Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu


Ngày đó chẳng còn chuyện gì xảy ra nữa, vốn tưởng Chu thị sau khi cầm giỏ về sẽ không còn mặt mũi nào quay lại náo loạn, thế nhưng không nghĩ tới người trở lại không phải là Chu thị mà là đại ca Lý Hổ Tử của Lý thị. Nhà Lý lão bản đơn bạc chỉ có hai con một nam một nữ, mà Lý lão bản lại là người trọng nam khinh nữ nên vô cùng thương yêu đứa con trai. Từ nhỏ muốn gì được nấy, được cưng chiều hết mức. Hổ Tử này từ bé đã được dưỡng thành tính cách muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nếu không được như ý hắn sẽ nháo loạn bất kể phụ mẫu, huynh đệ.
Hôm nay hắn còn mang theo một cái rìu, nổi giận đùng đùng giống như muốn giết người.
Lý Tam Căn vội đẩy thê tử và các con vào trong nhà, kêu lên: “Hổ Tử ngươi muốn gì hả?”
Hồ Tử giận dữ nói: “Ngươi hại ta mất hài tử ta giết cả nhà ngươi.” Hắn nói câu không đầu không đuôi rồi đánh về phía Lý Tam Căn.
Đại Trụ và Nhị Trụ cùng chạy ra ngăn cản, mà Lý thị cũng bật khóc, nói: “Đại ca làm cái gì vậy, muốn bức tử muội sao?”
Dù sao cũng là huynh muội nên Hổ Tử giảm xuống bốc đồng, hôm nay hắn tới không phải muốn giết người mà để đòi nợ, thê tử của hắn đã nói rõ ràng với hắn cho nên hắn cầm rìu trong tay nói: “Là ta bức ngươi hay nhà họ Lý các người bức ta, hôm qua tẩu tử của ngươi qua đây bị đám đàn bà các người đánh đập, sau khi về hài tử trong bụng liền không còn. Đó là hài tử của chúng ta, có thể không đau lòng sao?”
Lý thị vừa nghe sợ run, đại ca đại tẩu thành thân đã hơn năm mà vẫn chưa thấy tin gì, sao tự nhiên lại có? Nghĩ đến Chu thị quả thực hôm qua bị đẩy ngã không nhẹ, cho nên hối hận nói: “Ngày hôm qua là muội đẩy đại tẩu không liên quan đến người khác, nếu muốn mạng đền mạng thì cứ tìm muội là được rồi.”
Hổ Tử lắc đầu nói: “Ta muốn mạng của ngươi làm gì, ta sẽ đòi mạng cả nhà Lý Tam Căn.”
Lý thị khóc lóc nói: “Muối gả cho Đại Trụ thì cũng là người Lý gia, huynh giết người ta thì muội biết sống sao?”
Hổ Tử lớn tiếng nói: “Ta thì tính sao, thật vất vả mới có một đứa…”
Trương thì và Đậu đỏ ngồi trong phòng nghe thấy mà giật mình, chuyện vầy Lý Tam Căn biết xử lý thế nào. Tuy rằng không thể xuất đầu lộ diện nhưng đó là một mạng người, cứ vậy mất đi làm sao bọn họ an tâm được.
Vẫn là Đại Trụ sáng suốt, vội chạy đi gọi đại bá tới.
Lý Đại Căn biết sự tình từ đầu đến cuối chỉ biết thở dài, công bằng nói: “Nghe ta nói này Hổ Tử, tuy đẩy thể tử ngươi là sai nhưng cũng do nàng sai trước. Không có việc gì lại đến nhà Lý Tam Căn náo loạn là sao? Thế nhưng dù sao nhà Tam Căn cũng phải có trách nhiệm. Như vậy đi, ngươi tính toán xem để cho nhà họ bồi thường cho thê tử người ít tiền đền bù.”
Cần gì phải tính toán, Hổ Tử đã sớm chịu phân phó của thê tử rồi. Kỳ thực Chu thị không phải là đẻ non, chỉ là nguyệt sự đến rồi lại bị đẩy ngã cho nên bị đau chút. Nàng một bên khó chịu một bên tức giận bản thân bị ức hiếp ở Lý gia, cho nên đã nói mình bị đẻ non để Hổ Tử đến đòi tiền. Ngay cả Hổ Tử cũng không biết chuyện đó, thê tử nói gì hắn liền tin cái đó cho nên đã chạy tới đây đòi hỏi.
Chuyện đàn bà đẻ non bọn đàn ông cũng không tiện xen mồm, cho nên Lý Đại Căn mới nói thẳng việc đền tiền. Thế nhưng không nghĩ tới Hổ Tử cư nhiên công phu sư tử ngoạm: “Mười lượng bạc, ít một đồng cũng không được.”
Cả nhà Lý Tam Căn nghe xong lại càng hoảng sợ, đến hai lượng bạc bọn họ kiếm còn khó chứ đừng nói đến mười lượng. Lý Đại Căn cũng nói: “Có phải quá nhiều rồi không?”
“Đây là một mạng người, nhiều cái quái gì.” Hổ Tử hừ lạnh, quyết tâm không giảm giá.
Lý Đại Căn cắn răng nói: “Được, ta hiện tại mời Lưu Hành Giác đến kiểm tra, nếu thực sự bị thương nghiêm trọng sẽ đền các ngươi mười lượng.” Trong lòng hắn cũng đoán được Chu thị kia có khả năng giở trò bịp bợm, bằng không cũng sẽ không đòi nhiều như vậy.
Kết quả Lưu Hành Giác đi khám trở lại, cư nói Chu thị thật sự đẻ non. Đậu đỏ ở trong phòng nói: “Sao thế được, khéo như vậy sao?”
Lưu Hành Giác lạnh lùng nói: “Các ngươi không tin ta sao?” Nói xong vung tay bỏ đi.
Lý Đại Căn nhìn Lý Tam Căn nói: “Tôi còn ba lượng tiển riêng chú cầm lấy.”
Lý Tam Căn cũng không có cách nào, nếu đại phu đã nói như thế hắn biết làm thế nào? Lập tức nói: “Chỉ còn cách bán ruộng đi mà thôi.”
Tất cả mọi người đều biết ruộng là sinh mệnh của người nông dân, có thể dễ dàng bán đi sao.
Lý thị vừa khóc vừa chạy đến bên cạnh đại ca, nàng quỳ xuống cầu xin: “Đại ca, nể tình huynh muội mà đòi ít một chút, bán ruộng đi rồi ngày tháng sau này muội biết sống sao?”
Hồ Tử nhớ kỹ lời thê tử, con gái gả đi chính là người ngoài rồi, hắn quyết tuyệt nói: “Không được, ta còn chưa có hài tử chống gậy, mất rồi biết tìm đâu.”
Lý Tam Căn cũng nóng nảy, hắn quát lên: “Vợ Đại Trụ đứng lên, chúng ta dù bán đất bán nhà cũng phải trả hết tiền cho bọn họ.” Nói xong vung tay lên: “Ngươi về đi, chúng ta bán đất xong liền trả cho ngươi.”
Hổ Tử tức giận nói: “Các ngươi nuốt lời thì sao?”
Lý Tam căn tức đến ho khan nói: “Lý Tam Căn ta nói được làm được, cút ra ngoài cho ta, ta cũng không tin ba người đánh không lại một người.”
Hổ Tử nghe thấy thế, Lý gia có bốn người mà hắn có một, hừ lạnh một tiếng liền bỏ đi.
Đậu đỏ sau khi đi ra liền đề nghị: “Đi… đi lên trấn, mời… mời… mời đại phu khác tới.”
Lý Tam Căn thô lỗ nói: “Con tưởng tìm đại phu khác tới là chuyện dễ sao, vả lại hắn đã mở miệng đòi tiền chúng ta liền trả cho hắn, xem lần sao có thể dùng cách gì đòi tiền nữa không.” Hắn cực tức giận, muội muội mới thành thân được hai ngày mà bọn họ liền tới đây gây rối, cái loại đó biết suy nghĩ sao? Chẳng thà lần này đưa tiền cho chúng, lần sau chúng tới đây sẽ hoàn toàn không nể mặt luôn.
Lý thị cũng nghe ra ý tứ của cha chồng, nàng tâm lạnh nói: “Con, con từ nay về sau không trở về cái nhà đó nữa.” Nói xong úp mặt trên bàn khóc lớn.
Đại Trụ an ủi nàng nói: “Đừng đau lòng nữa, cả nhà chúng ta đều đối xử tốt với nàng mà. Hơn nữa nhạc phụ nhạc mẫu cũng không có sai.”
Lý lão bản ở chung với vợ chồng Hổ Tử cho nên Lý thị mới nói không muốn quay về nhà.
Lý Tam Căn cũng không nói thêm gì mà đi ra ngoài tìm người mua đất, mà Trương thị lại muốn đi tìm Điền đại nương nhờ hỏi thăm tình hình của Chu thị.
Đậu đó cũng hoài nghi đối với chuyện của Chu thị kia, nhưng miệng nàng lại theo không kịp mà Lưu Hành Giác đã nói là bị đẻ non rồi, như vậy cả nhà vì giữ thể diện sẽ không đi tìm đại phu khác nữa. Nếu như tìm đại phu khác lại chẩn đoán thực sự sinh non, chỉ biết sự tình sẽ càng ngày càng căng.
Mà Hổ Tử lại không cho Lý gia nhiều thời gian, xem ra bị buộc cũng chỉ đành làm theo. Đậu đỏ muốn tối nay đi tìm Lưu Hành Giác, nhìn xem hắn có lừa đảo gì không. Chỉ là không nghĩ tới Lý Tam Căn thực sự phát hỏa, bán đất được năm lượng bạc liền mang trả trước cũng không về nhà bàn bạc lại.
Lý thị biết chuyện đã đến nước này nàng không thể về nhà nữa rồi, muốn trách cũng chỉ trách đại ca đại tẩu của mình quá đáng, trượng phu cùng cha mẹ chồng đều không có lỗi gì.
Thế nhưng còn ba lượng bạc biết tìm ở đâu, Lý Tam Căn hôm đó về nhà không nói câu gì rồi từ đó đi sớm về muộn để tích tiền. Trương thị cũng thế, chỉ là lúc không có người lại ngồi một chỗ khóc lóc. Đậu đỏ cũng muốn dỗ nàng, thế nhưng bản thân lại không biết làm thế nào?
Ba ngày lại mặt Lý thị quyết tâm không về, nhờ Điền đại nương nhắn lại về nhà, mà Lý lão bản cũng nghe lời con trai, con gái không về cũng không biết làm gì lại càng không dám tới thăm, từ đó Lý thị lạnh tâm đối với nhà mẹ đẻ. May mà nàng còn có Đại Trụ, cha mẹ chồng, em chồng cùng dễ sống nên cũng nhẹ nhõm phần nào.
Chỉ là ruộng không có, trong nhà cũng không còn gì thì biết qua ngày như thế nào đây? Ba lượng bạc còn nợ Hổ Tử kia, hắn không có việc gì lại đến gây sự thực làm cho người ta hết nói nổi. Hôm nay Hổ Tử lại tới náo loạn, hắn nhìn Lý Tam Căn nói: “Sao còn chưa trả nốt tiền, đã qua nhiều ngày rồi.”
Lý Tam Căn tức đến đỏ bừng mặt, nói: “Lý Tam Căn ta nói trả là trả, ngươi cũng đừng tới nhà ta gây sự. Chó cùng dứt giậu, ngươi cũng đừng xem Lý Tam Căn ta dễ bắt nạt.”
Hổ Tử cười lạnh nói: “Muốn đánh thì xông vào đây, ai sợ ngươi.”
Lý Tam Căn chỉ vào hắn nói: “Ngươi…” Tức đến nói không nên lời.
Đậu đỏ thực sự nhẫn không được, nhiều lần Hổ Tử đến gây sự nàng đều bị cha mẹ kéo vào trong phòng, lần này đã là lần thứ mấy rồi, đến chó cũng phải điên lên mà cắn người? Nàng đi qua đi lại trong phòng rồi liền chạy vào trong bếp, đột nhiên nhìn tới con dao phay của nhà mình. Cười gian, thường nói kẻ điên không cần mạng, hôm nay nàng liền không cần mạng xem hắn làm thế nào. Nghĩ đến liền cầm dao phay chạy ra ngoài, chẳng nói chằng rằng nghênh tiếp Hổ Tử kia bằng một con dao.
Hổ Tử lại càng hoảng sợ, hắn đã sớm biết Đậu đỏ là một con điên nhưng không nghĩ tới điên đến mức dám ra tay chém người. Tuy rằng hắn bình thường “đi ngang”, thế nhưng dây vào một con điên hắn thực có chút không dám. Vội vã bước lùi lại phía sau, trước khi co giò bỏ chạy còn kịp nói: “Lý Tam Căn ngươi cứ đợi đấy, ta còn tiếp tục đến đòi nốt tiền.”
Đậu đỏ cầm dao đuổi theo phía sau nói: “Ngươi dám tới, ta dám chém…”
Lý Tam Căn sợ khuê nữ gặp nguy hiểm vội kéo nàng lại nói: “Đừng náo loạn nữa, về phòng đi.”
Đậu đỏ cười nói: “Con… con chỉ dọa hắn thôi, không dám chém đâu.”
Lý Tam Căn khóe miệng nhếch lên cười tủm, vừa rồi trông thấy nàng nghĩ cũng không thèm nghĩ xách dao đuổi theo muốn chặt đầu người ta, như thế nói không dám chém còn cái gì mới dám chém nữa?
Trương thị đi ra cốc vào trán Đậu đỏ một cái, nói: “Nha đầu chết tiệt không muốn sống nữa à, nếu để người khác nhìn thấy thì sao?” Thực sự gả không được rồi!
“He, he, con… con… con tức mà!” Đậu đỏ gãi đầu, lúc nãy quả thực nàng tức đến điên luôn.
Trương thị hiểu rõ cũng không thể để chuyện mãi như thế được, nàng thở dài nói: “Thiếp còn phải lên trấn nhờ Vương đại nương giúp đỡ, xem nàng có việc gì làm không để còn góp cho đủ tiền.”
Lý Tam Căn gật đầu nói: “Vậy đi đi, đầu ta đau quá đi nằm một lát.”
Trương thị gật đầu, liền đi thu dọn một chút chuẩn bị lên trấn. Đậu đỏ cũng bị bức đến nóng nảy, nàng cũng muốn lén đi ra ngoài xem có cái gì có thể kiếm ra tiền góp đủ ba lượng còn lại không. “Nương, con… con cũng muốn đi, con đi… bán giỏ.”
Trương Thị nói: “Một cô nương như con thì bán thế nào, nương bán là được rồi. Thế nhưng con đi theo cũng được, lúc nương đi gặp Vương đại nương con trông chừng đám giỏ.”
“Vâng!” Đậu đỏ đáp ứng liền xách giỏ đi theo Trương thị.
Từ thôn ra đến trấn cũng phải mười dặm đường, thế nhưng nông dân đi quen rồi nên chẳng cảm thấy gì. Chỉ có Đậu đỏ đi một chút nghỉ một chút hết sức gắng gượng. May mà cái thân thể này cũng không tồi, cuối cùng cũng theo kịp Trương thị.
Tới trấn là đã quá trưa, Trương thị dắt Đậu đỏ đến một hiệu vải. Bà chủ Vương đại nương của tiệm cùng Trương thị cũng là chỗ quen biết lâu năm, cho nên nàng để Đậu đỏ chờ ngoài cửa, mình đi vào trong nói chuyện.
Đậu đỏ vừa đứng bán giỏ vừa chú ý đến cách thức buôn bán trên trấn, nhìn cả nửa ngày rồi cũng hiểu được bản thân làm không được. Trước tiên là nói về lòng lợn, các tiền bối sau khi tới đây có thể đều vì giá rẻ lại tươi cho nên cảm thấy mới mẻ nếm thử, thế nhưng nàng đứng từ xa nghe thấy người ta hỏi giá của cái thứ này mới biết cư nhiên bằng giá của thịt. Xem ra người ở thế giới này luôn cố gắng tận dụng mọi thứ, như vậy nàng liền không có cơ hội biểu hiện rồi. Nhìn về đống điểm tâm nàng lại thở dài, trước đây nàng đến nấu mỳ còn nấu chẳng ra hồn. Nói chung nàng nhìn bên này ngó bên nọ, vẫn không tìm thấy bất cứ cơ hội gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui