Thôn Biên Hạnh Hoa Bạch

Thật ra thì Triệu Trường Hạ cũng hiểu được ít nhiều nguyên nhân Khúc Phong hiểu lầm nàng là nam tử, đầu tiên là về hắn lớn lên nhìn trông khá nữ tính, nên hắn nghĩ dung mạo của nàng không nhất định là nữ nhân mới có.

Tiếp theo là về chiều cao của nàng gia tăng thêm chút hiểu nhầm, xét theo cách nàng tiếp xúc với dân lưu lạc, người bình thường ở đây không cao lắm, nam tử trưởng thành cao tầm 154cm đến 174cm, nữ nhân thì thấp hơn, tầm 149cm đến 165cm. Mà thân thể của nàng đã cao 176cm, còn hơn Khúc Phong một chút, đầu tiên hắn sẽ không nghĩ nàng là nữ nhân.

Cuối cùng, nàng không muốn thừa nhận, nhưng khi mặc áo ngắn vải thô, vừa vặn đem phần ngực không đầy đặn của nàng che thành đồng bằng. Cùng với sức lực của nàng, tướng mạo nhu hoà, dáng người cao to, hình tượng cường hãn nam tử cứ như vậy hiên ngang khắc sâu vào trong đầu của Khúc Phong, thế nên hắn không có hoài nghi.

Về phần Kinh Khê, chắc cũng bị dáng dấp của Khúc Phong ảnh hưởng.

"Ta tò mò, có phải chỉ cần đảm bảo an toàn và tự do cho ngươi, thì ngươi sẽ nói thân phận của mình cho người khác biết à?" Khúc Thanh Giang hỏi.

Triệu Trường Hạ lắc đầu: "Ta sẽ không cố tình đi nói, nhưng người khác có hỏi, ta sẽ xem tâm tình của mình thế nào mà thưa bẩm thật hay giả."

Khúc Thanh Giang không rõ ý tứ cảm xúc nhìn nàng, nói: "Ngươi có biết ta có hai tiểu di nương không?"

Tuy không biết tại sao đột nhiên nàng chuyển hướng sang vấn đề này, nhưng Triệu Trường Hạ vẫn phối hợp gật đầu.

Khúc Thanh Giang nói: "Ta có một tiểu di nương trong nhà xảy ra biến cố, chỉ còn một mình nàng, về sau gia sản bị tộc nhân xâm chiếm sạch sẽ không còn gì. Khi nàng không còn muốn sống, thì gặp một phu nhân được xem là đồng hương nói sẽ giới thiệu công việc cho nàng, nàng liền đi theo đồng hương rời khỏi đó. Sau đó phát hiện ra đồng hương là tên lang băm, bán nàng cho người môi giới, về sau mẫu thân ta cho phép cha nạp thiếp, nàng liền bị người môi giới bán cho cha ta làm thiếp."

"Còn vị tiểu di nương khác là do cha ta thuê về, nhà nàng khó khăn, vị hôn phu của nàng thì ham chơi đánh bạc, nghe nói cha ta muốn có nhi tử, liền cùng cha ta thảo luận để nàng sinh con, chỉ cần mỗi tháng cho nàng một quan tiền là được, cứ như vậy cha ta liền mướn nàng."

"Nếu ngươi không phải là thân phận nam tử, vậy ngươi cho rằng giờ khắc này ngươi ở đây làm gì?"

Triệu Trường Hạ nói tiếp: "Làm thiếp cho cha ngươi?"

Khúc Thanh Giang trừng mắt liếc nàng: "Ta đang nghiêm túc nói với ngươi, không có đùa với ngươi."

Triệu Trường Hạ nói: "Ta hiểu rõ lời của ngươi, ngươi cho rằng nữ tử sẽ không được đối đãi tử tế, không được làm chủ ý kiến. Cho nên, ngươi không hy vọng ta sẽ bị đối đãi như thế."

Khúc Thanh Giang nhẹ nhàng thở ra, những điều giấu kín trong lòng nhiều năm qua không thể kể với ai, cuối cùng nàng cũng có thể quang minh chính đại kể ra được rồi.


Sở dĩ nàng chọn nói cho Triệu Trường Hạ nghe, là vì bọn họ có cùng "bí mật không thể nói", Triệu Trường Hạ lại là người như "không tồn tại", dù đã nghe xong suy nghĩ lệch lạc này của nàng cũng không thể nói ra.

Hơn nữa phản ứng của Triệu Trường Hạ có vẻ cũng không xem suy nghĩ này của nàng là lệch lạc.

"Ta có một chuyện quên hỏi cha ngươi." Triệu Trường Hạ chăm chú nhìn Khúc Thanh Giang.

Khúc Thanh Giang trong lòng nghĩ nghĩ, hỏi: "Chuyện gì?"

"Đã nói sẽ cho một tháng năm đấu gạo, có thể cho trước được không? Bằng không ta sợ ta sẽ chết đói trước khi đến cuối tháng."

Khúc Thanh Giang: "....."

Cuộc thảo luận tình cảm khắc sâu vừa rồi cũng không quan trọng bằng năm đấu gạo à?!

Lúc trước rõ ràng Triệu Lục Nguyệt không phải người như vậy mà!

"Ta có thể chi ra cho ngươi, còn có trước sẽ đưa cho ngươi hai trăm văn tiền, ngươi cần thêm mấy thứ gì đó có thể lấy thêm."

Triệu Trường Hạ mắt sáng ngời nhìn nàng: "Nói vậy là, ngươi là người giữ tiền trong nhà?"

"Sau khi biết rõ điều này, ngươi có muốn lấy lòng ta chút không?" Khúc Thanh Giang nói đùa.

"Làm ngươi vui vẻ ta sẽ có thêm tiền công à?"

Khúc Thanh Giang: "......"

Ngươi là người không có khí phách như vậy sao? Không ngờ Triệu Lục Nguyệt ngươi là người như vậy a!

Triệu Trường Hạ nheo mắt, khoé miệng hơi cong lên: "Không vi phạm nguyên tắc là điều kiện tiên quyết của ta, ta có thể thay đổi để ứng biến một số tình huống. Nhưng mà lấy lòng người khác để đạt được lợi ích thì đã quá giới hạn của ta, vừa rồi là ta đùa với ngươi."


Khúc Thanh Giang xem như đã phát hiện ra, ngày thường Triệu Trường Hạ vô cùng ít nói và nghiêm túc, ấn tượng ban đầu càng làm tăng thêm cảm giác khó gần, nàng còn tưởng rằng Triệu Trường Hạ không biết đùa giỡn với người khác, hay kể chuyện cười. Trên thực tế, nội tâm của Triệu Trường Hạ cũng rất giải trí, chỉ có đều mỗi lần trêu chọc chỉ toàn làm người ta căng thẳng thần kinh.

Nói một cách đơn giản là, kể chuyện cười nhưng lại lạnh lùng đến nỗi làm người ta toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.

Khúc Thanh Giang dời đi chủ đề: "Đã gần đến giờ rồi, ngươi múc giúp ít nước ra ngoài đi, nhẹ tay thôi, tận lực đừng đem màu chàm ra ngoài."

Triệu Trường Hạ làm theo, khi gần múc hết nước mới nhận ra Khúc Thanh Giang đang chế tác thuốc nhuộm.

Nàng ngắm bốn phía, hỏi: "Ở đây không có vải, ngươi làm cái này không phải để nhuộm vải sao?"

"Ta dùng nó để nhuộm cho số chỉ cần thiết cho việc thêu. Tất nhiên, nếu cần, ta sẽ nhuộm vải cho nhà của mình dùng."

Triệu Trường Hạ rất là kinh ngạc: "Chẳng lẽ nữ nhân ở đây đều giống nhau, đều biết làm chuyện này à?"

Từ lời nói của Triệu Trường Hạ, Khúc Thanh Giang có thể hiểu được Triệu Trường Hạ lớn lên trong môi trường hoàn toàn khác với đại đa số nữ nhân, bởi vì nhiều người cho rằng vẻ đẹp của nữ nhân là phải thành thạo nữ công mới tốt đẹp, nàng không hiểu chuyện thường tình này, rõ ràng là từ nhỏ không trải qua sinh hoạt của nữ nhân.

"Nữ công mà nói, đại đa số nữ nhân đều làm được, quan trọng là tài nghệ của ai tốt hơn. Có một số người cũng chế tác thuốc nhuộm, nhuộm vải, rồi đem ra chợ bán, ngày hội chợ ngươi có thể ra ngoài đó xem chút, rất nhiều người dân đều đem ít vải ra bán, những loại vải tự nhuộm đó sẽ rẻ hơn vải nhuộm trong cửa hàng rất nhiều."

Triệu Trường Hạ: "......"

Nàng không có tiền, càng không hiểu về việc chế tác quần áo, nên cũng quên mất việc mua vải.

Làm xong những việc này, Khúc Thanh Giang để cho Triệu Trường Hạ trở về nghỉ ngơi trước, Triệu Trường Hạ cũng không mệt, nên đi lấy chút nước để lau chùi sơ qua đồ đạc trong phòng.

Kinh Khê thấy nàng trở về, cau mày nói: "Ngươi vừa chạy đi đâu vậy, trong sân nhỏ còn rất nhiều việc phải làm lắm đấy!"

Giọng điệu rõ ràng không mấy thiện cảm, như chỉ thẳng vào mặt Triệu Trường Hạ, mắng nàng làm biếng không làm gì.


Triệu Trường Hạ hỏi: "Muốn làm cái gì?"

"Trước tiên quét dọn sân nhỏ một lần đi, sau đó lấy nước vẩy sân với đường ra vào nữa đừng để dính bụi...."

Triệu Trường Hạ như trước không có nhiều lời, tìm một cái chổi đi quét sân, Kinh Khê thấy nàng thoạt nhìn dễ sai bảo, nên đem việc của mình đẩy cho nàng làm.

Lúc này, Lý thị phát hiện ra thân ảnh của Triệu Trường Hạ, liền đi về phía của nàng, đứng cách đó mấy bước hỏi: "Ngươi chính là người mà lang quân gọi là Triệu Lục Nguyệt sao?"

"Vâng."

Khúc gia nhân khẩu đơn giản, không có tỳ nữ, chỉ có hai vị tiểu thiếp, cho nên người trước mắt này Triệu Trường Hạ đoán là một trong hai người thiếp mà Khúc Thanh Giang nhắc tới.

"Ngươi đem việc ở đây giao cho Kinh Khê làm, đi về nghỉ ngơi lấy tinh thần đi, ngày mai ngươi sẽ rất bận rộn." Lý thị nói.

Kinh Khê khó hiểu: "Lý tiểu nương, cái này, đây là vì sao a?"

"Ngươi cảm thấy không công bằng?" Lý thị hỏi lại hắn.

Hắn không lên tiếng, coi là chấp nhận.

Lý thị nói: "Được rồi, các ngươi có thể tự mình lựa chọn. Có vài mẫu đất không được phì nhiêu cho lắm, thêm đất quá ít, không ai nguyện ý cày thuê. Lang quân thấy bỏ hoang chúng có chút tiếc, nên nghĩ mướn người về để trồng rau quả không lãng phí nữa. Ý định ban đầu của lang quân là để Triệu Lục Nguyệt đi khai hoang, ngươi cảm thấy không công bằng, chi bằng các ngươi đổi cho nhau đi?"

Làm nông vất vã hơn rất nhiều, Kinh Khê liền vội nói: "Lý tiểu nương, ta cảm thấy không có không công bằng. Lại nói ta vốn đã làm quen với những việc này, Triệu Lục Nguyệt chân tay hắn vụng về, sao có thể làm tốt mấy việc này chứ? Cho nên vẫn là để ta làm đi! Về phần Triệu Lục Nguyệt, lang quân ban đầu đã có sắp xếp cho hắn, vậy cứ làm như vậy không cần phải thay đổi."

Lý thị nhìn về phía Triệu Trường Hạ: "Triệu Lục Nguyệt, ngươi muốn chọn cái nào?"

Triệu Trường Hạ: "......"

Nếu giao cho nàng việc sống sót bên ngoài, theo dõi tình hình quân địch, nghĩ cách cứu viện con tin thì nàng sẽ rất am hiểu. Nhưng kêu nàng đi làm ruộng, cái này khó xử cho nàng. Bất quá những việc này ở đây nàng không thể hiện được sở trường của mình, vì miếng cơm manh áo, nàng không thể tự quyết định công việc, nhưng có thể quyết định được thái độ làm việc.

Trên mặt Triệu Trường Hạ không biểu hiện cảm xúc gì, lạnh nhạt nói: "Nghe theo an bài của lang quân."

Nàng không ham danh lợi cũng không muốn tranh giành, Lý thị ngược lại hy vọng nàng chủ động tranh một lần này, bất quá nàng cũng không có nhiều lời nói thêm, Lý thị không thể nhất quyết đem công việc của hai người đổi cho nhau.

Lý thị thuận tiện đem gạo và tiền lương ứng trước lấy từ chỗ Khúc Thanh Giang giao cho nàng, thấy nàng lộ ra vẻ mặt khó xử liền hỏi: "Ngươi có chuyện gì khó xử à?"


Triệu Trường Hạ thẳng thắn nói: "Ta nghe theo sắp xếp của lang quân, nhưng có một chuyện không muốn gạt hắn, ta không biết làm nông, ta có thể khai hoang, nhưng ta không biết trồng trọt hoa quả."

Kinh Khê nghĩ thầm: "Đều xuất thân là người nghèo khổ, nói không biết làm nông, lừa gạt nhau à? Quả nhiên ngoài miệng sảng khoái đồng ý, trên thực tế vẫn kiếm cớ để làm biếng thôi."

Hắn nói, "Vừa rồi ngươi cứ nói vậy đi, rõ ràng ngươi muốn đổi việc với ta, nếu muốn thì cứ nói cần chi đi một vòng lẩn quẩn lớn như vậy."

Triệu Trường Hạ nhìn hắn, nhớ lại thái độ vừa rồi hắn đối với mình, hình như chỉ khi ở cạnh Khúc Phong hắn mới dùng thái độ thân thiện với nàng, còn lại đều lạnh lùng nhưng lại rất giả dối.

Đối với loại người dối trá này, nàng từ trước đến nay đều không thích cùng nói chuyện, cho nên cũng không để ý hắn đang nói gì.

Lý thị mới đến nhưng thấy rõ nhân cách làm người của Triệu Trường Hạ hơn Kinh Khê, cũng không để trong lòng lời của hắn.

Nàng cùng Triệu Trường Hạ nói: "Không biết cũng không sao, ngoại trừ ngươi ở ngoài, lang quân còn thuê tạm một người về, ngươi cứ chậm rãi đi theo hắn học hỏi, lang quân cũng không trông cậy vào mấy mẫu đất cằn cỗi đó sẽ biến thành phì nhiêu sau một đêm ngắn đâu."

Nghe được có người làm chung với Triệu Trường Hạ, Kinh Khê thầm nghĩ: "Tính sai rồi, lại để cho hắn lấy được ấn tượng tốt với Lý tiểu nương."

Khi Lý thị vừa đi, Triệu Trường Hạ tự nhiên sẽ không ngốc ở lại làm việc này tiếp mà giao lại cho Kinh Khê: "Ta đây nghe theo lời lang quân về nghỉ ngơi trước, việc này giao cho ngươi rồi."

Kinh Khê không tình nguyện tiếp nhận cây chổi, bên ngoài thì cười nói nhưng bên trong không cười nổi: "Khai hoang xác thực rất mệt a, ngươi đi nghỉ ngơi cho thật tốt."

Triệu Trường Hạ trở về phòng, đem cất gạo và tiền công. Chính mình nằm trên giường cân nhắc xem ngày mai sẽ làm nông thế nào, nhưng trước mắt cừu vật tổ trên người nàng đột nhiên chuyển màu từ đen sang hồng, trước ngực chuyền đến cảm giác nóng rực.

"Aii———" Triệu Trường Hạ từ trên giường ngồi dậy, kéo vạt áo ra, cừu vật tổ trên ngực quả nhiên biến đổi, biến thành giống như ngọn lửa màu cam đỏ.

————-

Tác giả có điều muốn nói:

Phương Tiện Diện Quân: Các ngươi cho rằng câu chuyện đùa của các ngươi mắc cười lắm à, trên thực tế rất là lạnh người.

Khúc Thanh Giang chọc Triệu sói diệt: Nàng đang nói ngươi đấy!

Triệu sói diệt:.... Ngươi không có ý kiến gì sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận