Thôi Trang


Sau khi Tiêu Chẩm ra khỏi Lăng gia, ngồi trên xe ngựa vẫn còn đang vô cùng tức giận.

Hắn chỉ không hiểu, nhiều năm như vậy, Lăng Họa cũng chưa từng nhìn thấy Yến Khinh, bây giờ mới gặp mặt hai lần, sau nàng lại động tâm muốn gả cho hắn rồi?Hắn biết nàng mười năm, từ một tiểu cô nương cho đến một cô nàng yêu kiều duyên dáng, cứ như vậy chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi, vừa không để ý một chút, nàng đã liền có hứng thú với một nam nhân khác?Mà nam nhân này còn là Yến Khinh!Hắn càng nghĩ càng tức giận, sai bảo phu xe, "Đi đến Hậu phủ Đoan Kính!"Phu xe sững sờ, nghi ngờ mình nghe lầm, hỏi dò lại một lần nữa, "Điện hạ, người nói muốn đi Hậu phủ Đoan Kính?"Nhị điện hạ trước giờ không có qua lại với Hậu phủ Đoan Kính, hôm nay sao lại muốn đến vào đêm hôm khuya khoắt thế này?"Đúng vậy, Hậu phủ Đoan Kính!"Phu xe lên tiếng, vội vã vòng xe lại, hướng đến Hậu phủ Đoan Kính, trong lòng rất buồn bực.

Lăng gia cách Hậu phủ Đoan kính từ thành bắc đến thành đông, ước chừng đi khoảng nửa canh giờ mới tới được Hậu phủ Đoan Kính.

Tiêu Chẩm xuống xe, phân phó, "Đi gõ cửa đi!"Phu xe lập tức đi về phía trước, gõ vang cửa Hậu phủ Đoan Kính.

Cửa chính Hậu phủ Đoan Kính đêm khuya bị gõ vang, người canh cửa ngáp liên hồi gào lên một câu, "Ai vậy?"Phu xe nghiêng đầu nhìn Tiêu Chẩm.

Tiêu Chẩm trầm mặc không nói lời nào.

Người canh cửa mở cửa nhỏ nhìn ra ngoài, đứng trước cửa là một vị công tử quý phái trẻ tuổi, người còn lại là phu xe, hắn nhìn thật kỹ, vẫn không biết đó là ai.

Vậy nên lại hỏi, "Ngài là ai?"Phu xe nhìn về phía Tiêu Chẩm, thấy hắn không nói gì, liền mở miệng thăm dò, "Nhị điện hạ?"Nhị điện hạ chỉ nó đến Hậu phủ Đoan Kính chứ không nói đến để làm gì.


"Nhị điện hạ?" Người canh cửa lập tức mở to hai mắt.

Sau khi lão Hầu gia và Hầu gia mất, Tiểu hầu gia nhà mình ngoại trừ sinh nhật hàng năm của Thái hậu tiến cung một lần, trừ những lúc Thái hậu phái người mang đồ đến, có thể nói Hậu phủ Đoan Kính cùng những người khác trong Hoàng thất đều không hề qua lại, kể cả Bệ hạ, sinh thần của hắn Bệ hạ cũng ý tứ sai người mang đến một phần lễ, chứ bản thân cũng không đến.

Bây giờ Nhị điện hạ đêm hôm khuya khoắt tìm đến! "Ta muốn gặp Yến Khinh!" Rốt cuộc Tiêu Chẩm cũng mở miệng.

"À, vâng, được được, nô tài tham kiến Nhị điện hạ, nô tài sẽ đi bẩm với Tiểu Hầu gia.

" Người canh cửa "rầm" một tiếng đóng cửa lại, lạch bạch chạy đi.

Tiểu Chẩm nhìn cánh cửa đóng lại, sắc mặt càng khó coi.

Phu xe dè dặt đứng một bên, thầm nghĩ cũng chỉ có mỗi nô tài Hậu phủ Đoan Kính không thèm vội vàng mời Nhị điện hạ vào trong, lại còn đóng cửa rầm một tiếng như thế, thật không có phép tắc.

Sau một hồi trà, quản gia Hậu phủ Đoan Kính vội vã chạy đến, mở cửa, cúi đầu với Tiêu Chẩm, "Nhị điện hạ, mời ngài vào trong.

""Yến Khinh đâu?" Tiêu Chẩm rảo bước lên cửa.

"Tiểu Hầu gia vừa mới uống rượu bên ngoài trở về không lâu, nô tài đã phái người đi gọi.

"Tiêu Chẩm gật đầu.

Quản gia dẫn đường, mời Tiều Chẩm vào phòng khách.

Quản gia sai người pha trà, Tiêu Chẩm không uống, chỉ ngồi trong sảnh đường chờ đợi.

Yến Khinh cũng không để hắn đợi lâu, ngáp liên hồi xuất hiện, người còn chưa đến gần, Tiêu Chẩm đã nghe mùi rượu nồng nặc.


Yến Khinh không ngừng ngáp liên hồi, cả người thoạt nhìn cũng mơ mơ màng màng, phỏng chừng đang ngủ bị đánh thức dậy, y phục nhăn nhúm, nút buộc còn bị sai lệch, sau khi đi vào, cố gắng mở to hai mắt, nghiêm túc phân biệt một lúc mới ngồi xuống, vừa dụi mắt vừa nghi ngờ hỏi, "Tiêu Chẩm? Huynh tìm ta?"Tiêu Chẩm nhìn Yến Khinh không nói lời nào.

Yến Khinh dụi mắt, không nghe thấy đối phương trả lời, hắn buồn ngủ dựa vào bàn, "Huynh không nói gì thì ta đi ngủ đấy?"Tiêu Chẩm vẫn không nói lời nào.

Yến Khinh dựa đầu, trong nháy mắt thật sự đã ngủ say.

Tiêu Chẩm nhìn hắn, trừ khuôn mặt này ra, dáng vẻ cao thấp cũng không khác biệt lắm, không biết tại sao Lăng Họa lại muốn sau khi giải hôn ước gả cho hắn ta.

Hắn bỗng bực tức, nhìn chằm chặp Yến Khinh.

Người này lúc ngủ còn chẹp miệng, uống rượu chưa đủ à?Dường như quản gia bị sắc mặt âm trầm của Tiêu Chẩm làm cho sợ hãi, trong bụng liền bồn chồn lo lắng, nhìn thấy Tiểu Hầu gia ngủ ngon, cái gì cũng không biết, ông tiến lên, dè dặt hỏi, "Nhị điện hạ, Tiểu hầu gia nhà nô tài đã làm chuyện gì đắc tội người sao.

"Tiêu Chẩm hít sâu một hơi, cứng miệng nói, "Không có.

"Người như vậy, tính tình của Lăng Họa chịu được mới là lạ! Hắn thật sự bị chọc tức đến chập mạch rồi!Ông hắn, cha hắn đều bị hắn làm cho tức chết, tính cách của Lăng Họa, cho dù có cách, nếu áp dụng thật cũng chẳng phải thất bại thảm hại sao?Hắn đứng dậy, "Cáo từ!"Quản gia: "! "Ông không hiểu, Nhị điện hạ là có ý gì? Đêm hôm khuya khoắc đến Hậu phủ Đoan Kính, từ lúc vào cửa chỉ nói đúng ba câu, "Yến Khinh đâu", "Không có", "Cáo từ!", chuyện này! quả khiến người khác không thể hiểu được.

Ông tiễn Tiêu Chẩm rời đi, nhìn thấy hắn đi vội vàng, tựa như đằng sau có ai truy đuổi hắn vậy, nháy mắt đã đến cửa phủ, lên xe rời đi.

Ông cẩn thận nhớ lại, những năm nay cũng không nghe nói Nhị điện hạ có tính cách quái gở nào mà?Ông không thể lý giải được, rốt cuộc Tiểu Hầu gia nhà mình sao lại chọc đến Nhị điện hạ.


Haizz, Tiểu Hầu gia thật khiến người ta lo lắng.

Quản gia trở lại phòng khách, Yến Khinh đang dựa vào bàn ngủ ngon lành, ông phất tay sai người khiêng hắn vào phòng.

Yến Khinh quả thật uống say, hắn vốn uống cùng với đám người ở Túy Tiên Lầu say bảy tám phần, trên đường về phủ gặp Lăng Họa sai Lưu Ly đưa cho hắn một vò Hải Đường Túy, trên đường đi về, hắn phải một ngụm trái một ngụm, một ngụm lại một ngụm, đến cửa nhà thì vò rượu cũng cạn sạch, cũng làm cho bản thân say khướt.

Hắn có thể miễn cưỡng rời giường gặp Tiêu Chẩm, đã là tửu lượng tốt lắm rồi.

Đương nhiên Tiêu Chẩm không biết, hắn chỉ cảm thấy Lăng Họa mắt nhìn người có vấn đề, có lẽ là muốn giải hôn ước với Tần Hoàn đến điên rồi, trùng hợp ngay lúc đó đụng phải Yến Khinh, nên nàng mới động tâm.

Hắn suy nghĩ, Lăng Họa xưa nay bướng bỉnh, nếu như hắn cưỡng ép không cho, có khi lại phản tác dụng, chi bằng để nàng thử xem, không chừng lại không muốn nhìn thấy Yến Khinh nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận