban đầu là cùng được bị bắt buộc, thần sợ chết nhất.

Bây giờ không thể không chết là tốt nhất, còn sống mới có thể uống rượu chè chén."Hoàng đế không nói, "Một tiểu cô nương như ngươi, mỗi ngày đều muốn uống rượu chè chén, khá đấy! Bây giờ Lăng gia ngươi còn không đủ thịt rượu co ngươi sao?""Vậy còn phải xem là rượu gì? Hải Đường Túy chính là uống không đủ, thịt nai là ngon nhất, nhưng nai hoang dã khó săn, một năm cũng không ăn được bao nhiêu."Hoàng để bị chọc cười, "Trẫm còn chưa uống đủ Hải Đường Túy đây, thịt nai một năm cũng ăn không được mấy lần, yêu cầu của ngươi cũng đủ cao đấy."Lăng Họa bật cười, "Đối nhân xử thế phải có truy cầu chứ!"Hoàng đế hừ một tiếng, bị câu nói của Lăng Họa chọc cười, trong lòng hắn bớt giận đi không ít, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, "Được, đến lúc đó ngươi từ chức, Trẫm ban cho ngươi kim bài miễn tử."Lăng Họa lập tức đứng lên tạ ân.Hoàng đế xua tay, "Ngươi cũng không cần tạ ơn Trẫm, Trẫm biết ngươi và Tiêu Trạch không hợp nhau, nó nhiều phương diện quả thật không tốt, nhưng dù sao nó cũng là con của ta với Hoàng hậu, lúc Hoàng hậu qua đời, kéo tay Trẫm, bắt Trẫm phải dạy dỗ nó thật tốt, là Trẫm bận chính sự, bỏ mặc nó, nhưng tâm địa nó không xấu, đều do người dưới xúi nó, Trẫm vẫn còn có thời gian, có thể dạy dỗ nó nghiêm túc, ngươi cũng nên có lòng tin với nó, nó là một đứa nhỏ nhân hậu."Lăng Họa rũ mắt, ôn hòa mỉm cười, "Thần tận hiến Bệ hạ, không giấu giếm tư tâm, chỉ cần người của Thái tử điện hạ không đụng đến những việc trong tay thần,quấy rối thần, thần cũng mong muốn có thể né tránh thật xa, Bệ hạ an tâm.""Ừ." Hoàng đế gật đầu.Hắn cũng không phải muốn làm Lăng Họa và Thái tử bắt tay giảng hòa thật, chỉ là muốn đánh tiếng Lăng Họa vài câu mà thôi, những lời này của Lăng Họa là đủ rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận