Bởi vì Tịch Án đã mua vé ưu tiên nên bọn họ không cần xếp hàng mà vẫn được chơi nên chỉ mới đầu giờ chiều họ đã chơi hết những trò mà Bạch Chung muốn chơi.
Khi đang ngồi trong vườn ăn cơm trưa, Bạch Chung đã để ý thấy nơi này có khoang trò chơi thực tế ảo, anh bỗng nhớ lại Tịch Án là con trùng đứng đầu bảng xếp hạng trên Tinh Võng.
“Đánh một trận không?”
Trùng đực quay đầu lại nói với Tịch Án, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hiện ra vẻ mong chờ không thường thấy làm nó càng thêm sáng ngời như những vì sao.
Tịch Án cười nhẹ trả lời: “Được.”
Sau khi liên kết tinh thần lực, hai trùng lần lượt xuất hiện trong trò chơi, từ đợt trước Bạch Chung đã trở nên rất nổi tiếng nếu lần này còn công khai khiêu chiến với Tịch Án không biết sẽ kéo tới bao nhiêu phiền phức nên anh không chọn khu thi đấu công cộng giống như lần trước.
Tịch Án nhìn thông tin hiển thị của trùng trước mặt, ở mục giới tính có hai chữ “trùng cái” siêu to bự, y có chút khó hiểu hỏi: “Sao ngài lại ghi là trùng cái?”
“Phiền phức.”
Cũng đúng, nếu để là “trùng đực” rồi thêm cả khuôn mặt này chẳng biết sẽ hấp dẫn bao nhiêu con trùng khác.
Bạch Chung đứng ở vị trí bắt đầu rồi dùng giọng vô cùng nghiêm túc nói với Tịch Án: “Tôi hy vọng đây là một trận đấu công bằng không có bất kỳ sự nhường nhịn nào ở đây cả.”
Nghe vậy, Tịch Án cũng đứng thẳng dậy, y nghiêm túc làm một cái chào quân đội rồi nghiêm giọng nói: “Tôi sẽ chiến đấu bằng tất cả sức mình.”
Bạch Chung dùng cơ giáp của hệ thống nên Tịch Án cũng lựa chọn cơ giáp của hệ thống để đấu với anh.
Khi cơ giáp vừa khởi động xong, Bạch Chung đã điều khiển nó bắt đầu tấn công.
Nếu như Tịch Án đã nói dùng hết sức mình thì chắc chắn sẽ không nương tay, y nghiêng người dùng một tư thế vô cùng khó để né tránh sau đó lấy kiếm laser ra.
Bạch Chung lấy công làm thủ, mạnh mẽ đỡ lấy chiêu này.
Nếu như có trùng nào xem trận đấu chắc chắn sẽ phải kinh ngạc trước sức mạnh của hai trùng này.
Trong sân đấu chỉ thấy được những vệt mờ do kiếm gây ra, có thể nói hai trùng này mạnh ngang nhau, đã một tiếng trôi qua nhưng họ vẫn bất phân thắng bại.
Hiện tại Tịch Án đã hiểu thêm về thực lực của Bạch Chung.
Hiển nhiên trùng đực cũng dùng toàn lực giống y, anh thật sự rất mạnh.
Bạch Chung là trùng dừng lại trước.
Thấy thế Tịch Án cũng vội ngừng tấn công rồi đứng đối diện với cơ giáp của Bạch Chung.
Khi thấy trùng đực ra khỏi khoang điều khiển, y cũng nhảy ra rồi chạy về phía trùng đực.
“Ngài không khỏe sao?” Tịch Án gấp gáp hỏi.
Tuy biết rằng Bạch Chung không giống các con trùng đực tầm thường khác nhưng dù sao cũng vừa chiến đấu liên tục ở cường độ cao như vậy nên Tịch Án rất lo lắng.
“Không có, thế hoà, không cần đánh tiếp.” Bạch Chung bình tĩnh bước ra ngoài nhưng thật ra trong lòng anh đang rất vui.
Lâu lắm rồi anh không được trải nghiệm cảm giác vui sướng khi đánh một trận cân tài cân sức như thế này, lúc đại dịch xác sống bắt đầu bùng nổ thì còn có người có thể đấu cùng anh nhưng sau này thì không còn ai nữa.
Đúng là Tịch Án rất mạnh.
Bạch Chung rất hài lòng về điểm này của vị hôn phu tương lai.
Nếu như không tính tới dị năng hệ không gian của anh thì tinh thần lực của y cũng xêm xêm với dị năng hệ tinh thần của anh.
Còn về vấn đề thể lực, vì Tịch Án là trùng cái nên có hơn anh một chút.
“Rất mạnh.” Bạch Chung hiếm khi nói một lời khen.
“Đây là vinh hạnh của tôi thưa ngài hùng tử.” Tịch Án nhịn không được mà nở một nụ cười thật tươi.
Khi họ ra khỏi khoang trò chơi, trời đã tối sầm, hai bọn họ từ từ đi dạo về phía cửa.
Bạch Chung thấy y còn chưa nói đến chuyện lập khế ước nên đã hỏi trước: “Về vấn đề lập khế ước thì....”
Bạch Chung đã nhắc tới chuyện làm Tịch Án lo lắng nhất.
Y rất sợ trùng đực sẽ từ chối lập khế ước cùng y.
Y nắm chặt tay, móng tay như muốn ghim vào da thịt nhưng y cũng không hề cảm thấy đau, Tịch Án nhắm mắt lại, vài giây sau lại mở ra, mắt kính đã che hết những cảm xúc cuồn cuộn trong mắt y, y nhỏ giọng đáp: “Ngài có đồng ý lập khế ước với tôi không?”
“Có thể.”
Hai chữ này vừa ra đã như pháo hoa nở rộ trong đêm đen và cũng nở rộ trong lòng Tịch Án.
Y có chút khó tin, y hưng phấn đến mụ mị đầu óc, hoa văn trùng tộc cũng bắt đầu hiện lên trên da, quần áo cũng không thể nào che hết được cũng may mà bọn họ đang đi trong một con đường mòn nhỏ, ánh sáng hơi mờ nên dù hoa văn của y có hiện lên thì trùng đực cũng không thấy.
Hệ thống đã yêu cầu bọn họ nội trong vòng một tháng phải lập khế ước, Trùng tộc cũng không cần chọn ngày lành tháng tốt nên Bạch Chung đã quyết định ngày mai sẽ đến nơi lập khế ước, tất nhiên là Tịch Án hoàn toàn nghe theo quyết định của trùng đực.
Sau khi đưa Bạch Chung về nhà, Tịch Án có chút không nỡ, y lặng lẽ thở dài: “Chúc ngài ngủ ngon, hẹn gặp lại vào ngày mai thưa hùng tử của tôi.”
Bạch Chung gật đầu xem như trả lời.
——
Trùng tộc không có chụp ảnh kết hôn, Bạch Chung và Tịch Án đến cục lập khế ước tương đối sớm.
Vì có rất ít trùng đực nên sẽ có rất nhiều con trùng cái cả đời cũng không được lập khế ước chính vì thế mà cục lập khế ước khá vắng vẻ.
Phụ trách xử lý thủ tục là một trùng cái.
Đương nhiên hắn nhận ra nguyên soái Tịch Án nên cũng hơi tò mò nhìn về phía vị trùng đực đang được nguyên soái bảo vệ ở sau lưng.
Ngay khi nhìn thấy nhan sắc của trùng đực, hắn đã kinh ngạc mất ba giây.
Tuy hắn làm ở cục lập khế ước đã lâu cũng từng gặp qua rất nhiều trùng đực nhưng chưa bao giờ hắn thấy được một hùng tử đẹp đến thế này.
Hèn chi mà có thể được xứng đôi với ngài nguyên soái.
Tịch Án rất khó chịu với cái nhìn vô lễ này của trùng cái, y hơi nheo mắt lại, ánh mắt trở nên sắc bén.
Đây là tín hiệu cảnh cáo của trùng tộc nên vị trùng cái trước mặt vội dời mắt không dám nhìn nữa.
Trùng cái kia chỉ về phía máy kiểm tra: “Mời hai vị để máy kiểm tra số Tinh Võng.”
Sau khi kiểm tra xong, hắn dẫn hai trùng qua gian kế bên.
Đây là một gian rất lớn, bên trong có chứa mấy khoang hình trụ trong suốt đủ cho một trùng nằm: “Đây là khoang kiểm tra đo lường, trước khi lập khế ước thì hai vị phải kiểm tra toàn thân để đề phòng trường hợp đời sau xuất hiện các yếu tố di truyền có hại cũng như các yếu tố không hợp khi ghép đôi.”
Giống như một loại kiểm tra trước khi kết hôn nhưng mà tốc độ kiểm tra của khoang rất nhanh, chưa đến năm phút mà hai trùng đã kiểm tra xong và ra ngoài.
Trùng cái kia đem kết quả kiểm tra đến cho họ: “Thưa ngài hùng tử, đây là kết quả kiểm tra của trùng cái Tịch Án, mong ngài đọc kỹ rồi sau đó hãy quyết định có lập khế ước hay không.”
Tịch Án đã biết chuyện mình không thể sinh dục, cho dù từ nhỏ y đã bị những con trùng khác khinh thường thì y cũng chưa từng tự ti hay đau lòng.
Y đã dùng sức mạnh của mình để khiến cho tất cả những con trùng kia phải câm miệng, y thấy không thể sinh dục chẳng phải là vấn đề gì to tát, nhưng lúc này, khi trùng đực y yêu cầm trong tay kết quả kiểm tra của y, trên đó ghi rõ bốn chữ bằng mực đỏ “KHÔNG THỂ SINH DỤC” như một con dao đang kề vào cổ Tịch Án.
Y tin tưởng Bạch Chung, bởi vậy y không lo lắng là Bạch Chung có đồng ý lập khế ước hay không mà y chỉ cản thấy mình thật có lỗi với Bạch Chung.
Nhưng Bạch Chung lại không để bụng, anh liếc sơ qua tờ kết quả rồi bình thản nói: “Làm thủ tục đi.”
Trùng cái kia cũng không kinh ngạc lắm với kết quả này.
Cho dù ngài nguyên soái Tịch Án không thể sinh dục nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được sự thật ngài là trùng mà tất cả trùng ở Đế quốc tôn sùng nhất.
Đương nhiên là nhóm trùng đực cũng rất muốn được lập khế ước với Tịch Án chẳng qua là do y không chịu mà thôi.
“Ngài muốn cho y làm thư quân, thư hầu, hay là...” Trùng cái kia do dự một chút, để ngài nguyên soái làm thư nô có vẻ hơi khó chấp nhận.
Bạch Chung nhìn trùng cái đang đứng bên cạnh mình.
Y vẫn luôn nhìn anh, đôi mắt hai màu tràn ngập tình yêu dành cho anh.
Sau khi thấy anh nhìn qua, y đã nở một nụ cười như không bận tâm đến trùng đực sẽ lựa chọn thế nào.
Nhưng không ai có thể ngờ, thật ra Tịch Án đang dùng răng cắn mạnh đầu lưỡi cho đến khi khắp miệng đều là mùi máu tanh thì y mới miễn cưỡng khiến mình giữ được bình tĩnh.
“Thư quân đi.” Bạch Chung mở miệng.
Trùng cái kia dùng quang não chuyên dụng của chính phủ thêm chứng thực vào quang não của bọn họ.
Ngay lập tức thông tin của Bạch Chung đã nhiều thêm một dòng, “Tình trạng lập khế ước: Thư quân Tịch Án.
Tịch Án nhìn thông tin của mình thêm một dòng “Hùng chủ: Bạch Chung “, rất lâu sau y vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Mãi đến khi họ ra khỏi cục lập khế ước, y mới dùng một giọng vô cùng nghiêm túc gọi: “Hùng chủ.” Trong giọng nói có chút run run không dễ nhận ra giống như đang muốn xác nhận điều gì đó.
“Ừm.”
Đương nhiên là trùng đực ở Trùng tộc sẽ không chỉ lập khế ước với mỗi một con trùng cái.
Tịch Án dùng ánh mắt nặng trĩu tâm sự nhìn Bạch Chung, sự độc chiếm điên cuồng cuồn cuộn nơi đáy mắt, y vờ như bình thường hỏi: “Thưa hùng chủ, nếu một ngày nào đó ngài muốn lập khế ước với một trùng cái khác thì ngài muốn một thư hầu như thế nào?”
Thân làm thư quân không giống như các thư hầu và thư nô bình thường.
Họ sẽ có chút trùng quyền nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.
Cho nên nếu như y sàng lọc những thư hầu mà hùng chủ của y muốn thì chắc cũng không có gì quá đáng đâu, Tịch Án nghĩ vậy.
“Kẻ mạnh đi.” Bạch Chung trả lời.
Tuy rằng y cũng không thấy việc tìm nhiều trùng lập khế ước có gì thú vị nhưng dù sao cũng phải nhập gia tùy tục nên anh đã nghĩ một chút về vấn đề này.
Tịch Án âm thầm gật đầu.
Tuy rằng y chính là trùng cái duy nhất đạt cấp S của toàn bộ Trùng tộc nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Trùng tộc không còn trùng khác, dù cho họ có yếu hơn y nhưng vẫn được xem là kẻ mạnh giống như thuộc hạ Thân Đặc của y vậy còn một số quân thư có quân hàm cao cấp khác nữa.
Tịch Án đã quyết định rồi, nhất định y sẽ không bao giờ để Bạch Chung đến quân đội.
“Ngài có bận tâm việc tôi không thể sinh dục không thưa hùng chủ?” Cuối cùng, y cũng đã hỏi đến vấn đề mà y muốn hỏi nhất từ nãy đến giờ.
“Không sao.” Đầu tiên không nói đến việc anh không thể tưởng tượng được việc đàn ông sinh con thì thật ra Bạch Chung cũng không thích con nít.
Bọn chúng quá ồn ào, quá trình dạy cho chúng hiểu chuyện cũng quá rắc rối thêm nữa là từ nhỏ đến lớn anh chỉ có một mình nên anh cũng có chút không thích chuyện sinh dục này.
Cuối cùng Tịch Án cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, y nở một nụ cười tươi.
Hình như y càng thêm si mê hùng chủ của mình rồi, hèn chi những con trùng cái kia dù bị trùng đực đánh mắng nhưng lại rất thường hay khoe khoang về trùng đực của mình.
Bây giờ y cũng đã hiểu cảm nhận của bọn họ rồi.
Sau khi trùng đực lập khế ước với trùng cái thì không thể sống chung với gia đình mà phải tự lập.
Bạch Chung dùng quang não báo cho Lý Lộ Thu một tiếng, đối phương lịch sự trả lời lại hai câu rồi thôi tất nhiên chẳng có ý định đến tiễn anh và cũng chẳng tò mò gì với thư quân của anh.
Đồ mà Bạch Chung muốn đem theo cũng không nhiều lắm, anh vừa đến thế giới này không bao lâu, tất nhiên cũng chẳng có đồ dùng cá trùng gì nhiều, anh chỉ mang theo chút quần áo để tắm rửa mà thôi.
Sau khi dọn xong, anh đi ra cửa chỗ Tịch Án đang chờ.
——
Có thể nói “Phủ nguyên soái” vô cùng hoa lệ lớn hơn nhiều so với nhà chính của gia đình họ Tịch.
Điều này làm Bạch Chung có cái nhìn mới về tài sản của Tịch Án.
Khác với nhà họ Lý, Tịch Án không thuê trùng cái làm trùng hầu mà dùng hoàn toàn trùng máy.
Có nhiều loại với các chức năng khác nhau, ngay khi Bạch Chung bước vào sảnh lớn thì một tiếng nói máy móc đã vang lên: “Hoan nghênh về nhà ~”
Trùng máy trước mắt toát lên hơi thở của khoa học kĩ thuật hiện đại, không phải là kiểu đáng yêu mà hùng tử yêu thích.
Nó là một con trùng máy nhìn rất ngầu và mạnh, Bạch Chung rất hài lòng với điều này.
Sau khi vào cửa, Tịch Án ngay lập tức quỳ gối xuống đất rồi lấy một đôi dép lê từ trong tử giày ra chuẩn bị thay vào cho Bạch Chung.
Trong nhà thì trùng cái hoàn toàn không có chút địa vị nào, việc quỳ trong nhà chỉ là một trong những điều nhỏ mà trùng cái phải tuân theo.
Khi chưa lập khế ước với Bạch Chung, Tịch Án luôn duy trì tôn kính nhưng không hoàn toàn thần phục anh.
Còn bây giờ, y cảm thấy rất thỏa mãn khi quỳ dưới chân hùng tử của mình.
Bạch Chung nhìn y một cái, anh không ngăn y lại nhưng cũng không cho phép y cởi giày cho mình.
Anh đặt tay chống lên vai Tịch Án rồi tự mình thay dép lê vào.
.