Thôi Trang


Trình Sơ đến tận bây giờ vẫn chưa thể ngờ được bản thảo thơ của mình có thể xuất bản thành tập thơ, cũng chưa từng nghĩ sẽ được Thi cục Tứ Hải coi trọng bản thảo thơ của hắn mà xuất bản tập thơ.

Không chỉ vậy, hắn đột nhiên cảm giác được mình không phải là một tên phá gia chi tử, thì ra hắn tiêu tiền nhưng đồng thời cũng có thể kiếm tiền.

Hắn kéo Yến Khinh một ly rồi đến một ly, mở miệng một tiếng cảm tạ Yến Khinh huynh.

Yến Khinh rất muốn đem ly rượu đập lên mặt hắn, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ, dù sao thì hắn cũng ăn lời của Trình Sơ mười vạn lượng bạc.

Có người tò mò hỏi, "Trình huynh, huynh có nhìn thấy chủ nhân của Tây Vân Sơn không?"Trình Sơ lắc đầu, "Chưa từng nhìn thấy.

"Yến Khinh kinh ngạc, "Huynh chưa nhìn thấy?"Hắn nhớ rõ tỳ nữ nói Tây Vân Sơn là của tiểu thư nhà cô ta, tiểu thư nhà cô ta đi ngang qua khu vực săn bắn, nếu như hắn đoán không sai thì con đường kia đi đến Tây Vân Sơn, nàng rõ ràng đi đến Tây Vân Sơn.

"Chưa thấy.

" Trình Sơ lắc đầu, "Chủ nhân Tây Vân Sơn sao có thể dễ dàng để ta nhìn thấy được chứ? Có người nói trước đây Thái tử điện hạ đến Tây Vân Sơn, đều bị ngăn cản không cho vào.

"Yến Khinh hơi khô khốc, vậy cũng được sao.


Thái tử điện hạ hâm mộ đi đến Tây Vân Sơn ngắm hoa hải đường, vừa đến Tây Vân Sơn đã bị cản lại, nguyên nhân là vì Thái tử điện hạ không có ngọc bài vào núi Tây Vân Sơn, nên không được vào, Tây Vân Sơn có nguyên tắc của Tây Vân Sơn.

Thái tử tức giận muốn động thủ, nhưng sau lại không biết tại sao, trực tiếp lên đường trở về phủ.

"Sao huynh không đem ngọc bài kia cho Thái tử?" Yến Khinh khẽ lắc ly rượu hỏi.

Trình Sơ lắc đầu, thấp giọng nói nhỏ, "Thái tử muốn ngắm hoa hải đường ở Tây Vân Sơn, bị Tây Vân Sơn ngăn cản, sợ là đã ghi hận Tây Vân Sơn rồi, ta lấy tiền túi mua ngọc bài cho ngài ấy, chẳng phải như tát vào mặt Thái tử điện hạ sao? Muội muội ta có khi còn bị ta liên lụy chịu thất sủng đấy.

"Muội muội của Trình Sơ là em dâu của Đông cung.

Yến Khinh nghiêm túc nhìn hắn, đúng là không ngốc, sao trước đây hắn lại cảm thấy người này là tên ngốc cơ chứ! Trình Sơ cho hắn ấn tượng sai ở đâu vậy?Một bữa tiệc rượu uống đến lúc trăng lên giữa trời, kết thúc khi Trình Sơ đã hoàn toàn say đến bất tỉnh.

Bước ra khỏi Túy Tiên Lầu, có người ôm lấy bả vai Yến Khinh nói, "Yến Khinh huynh, đến Hồng Hoa Phường chơi một lát không?"Yến Khinh hất tay người kia xuống, "Không muốn đi.

""Có nam nhân nào mà không thích sự mềm mại dịu dàng cơ chứ?" Người này lại dựa đến, "Huynh không thích là bởi vì huynh chưa nếm được mùi vị tiêu hồn ấy thôi, đến khi nếm được rồi, bảo đảm mỗi ngày huynh đều ở lại đó.

"Yến Khinh tỏ vẻ ghét bỏ, "Mùi vị son phấn thì có cái gì tốt để nếm thử chứ?"Người nọ cười thành tiếng, "Huynh đây không hiểu rồi, mùi vị son phấn nữ nhân mới chính là mùi vị mềm mại dịu dàng đấy.

"Yến Khinh đẩy hắn ra, né xa một chút, "Ông đây hưởng thụ không nổi.

""Vậy đi Thanh Sồ Trai? Tiểu quan thuần khiết, rất tươi mới, ta bao huynh đi, muốn đi không?""Ngươi có buồn nôn quá không vậy?" Yến Khinh đạp một cước, mắng, "Ông đây thích rượu, thích món ăn hương vị dân dã, thích nghe hí khúc, thích các món đồ chơi vui, nhưng không bao gồm nữ nhân và! nam nhân.

Cút!"Người nọ vốn đang ngà ngà say, bây giờ bị một cước đạp tỉnh, nhìn thấy Yến Khinh sắc mặt không tốt, có dấu hiệu nổi giận, vội vã bò dậy xin tha, "Yến Khinh huynh thứ tội, nguôi giận nguôi giận, huynh đệ không tùy tiện nữa, tôi cút đây.

"Yến Khinh hừ một tiếng.

Người nọ khệnh khoạng cút đi.

Bên tại cuối cùng cũng được yên tĩnh, Yến Khinh khẽ xoa lỗ tai bị tra tấn cả buổi, không muốn cưỡi ngựa, cũng không muốn ngồi xe, chậm rãi tản bộ giữa gió đêm trở về.

Trên đường lớn vắng vẻ, sớm đã không còn ai qua lại, yên tĩnh vô cùng, toàn bộ kinh thành trừ những nơi son phấn đều đã ngủ say.


Sau khi Yến Khinh đi một đoạn đường dài, phía sau một chiếc xe ngựa chạy đến, xe ngựa vừa đi nhanh lại ổn định, bánh xe lăn trên mặt đất tạo ra âm thanh nhịp điệu vô cùng đều đặn.

Màn xe được kéo lên, Lưu Ly ló mặt ra, nhìn thấy Yến Khinh, "Tiểu Hầu gia Yến Khinh, thật là trùng hợp!"Trùng hợp? Hơn nửa đêm, gặp nhau trên đường, đúng là rất trùng hợp.

Yến Khinh dừng bước, nhàn rỗi nhìn Lưu Ly, nàng chỉ hé một góc màn, chỉ để lộ đầu mình ra, không nhìn thấy được bên trong xe còn có ai khác nữa không.

Lưu Ly mỉm cười nhìn hắn, "Tiểu thư nhà tôi nói, mảnh đất Tây Vân Sơn kia, quanh năm nhàn rỗi, bây giờ may mắn nhờ có Tiểu Hầu gia Yến Khinh mở cho chúng tôi con đường phát tài.

"Nàng lấy ra một vò rượu, đưa cho Yến Khinh, "Cái này là vò Hải Đường Túy tặng Tiểu Hầu gia Yến Khinh, làm quà tạ lễ, Tiểu Hầu gia Yến Khinh xin đừng khách khí.

"Yến Khinh nhìn vò rượu ném về phía hắn, nhanh tay nhanh hơn não tiếp nhận.

Lưu Ly nhìn thấy hắn nhận rượu, cười nói, "Tiểu Hầu gia Yến Khinh, tạm biệt người!"Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, nàng tiểu thư trong kiệu vẫn không hề lộ diện.

Yến Khinh: "! "Tay hắn sao lại hèn như vậy chứ? Còn nhận rượu? Mười vạn lượng bạc ngắm biển hoa hải đường ba ngày, con đường phát tài mức này, sao có thể dùng một vò rượu mọn này đẩy hắn đi chứ?Yến Khinh trong lòng không cam tâm, nhìn thấy xe ngựa đã đi xa, cân nhắc bản thân có nên đuổi theo ném vò rượu này về phía xe ngựa hay không, khinh thường nói một câu, "Ai mà thèm vò rượu mọn này của ngươi chứ!"Hắn đấu tranh tư tưởng một lúc, mắt thấy xe ngựa đã biết mất dạng, hắn cúi dầu mở nút vò rượu, mùi rượu thơm mát tinh khiết đập vào mắt hắn.

Rượu ngon!Thật sự là rượu ngon!Vò rượu ngon thế này, hiến tặng cho thổ địa không bằng vào bụng hắn.

Vậy nên hắn uống một ngụm, rồi lại một ngụm!.

Vài ngụm rượu xuống bụng, hoàn toàn đánh bay cơn tức giận.


Quả nhiên Tây Vân Sơn sản sinh ra Hải Đường Túy vô giá.

Hải Đường Túy chuyên dùng cho Bệ hạ, mấy năm qua trở thành ngự rượu của Bệ hạ, lúc Bệ hạ tâm tình tốt, sẽ thưởng cho hoàng tử hoặc triều thần một hai ly, thưởng một vò thì lại tiếc, bởi vì chính Bệ hạ cũng không có nhiều.

Điều khiến cho người khác dở khóc dở cười nhất chính là các đại thần tiền triều đều rất sợ Hoàng đế thưởng rượu, chỉ có thể là đi đời nhà ma.

Thế nhưng bây giờ, đều trông ngóng Bệ hạ thưởng một ly, vừa có mặt mũi vừa có chống lưng.

Có người nói Hải Đường Túy được chưng cất với kỹ thuật vô cùng phức tạp, những người chưng rượu vô cùng lười biếng, họ không thiếu tiền, không mang chí lớn, vậy nên chưng cất rượu cũng phải xem tâm tình, mỗi năm chưng cất hơn mấy mươi vò, tiến cung cho Bệ hạ hai mươi vò, còn giữ lại cho bản thân uống, hai mươi vò đã là rất nể mặt Bệ hạ rồi.

Bởi vì Thái hậu cũng thích rượu, vậy nên Bệ hạ cũng chia cho Trưởng Ninh Cung năm vò, Thái hậu là cô tổ mẫu của hắn, hắn cũng miễn cưỡng có được một phần cưng chiều trong đám hoàng tử công chúa, được chia cho một vò hoặc nửa vò, nhưng hồ bằng cẩu hữu của hắn rất nhiều, tất cả đều là những người sống trong nhung lụa, xưa nay có phúc cùng hưởng, vậy nên mỗi lần Thái hậu ban Hải Đường Túy, chân trước vừa phái người đưa đến Hậu phủ Đoan Kính, chân sau đám người liền đánh hơi được mùi đi tới, một bữa tiệc uống cạn sạch.

Bây giờ, hắn không phải chờ đến lễ tiết gì đã có được một vò Hải Đường Túy, cảm giác thiệt thòi trong lòng trước đây bây giờ quả nhiên cũng không còn nữa.

Tây Vân Sơn cũng sản sinh hồ ly à!? Thật biết nắm bắt lòng người.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận