Thốn Mang

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thời gian trôi qua, âm thầm trôi qua.
Lý Dương bình thường đều khổ tu trong mật thất, khi rảnh rỗi liền lên đỉnh núi thổi sáo. Nhưng Lý Dương luôn cảm thấy kỳ quái, Hồng Trần Luyện Tâm khúc đối với tâm cảnh hắn không có tác dụng lớn, thậm chí còn không bằng bản thân lĩnh ngộ Ma Thần lục tuyệt.
Hơn nữa Kiếm Chi Bi Sát Lý Dương cũng chưa lĩnh ngộ được chút nào.
Vào một ngày.
Trên đỉnh núi Tuyết, Lý Dương ngồi trên cao bắt đầu thổi sáo.
Không thể kìm hãm nổi, mỗi khi thổi sáo Lý Dương lại không tự chủ để cho bản thân chìm trong nỗi nhớ nhưng với Tuyết. Hồng Trần Luyện Tâm khúc bản thân đã có tác dụng dẫn dụ, dẫn dụ người thổi sáo chìm vào trong nỗi nhớ nhung da diết với người yêu.
Lý Dương tựa như quên mất mình đang thổi sáo, đắm chìm vào trong hồi ức khi xưa, thổi sáo chỉ còn là hành động vô thức.
Tiếng sáo phiêu đãng, lên xuống trầm bổng, đạo đạo sóng khí lấy Lý Dương làm trung tâm từ từ lan tỏa, phạm vi lan tỏa cũng chỉ có một trượng. Những đợt sóng này từ từ có màu sắc, biến thành màu hồng đậm. Lý Dương tựa như bị đạo đạo sóng màu đỏ này vây quanh, những đợt sóng này chỉ có thể dùng mắt nhìn, còn như thần thức hoặc linh thức đều không thể nhận ra. Hạng Vũ cũng không hề phát hiện được.
Bỗng nhiên…
Tiếng sáo dừng lại, những đợt sóng màu đỏ bao quanh thân thể Lý Dương cũng biến mất!
Lý Dương từ từ mở mắt, khẽ cau mày. Vừa rồi đắm chìm trong ký ức, nhưng tiếng sáo tựa như rất khác biệt, khác biệt so với tình cảm của hắn, khiến hắn lập tức trở lại với hiện thực, không cách nào tiếp tục thổi được nữa.
- Có chuyện gì, sao lại cứ tới đây là không thể thổi tiếp được? chẳng lẽ Hồng Trần Luyện Tâm khúc này lại khó có thể thổi được?
Lý Dương có chút nghi hoặc.
Một thân một mình tu luyện hơn nửa năm. Nửa năm qua, cũng thường xuyên thổi sáo, tuy nửa đầu tiên của Hồng Trần Luyện Tâm khúc đã có thể xem như đại thành, nhưng cứ tới chỗ vừa nãy thổi là hắn lại không thể thổi tiếp được nữa.
"Ừm, nghĩa phụ từng nói, muốn thổi Hồng Trần Luyện Tâm khúc, phải đắm chìm trong nỗi nhớ nhung cực độ. Nhưng dù có đắm chìm trong tình cảm, ta vẫn không cách nào thổi tiếp được Hồng Trần Luyện Tâm khúc này, phải làm sao mới được?" Lý Dương trong lòng buồn rầu.
- Lý Dương, ngươi tạm thời không cần phải nhớ nhung mà cứ thổi tiếp, dựa theo nhạc phổ mà thổi, xem hiệu quả ra sao?
Hạng Vũ đề nghị.
Lý Dương suy nghĩ một chút, cũng thầm tán đồng. Mặc dù Tiêu Diêu tán nhân từng nói rằng, muốn thổi phải đắm chìm trong tình cảm, nhưng nếu cứ phải đắm chìm trong tình cảm, Lý Dương quả thực không cách nào thổi tiếp được.
Lý Dương nhắm hờ mắt, tay cầm Bích Thủy địch, tiếp tục thổi tiếp.
Lần này tiếng địch vẫn uyển chuyển như trước, nhưng xung quanh thân thể Lý Dương lại không sinh ra chút biến động nào, cũng không hề sinh ra đợt sóng màu đỏ nào cả. Lý Dương thổi rất thuận lợi, theo Hạng Vũ thấy, so với khúc nhạc vừa rồi cũng không sai khác là mấy, nhưng Hạng Vũ vẫn cảm thấy, tựa như thiếu một thứ gì đó.
Rất thuận lợi, lần này Lý Dương không hề gặp phải chút trở ngại nào tiếp tục thổi tiếp, đoạn nhạc vốn luôn gây khó khăn cho hắn giờ cũng không có chút ảnh hưởng gì.
Bỗng nhiên!
Tâm thần của Lý Dương cảm thấy chấn động, tựa như khúc nhạc cùng với tâm cảnh của hắn hoàn toàn không phù hợp, thậm chí còn khiến cho tâm thần hắn tán loạn, có cảm giác như tẩu hỏa nhập ma. Lý Dương cố gắng dùng tâm thần cường đại khống chế bản thân, cố gắng tiếp tục thổi.
- Dừng, Lý Dương tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi, mau dừng lại!
Hạng Vũ bỗng cảm thấy không hay, lập tức ra lệnh cho Lý Dương dừng lại. Nhưng Lý Dương vẫn không nghe, hắn đã thất bại rất nhiều lần, vô luận ra sao, lần này cũng phải thổi tới cuối.
Lý Dương nhắm mắt ngồi bàn tọa trên đỉnh núi Tuyết, lông mày nhíu lại, kình khí bay tán loạn, tiếng sáo tiếp tục vang lên, còn Lý Dương cứ như vậy tiếp tục thổi sáo, tâm thần hắn càng thêm chấn động, thậm chí cả máu trong cơ thể cũng có cảm giác nhộn nhạo.
- Dừng, nếu không dừng, tiểu tử ngươi sẽ tẩu hỏa nhập ma đó!
Hạng Vũ biết không hay, đã chuẩn bị dùng thần thức cường đại cưỡng bách Lý Dương.
Tiếng sáo bỗng nhiên trở nên vội vã, sắc mặt Lý Dương nhất thời đỏ lên.
- Phốc!
Lý Dương cố dừng lại, máu tươi từ trong miệng liền phun ra, Lý Dương liền ngừng thổi, sau khi phun ra một ngụm máu tươi, mới cảm thấy tâm thần bị chấn động từ từ hồi phục.
- Thất bại rồi!
Lý Dương tự hận bạn thân đấm một quyền trên mặt tuyết.
- Tốc tốc…
Lý Dương bỗng nhiên cảm thấy một quyền vừa rồi quá nặng, tựa như đã đánh vỡ lớp băng trên đỉnh núi, băng tuyết tựa như đều rơi xuống chân núi.
Tuyết lở!
Lý Dương lúc này chân đạp đao mang, bay ra khỏi ngọn núi vài chục thước.
Tuyết trên đỉnh núi vừa rồi bỗng nhiên bị đánh vỡ, băng tuyết chợt rơi xuống, hung hăng đánh xuỗng chân núi. May mắn là xung quanh Thiên Vân sơn mạch không có một người nào. Tu chân giả bình thường đối với tuyết lở cũng không để ý nên Lý Dương cũng không lo sợ làm bị thương người khác.
- Ha ha, không ngờ một quyền lại khiến cho tuyết lở!
Lý Dương cười ha ha, thất bại khiến cho Lý Dương vừa rồi thối chí ngược lại đã bị trận tuyết lở kia xua tan đi hết.
- Lý Dương, ngươi thật là không muốn sống nữa rồi, tu chân giả vô luận là tu ma đạo hoặc tu tiên đạo một khi có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma là đã phải dừng lại không cố gắng gượng ép. Tiểu tử ngươi , ỷ vào tâm thần cường đại, tâm cảnh vượt xa công lực cảnh giới mà cường hành tiếp tục tu luyện. Hừm may mà Hồng Trần Luyện Tâm khúc còn chưa hoàn thành mà chỉ có đến như vậy, nếu như quả dài hơn một chút nữa, tiểu tử ngươi sẽ không chỉ thổ ra chút máu như vậy thôi đâu.
Hạng Vũ liền khiển trách.
Lý Dương biết bản thân vừa nãy đã quá cố chấp, vội vàng nói:
- Bá Vương, ta chỉ là xem thử mà thôi, cam đoan là không có lần sau đâu, hì hì, ta cam đoan!
Hạng Vũ cười nói:
- Tiểu tử nhà ngươi! Được rồi, không cần phải nhiều lời, bổn Bá Vương còn phải chuyên tâm tu luyện Ma Thần lục tuyệt, tiểu tử ngươi cứ tiếp tục tu luyện đi!
Hạng Vũ khi ở trong nguyên thần trạng thái, bình thường đều nghiên cứu Ma Thần lục tuyệt cùng Thiên Diễn bí quyển, nếu không cũng thật quá nhàm chán.
Lý Dương gật đầu cười, lập tức kết thủ ấn, quát lạnh một tiếng.
- Độn!
Thân thể trực tiếp xuyên qua lòng núi vào mật thất ở bên trong, tiếp tục tu luyện.
Thục Sơn kiếm phái, trung tâm của sơn mạch, trong mật thất, mật thất này chỉ có đại trưởng lão cùng trưởng môn mới được tiến nhập.
Nếu vào bên trong, mới phát hiện ra, trong mật thất bất quá chỉ có hai tấm nệm để ngồi, còn lại không có một vật gì khác.
Lúc này trong mật thất, cả Kim Kiếm tôn giả cùng Trần Kiếm Phong đều có mặt.
Đạo đạo kim sắc quang hoa từ trong hai bàn tay của Kim Kiếm tôn giả phát ra. Hai tay Kim Kiếm tôn giả trông tựa như được đúc bằng vàng, chỉ thấy trong nháy mắt huyễn hóa thành mấy trăm đạo thủ ấn, tựa như Thiên Thủ quan âm ở trong chùa miếu ở trong nhân gian.
Những đạo thủ ấn này từng chiếc không ngừng bay ra.
Chỉ mới trong một lần hít thở, Kim Kiếm tôn giả đã xuất ra ba trăm đạo thủ ấn. Bỗng nhiên sắc mặt Kim Kiếm tôn giả đỏ lên, tốc độ tay ra tăng, lại thêm một lần hô hấp nữa, hơn sáu trăm đạo thủ ấn được phát ra.
- Sất!
Quát lạnh một tiếng, tất cả những đạo thủ ấn này liền tụ lại với nhau, trong nháy mắt hình thành một vòng tròn kim quang lấp loáng. Vòng tròn này liền nhập vào trong một hình bát quái trên tường của mật thất.
- Đại trưởng lão chịu khổ rồi!
Trần Kiếm Phong nhìn Kim Kiếm tôn giả nói.
Kim Kiếm tôn giả không nói gì thêm, lập tức ngồi xuống bắt đầu khôi phục công lực. Vừa rồi năng lượng tiêu hao rất nhiều, Kim Kiếm tôn giả cũng rất khó chịu đựng. Tuy rằng có thêm một kiện tiên khí trợ giúp, tại Tiên giới mặt khác cũng có một kiện như vậy, nhưng dù là thế, muốn liên kết hai kiện tiên khí này, kim cương tôn giả cũng phải tốn hơn chín phần mười năng lượng trong cơ thể.
Bỗng nhiên, trên tiên khí hình bát quái xuất hiện một người thanh niên.
- Kim Kiếm, Kiếm Phong, hai người các ngươi có việc gì quan trọng tìm bọn ta vậy?
Than niên này chính là tiền bối Nam Cung Lam của Thục Sơn kiếm phái tại Tiên giới. Nam Cung Lam, Đại La kim tiên hậu kỳ cao thủ, mặc dù ở Thục Sơn kiếm phái trên Tiên giới chỉ được xem như hậu bối, nhưng với đệ tử của Côn Luân tiên cảnh, đây tuyệt đối là tiền bối.
Nam Cung Lam lúc này cảm thấy rất kỳ quái, dù sao bình thường đều là người của Tiên giới đem tin tức truyền xuống hạ giới. Nhưng đệ tử tại hạ giới muốn thông tri lên Tiên giới, với thực lực của đệ tử tại hạ giới thật sự là rất khó, cũng chỉ có Kim Kiếm tôn giả là miễn cưỡng làm được, Nam Cung Lam đồng thời còn có một thân phận khác, sư tôn của Kim Kiếm tôn giả.
Kim Kiếm tôn giả bất chấp đang phải khôi phục công lực liền nói ngay:
- Sư tôn, có một việc quan trọng cần báo cho sư tôn, Tiêu Diêu tán nhân, sư tôn còn nhớ không?
Nam Cung Lam gật đầu, khi hắn còn tu luyện, Tiêu Diêu tán nhân chính là vừa mới diệt được một tông phái, thanh danh cực thịnh nên hắn đương nhiên biết rõ.
- Sao vậy, chẳng lẽ Tiêu Diêu tán nhân còn chưa chết? Tên gia hỏa này có thể liên tiếp vượt qua thiên kiếp lần thứ tám?
Nam Cung Lam có chút kinh ngạc, hậu bối đệ tử chỉ nghe được những truyền thuyết về Tiêu Diêu tán nhân mà thôi, còn tịnh không biết được sự lợi hại chân chính của Tiêu Diêu tán nhân.
Những là tu tiên giả cùng thời với Tiêu Diêu tán nhân biết rõ được sự khủng bố của Tiêu Diêu tán nhân, khi xưa đại danh của Kiếm Chi Bi Sát, cả Côn Luân tiên cảnh không ai là không biết.
Kim Kiếm tôn giả lập tức nói ngay:
- Vâng, hơn nữa đệ tử còn tự thân thấy được uy lực của Kiếm Chi Bi Sát!
- Có phải là rất lợi hại hay không?
Nam Cung Lam cười nói.
Kim Kiếm tôn giả gật đầu nói:
- Đúng vậy, cực kỳ lợi hại! Kiếm Chi Bi Sát của hắn vừa xuất, gần vạn tu chân giả xung quanh, bao gồm cả đệ tử cùng Ngọc Minh chân nhân tâm thần đều bị chấn động, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, không biết phản ứng ra sao. Một kiếm của hắn dễ dàng giết được mười hai tán tiên. Theo như đệ tử thấy, Tiêu Diêu tán nhân tuy mới vượt qua được tám lần thiên kiếp, nhưng thực lực chân chính của hắn chí ít cũng phải đạt tới cấp bậc Đại La kim tiên, cho nên…
Nói tới đây, Kim Kiếm tôn giả liền ngưng lại, hắn tin rằng sư tôn của mình đã hiểu được ý tứ của hắn.
Nam Cung Lam suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói:
- Ừm, hắn đối phó với các ngươi, thậm chí có thể còn chưa xuất toàn lực. Hắn năm xưa độ kiếp thất bại, không ngờ lại có thể diệt được cả một tông phái, hơn nữa tông phái đó còn có Đại Thành kỳ cao thủ. Thực lực chân chính của Tiêu Diêu tán nhân khẳng định là phải hơn cấp bậc bên ngoài của hắn!
Trần Kiếm Phong nói:
- Vậy, mấy năm sau thần kiếm xuất thế, sự có mặt của hắn sẽ có thể ảnh hưởng tới chúng ta rồi.
Nam Cung Lam cười nói:
- Đừng lo, thần kiếm Tử Điện tại Côn Luân tiên cảnh trong Phàm Nhân giới, Thục Sơn kiếm phái của ta tất phải đoạt được. Hơn nữa Thượng Thanh cung cũng sẽ không muốn để cho người khác cướp mất bảo bối. Bất quá hiện tại không thể vội vàng, phân thân của Thiên Nhàn tiên đế còn ở lại Côn Luân tiên cảnh, hắn chưa đi, chúng ta vẫn chưa thể động thủ. Nếu không lỡ chọc giận Thiên Nhàn tiên đế, tuyệt đối là không thể!
- Được rồi, sự tồn tại của Tiêu Diêu tán nhân quả là một ẩn số. Bản thân hắn có thực lực của Đại La kim tiên, nhưng thông đạo dẫn tới hạ giới, cực hạn chỉ cho phép Đại La kim tiên hạn phàm. Thục Sơn kiếm phái ta lần này Tiên nhân hạ phàm tối đa cũng chỉ là Đại La kim tiên, Tiêu Diêu tán nhân đích thực là có ảnh hưởng tới chúng ta.
Nam Cung Lam thở dài nói, tựa như hắn có chút phiền muộn.
Theo đạo lý, Đại La kim tiên đã là vô địch tại Phàm Nhân giới. Nhưng thực lực Tiêu Diêu tán nhân tuyệt đối không thể đoán định qua cấp bậc bên ngoài được (Lý Dương hệt như vậy, không thể từ bề ngoài độ kiếp kỳ mà phán đoán thực lực của hắn).
Dù sao, tương lai khi Thượng Thanh cung cùng Thục Sơn kiếm phái tranh đoạt thần kiếm Tử Điện, Tiêu Diêu tán nhân nếu như ra tay vậy sẽ thành một ẩn số rồi.
- Ừm, ta sẽ bẩm báo việc này lên trên, các ngươi không cần lo lắng.
Thấy thời gian liên kết của hai kiện tiên khí đã gần hết, Nam Cung Lam liền an ủi nói.
Bóng người trên bát quái tiên khí cũng đột nhiên biến mất.
- Đại trưởng lão, Tinh Cực tông với chùng ta đồng khí liền cành, quan hệ của các trưởng lão với Tầm Hoan chân nhân tại Tiên giới cũng rất tốt, chúng ta đối với Tiêu Diêu tán nhân, rốt cuộc là nên có thái độ ra sao?
Trần Kiếm Phong hỏi Kim Kiếm tôn giả.
Kim Kiếm tôn giả cười nói:
- Hừm, Tiêu Diêu tán nhân tốt xấu gì cũng có quan hệ không tồi với Thục Sơn kiếm phái ta, Thượng Thanh cung mới phải lo lắng, không tới lúc cuối cùng, bọn ta cũng không thể trở mặt với Tiêu Diêu tán nhân. Đương nhiên, nếu như tới lúc đó, vì thần kiếm Tử Điện. Hừm hừm, vậy phải như bát tiên quá hải, tự dựa vào bản lãnh thôi!
Kim Kiếm tôn giả nghĩ cũng không sai, Thượng Thanh cung quả thực lo lắng vì việc này.
Ngọc Minh chân nhân cùng Phụng Tân cung chủ đều cùng ở trong mật thất.
- Sư thúc tổ, hiện tại đại cục không ổn rồi, Tiêu Diêu tán nhân là nghĩa phụ của Tinh Cực tông tiểu tử Lý Dương. Kim Kiếm tôn giả hình như còn là bằng hữu của Tiêu Diêu tán nhân, nếu Thục Sơn kiếm phái cùng Tiêu Diêu tán nhân liên thủ, vậy chúng ta khôgn thể có được chút ưu thế nào!
Ngọc Minh chân nhân nhìn lão giả áo trắng trong đồ hình bát quái nói.
Lão giả áo trắng cười lạnh nói:
- Không cần lo lắng! Thần kiếm Tử Điện… Vì nó, Thượng Thanh cung ta đã sớm có chuẩn bị. Hừ hừ, cho dù có phải hủy diệt cả chi phái ở Côn Luân tiên cảnh, cho dù ra sao, cũng phải đoạt được thần kiếm Tử Điện.
Phàm Nhân giới có vô sổ tu luyện địa vực. Côn Luân tiên cảnh tại địa cầu bất quá chỉ là một trong số đó mà thôi. Đối với Tiên giới Thượng Thanh cung mà nói, tầm quan trọng của thần kiếm Tử Điện vượt xa so với một chi phái tại Phàm Nhân giới Côn Luân tiên cảnh.
Thần khí, đây là khái niệm gì, cho dù là Tiên đế hay Ma đế cũng không nhất định đã có. Thần khí đều là sinh ra từ trong hỗn độn, số lượng rất khó gia tăng. Trừ phi Bàn Cổ hoặc Hồng Quân đạo nhân luyện chế mới có thể luyện được thần khí.
Thần kiếm Tử Điện mặc dù có một chữ thần, nhưng còn chưa được xem là thần khí, chỉ có thể xem là bán thần khí.
Thần khí Xích Tiêu, thần khí có tốc độ nhanh nhất lục giới, nó tổng cộng phân thành sáu thanh thần kiếm: một là Bạch Hồng, hai là Tử Điện, ba là Ích Phong, bốn là Lưu Tinh, năm là Thanh Minh, sáu là Bách Lý, thần kiếm Tử Điện chỉ là một trong số đó.
Lục kiếm hợp nhất, mới là thần khí.
Bất quá cho dù là bán thần khí cũng đủ để Thục Sơn kiếm phái cùng Thượng Thanh cung phát cuồng. Dù sao vũ khí lợi hại nhất trân quý nhất của Thượng Thanh cung cùng Thục Sơn kiếm phái cũng chỉ là một kiện thượng phẩm tiên khí mà thôi. Có thể nói, một khi đoạt được thần kiếm Tử Điện, vô luận là phái nào, thì đây đều sẽ là trấn phái chi bảo của họ.
Hạng Vũ chỉ vì một kiện trung phẩm tiên khí mà đã hưng phấn như vậy, có thể tưởng tượng được sự trân quý của thượng phẩm tiên khí, chứ đừng nói tới bán thần khí.
Thần kiếm Tử Điện, thanh thần kiếm này sẽ khiến cho cả Côn Luân tiên cảnh phát cuồng!
Trưa nay ta và macvandanh bên truyenfull.vn nói chuyện, ta không còn muốn nhắc đến mâu thuẫn giữa truyenfull.vn và TTV nữa . Sai đúng cá nhân cuối cùng cũng sẽ bỏ qua hết!
Tập 6: Phong khởi vân dũng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui