Thốn Mang

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Ba giờ đêm! Lâm Thiên Vũ thân thể xích lõa (1) từ trong phòng ngủ đi ra phòng khách.
Một điếu thuốc, hai điếu thuốc…
Lâm Thiên Vũ ngồi trên sofa không ngừng hút thuốc, trong làn khói thuốc mờ mịt Lâm Thiên Vũ đôi mày nhíu càng thêm chặt.
Hắn thật sự không muốn đối địch với Mộc Dịch, vô cùng không muốn. Hắn biết thực lực của Mộc Dịch cường đại đến thế nào. Chưa nói đến tam đại siêu cấp hắc bang sau lưng Mộc Dịch, muốn nuốt trọn tập đoàn Thánh Lâm của hắn căn bản chỉ là chuyện vô cùng đơn giản, chỉ riêng bản thân Mộc Dịch cũng không phải là thứ mà hắn dám động vào.
Hắn vẫn nhớ rõ cái lần đầu tiên gặp Mộc Dịch, nhớ rõ cái khí thế kinh khủng đến mức cực điểm của Mộc Dịch. Dưới cái lồng khí thế đó của Mộc Dịch, một lục cấp cao thủ như hắn phảng phất chỉ giống như một con thuyền nhỏ không chút sức phản kháng trên đại dương bao la, thậm chí cái khí thế đó đã khiến hắn đương trường thụ thương.
Cao thủ như vậy hắn lại muốn đắc tội sao?
Nhưng đó là một trăm bốn mươi tỉ đô la a!
Cả một trăm bốn mươi tỉ đô la, hơn một phần ba tổng tài sản của tập đoàn Thánh Lâm! Mất đi nhiều tài sản như vậy khiến cho tập đoàn Thánh Lâm thật sự đã thu nhỏ lại quá nửa rồi. Vài năm trước, tổng tài sản của tập đoàn Thánh Lâm là xấp xỉ sáu trăm tỉ đô la.
Trời đã dần dần sáng lên, ánh sáng từ bên ngoài chậm rãi chiếu vào phòng khách, những tia sáng ảm đạm chiếu xuống chiếc lồng khói thuốc khiến cho Lâm Thiên Vũ lộ ra vẻ vô cùng thảm hại. Lúc này cặp mắt Lâm Thiên Vũ đã vằn lên vô số tia máu... Lúc này hắn phảng phất giống như một con dã thú đang muốn cắn người.
"Một trăm bốn mươi tỉ đô la, một trăm bốn mươi tỉ đô la a! Mộc Dịch, đây là ngươi bức ta, là ngươi bức ta đi tới con đường này đó!" Lâm Thiên Vũ từ trên sofa bật dậy, sát khí trên người hắn tiêu tán, khuôn mặt hắn chậm rãi khôi phục lại vẻ ôn hòa của quá khứ, nhưng nội tâm hắn lại càng thêm bạo ngược điên cuồng.
Ba ngày sau.
"Giấy gọi của toà?" Lý Dương thoáng liếc mắt qua một cái, hắn không khỏi cười lạnh "Lâm Thiên Vũ này cuối cùng cũng đã không chịu nổi nữa."
Lý Dương nhìn sang bên cạnh, đây chính là Watt tiên sinh, người được xưng danh Mỹ quốc đệ nhất luật sư, hắn mỉm cười nói:
- Watt tiên sinh, việc nhỏ như vậy mà cũng phải nhờ ngài ra tay, thật sự là lãng phí tài năng a!
Watt tiên sinh lập tức hơi khom người xuống nói:
- Có thể phục vụ cho Mộc Dịch tiên sinh là vinh hạnh của ta!
Luật sư Watt này chính là thủ tịch (2) luật sư của đoàn Thanh bang luật sư đoàn.
Nửa tháng sau… Tại tòa án tối cao liên bang.
Vấn đề về mỏ dầu M7 sẽ được tiến hành xét xử tại Tòa án tối cao liên bang.
Bởi vì lần này liên quan đến một số tiền quá lớn. Hơn nữa lại dính dáng đến hai siêu cấp tập đoàn của hai nước Anh vaf Mỹ cho nên chỉ có tòa án tối cao của liên bang mới đủ thẩm quyền tiến hành xét xử.
Tòa án liên bang do trưởng ban thẩm phán cùng với tám vị ủy viên hội đồng thẩm phán tổ hợp thành, họ sẽ giữ chức cả đời. Phán quyết của tòa án tối cao liên bang có hiệu lực ở tất cả mọi nơi trên liên bang và trên tất cả các châu lục khác, kể cả nơi mà luật pháp cũng vô hiệu. Quyền lực của tòa án này tuyệt đối là đỉnh điểm. Vị trưởng ban thẩm phán và tám vị ủy viên nhậm chức cả đời cũng là những nhân vật vô cùng không tầm thường.
Người thụ lý vụ án lần này chính là trưởng ban thẩm phán của tòa án tối cao liên bang, Kanter Garfield.
- Phiên tòa bắt đầu!
Tiếp đó là một tiếng búa gõ vang lên, vụ án liên quan đến hơn một trăm tỉ đô la cuối cùng đã được bắt đầu xét xử...
- Mộc Dịch tiên sinh, có thể nhân viên tòa án kiếm tra dấu vân tay của ngài một chút được không?
Trưởng ban thẩm phán Garfield là đại biểu tối cao của pháp giới, thái độ của ông ta đối với Lý Dương như vậy có thể nói là không tồi.
Lý Dương mỉm cười nói:
- Đương nhiên, ta tin bản hợp đồng kia chỉ là giả tạo. Ta đồng ý kiểm tra dấu vân tay.
Lâm Thiên Vũ vừa nãy còn đang thập phần tin tưởng lúc này thấy Lý Dương sung mãn lòng tin như vậy, trong lòng lập tức cả kinh thầm nghĩ "Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Chẳng lẽ lúc trước trên ngón tay hắn có phủ cái gì? Không đúng, lần đó ta tận mắt nhìn thấy hắn ấn dấu tay xuống. Lúc đó ta chỉ cách hắn chừng nửa mét, khẳng định trên ngón tay hắn hoàn toàn không có bất cứ cái gì!" Lâm Thiên Vũ cũng là lục cấp cao thủ, hơn nữa lần đó là Lý Dương cố ý để cho Lâm Thiên Vũ yên tâm cho nên thậm chí hắn còn giơ ngón tay ra cho Lâm Thiên Vũ kiểm tra. Lâm Thiên Vũ tin rằng, cho dù là Giáo Hoàng cũng không có khả năng dán cái gì lên đầu ngón tay mà lại không bị một lục cấp cao thủ như hắn phát hiện trong khoảng cách gần như thế.
Nhưng hành động của Lý Dương bây giờ thì sao?
Hai vị nhân viên tòa án cẩn thận kiểm nghiệm dấu vân tay của Lý Dương. Sau năm phút, hai người ghi vào báo cáo và đệ trình lên trên.
Garfield nhìn báo cáo rồi nhìn về hướng Lâm Thiên Vũ nói:
- Lâm tiên sinh, ngài xem bản báo cáo này đi. Nếu không có nghi vấn gì thì ta sẽ tuyên phán vụ án này!
Thật sự là quá đơn giản, căn bản không có chỗ nào có thể nghi ngờ. Cho dù là bất kỳ thẩm phán nhỏ ở địa phương nào khác cũng đều có thể tuyên phán một cách thập phần khẳng định. Nếu không phải cố kỵ số tiền liên quan quá lớn thì có lẽ Garfield cũng không cần đích thân xử án.
- Không, không thể như vậy! Lúc trước ta đã tận mắt thấy hắn ấn dấu vân tay. Không, không thể nào?
Lâm Thiên Vũ thân hình chợt lóe lên. Bên trong tòa án, giữa thanh thiên bạch nhật Lâm Thiên Vũ dùng tốc độ vượt ngoài khả năng của bản thân mà trong nháy mắt vọt tới trước mặt Lý Dương.
- Mộc Dịch tiên sinh, có thể cho ta xem lại dấu vân tay của ngài được không?
Nhưng thẩm phán Garfield liền gắt gỏng trách mắng:
- Lâm tiên sinh, đây là tòa án liên bang, không được nhiễu loạn trật tự của tòa án.
Lý Dương thong thả cười nói:
- Thẩm phán đại nhân, cứ để cho Lâm tiên sinh an tâm một chút, để y nhìn cũng không việc gì? Người Trung Quốc chúng tôi có câu vàng thật không sợ thử lửa!
Lý Dương cười dài rồi đưa bàn tay đến trước mặt Lâm Thiên Vũ.
Lâm Thiên Vũ nheo mắt lại, hắn tỉ mỉ nhìn kỹ dấu vân tay của Lý Dương. Bộ óc hắn tựa như một cái máy tính mà lập tức nhớ lại dấu vân tay mà lần trước hắn nhìn thấy ở New York.
Hoàn toàn bất đồng!
Lâm Thiên Vũ ngẩn ngơ, hắn không thể tin vào mắt mình.
- Bá Vương, cho hắn kinh hãi một chút đi!
Lý Dương trong lòng thầm nói với Hạng Vũ.
Hạng Vũ cũng nổi lên tính trẻ con, y lập tức dùng năng lượng của hắn khiến cho vân tay trên ngón tay Lý Dương chậm rãi biến hóa.
Lâm Thiên Vũ đang đắm chìm trong đả kích thì đột nhiên thấy vân tay chẫm dãi có biến hoá, các đường vân lại đang từ từ biến hóa.
- A!
Lâm Thiên Vũ trông thấy cảnh này thì lập tức trợn mắt há hốc mồm, một câu cũng không nói ra được. Chỉ thấy các đường vân trên tay Lý Dương từ từ biến đổi trở lại như trước đây. Vừa rồi lưng bàn tay Lý Dương hướng về phía camera tại tòa, hơn nữa xung quanh bàn tay hắn còn có một cỗ khí lưu khiến cho phóng viên nhiếp ảnh không thể chụp rõ được.
- Lâm tiên sinh, ngươi xem kỹ rồi chứ? Có kết quả chưa?
Lý Dương thu bàn tay lại.
Lâm Thiên Vũ nhìn Lý Dương, hắn nhớ rõ năm đó vị Hồng y đại chủ giáo từng nói rằng ngay cả Giáo Hoàng cũng không thể thay đổi vân tay, ấn dấu vân tay chính là phương pháp an toàn nhất, chỉ cần chú ý trên ngón tay không có gì khác thường thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Giáo Hoàng cũng không thể làm được nhưng Mộc Dịch này lại làm được. Chẳng lẽ hắn đã tiếp cận cảnh giới trong truyền thuyết, so với Giáo Hoàng còn lợi hại hơn?" Lâm Thiên Vũ quả nhiên không phải người bình thường, cho dù phải chịu đả kích như vậy mà hắn vẫn không phát cuồng lên, điều đầu tiên trong lòng hắn nghĩ đến chính là thực lực kinh khủng của Lý Dương. Trong lòng hắn bắt đầu so sánh thực lực của mình với đối phương.
Nghĩ đến kết quả phải đối chọi với Lý Dương, hắn cảm thấy giống như trứng chọi đá vậy. Lý Dương thực lực kinh khủng như vậy, nếu hắn cùng Lý Dương động tay động chân, hắn còn có hy vọng sao?
Mất thì cũng đã mất đi rồi, hắn bây giờ chính là cần phải chấn phấn trở lại. Cho dù tổn thất có lớn một chút nhưng tập đoàn Thánh Lâm vẫn là một siêu cấp đại tập đoàn có tài sản xấp xỉ ba trăm tỉ đô la, huống chi... phía sau hắn còn có một vạn thủ hạ đang điên cuồng huấn luyện.
Đợi khi một vạn thủ hạ này được huấn luyện thành công và được trang bị đầy đủ, Lâm Thiên Vũ hắn chẳng lẽ lại không thể làm cho gia tộc hưng thịnh trở lại?
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!
- Đã nhìn rõ ràng rồi, có lẽ là tập đoàn Thánh Lâm bị người khác lừa gạt, thật xin lỗi!
Lâm Thiên Vũ liền hơi khom người xuống. Tiếp đó hắn xoay người trở về.
Một trăm bốn mươi tỉ đô la cứ như vậy mà mất đi. Nhưng Lâm Thiên Vũ hắn chỉ có thể cắn chặt răng nhẫn nhịn, răng có vỡ ra hắn cũng phải cố nuốt vào bụng!
Lý Dương nhìn theo bóng lưng Lâm Thiên Vũ, trong lòng thầm nghĩ "Lâm Thiên Vũ ơi là Lâm Thiên Vũ, ngươi cũng có thể coi là một kẻ kiêu hùng đó, nếu đối phó ngươi đơn giản quá thì thật là vô vị!" Không từ từ dồn ép Lâm Thiên Vũ, từ từ bức hắn trở nên điên cuồng thì làm sao Lý Dương có thể buông tay?
Dựa theo tin tức của Lý Dương. Cho đến nay, số lượng nam thanh nữ tú hàng năm mà Lâm Thiên Vũ đã làm nhục phải có đến hơn trăm. Một tên bệnh hoạn như vậy, Lý Dương đối phó hắn chính là thuận theo thiên đạo!
Ba ngày sau! Lâm Thiên Vũ về tới gia tộc của mình.
Mất đi một trăm bốn mươi tỉ đô la, hắn khó có thể bàn giao với gia tộc, Lâm Thiên Vũ chỉ đành do dự mà đi gặp ông nội hắn.
- Gia gia, cháu thua rồi, thua rất thảm, cả một trăm bốn mươi tỉ đô la đã bị nuốt mất!
Lâm Thiên Vũ đứng trước mặt Lâm Ngạo Thiên phảng phất giống như một con cừu non, hoàn toàn nhìn không ra vẻ bạo ngược thường ngày của hắn.
Lâm Ngạo Thiên hít một hơi dài, lão xoa xoa đầu Lâm Thiên Vũ rồi lấy ra từ trong túi một tấm "tinh tạp (3).
- Tấm "tinh tạp" này là tiền mà Lâm gia chúng ta đã tích lũy. Năm đó ta đã chuẩn bị ổn thỏa, một khi tập đoàn Thánh Lâm xảy ra chuyện, Lâm gia chúng ta cũng có thể bằng chút tài sản này mà "đông sơn tái khởi". Bây giờ ta giao cho cháu chỗ tiền này, từ hôm nay trở đi, trên vai cháu chính là gánh nặng của tương lai cả Lâm gia đó.
Lúc này Lâm Ngạo Thiên không hề phê bình cháu mình, ngược lại còn đem tương lai gia tộc hoàn toàn đặt vào tay hắn.
"Một trăm năm mươi tỉ đô la! Đây là số tiền mà ông nội qua bao nhiêu năm không ngừng lấy ra từ tập đoàn sao?" Lâm Thiên Vũ cũng biết sự tồn tại của số tiền này, lợi nhuận của tập đoàn Thánh Lâm hàng năm đều có vài tỉ đô la bị Lâm Ngạo Thiên thu lại.
Tích lũy gần hai mươi năm, lại lợi dụng một số phi vụ đầu tư an toàn, số tiền tích lũy được đã lên tới một trăm năm mươi tỉ đô la.
- Một trăm năm mươi tỉ đô la!
Lâm Thiên Vũ run rẩy tiếp nhận tấm "kim tạp", cầm lấy số tiền này Lâm Thiên Vũ cảm thấy trách nhiệm của mình rất nặng nề. Đây có thể nói là khoản tiền vốn để gia tộc lật mình, lúc này hắn lập tức quyết định "Số tiền này nhất định không được tùy tiện động vào."
- Gia gia, người yên tâm, cháu nhất định sẽ không làm cho người thất vọng!
Lâm Thiên Vũ nhìn số tiền bảo hiểm của gia gia mình mà kiên định nói.
Lâm Ngạo Thiên hiền từ cười cười rồi phất tay nói:
- Cháu đi đi, Lâm gia sau này thế nào là phụ thuộc vào cháu đó!
Lâm Thiên Vũ gật gật đầu rồi xoay người rời đi.
- Reng…reng…
Khi Lâm Thiên Vũ rời đi, Lâm Ngạo Thiên gọi điện thoại cho nhi tử y Lâm Phong Sơn.
- Là ta, Phong Sơn, con mau đến chỗ ta!
Khoảng hai phút sau! Lâm Phong Sơn tiến vào phòng Lâm Ngạo Thiên
- Phụ thân!
Lâm Phong Sơn bản tính phóng đãng không chịu trói buộc, nhưng khi đối mặt với Lâm Ngạo Thiên hắn coi như đã bị quản thúc.
- Ngồi!
Lâm Ngạo Thiên thở dài một hơi rồi chỉ vào sofa nói.
Lâm Phong Sơn lập tức mới ngồi xuống nói:
- Không biết lần này phụ thân gọi con tới là có chuyện gì? Gia tộc có chuyện gì cứ để cho Thiên Vũ nó làm là được rồi.
Lâm Ngạo Thiên nở một nụ cười hiếm có nói:
- Chẳng lẽ phụ tử ta cũng không thể tâm sự một chút sao?
Lâm Ngạo Thiên nhìn đứa con trai độc nhất của mình, trong lòng có chút khó chịu.
Đối với chuyện quản lý xí nghiệp, Lâm Phong Sơn căn bản không có chút hứng thú. Hắn có lẽ chỉ thích ở cùng với mỹ nữ. Khác hẳn với nhi tử của mình, Lâm Phong Sơn đối mỗi mỹ nữ ở cũng mình đều thật sự dùng chân tâm.
Có lẽ đối với thê tử duy nhất, Lâm Phong Sơn tịnh không hề thích, thê tử của hắn mặc dù mặt ngoài hiền thục, nhưng hắn biết bên trong tâm ả cực kỳ lạnh lùng! Có lẽ khi giết y, ả cũng ko chớp mắt.
Lúc trước khi hắn đem vợ và đứa con khác của mình về, với địa vị là gia chủ của gia tộc, hắn để vợ và con riêng của mình ở bên cạnh. Nhưng... vị thê tử có vẻ ngoài hiền thục kia, chỉ trong một đêm đã cho người hạ độc giết chết vợ và con trai của hắn.
Cũng từ đêm hôm đó, Lâm Phong Sơn bắt đầu tự đày đọa mình, hắn hoàn toàn không để ý đến cách nhìn của người trong gia tộc.
Phan Phong Du, đó là tên của cô gái mà hắn thích từ rất lâu về trước, nhưng sau này hắn lại lo lắng thê tử của hắn cũng sẽ giết nàng cho nên hắn đành dằn lòng mà bảo Phan Phong Du rời đi và chia tay với nàng. Hắn thậm chí còn chưa biết lúc đó Phan Phong Du đã hoài thai.
Đến khi Lâm Ngọc được hơn mười tuổi, Lâm Phong Sơn mới ngẫu nhiên biết được chính mình còn có một đứa con trai. Nhưng Phan Phong Du đã sớm vì sống trong buồn khổ nên mắc bệnh mà chết. Hắn liền lập tức thu Phan Ngọc làm nghĩa tử, nhưng từ sâu trong lòng hắn đối với Lâm gia vẫn vô cùng oán hận.
- Phong Sơn, Lâm Ngọc là con đẻ của ngươi đúng không?
Lâm Ngạo Thiên bình thản nói.
Lâm Phong Sơn nghe vậy thì lập tức đại kinh, chuyện Lâm Ngọc là con riêng của hắn, có lẽ ngoại trừ vị bác sĩ đã chết rồi thì không còn ai biết nữa.
Lâm Phong Sơn ngẩng đầu nhìn cha mình, mục quang của phụ thân như xuyên thấu tâm linh hắn, nhìn thấu tất cả mọi chuyện của hắn.
- Vâng!
Lâm Phong Sơn rốt cục cũng gật đầu nói.
Lâm Ngạo Thiên trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười xán lạn nói:
- Tốt lắm, tốt vô cùng. Phong Sơn, xem như ngươi đã vì Lâm gia mà làm được một chuyện tốt rồi đó!
Cái Lâm Ngạo Thiên để tâm chính là người kế thừa hương hỏa, còn việc ai kế thừa thì lão cũng không để ý. Có nhiều thêm một đứa cháu thì Lâm gia cũng có thêm một phần hy vọng.
- Phong Sơn, ta có một dự cảm, Thiên Vũ đã đắc tội với một địch nhân, một địch nhân rất cường đại. Lần trước tập đoàn chúng ta bị rất nhiều tập đoàn chèn ép một cách không rõ ràng, tổn thất đến hai trăm tỉ đô la, mấy chục năm trở lại đây chưa từng có chuyện như vậy xảy ra. Lần này lại bị nuốt mất một trăm bốn mươi tỉ đô la...
Nói đến đây, Lâm Ngạo Thiên cười khổ lắc lắc đầu.
- Ta cảm giác, đối phương là nhằm vào Thiên Vũ mà ra tay. Thiên Vũ làm việc quá "độc", không để lại cho người ta dư lộ, tất sẽ có báo ứng a!
- Vì thế, ta hy vọng khi đem chức gia chủ truyền lại, "Hắc Sát" cũng không cần giao cho Thiên Vũ nữa, lưu lại cho Lâm Ngọc đi!
"Hắc sát", đỉnh cấp bảo tiêu mà chỉ có gia chủ đương nhiệm mới có thể biết được.
Nói xong tất cả, Lâm Ngạo Thiên thở ra một hơi, mình đã phải làm đến mức này rồi, sau này gia tộc sẽ ra sao thì đành trông chờ vào ý của ông trời thôi.
-
1. Khỏa thân
2. Cao cấp nhất
3. Chương trước đã giải thích
Tập 4: Cực thối Đạo quán


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui